Ngoại Cảm

Chương 8: Hết Đường Xoay Xở



*

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Hai đoạn video phỏng vấn lần lượt vững vàng chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai hot search, bức vẽ dự báo sự kiện giết người gây xôn xao dư luận của Phạn Già La chỉ trong thời gian ngắn đã dẫn tới sự phẫn nộ cùng cực của quần chúng. Hắn – người đã trở thành đối tượng chỉ trích, hiện đang ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái mà xem phim trên máy tính bảng.

Vô số đá viên trôi lơ lửng trên mặt nước, bao phủ thân thể trắng nõn của hắn. Hắn thật sự rất gầy, từng cái xương sườn trước ngực nhô lên rõ ràng, cánh tay cũng vô cùng mỏng manh, tựa như chỉ cần gập lại là gãy lìa, trông qua có vẻ khá xấu xí. Nhưng đáng sợ hơn, là một mảng bầm lớn màu tím đen đang lặng lẽ bò lên bả vai hắn, rồi lan đến cổ. Nếu vẫn không tìm được phương pháp ức chế, toàn bộ thân thể hắn sẽ thối rữa.

Thế mà hắn lại không chút mảy may nóng nảy, khi xem phim đến cảnh hay thì sẽ nhướng mày, mím môi, biểu cảm hết sức sinh động. Hắn như vậy trông rất có tinh thần, lộ ra vài phần đơn thuần không rành thế sự.

Trong lúc này, điện thoại hắn để trên bồn rửa mặt chợt reo lên, một loạt dãy số vùn vụt lướt qua, những người này bao gồm bạn của hắn, đồng nghiệp, người xa lạ có ý đồ chế nhạo hắn, và cả antifan điên cuồng khẩu nghiệp. Hắn không nhận một cuộc gọi nào, mặc cho điện thoại cứ reo mãi không ngừng, cũng không cảm thấy phiền lòng. Nói về tố chất tâm lý, sợ là ngay cả phi hành gia cũng khó mà sánh được với hắn.

Hơn hai tiếng sau, cuối cùng Phạn Già La cũng đứng dậy khỏi hỗn hợp nước đá đã tan hết, ung dung thong thả lau thân thể bằng khăn lông. Ngay lúc đó, số gọi đến trên màn hình điện thoại chợt thay đổi, được lưu là Ba.

Phạn Già La nhướng mày, cảm thấy vô cùng hứng thú mà bấm nhận cuộc gọi này, chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền tới một giọng nói âm u: "Phạn Già La, rốt cuộc Cao Nhất Trạch có phải do mày giết không?"

"Không phải." - Phạn Già La bình tĩnh trả lời.

"Sắp tới tao sẽ kêu trợ lý đưa đơn chấm dứt quan hệ nhận nuôi qua cho mày ký tên. Không cần biết Cao Nhất Trạch có phải do mày giết hay không, mày chỉ cần nhớ kỹ một điều, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện mày làm đều không liên quan gì tới Phạn gia. Đừng gây phiền phức cho tao, nếu không, tao sẽ xử đẹp mày giống như xử một đống rác vậy." - Phạn Lạc Sơn không nói thừa một câu đã lập tức cúp máy. Khi con nuôi đang mấp mé bên bờ tuyệt vọng, lựa chọn của của gã không phải là kéo nó lên, mà là ra sức đạp nó xuống.

Phạn Già La thấp giọng cười, hắn đã sớm đoán được Phạn Lạc Sơn sẽ làm như vậy, mà hành động này cũng vừa đúng ý hắn.

Luật sư của Phạn gia rất nhanh đã đến, Phạn Già La không nói câu nào lập tức cầm bút lên ký vào đơn. Vị luật sư kia cũng rất dứt khoát, dùng điện thoại chụp mẫu đơn lại, rồi gửi cho ông chủ.

Một tiếng ding dong giòn giã vang lên, Weibo cá nhân của Phạn Lạc Sơn tuyên bố một tin tức, ảnh minh họa chính là những tấm hình vừa được gửi tới. Gã đã chờ không kịp để nói với cả thế giới —— Cho dù là trên huyết thống hay trên phương diện pháp luật, Phạn Già La và Phạn gia đều không có bất cứ một tia quan hệ nào.

Phạn Già La cầm điện thoại lên nhìn một chút, khẽ cười giễu cợt: "Phạm tiên sinh thật sự quá sốt ruột rồi."

- --

Phạn Lạc Sơn đăng tuyên bố này lên Weibo đã nhận được mấy trăm nghìn lượt like, có người hả hê nói:【Không có Phạn gia làm chỗ dựa phía sau, lần này Phạn Già La triệt để không thể trở mình nữa rồi. Tôi thấy tiền đồ của hắn chỉ có hai loại, một là tử hình, hai là ở tù rục xương. 】

【Người anh em, cậu đừng quên hắn ta là một bệnh nhân rối loạn đa nhân cách, rất có thể sẽ không phải ngồi tù. 】

【Má nó, quá bất công mà! Giấy xác nhận bệnh tâm thần chính là giấy phép để giết người một cách hợp pháp đúng không? Nếu cuối cùng Phạm Già có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, tôi sẽ hoàn toàn thất vọng với đất nước này! 】

Lời bình luận này đã làm dấy lên sự phẫn nộ cực lớn trong quần chúng, dưới tình huống như vậy, có một nhóm người tự xưng là chính nghĩa bắt đầu gom góp tiền bạc, chuẩn bị thuê một băng côn đồ dạy dỗ Phạn Già La. Không phải hắn thích thuê kẻ giết người sao? Vậy thì bọn họ sẽ lấy gậy ông đập lưng ông!

Chuyện này không những âm thầm lên men, mà còn công khai bắt đầu xuất hiện những bình luận tính toán trả thù hắn. Cư dân mạng chẳng những đối xử với chàng trai trẻ này bằng ác ý lớn nhất, mà còn nhận định tội danh của hắn trong lòng từ lâu.

Thế nhưng, đối với cảnh sát mà nói, một bức tranh thì không thể tạo thành chuỗi chứng cứ trực tiếp được, trừ khi bọn họ bắt được hung thủ, thông qua khẩu cung của hung thủ để chứng minh giữa đối phương và Phạn Già La có tồn tại mối quan hệ thuê giết. Như vậy thì vụ án này mới được xem là mưu sát.

Vì để ngăn ngừa vụ án mạng thứ hai xảy ra, Trang Chân và các tổ viên liên tục canh giữ bên cạnh Tôn Ảnh suốt 24 giờ, Tôn Ảnh đi ghi hình chương trình thì bọn họ đi theo, Tôn Ảnh ngủ thì bọn họ đứng canh, ngay cả khi Tôn Ảnh giải quyết vấn đề sinh lý, bọn họ cũng phải cắt cử một người vào toilet xem. Thế nhưng năm sáu ngày trôi qua, Tôn Ảnh nhưng vẫn bình an nhảy nhót tưng bừng như cũ, thậm chí bên cạnh còn chưa từng xuất hiện người nào khả nghi.

Lưu Thao trốn trong một chiếc xe van* bình thường, lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy chứ? Dự báo cái chết thứ hai cũng đã đăng lên rồi, không thể nào Phạn Già La lại không ra tay! Chẳng lẽ hắn chơi chúng ta?"

Trang Chân lấy điện thoại ra gọi hỏi các thành viên khác: "Tình hình bên các cậu sao rồi?"

Người phụ trách bảo vệ Triệu Văn Ngạn, Phạn Lạc Sơn và Tào Hiểu Phong trả lời: "Sếp, trước mắt không có gì xảy ra."

"Có người nào khả nghi xuất hiện không?"

"Không có, mọi thứ đều bình thường."

"Bên Phạn Già La thì sao?"

"Hắn bên này cũng không có gì khả nghi."

"Đã có báo cáo giám định hiện trường vụ án chưa?"

"Lúc trước có hai bản, nhưng đều không có manh mối, bây giờ phòng pháp chứng đang làm kiểm tra lần thứ ba, chưa biết được tình huống cụ thể."

"Có tìm được nhân chứng lúc xảy ra vụ án không?"

"Không có, chúng tôi đi khắp các tòa nhà gần đó cũng không tìm được nhân chứng."

"Được, tôi biết rồi, các cậu tiếp tục tập trung, không được mất cảnh giác." - Trang Chân càng nhíu mày chặt hơn, cứ cảm giác mình đã bỏ sót cái gì đó.

"Ráng chờ đi, hiện tại chúng ta chính là đang so kiên nhẫn với hung thủ." - Lưu Thao an ủi.

Trang Chân gật đầu không lên tiếng, nhưng trong lòng lại nảy lên một đợt dự cảm đáng ngại.

Các thành viên canh tiếp ba ngày, nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ tình huống khả nghi nào, còn Tôn Ảnh thì đã hoàn thành việc ghi hình cho show tạp kỹ, và đang quay về thủ đô Bắc Kinh. Các nhóm phụ trách bảo vệ mấy người kia cũng đều an toàn vượt qua khoảng thời gian này, tựa như dự báo cái chết mà Phạn Già La đưa ra trước đó chỉ là một trò đùa.

Dĩ nhiên, trong những ngày qua, đội cảnh sát hình sự cũng không hẳn là hoàn toàn sóng yên gió lặng, liên tiếp nhận được mấy vụ án, trong đó có hai vụ án mạng, người chết theo thứ tự là một người phụ nữ trung niên và một chàng trai chừng 20 tuổi. Bởi vì đội một đang điều tra và giải quyết vụ của Cao Nhất Trạch, nên đội hai và đội ba đã tiếp nhận hai vụ án mạng kia.

Người phụ nữ kia là bị đối tượng ngoại tình dùng búa đập chết, trước mắt vụ án đã được phá; còn chàng trai chừng 20 tuổi chính là đêm khuya say rượu, lúc đi ngang qua một con hẻm tối thì bị người ta cướp mất bóp tiền và điện thoại di động rồi lụi cho một nhát, do không được chữa trị nên mất mạng. Trong hẻm tối không có camera theo dõi và nhân chứng, đèn đường lại bị hư, trước mắt thì đội ba vẫn chưa nắm được manh mối nào có ích, chỉ có thể điều tra đại. Nói chung, những vụ án giống như ngẫu nhiên này, xác suất phá được án là rất thấp, nạn nhân có thể rửa sạch oan tình hay không đều dựa vào vận may.

Sau khi Trang Chân trở lại thủ đô Bắc Kinh thì vẫn tiếp tục phái người theo dõi các nạn nhân niềm năng trong danh sách, đồng thời tăng cường việc điều tra các mối quan hệ xã hội của Phạn Già La, thế nhưng trước sau vẫn không thể thu hoạch được manh mối hữu dụng nào. Bên phía điều tra Cao Nhất Trạch cũng đang được tiến hành, nhưng do vấn đề nhân lực nên hiệu suất vô cùng thấp, cũng không thu được bất kỳ manh mối nào.

Toàn bộ tổ trọng án đều hết đường xoay xở, chỉ có thể gửi hy vọng vào phòng pháp chứng.

Ba ngày sau, phòng pháp chứng gửi bản báo cáo giám định thứ ba tới, vị trí thi thể không có gì đáng nghi, bác sĩ pháp y cũng xác nhận Cao Nhất Trạch quả thực là té lầu chết; hiện trường vụ án trên sân thượng chỉ có dấu vết của một mình Cao Nhất Trạch, không có bất kỳ manh mối nào có thể tiết lộ danh tính hung thủ, các loại vật chứng như dấu chân, DNA, dấu vân tay, nhân chứng, video giám sát đều không có.

Ly kỳ hơn chính là, thông qua kiểm tra video giám sát hành lang và thang máy, tổ trọng án phát hiện, hôm Cao Nhất Trạch té lầu và vài ngày trước đó, ngoại trừ anh ta thì không có ai từng đi lên sân thượng tòa nhà đó. Hầu hết nhà cửa ở khu buôn bán được xây san sát nhau, rất dễ để nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, nhưng tòa cao ốc chỗ phòng thu âm kia vừa vặn cách tòa cao ốc gần nhất một làn đường hai chiều khoảng bảy đến tám mét, đó không phải là điều mà người bình thường có thể vượt qua..

Nói cách khác, trừ khi hung thủ có thể bay qua đó, nếu không thì căn bản không thể giết chết Cao Nhất Trạch.

Nhìn bản báo cáo giám định này, Lưu Thao tức giận nói: "Má nó, vụ án này thật sự rất kỳ quái! Rốt cuộc tên hung thủ này lên đó giết người bằng cách nào? Tôi nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra! Hơn nữa danh tính hung thủ vốn đã rất rõ ràng rồi, vậy mà chúng ta lại hết lần này tới lần khác không có chứng cứ bắt người, còn phải bị người thân của nạn nhân khiếu nại, bị cấp trên gây áp lực, bị nhân dân khiển trách! Má, tôi làm cảnh sát mấy chục năm cũng chưa từng bực bội đến vậy! Chẳng lẽ cuối cùng, chúng ta thật sự phải lấy nguyên nhân bất ngờ trượt chân kết thúc vụ án này?"

Trang Chân nhìn chằm chằm bản báo cáo giám định mà rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu mới hỏi: "Bên Phạn Già La có động tĩnh gì không?"

"Không có. Mấy ngày gần đây hắn vẫn luôn đi loanh quanh ngoài đường mà không có mục tiêu xác định, hắn chỉ lái chiếc xe thể thao kia đi một vòng quanh thủ đô Bắc Kinh, chưa từng xuống xe dọc đường, cứ lái suốt bảy tám tiếng đồng hồ, đến buổi tối thì trở về căn hộ ngủ." - Người theo dõi lắc đầu nói: "Thói quen sinh hoạt của hắn rất kỳ lạ, nhưng trước mắt thật sự không có gì đáng ngờ."

"Lái xe bên ngoài cả ngày? Má, thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?" - Lưu Thao cảm giác mình còn sót lại vài cọng tóc cũng sắp không giữ được nữa, y chưa từng thấy qua nghi can phách lối xảo trá như Phạn Già La.

Trang Chân hỏi tiếp: "Vậy gần đây hắn có liên lạc với người nào khả nghi không?"

"Không có, chúng tôi đã cài phần mềm theo dõi vào điện thoại của hắn, hắn không có nhận cuộc gọi nào đáng nghi mà chỉ lướt Weibo, chơi trò chơi và xem phim thôi. Hộp thư của hắn cũng không có lá thư khả nghi nào, tài khoản ngân hàng quả thực đã bị Phạn gia đóng băng, trong tay không có bao nhiêu tiền, trước mắt vẫn chưa tìm ra tài khoản bí mật của hắn, cái này liên quan đến cơ quan tài chính nước ngoài, để tra được thì khá phiền phức."

"Vậy cứ tiếp tục tra, không được mất cảnh giác. Hiện tại chúng ta chính là đang so kiên nhẫn và cẩn thận với hắn." - Trang Chân chưa từng nghi ngờ phán đoán của mình, cho nên y tuyệt đối không bao giờ từ bỏ manh mối Phạn Già La này.

Viên cảnh sát mới vừa đáp lời đột nhiên kinh ngạc la lên: "Sếp, tổ hai mới gửi tin đến, rốt cuộc xe của Phạn Già La đã dừng lại! Dừng ở gần một khu phức hợp* mới xây tên là Vịnh Ánh Trăng, nằm ở phía đông thành phố. Hắn còn gọi cho người môi giới bất động sản một cú điện thoại, bảo là muốn thuê một căn hộ trong khu phức hợp đó."

"Khu phức hợp Vịnh Ánh Trăng? Khu đó vốn nổi tiếng là nơi quỷ ám mà. Sao Phạn Già La lại muốn tới đó thuê nhà?" - Lưu Thao cảm thấy rất kỳ quái.

"Bây giờ hắn nghèo tới nỗi không một xu dính túi, còn thiếu một đống nợ, sợ là chuẩn bị bán nhà để xoay tiền." - Viên cảnh sát nói một cách chắc chắn.

Trang Chân sợ nhất là Phạn Già La giả chết trong nhà, hôm nay hắn bắt đầu hoạt động trái lại là một chuyện tốt, cho nên phân phó mà nói: "Trong quá trình dọn nhà, hắn có khả năng sẽ tiếp xúc với một số người khả nghi, các cậu hãy tập trung theo dõi!"

"Chúng tôi đã biết, sếp cứ yên tâm đi!" - Mọi người cao giọng đáp lại, thay đổi trạng thái chán chường vài ngày trước đó.

Lúc dọn nhà nhiều người hỗn tạp, Phạn Già La có thể thuận lý thành chương mà thuê một vài công nhân, nói không chừng sẽ có hung thủ nằm trong số đó!

__________________________________

­*Xe van: Là một loại xe tải đa dụng nó có thể giúp người sử dụng chuyển đổi từ nhu cầu chở người sang dịch vụ vận chuyển hàng hóa một cách dễ dàng với hàng ghế sau được thiết kế như một khoang chở hàng rộng rãi tiện nghi. Hiện nay xe van chủ yếu được sử dụng trong các lĩnh vực vận tải kinh doanh được dùng nhiều tại các bệnh viện lớn, hay tham gia chuyên chở hàng hóa trong khách sạn, dịch vụ bưu chính,...

*Khu phức hợp: được bắt nguồn từ từ Complex trong tiếng Anh có nghĩa là liên hợp và phức hệ. Thường trong khu phức hợp sẽ bao gồm tổ hợp trung tâm giao thông, đường xá hiện đại, những tuyến đường sắt, đường cao tốc trên cao được đi vào sử dụng như đường sắt đô thị, các tuyến xe buýt chạy qua khu phức hợp, metro. Tổ hợp trường học liên cấp từ mẫu giáo cho đến các trường quốc tế. Bệnh viện gồm bệnh viện đa khoa, bệnh viện quốc tế, phòng khám quốc tế, dịch vụ chất lượng tốt và đạt chuẩn. Tổ hợp khu phức hợp giải trí, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, fitness, spa, nhà hàng, sky bar...Các cơ quan tài chính, ngân hàng, cây ATM, văn phòng công chứng, văn phòng hành chính, tư vấn dịch vụ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...