Ngộ Long Ký

Chương 15: Pn2



Một Ngày Của Long Vương

Ngày của Đông Hải long vương này là bắt đầu từ tiệc trà. Một bàn hàn ngọc thạch, bốn góc, chạm vàng khắc ngọc, bốn tứ hải long vương mày tóc bạc trắng uy chấn ngồi ở chỗ này, bắt đầu sắp xếp chuyện cũ trăm năm .

Mọi sự đều hoàn thành, tứ hải long vương bắt đầu tán gẫu việc nhà, không khí nhất thời gợn sóng đứng lên.

“Tháng sau là đầy tháng đứa con của lão Tam nhà ta mọi người cần phải hãnh diện a.”Tây Hải long vương vuốt chòm râu tuyết trắng , mặt lộ vẻ đắc ý .

Nam Hải vương nhẹ nhàng mà nhấp một miếng trà thơm, chậm rãi nói nói: “Chúc mừng, tam tử* lão Tây của ngươi thành thân cũng đã năm trăm năm đi, rốt cục cho ngươi một đứa cháu .”

*tam tử: đứa con thứ ba

Tây hải long vương sắc mặt trầm xuống, trừng mắt, đang muốn nổi giận.

Bắc Hải long vương một bên lại không mặn không nhạt mà mở miệng: “Lão Nam ngươi cũng chớ đắc ý, con dâu Lão Thất nhà ngươi từ sau khi sinh một cái trứng rốt cuộc không còn tin tức gì nữa sao?” Bắc Hải long vương cười rất tự hào, đắc ý dào dạt mà nâng cằm lên : “Con dâu Tam nhi nhà của ta không chịu thua kém lập tức liền sinh đôi!”

Nam Hải long vương nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lười biếng mà nghiêng dựa vào ghế tựa nhả ra một ngụm khói thuốc lá, từ từ nhắm hai mắt không hề trả lời,Tây Hải long vương trề miệng, trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không cam lòng nhận thua như vậy, chớp mắt, tầm mắt tập trung nhìn ở trên người Đông Hải long vương.

“Lão Đông, Cửu tử nhà ngươi còn chưa có thành thân sao?”

Đông Hải long vương đang lúc dạo chơi ngoài bầu trời, nghe thấy câu hỏi mới hồi phục tinh thần lại. Thấy lỗ mũi Tây Hải long vương mở lớn , biết hắn lại muốn cho chính mình một cây thang leo xuống. Nếu là lúc trước, đành phải buồn bực mà âm thầm chịu đựng, ai kêu các con không chịu thua kém? Nhưng hôm nay, hắn xưa đâu bằng nay.

Đông Hải long vương sống lưng thẳng tắp , lỗ mũi học theo Tây Hải long vương hướng lên trời mà mở .

“Lão Cửu nhà của ta đã muốn thành thân rồi, đều có một đám tiểu long. Lớn nhất cũng mười lăm rồi, là con ngũ trảo hắc long*!”

*ngũ trảo hắc long: là rồng năm móng . Năm móng tượng trưng cho loài rồng mạnh nhất.

Bàn tay nhiều nếp nhăn của Đông Hải long vương duỗi ra, mở ra năm ngón tay như cành củi, mạnh mẽ mà bấu lại trên không trung .

Cằm Tây hải long vương rơi xuống đất, Nam Hải long vương trừng mắt to ngồi thẳng người, râu bạc Bắc Hải long vương lập tức vểnh lên, đầu tiên phát ra âm thanh khó có thể tin .

“Lão tiểu tử, này là chuyện khi nào ? Ngươi không phải là nghĩ muốn tôn tử điên rồi lấy chúng ta trêu đùa đi!”

“Loại sự tình này sao có thể nói giỡn?” Đông Hải long vương nghiêm mặt, huyệt Thái Dương gân xanh chung quanh bắt đầu một cọng một cọng nổi lên: “Con dâu ta năm kia mới vừa sinh tứ tôn, năm nay lại mang thai ngũ tôn. Nếu không tin theo ta đến Cửu phủ nhìn một cái!”

“Con dâu Cửu nhi ngươi thật đúng là có thể sinh.” Nam Hải long vương hừ lạnh một tiếng, ngữ khí tỏ vẻ không tin.

Thấy lời của mình bị hoài nghi, Đông Hải long vương giận dữ, thở mạnh một cái biến mất, ba vị long không muốn vương theo hắn đi, ba vị long vương ngơ ngác nhìn nhau một hồi, liếc mắt Đông Hải long vương một bên dậm chân , vẫn nghĩ là mắt thấy được sự thực, thương lượng , bỏ xuống chính sự của mình . Cùng nhau viếng thăm Cửu Long phủ.

“Đám lão bất tử các ngươi , chính là vì chút chuyện hạt mè đầu xanh liền đến Thủy phủ ta!”

Ngao Lan cắn răng, cau mày, mắt lộ hung quang. Tứ đại long vương cùng nhau hạ lâm Thủy phủ hắn một cái, hại hắn còn tưởng rằng phạm vào chuyện gì, không nghĩ tới…

“Nghiệt súc, không được vô lễ với trưởng bối ” Đông Hải long vương mắng đứa con nhà mình.

“Chẳng lẽ muốn ta nói, các ngài đến dự nơi ở xấu xí này khiến vẻ vang cho kẻ hèn này sao!”

Ngao Lan hiển nhiên không kiên nhẫn .

“Đa tạ, trà miễn.” Bắc Hải long vương rất là thật thà mà nói.

“Kêu vợ của ngươi cùng con đi ra gặp người .”Tây Hải long vương ngăn giọng liền hô to.

Nam Hải long vương thực thông minh mà ngậm miệng lại, bởi vì hắn nhìn đến bảy con gân xanh trên đầu Ngao Lan nổi lên cùng các đốt ngón tay khanh khách vang lên.

“Lão bà của ta thân thể không thoải mái.” Ngao Lan cười lạnh, đầu óc chuyển động nghĩ tới chủ ý tuyệt diệu : “Ta gọi con của ta xuất hiện đi.”

Vung tay tiêu sái lên, gọi hạ nhân, “Người tới, đóng cửa! Phóng… Ách, kêu Gia nhi, Cần Nhi đi ra, nói có người bồi bọn họ ngoạn!”

Hạ nhân nghe vậy rùng mình một cái, cung kính mà khom người, lĩnh mệnh mà đi, lúc gần đi khóe mắt hơi thương xót mà quét Tứ Hải long vương một vòng.

“Ai, Lan nhi như vậy không tốt đi.” Con dâu không đến, hai cái cốt long này ai cũng trấn không được a. Lời vừa nói ra miệng, Đông Hải long vương chớp mắt, lại càu nhàu một tiếng nuốt trở lại bụng. Khiến ba lão tiểu tử này nhận được giáo huấn cũng tốt, ai bảo bọn hắn không tin chính mình chứ?

Nghĩ vậy, Đông Hải long vương gian tà ha hả nở nụ cười. Cái gọi là tâm phụ tử, Ngao Lan cũng nhìn ba vị hải long vương không rõ ý nghĩa mà mỉm cười. Hai hóa cốt long này cũng đã đến lúc ra ngoài đi chơi, phát tiết một chút tinh lực, tránh cho cả ngày quấn quít lấy lão bà không tha. Khó được có ba người bảo mẫu nha!

Ba vị hải long vương một thân nổi lên da gà, mồ hôi lạnh từ phía sau lưng toát ra .

Đây là có chuyện gì?

Không chờ bọn hắn hồ nghi xong, cửa lạch cạch lạch cạch mà vang lên âm thanh guốc gỗ thanh thúy, đem sàn nhà giẫm đến vang rung trời. Ngay sau đó hai cái đầu dò xét tiến vào, một lớn một nhỏ, một người một con rồng.

Ba vị long vương không khỏi hút một ngụm lãnh khí, tiểu hài nhi thật đẹp ,tiểu long nhi hảo đẹp!

Chỉ thấy đứa bé kia năm vừa mới bảy tám tuổi, còn chưa kịp trưởng thành thắt lưng đã cao như vậy, hai gò má dài tròn đôn đôn, song mắt to trong suốt như nước, lúc nhìn có thể khiến xương cốt người ta đều nhũn ra . Màu da trong trắng lộ hồng, tựa như một con cây táo đỏ chín, như bóp nhẹ một cái sẽ chảy nước ra, rất là đáng yêu. Tay ngắn chân ngắn, bàn tay tròn,vừa nhỏ, trên hai cánh tay còn đô lên bốn u thịt, trên người mặc áo khoác bông màu hồng, thoạt nhìn tựa như một quả cầu tròn vo. Trên vai là một tiểu hắc long nhỏ lười biếng , một đôi long nhãn sáng ngời hữu thần, cái đuôi nhọn gắt gao mà ôm lấy cổ non mịn của tiểu hài tử, thỉnh thoàng khẽ động , vảy lưu quang bốn phía chói lọi.

Tập thể Tam Hải long vương nuốt ngụm nước miếng.

“Lão đông a, hai búp bê này chưa có đính hôn đi?” Nam Hải long vương hỏi trước.

Đông Hải long vương mở mồm vẫn chưa trả lời,Tây Hải long vương lập tức kêu lên.

“Lão Nam ngươi tại sao có thể như vậy!” Vừa dứt lời hắn liền vọt tới trước mặt Đông Hải long vương: “Lão Đông a, Cửu cô nương nhà ta còn khuê nữ, ta xem nàng cùng hai tiểu hài nhi đều rất xứng , ngươi xem việc ấy hảo rồi chúng ta liền kết thân gia đi!”

“Này…”

Đông Hải long vương mở miệng muốn nói, mới nói một chữ đã bị Bắc Hải long vương đánh gãy: “Thiết, khuê nữ nhà các ngươi muốn ăn cây cỏ non cũng không biết tự lượng sức mình đi!”

Bắc Hải long vương không chút khách khí mà giẫm lên chỗ đau Tây Hải long vương, đem Đông Hải long vương kéo về.

“Ngươi xem khuê nữ lão Tam nhà ta cùng tôn tử của ngươi bằng tuổi nhau, vừa lúc một đôi!”

Đông Hải long vương mắt trợn trắng, liên tiếp hai lần bị chặn hắn đã không muốn nói chuyện. Quả nhiên ngay sau đó, bên tai lại truyền đến tiếng hô Tây Hải long vương : “Lão Nam, ngươi rất gian trá !”

Nguyên lai Nam Hải long vương bản lĩnh cao , đơn giản trực tiếp chạy đến bên hai người con trai lặng lẽ nói , bắt giặc bắt vua trước, dụ đứa nhỏ đáp ứng rồi, đại nhân còn dám làm gì sao? Địa vị Nam Hải long vương hắn cũng không phải khoe khoang, Đông Hải long vương môn đương hộ đối cũng không lý do phản đối.

“Gia Nhi, Cần nhi nếu có rảnh đến nhà của ta chơi a!”

“Nhà của ta có tiểu thư bộ dạng rất được đó!”

“Không cần đi nhà hắn, tỷ tỷ nhà của ta mới xinh đẹp!”

Ba vị long vương hết thảy tiến lên thất chủy bát thiệt*??? Nói , vừa giới thiệu khuê nữ cháu gái nhà mình vừa gây với nhau.

*thất chủy bát thiệt: 7 miệng 8 lưỡi.

“Các ngươi muốn Gia Nhi cùng Cần Nhi gặp tiểu thư ? Trước bồi Gia Nhi cùng Cần Nhi ngoạn nga?”

Một người một con rồng cũng không sợ, cười đến ngọt ngào, nói điều kiện ra, hai ánh mắt hưng phấn mở thật to , như là nhắm trúng cái gì đó thú vị.

Ba vị hải long vương vội vàng nhất trí gật đầu, nét mặt già nua cười đến mặt nhăn tới một khối.

Xong rồi!

Phi thường rõ ràng ý nghĩa ánh mắt này của Tôn nhi nhà mình , Đông Hải long vương rùng mình một cái, nghĩ lần đầu hắn cũng là nếm qua một lần mệt . Xem ra nơi đây không nên ở lâu. Hắn hướng Ngao Lan ra cái ám hiệu, lòng bàn chân đầy mồ hôi, chuồn mất .

Một đám lão bất tử, tuổi cao mà không đầu óc.

Ngao Lan hừ một tiếng, sải bước mà rời đi đại sảnh. Tốc độ so với tia chớp không kém lắm.

Chỉ chốc lát, bên trong liên tiếp truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết.

“Nha nha râu của ta!”

“A, lông mi ta!”

“Đau a…”

Phụ tử long vương không khỏi bước nhanh hơn, trong lòng một trận may mắn, không khỏi thổn thức. Công phu hai tiểu quỷ phá phách này tựa hồ cao hơn một tầng lâu.

“Nhi tử ngoan, con dâu hiện tại thế nào? Cho ta gặp đi?” Đông Hải long vương đôi mắt – trông mong theo sát Ngao Lan đi qua hành lang, vòng qua mấy tòa núi sơn, đi vào trước cầu thang chủ điện .

Ngao Lan rất không nể tình, mặt trầm xuống, phất tay ý bảo long vương tránh ra.

Long vương không chịu thua: “Ta gần đây suy nghĩ rất lâu, rốt cục nghĩ được tên Lão ngũ trong bụng .”

Ngao Lan hừ mũi khinh thường một tiếng.

“Ai, ngươi đây là cái thái độ gì, con dâu đã muốn đáp ứng rồi, Lão ngũ để cho ta tới đặt mà!” Lão Long vương lải nhải mà la hét: “Kêu Tuấn đi, Ngao Tuấn!”

“Này ta phải cùng con dâu nói nói, thuận tiện xem y.” Long vương đi theo phía sau Ngao Lan bước vào cánh cửa , cũng không nghĩ bị Ngao Lan quay đầu cản lại.

“Được rồi, y cũng không phải hầu tử đầu đường làm xiếc, ngươi xem cái gì!” Ngao Lan hạ giọng trách cứ, sợ đánh thức người đan ngủ say trong phòng .

“Ta muốn nhìn một chút cháu ngoan trong bụng …” Long vương nét mặt già nua chảy nước miếng, như trước dây dưa không ngớt.

“Mơ tưởng, con dâu ngươi chính là thật vất vả mới ngủ . Chờ sau khi thứ trong bụng sinh ra đi, hơn nữa hai đứa ngoài đại sảnh, ngươi bao lại đem đi dùm ta đi, đỡ phải cả ngày làm cho người ta lo lắng!” TBD: lúc trước ai đó cũng thế, đây là cha nào con nấy thôi =))

Nghĩ tới ba hài tử kia, Ngao Lan liền tức giận đến bốc khói ( chém >.<). Bính một lần là có, bính một lần là có! Trừ ra hai lần ngoài ý muốn trước kia, tiểu đệ của hắn mới thả lỏng vài lần liền lại có ba đứa! Long Nhi cùng Yên nhi cả ngày cùng cái quỷ xà kia quấn quít bên nhau, một thân thể không tốt, cũng không thể chiếu cố đệ đệ. Lão bà vừa vui mừng vừa hôn, vì hóa cốt long này, mà đối với tiểu đệ đệ ngẩng cao của mình làm như không thấy. Mẹ nó, dục cầu bất mãn sẽ chết người đó! “Uy, nghiệt súc! Nào có người phụ thân như ngươi ?” Long vương bất mãn mà vì cháu của mình lấy lại công đạo. Ngao Lan lại không chịu thua, thủ một ngón tay, hướng đại môn nói, “Thiết, cửa ở đâu, mở ra hóng mát cái(chém tiếp)!” Nói xong mặt làm hề với cha mình, nắm cửa phòng đóng lại, đem long vương ngăn cách bên ngoài, mắt không thấy tâm không phiền. “Nghiệt súc! Không có ta ngươi làm sao nhặt được người vợ tốt như vậy !” Long vương nổi trận lôi đình, đang muốn lôi cánh cửa, tay nâng ở giữa không trung từ từ thả xuống dưới. Quên đi, con dâu thật vất vả mới ngủ. Đông Hải long vương thở dài một tiếng, trở về ủ rũ , đi đi bất tri bất giác đi tới hoa viên giữa sân . Hoa trong hoa viên nở rực rỡ, cây cỏ như râm. Dương quang ấm áp chiếu rọi xuống, mùi hoa thật lâu vẫn không tiêu tan. Long vương dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn người trong hoa viên tựa như tiên tử . Chỉ thấy mỹ nhân lẳng lặng đứng ở giữa bụi hoa, một đầu tóc trắng tựa như thác nước rơi xuống đất, tuy rằng chỉ mười một, hai tuổi, cũng đã hiện ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành . Đôi mắt như nước, hai má lúm đồng tiền tựa như huyền ảo, nõn nà như tuyết, mày xanh… Mọi lời văn hoa mỹ về vẻ đệp cũng không đủ để hình dung nét đẹp của hắn. Bộ dáng kia không khỏi làm cho hắn hồi tưởng lại phong thái điên đảo chúng sinh của bạn già lúc tuổi còn trẻ. Chỉ tiếc… Long vương không khỏi tiếc hận mà thở dài… “Ông nội?” Mỹ nhân hé miệng, phương hướng âm thanh truyền đến chậm rãi vòng vo trở lại, ánh mắt kia đúng là không có tiêu cự . “Yên nhi… Thân thể hoàn hảo sao?” Long vương đi lên trước, đối tôn tử này hắn là đặc biệt thương tiếc . Yên nhi giơ lên khuôn mặt tươi cười, đưa tay sờ soạng tìm phương hướng, nhào vào trong lòng long vương làm nũng, “Ông nội nghĩ vậy?” Long vương sờ sờ đầu tóc trắng tưa như gấm kia. Nếu không phát sinh chuyện đó? Ở thời điểm hắn sinh ra, này… Có phải hay không là màu đen ? Yên nhi đột nhiên che miệng khanh khách nở nụ cười. “Ông nội, ta nghe được! Trong nhà khách nhân đến đây đi, ngươi thế nhưng kêu Gia Nhi Cần Nhi đi cùng bọn họ ngoạn. Bọn họ gần đây chính là nghiên cứu tóc như thế nào dài ra a!” Long vương vuốt đầu cười hắc hắc theo. “Ai kêu mấy người … lão tiểu tử kia không tin ta!” Nói là nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút thỏ tử hồ bi*. Quên đi, hào phóng cứu vớt đối phương ở giữa nước sôi lửa bỏng đi. _thỏ tử hồ bị : thỏ chết hồ buốn → giả đối. Long vương gật gật đầu, vì nghĩa khí duy nhất này của mình khâm phục không thôi. Yên nhi ôn nhu mà cười, tựa hồ nhìn thấu quyết định của long vương , hắn lắc lắc bả vai long vương , từ một bên sờ soạng lấy ra một cái gói dây thần nhét vào tay long vương . “Ông nội, ngươi khi đi qua thư phòng giúp ta đem cái này trả lại cho đại ca, cũng đừng nói là ta lấy . Nghe hạ nhân nói, sáng nay hắn phát hiện không thấy giận dữ đấy.” “Yên nhi ngươi lấy dây thần của Long Nhi làm cái gì đấy?” Long vương ngạc nhiên, Yên nhi cũng không trả lời, như trước mỉm cười . Long vương thở dài, không hề truy vấn, sờ sờ đầu Yên nhi , xoay người hướng tới thư phòng mà đi. Thư phòng là một nơi quan trọng, đại môn đóng chặt, vốn là nơi trang nghiêm, lúc này lại truyền đến âm thanh mềm mại bất hòa. ”Dốt nát xà, đã nói không phải nơi này !” Ba! Âm thanh cái tát chụp đến thân thể . “A? Úc…” Giải thích nơm nớp lo sợ mà vang lên, Ngay sau đó liên tiếp là âm thanh của dây thần. Mi mắt trái long vương nhảy nhảy, âm thanh bảo bối trưởng tôn của hắn không tồi, nhưng như thế nào cảm thấy được bên trong tựa hồ có điểm kỳ quái. “Mạnh mẽ điểm, ngươi chưa ăn cơm a!” Ba ba, thanh âm càng vang lên. Một người khác phát ra một tiếng hô đau, sau đó ô ô mà nghẹn ngào, tựa như chịu nhiều ủy khuất . “Ngươi khóc cái rắm!” Lại là âm thanh một cái tát, tuyên bố tâm tình chủ nhân cực kỳ khó chịu. Mày mặt long vương nhăn thành xuyên, khóe miệng bất mãn mà kéo xuống dưới. Cho dù bên trong chính là Tôn nhi mình , nhưng là ngược đãi hạ nhân là không đúng . Tương lai thân là người thừa kế long vương , phải mang lòng thương xót , thương hạ nhân, yêu dân như con, long vương nghiêm túc mà gật đầu, ngẩng cao đầu, quyết định phải cho trưởng tôn mình hảo hảo mà dạy hắn một bài học, đề bài chính là hắn nên như thế nào trở thành một vị hảo long vương. Lòng đầy căm phẫn tay kiên quyết mà duỗi ra, đẩy ra đại môn đóng chặt .Trong nháy mắt lại cứng ở giữa không trung . Đông Hải long vương dụi dụi mắt, nhìn kỹ, không dám tin, tiếp tục dụi, lại nhìn, vẫn là không thể tin được, thẳng đến khi mắt đều muốn nhanh dụi thành mắt thỏ . Không biết có phải là ảo giác của hắn không, hắn cư nhiên nhìn đến trưởng tôn nhà mình nhu thuận , cư nhiên đem đùi ngọc kia khoát lên trên vai dã nam nhân, tùy ý để nam nhân kia tại trong cơ thể ra vào? ! Rốt cục một cái âm thanh biếng nhác ngăn lại hành vi tự ngược của hắn . “Ông nội, không cần dụi, ngươi xem đều là thật sự.” Khóe mắt Phương long *** chưa lui, lười biếng mà vỗ vỗ Trúc Diệp Thanh áp ở trên người, người sau đã muốn bị long vương đột nhiên xâm nhập sợ tới mức tam hồn không thấy lục phách. Ngay cả vỗ vài cái, bàn tay ôn nhu tựa hồ không tạo nên hiệu quả, Trúc Diệp Thanh vẫn như cũ ở trạng thái thất hồn, Phương long trừng mắt, một cái tát lướt qua. “Còn không đi ra ngoài cho ta!” Trúc Diệp Thanh nháy mắt lấy lại tinh thần, xấu hổ mà kêu thảm một tiếng, dùng quần áo nhăn nhó che lấp , đem tiểu đệ đệ nhà mình theo huyệt động Phương long cao quý đi ra. Trong cơ thể nháy mắt hư không, Phương long kêu lên một tiếng đau đớn, chứa xuân ý mà liếc mắt nhìn ngang Trúc Diệp Thanh một cái. Trúc Diệp Thanh lập tức nhảy dựng lên, hạ thân trần trụi theo trên mặt đất tìm đến tiết khố thay Phương long mặc vào, sửa sang lại xong mới bay nhanh mà tùy tiện tìm quần nhà mình mặc vào. “Ngươi… Hắn…” Đông Hải long vương trợn mắt há hốc mồm, ngón tay run rẩy không biết là chỉ vào Phương long hảo, hay là chỉ vào cái dã nam nhân kia hảo. “Ông nội, TiểuThanh là chồng ta . Hôm nay ngươi gặp được liền cùng ngươi nói một tiếng.” Bị người nhìn đến hiện trường xuân hoa, Phương long cũng không thẹn thùng, lôi kéo tay Trúc Diệp Thanh bắt buộc hắn ngồi ở ghế trên, chính mình cũng dựa vào , hưởng thụ tư vị thịt xà mềm mại. “Này, này, này… Ngươi…” Đông Hải long vương hoảng hồn chưa bình tĩnh, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng, miệng mấp máy cũng không biết nói cái gì, chính là trong lòng hiểu được đây là cực kỳ không đúng . “Ông nội, ngươi tìm Long Nhi có chuyện gì sao?” Phương long thừa cơ chuyển hướng đề tài, long vương phản xạ có điều kiện mà trả lời , trong đầu còn đang suy nghĩ có cái gì không thích hợp, “Yên nhi phải trả lại ngươi gói dây thần.” Lời vừa ra khỏi miệng, long vương đột nhiên nhớ tới dặn dò của Yên nhi , nghĩ muốn che miệng lại nhưng không còn kịp rồi. Phương long chọn mi, trên mặt một mảnh bừng tỉnh đại ngộ. Cái quỷ hẹp hòi kia, dốt nát xà bất quá không cẩn thận chạm vào bồn nguyệt tiên thảo kia của hắn sao, đền chó hắn thì được rồi, làm ra việc này chọc người. Phương long hầm hừ mà nghĩ, nhưng ngại long vương ở đây không nên phát tác, đành phải ở trong lòng đem Nhị đệ mắt so với lỗ kim còn nhỏ hơn từ đầu đến chân mắng một lần. “Không đúng, không đúng!” Long vương rốt cục phát hiện mình dễ dàng bị nắm cái mũi, hắn lạnh nghiêm mặt, chỉ vào Trúc Diệp Thanh sắp lui thành một đoàn , uy nghiêm mà mắng: “Ngươi còn chưa trưởng thành tại sao có thể làm loại sự tình này!” Không đúng, những lời này vẫn là không đủ nhắm trúng chủ đề, long vương lắc lắc đầu, quan trọng là …, quan trọng là …: “Ngươi chính là long vương tương lai, làm sao có thể cùng một con rắn ở bên nhau, cư nhiên còn cho hắn áp!” Long vương càng nói càng giận, dao nhỏ trong mắt cùng nhau hướng Trúc Diệp Thanh vọt tới. Trúc Diệp Thanh rùng mình một cái, khớp hàm đều đã mở lớn, nhắm thẳng sau lưng của Phương long rút vào. Nước đắng ở trong bụng chảy xuống, càng không ngừng ở mịch mịch rung động. Long vương, cũng không phải là ta muốn, ta chỉ là kìm lòng không được trước sắc đẹp… Hơn nữa chúng ta đều đã làm cái này lâu như vậy, tôn tử của ngươi sớm chính là người đàn bà hư hỏng nhất của ta , ngươi liền theo ý cho ta đi… Ách, ta cái gì cũng chưa nói. “Ta cao hứng.” Bộ dáng Phương long không kiên nhẫn quả thực cùng Ngao Lan không có sai biệt. Trời ạ… Đây là cháu ngoan của hắn sao? -TBD : trời !! tiểu Long của kui âu rùi T^T. Long vương sắc mặt tái nhợt, vỗ ngực, một bộ dáng đã bị thiên đại đả kích . “Hơn nữa, ta từ tám tuổi liền cho hắn áp ! Ngươi hiện tại nói cũng không muộn.” Phương long tiếp tục do ngại không đủ ném xuống mấy cục cự thạch. Oanh một tiếng, thuyền lớn long vương thế sự xoay vần nháy mắt bị đánh chìm. “Tám tuổi…” Một âm thanh không nên xuất hiện vào lúc này thanh âm bỗng nhiên vọng vào. Mọi người nhìn lại, chính là Phương Khảm bụng ưỡn thẳng không biết khi nào đứng ở cửa. Y trố mắt đứng nhìn, trong tay vẫn còn ngơ ngác cầm một gói dây thần, long vương nhìn dây thừng trong tay mình không có sai biệt lắm, nghĩ Yên nhi tươi cười ý vị thâm trường , nháy mắt bừng tỉnh, hiểu được . “Tám tuổi… Áp…” Phương Khảm miệng thì thào lặp lại , thân mình lung lay một cái, răng rắc một tiếng dỡ xuống ván cửa bên cạnh . Phương long rủa thầm một tiếng, vội vàng xông lên phía trước. “Ngươi dám làm hư con ta!” Núi lửa nháy mắt bùng nổ, một khối ván cửa kết rắn chắc bay tới, Ngay sau đó là một mảnh gà bay chó sủa. “Phụ thân a, đừng đánh hắn!” “Con dâu, đừng nóng giận a, cẩn thận thân mình!” “Tránh ra!” “Lão bà, ngươi như thế nào ra ngoài ? A…” “Cổn, đều là ngươi, thượng bất chính hạ tắc loạn*!” * thượng bất chính hạ tắc loạn:Người trên làm bậy thì cấp dưới kô thể nghiêm chỉnh được. “A! Phu nhân tha mạng!” “Đau quá!” “Phụ thân đừng đánh !” “Con dâu, ngũ tôn của ta a!” … Mặt trời chiều ngã về tây, những con chim mệt mỏi bay về. Đông Hải long vương kéo thân mình mỏi mệt đi ra đại môn, tại kia hắn nhìn đến Tam Hải long vương đồng dạng chật vật không chịu nổi .Tây Hải long vương râu tuyết trắng chỉ còn lại có một cọng, trên mặt tràn đầy vết móng vuốt rồng. Bắc Hải long vương vạt áo ướt một mảng lớn, phát ra từng trận tanh tưởi, một đầu tóc trắng mềm mại biến thành xù đến dữ dội. Nam Hải long vương hoàn hảo chút, chính là quần áo rách rưới cùng tên khất cái* không kém là bao nhiêu. *khất cái: ăn xin. Tứ hải long vương ngược lại không nói gì, thật lâu sau, thở dài một tiếng. Cùng nhau phất tay làm cáo biệt, lập tức điều khiển gió bay về thủy phủ của chính mình. Má của ta ơi… Cánh cửa của lão Cửu dù có mấy trái tim cũng không dám quay trở lại. Mang theo tâm tư như thế.Một ngày thảm đạm của nhóm Long vương xong việc — –END–
Chương trước Chương tiếp
Loading...