Ngoại Tình Ngọt Ngào
Chương 30 Người Đẹp Vây Quanh
CHƯƠNG 30: NGƯỜI ĐẸP VÂY QUANH Câu này của Cố Thanh Thiên giống như một cây kim nhọn đâm vào tim tôi vậy. Chắc là do có chút men rượu, tôi vô cùng để tâm đến lời anh nói về vẻ ngoài của tôi, hoặc có lẽ là, bởi vì tôi nhớ thái độ mà Hạng Chương đối với tôi. Tôi nhìn anh một cái, nhờ có chút hơi rượu mà can đảm nói: “Đúng vậy, diện mạo của tôi không đẹp, bình thường chỉ có những người mù mới có thể nhìn trúng tôi thôi.” “Hóa ra Hạng Chương bị mù, xem ra về sau tôi cần phải kiểm tra lại năng lực làm việc của anh ta.” Cố Thanh Thiên lạnh nhạt nói. Tôi giật mình tỉnh rượu đôi chút. Tôi bị điên rồi sao? Lại còn dám đấu khẩu với sếp. “Mọi người đang nói cái gì đấy?” Nhạc Long buồn bực nhìn tôi và Cố Thanh Thiên. Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng cười nịnh đi đến bên anh nói đỡ anh vài lời: “Không có gì, Nhạc tổng, mời anh đi tới bên này, đi cẩn thận…” Phía sau truyền tới tiếng bước chân của Cố Thanh Thiên, đi ngay phía sau tôi, không nhanh không chậm. Sau khi đến bar, tôi mới phát hiện mình ngu ngốc đến nhường nào. Những giám đốc lớn như Nhạc Long, tất nhiên sẽ là khách quen của bar, có phòng bao riêng của mình, phòng mà tôi lén lút đặt cho người ta, người ta căn bản là không để vào mắt. Đi đến khu vực phòng bao màu xanh vàng, Nhạc Long ngồi lên chiếc sô pha làm bằng da thật, liền có hai người đẹp cười tươi bước đến, liên tục gọi tên giám đốc Nhạc, người như dính vào Nhạc Long. Nhìn hai người đàn bà lẳng lơ này làm cho tôi tuy không phải là người hiểu bar nhưng cũng có thể biết được dựa trên nhan sắc của hai người này thì chắc chắn cũng là những người đẹp đứng đầu danh sách trong bar. Muốn chết mất, cũng không biết với độ tiêu pha này, thì giám đốc có cho thanh toán hay không nữa. Nghĩ rồi tôi lại nhìn trộm Cố Thanh Thiên một cái. “Tiểu Đồng!” Nhạc Long đột nhiên gọi tôi, tôi vội vàng thu lại tầm mắt, cười nói: “Nhạc tổng, anh có dặn dò gì ạ?” “Thật ngại quá, chưa nói với cô, tôi vẫn thường xuyên đến nơi này, nhưng tôi rất hiếu kì, cô chuẩn bị cho tôi mỹ nữ trông như thế nào, gọi ra cho tôi xem đi.” Anh ta tỏ vẻ hứng thú nhìn tôi nói. Tôi dám chắc chắn, anh ta chính là đang đợi trò cười từ tôi. “Nhạc tổng, anh thật biết nói đùa, làm gì có mỹ nữ nào có thể thắng được hai mỹ nữ đang ngồi cạnh anh cơ chứ?” Tôi mặt dày cười nói. “Yên tâm, Linh Linh và Kiểu Kiểu đều rất nghe lời, sẽ không ghen đâu.” Nhạc Long vui vẻ cười nói, còn hai mỹ nữ cạnh anh ta cố gắng chạm sát người anh ta làm nũng. Tôi toát mồ hôi, lén nhìn Cố Thanh Thiên. Nói như vậy, lẽ nào phải gọi bốn người đẹp ra hay sao, dù sao thì quanh Cố tổng cũng không có ai ngồi cùng. “Gọi vào đi.” Cố Thanh Thiên đột nhiên mở miệng làm tôi giật cả mình, còn tưởng rằng do mình nhìn trộm anh bị anh phát hiện. Thấy anh ngồi chỗ của mình trên sô pha, tôi cắn môi dưới, bước nhanh ra khỏi phòng bao, gọi người tìm cho bốn em xinh đẹp tới, bởi vì không đoán được khẩu vị của anh, tôi gọi vào bốn kiểu người đẹp. Đầy đặn có, yểu điệu có, nóng bỏng có, thanh thoát có, chắc cũng có kiểu mà anh thích chứ nhỉ. Mấy người đẹp lần lượt tiến vào, sau khi nhìn thấy hai mỹ nhân ngồi cạnh Nhạc Long, liền ngay lập tức ngồi cạnh bên Cố Thanh Thiên. Nhìn thấy anh bị mấy người đẹp vây quanh, tôi cười thầm trong bụng. Tốt nhất là anh nhắm được một hai người, ép khô được anh là tôi an toàn rồi. Tay Nhạc Long đã sờ lên ngực của Linh Linh, một tay sờ một tay chỉ tới người đẹp đầy đặn ngồi bên cạnh Cố Thanh Thiên, nói: “Sao tôi lại thấy ngực của em nhỏ hơn cô ta?” “Nhạc tổng, anh thật là đáng ghét mà.” Cô Linh Linh kia nũng nịu đánh nhẹ vào tay hắn mà nói. “Cố tổng, anh thấy thế nào?” Nhạc Long cười lớn, nói với Cố Thanh Thiên. Cố Thanh Thiên nhìn mấy người đẹp bên cạnh một lượt, mặt lạnh tanh nói: “Bình thường”. “Hả?” Nhạc Long hăng hái ngồi thẳng, “Cố tổng đã từng thấy cái lớn hơn rồi hay sao?” Tầm mắt của Cố Thanh Thiên như có như không liếc qua tôi: “Đúng vậy, từng thấy, to hơn bọn họ nhiều…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương