Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 23



Ngủ một đêm thật đã, khi Tạ Trì tỉnh dậy đã hơn 8 giờ, nàng duỗi người, cảm thấy trong phòng lành lạnh, giống như nhiệt độ của điều hòa bị hạ thấp.

Tạ Trì xoa xoa mặt, sờ soạng gối nằm bên cạnh, chạm đến tiểu nắm. Sau đó, ôm nắm vào lồng ngực, cọ qua cọ lại.

"Tiểu hắc, hình như ngươi lớn hơn một chút rồi a." Tạ Trì híp mắt, nâng nắm lên quan sát kỹ càng mới phát hiện không phải do bản thân mình ảo giác, tiểu nắm thật sự to hơn a.

Nhưng nhìn sơ qua tiểu nắm có hơi ngốc nghếch, không biết có phải bị nàng cọ đến ngu người hay không? Tiểu nắm tan chảy trượt xuống dưới thông qua khe hở giữa các ngón tay.

'Bẹp', tiểu nắm rơi hoàn toàn lên đùi Tạ Trì.

"Trông ngươi tiêu hóa cũng nhanh ấy chứ." Tạ Trì lại nâng nàng lên, tiếp tục xoa nắn nàng giống như nặn đất sét: "Ta rất muốn dưỡng ngươi trở nên mập mạp."

Tuy nhiên, sư huynh nói có thể sẽ để lại di chứng, Tạ Trì quả thật không dám liều lĩnh, chỉ vì muốn nàng khôi phục nhanh chóng mà liên tục đưa ác quỷ cho nàng ăn, đốt cháy giai đoạn.

Ôm nắm, Tạ Trì ngồi dậy, đi rửa mặt đánh răng xong, nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ 30. Đúng lúc có người gõ cửa, nàng mở cửa liền thấy một người hầu đang đứng đấy, hỏi nàng muốn dùng bữa sáng chưa?

Tạ Trì quyết định qua phòng A Tiếu cùng Vân Hủ ăn sáng chung. Vân Hủ ngạc nhiên khi thấy nắm đã tỉnh táo lại, một hai muốn nghiên cứu tiểu nắm. Bất quá, hôm nay có chính sự phải làm cho nên chỉ có thể tạm thời dằn lòng xuống mà thôi.

Cơm nước xong, Vân Hủ mới nghiêm túc nói cho Tạ Trì điểm khó khăn của hắn: "Liên quan đến một ít vấn đề về luân lý trong gia đình, ta không biết nên xử lý thế nào, hơn nữa........"

Hắn ho khan một tiếng, hơi ngượng bảo: "Tóm lại rất phức tạp, ta là một người đàn ông, nhúng tay vào chuyện này khá bất tiện, A Tiếu cũng không thích hợp ra mặt, bây giờ chỉ có thể dựa vào ngươi."

Đêm qua, Tạ Trì đã nghe hắn kể phiên bản thô lậu*.

(*thô lậu: thô sơ, vụng về, nông cạn,...)

Tên thanh niên Tạ Trì đã gặp trên máy bay tên Triệu Dịch Hà, hắn còn có thêm một người anh trai, tên Triệu Dịch Sơn, người em trai kêu Triệu Dịch Quân.

Vấn đề xảy ra ban đầu nằm ở Triệu Dịch Quân, ngay sau đó là Triệu Dịch Sơn, tiếp đến là cha mẹ của bọn họ, cơ thể gia gia vốn đã yếu, giờ âm khí trong nhà ngày càng dày đặt dẫn đến phát bệnh.

Vân Hủ lấy 'sinh thần bát tự' để bói toán, biểu tình dần dần cổ quái.

Bọn nhà giàu các ngươi thật loạn!

Nói rõ hơn, người mang rắc rối đến chính là tình chân của người cha.

Ả tình nhân kia lên giường cùng Triệu Dịch Quân, rồi Triệu Dịch Quân lại quan hệ với tình nhân của Triệu Dịch Sơn.

E hèmmmmmm, các ngươi quả thật hỗn loạn a, hết lời để hình dung cả nhà các ngươi.

Đến nỗi liên lụy cho cả lão gia gia và Triệu Dịch Hà.

Tạ Trì: ..............

"Ta có khả năng làm gì nha?"

"Ả tình nhân kia, ta bắt không được...... Nhà bọn bọ đã từng thỉnh những bị đạo sĩ khác thử qua, song cách làm này đều bị phản phệ. Hiện tại, bọn đạo sĩ đó vẫn đang nằm bệnh viện a. Hơn nữa, việc xử lý tiếp theo thật sự phiền phức." Vân Hủ đáng thương nhìn Tạ Trì: "Sư muội... tiểu sư muội.... Trì Trì......."

Vân Hủ chuyên về Thiên khoa*, hắn đoán mệnh vô cùng chuẩn, làm pháp sự cũng rất tốt, đặc biệt am hiểu về 'khai đàn tế tự', trái ngược hoàn toàn với sức chiến đấu của hắn. Còn A Tiếu, lúc trước có thể coi như đại ma đầu tỷ tỷ, chỉ là mấy năm nay, nàng an phận hơn nhiều, sức chiến đấu giảm đáng kể. Tuy rằng dư sức bảo vệ Vân Hủ nhưng gặp phải chuyện này, cũng hơi khó xử Tiếu tỷ nàng a.

(*Thiên khoa: khoa Thiên quan, chuyên coi về phong thủy, bát tự, bói toán, đoán mệnh, v...v....)

Đám người Tạ Trì đều chia hai người thành một đội. Bởi vì người toàn năng quá hiếm. Hơn nữa, đa số mọi người đều chọn theo Thiên khoa. Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, đều sẽ sắp xếp một văn một võ, hỗ trợ lẫn nhau, cộng sự của Vân Hủ.... đã qua đời.

Sau khi cộng sự mất, hắn cũng không tuyển thêm người mới gia nhập vào, đa số giải quyết nhiệm vụ đều dựa vào hắn cùng A Tiếu, không cần phải kêu thêm viện trợ.

Hiện tại Tạ Trì cũng không có cộng sự, bởi vì sư phụ nàng đã qua đời rồi a.

"Ngươi tìm địa chỉ đi, ta tới đó bắt." Tạ Trì bất đắc dĩ nói.

Vân Hủ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền nói: "Đúng rồi! Ngươi có biết đại sư tỷ đã xuống núi không?"

"Cái gì?" Tạ Trì vốn dĩ đang ngồi trên ghế lắc qua lắc lại, chỉ để một chân ghế chạm đất, nghe xong thiếu chút nữa té sấp mặt.

Nàng hoang mang nói: "Nhanh! Nhanh giúp ta tính một quẻ! Sư tỷ có đến đây không!"

"Ta tính rồi, không có đến đây, ngươi yên tâm đi!" Vân Hủ vỗ ngực: "Ta trượng nghĩa như vậy, nếu sư tỷ lại đây ta sẽ báo ngay cho ngươi. Nhưng ta nghĩ rằng nàng xuống núi là để tìm ngươi a, lúc trước ngươi có gửi thư về mà đúng không? Sau khi đọc xong, trông sắc mặt sư tỷ hơi kỳ quái mà lúc đó nàng đang có việc nên chưa đi tìm ngươi được......"

Biểu tình Tạ Trì dần dần ngưng trọng: "Ta biết rồi....."

Nàng nhắn wx cho sư điệt: Đại sư tỷ đang ở chỗ ngươi sao?

Một lát sau, sư điệt trả lời nàng: Không có sư thúc.

Lúc này, Tạ Trì mới hoàn toàn thả lỏng, chỉnh ghế lại, ngồi ngay ngắn, bắt đầu tựa lưng vào ghế, tự hỏi nhân sinh, tìm cách tránh mặt đại sư tỷ.

Thật ra, đại sư tỷ đối xử với nàng rất tốt. Năm Tạ Trì 17 tuổi, đi làm nhiệm vụ gặp phải tên rich kid ăn chơi trác táng, hắn ta nhắm trúng Tạ Trì, điên cuồng theo đuổi. Mặc cho Tạ Trì nhất quyết cự tuyệt, hắn còn cả gan đi theo dõi nàng.

Thêm vào đó, hắn dám đặt máy nghe trộm lên người Tạ Trì, hành vi vô cùng biến thái.

Khi phát hiện, Tạ Trì hiển nhiên cực kì tức giận, nàng còn chưa kịp trả thù đã thấy tên thanh niên kia chạy tới cầu xin nàng tha thứ cho hắn. Bộ dáng chật vật, đáng thương, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống. Một hồi lâu sau, Tạ Trì mới biết đại sư tỷ của nàng đã triệu hồi bảy tám chục con 'cô hồn dã quỷ', đêm nào cũng phá hoại trong nhà hắn, ngay cả khi ngủ vẫn không tha, khiến hắn luôn mơ thấy ác mộng.

Dựa vào điều đó, Tạ Trì ắt hẳn rất thích đại sư tỷ mới đúng. Ngược lại, nàng rất kính sợ đại sư tỷ.

Cụ thể là bởi vì........ hmmmmmmm.......

Ăn xong bữa sáng, Tạ Trì đi xem lão gia gia trước, ngài ấy chỉ bị âm khí quấn thân, thân thể người già vốn đã yếu, lại đang sinh bệnh, cả người hư hư nhược nhược, song tinh thần vẫn khá tốt.

Tạ Trì xem qua em trai của Triệu Dịch Hà - Triệu Dịch Quân, thoạt nhìn hắn cũng chỉ mới hơn 20 tuổi, bộ dạng cà lơ phất phơ, lộ rõ bản tính của bọn công tử nhà giàu. May là gen di truyền tốt, nhan sắc quả thật không tệ, nhìn vào cũng không đến mức đáng khinh.

Hắn vừa tiến đến đã nhìn chằm chằm vào Tạ Trì, dù sao Tạ Trì cũng tự tin vào dung nhan bản thân. Hơn nữa, bởi vì hành nghề này ít nhiều đều là người có thâm niên, cho nên những người trẻ tuổi, xinh đẹp thường bị cho là kẻ lừa đảo.

Vừa mới bắt đầu hành nghề, Tạ Trì cảm thấy chuyện này khá phiền phức, dần dà nàng cũng không đặt trong lòng nữa. Ai muốn tin thì tin, không thì thôi, tùy.

Đặc biệt là sau khi sư phụ nàng qua đời, một mình nàng ra làm nhiệm vụ, gặp phải tình huống này ngày càng nhiều. Đã từng có người còn đùa giỡn nàng, nói rằng dù nàng là tên lừa đảo cũng không sao, chỉ cần cười với hắn một cái, hắn sẽ cho nàng 10 vạn tệ*.

(*10 vạn tệ: khoảng 341 triệu VND)

Tạ Trì trợn mắt, nàng chướng mắt 10 vạn tệ đó a, ít nhất sẽ không bán rẻ tiếng cười của mình.

Bất quá nhìn biểu hiện của Triệu Dịch Quân đã nói rõ hắn là kẻ háo sắc, khó trách sự việc diễn biến tệ đến vậy.

Triệu Dịch Quân vừa mới tiến vào liền bị gia gia trách mắng, hiển nhiên vẫn còn tức giận việc hắn đã làm loạn. Trông Triệu Dịch Quân xin lỗi rất chân thành, nếu như Tạ Trì không thấy khi hắn cúi đầu còn liếc nhìn nàng, nàng ắt hẳn sẽ tin rằng hắn đã hối cải.

Ngay lúc này, một nữ nhân cao gầy bước vào, bộ dáng ngạo nghễ, khinh thường nhìn Triệu Dịch Quân, giọng đầy mỉa mai: "Chó không đổi được ăn phân."

"Ngươi! Triệu Tử Kỳ, ngươi đừng quá đáng." Triệu Dịch Quân nhảy cẩng lên rống.

"Cút ngay! Nếu không phải tại ngươi, gia gia sẽ bị bệnh sao? Ngươi còn mặt mũi nào mà xuất hiện ở đây?" Nàng liếc mắt nhìn Tạ Trì, châm biếm: "Ngươi còn dám dắt tình nhân lại đây chọc gia gia tức giận?"

Lão gia gia giận dữ: "Câm miệng! Vị này chính là sư muội của Vân đại sư, hai người các ngươi đều cút ra ngoài hết cho ta!"

Triệu Tử Kỳ nhanh chân chuyển biến sắc mặt: "Gia gia, ngài bớt giận. Vị đại sư này, ta thực xin lỗi a, đều do miệng ta không biết ăn nói."

Nàng đi tới đỡ lão gia gia, vỗ vỗ lưng ngài, không chút khách khí nói: "Ta biết gia gia ngài rất tin tưởng Vân đại sư, nhưng sự việc này đã kéo dài bao lâu rồi, cứ như vậy cũng không phải là cách. Ta quen biết một vị đại sư, kinh nghiệm đầy mình, hay là cứ để hắn lại đây kiểm tra tình huống một chút? Thêm một người, thêm một phần trợ lực, biết đâu giải quyết được thì sao?"

"Ta nói đi ra ngoài!" Sắc mặt lão gia gia ngày càng khó chịu, ho khan hai tiếng. Đã thỉnh một vị đại sư rồi, bây giờ lại đi mời thêm vị khác, chính là không tôn trọng vị đại sư trước đó.

Lúc trước, có một vị bị phản phệ phải nhập viện, cũng là người quen của Vân Hủ. Khi đó, Tạ Trì không ở đây nên Vân Hủ đành tìm người này lại đây giúp đỡ, chỉ là không nghĩ đến hắn sẽ bị phản phệ mà thôi.

Vân Hủ đánh giá thấp con quỷ bên người ả tình nhân mới dẫn đến kết cục này.

Triệu Tử Kỳ vẫn không buông tha: "Thế nhưng chuyện này không thể tiếp tục kéo dài, càng để lâu sẽ càng phát sinh những biến cố khác. Nếu giải quyết sớm không phải tốt hơn sao? Chúng ta sẽ đồng thời trả tiền cho Vân đại sư a."

Lúc này, Vân Hủ cũng lại đây, nghe vậy liền chớp mắt, lập tức cười nói: "Vậy cứ kêu vị đại sư đó tới đây đi, để xem hắn có thể đoạt người từ sư muội của ta không........ khụ khụ, ý ta là có thể hỗ trợ cùng nhau không........"

Dường như hắn tự nhận thấy mình càng nói càng hỏng, nhanh chóng ngậm miệng lại. Khóe môi Tạ Trì run rẩy một chút, song cũng không phản bác.

Thời cơ tới, Triệu Tử Kỳ làm sao có thể bỏ qua, mau chóng xen mồm: "Ta đây liền gọi cho vị đại sư kia, hắn ở gần đây, sẽ đến rất nhanh."

Ân, quả thật rất nhanh, tựa hồ chỉ tầm một phút liền thấy vị đại sư đó xuất hiện. Ở gần đây??? Xem ra hắn đã trốn ở bên ngoài chờ đợi sẵn rồi, Triệu Tử Kỳ ắt hẳn đã lên kế hoạch từ sớm.

Vân Hủ lén xích lại gần Tạ Trì, nói nhỏ: "Sư muội, đừng có khách sáo với hắn, cứ việc thẳng tay. Cho hắn biết thế nào là 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!'."

Trong nghề, đoạt khách hàng là điều tối kỵ, người trước vẫn chưa thất bại mà lại mời một người khác, không khác gì 'vả mặt' người trước, trừ phi người trước thật sự vô dụng, khiến khách hàng thất vọng, mất đi tin tưởng. Cũng có trường hợp một lúc thỉnh nhiều người tới nhưng với điều kiện khách hàng phải trả rất rất nhiều tiền, những người tham gia cũng biết trước tình huống, nguyện ý cạnh tranh cùng thời điểm.

Cái này không phải trắng trợn 'vả mặt' thì còn gọi là gì? Chính là khinh thường huynh muội bọn họ a.

Vị đạo sư kia tiến vào, trên người quả thật mang một chút khí thái 'tiên phong đạo cốt', hắn cũng đã có tuổi, choàng một bộ pháp bào màu đỏ, mái tóc dài được gài lên gọn gàng.

Trôi theo dòng thời gian, xã hội ngày càng phát triển, rất ít người trong nghề mặc pháp y ra ngoài. Chủ yếu do không còn thích hợp nữa, ngươi chỉ mới mặc Hán phục bước chân ra đường đã bị người người dòm ngó, huống chi là mặc pháp y.

Hơn nữa, đạo bào thông thường cùng pháp y hoàn toàn khác nhau. Pháp y chỉ được mặc trong những việc quan trọng, ví dụ như lúc làm pháp sự hoặc trong những sự kiện đặc biệt. Thêm vào đó, giáo quy có quy định: Thượng nguyên đạo sĩ mặc áo vàng, Trung nguyên đạo sĩ áo đỏ, Hạ nguyên đạo sĩ áo xanh lục, bốn phẩm cấp ăn mặc không giống nhau.

Bất quá, quy củ bây giờ không còn nghiêm khắc như hồi trước, nhiều người trẻ tuổi cảm thấy màu sắc quá lòe loẹt khó coi nên chỉ thích mặc màu đen, màu xám,....

Tuy nhiên, trong dòng chính thống của Đạo giáo, nếu truyền nhân dám mặc pháp y màu đỏ, ắt hẳn không phải tầm thường.

Tạ Trì dành cho hắn thêm một phần kính trọng.

Vị đạo sĩ kia ước chừng 50-60 tuổi đi, biểu hiện cao ngạo. Sau khi bước vào chỉ chấp tay chào hỏi lão gia gia, không thèm đếm xỉa đến những người xung quanh.

Tuy lão gia gia không vui khi cháu gái mình tự ý hành động, nhưng cũng sẽ không đắc tội đại sư. Bởi vì hắn biết một vĩ đại sư chân chính vô cùng lợi hại, xui xui gặp phải người nhỏ mọn lại rước họa vào thân.......

Triệu Tử Kỳ 'thao thao bất tuyệt', thổi phồng vị đạo sĩ. Ông ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, tự xưng là Trần đại sư.

(*thao thao bất tuyệt: nói liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt)

"Gia gia, ngài có biết cách đây không lâu, Phương gia đã xảy ra vụ việc kia không? Chính là nhờ Trần đại sư đây giải quyết." Triệu Tử Kỳ liếc Triệu Dịch Hà và Triệu Dịch Quân, đắc ý nói: "Trần đại sư hiếm khi chịu xuống núi, xem trọng hai thứ hữu duyên cùng thành ý, ta đã cố gắng rất nhiều mới có thể mời đến."

Lão gia gia vừa nghe vụ ở Phương gia do vị đạo sĩ này xử lý, lập tức nảy sinh kính trọng, cảm thấy vị này quả thật có năng lực, không thể đắc tội, liền nói vài câu khen tặng.

Trần đại sư xua tay: "Không cần nói nhiều như vậy, ngươi kể tình huống hiện tại cho ta nghe trước, nhanh chóng giải quyết mới phải." Nói xong, hắn cười to, ra vẻ khinh thường, liếc mắt nhìn Vân Hủ.

Tạ Trì híp mắt, có chút không vui.

Triệu Tử Kỳ nhanh chân kể lại mọi chuyện cùng với những suy đoán của Vân Hủ. Trần đại sư càng xem thường lên tiếng: "Bất quá chỉ là một con anh linh đang quấy phá mà thôi. Việc này quá đơn giản, tối nay ta lập tức đi bắt nó."

Tạ Trì gãi gãi tiểu hắc khí nằm trong túi, tiểu nắm mờ mịt cọ cọ lại nàng, đột nhiên hiểu ý của Tạ Trì, liền toả vài tia sát khí ra, tiến thẳng đến vị đạo sĩ.

Trần đại sư vẫn đang bóc phét bên kia, bỗng chốc lui về sau một bước, rút thanh kiếm gỗ, nâng âm lượng: "Ác quỷ phương nào! Sát khí quá nặng!"

Tạ Trì chọc chọc nắm, tiểu nắm thuận theo nàng, rút lại toàn bộ sát khí, thu hồi hơi thở.

Bởi vì tốc độ phóng thích quá nhanh nên người thường còn chưa kịp nhận thấy không gian chợt biến lạnh, khiến mọi động tác của vị đại sư kia tựa như đang làm màu.

Trần đại sư cũng rất xấu hổ, do mọi thứ diễn ra trong tí tách, hắn không còn cảm giác đến sát khí nữa, chẳng lẻ do hắn cảm nhận sai sao? Nhưng giờ phút này, nếu thừa nhận bản thân nhầm lẫn thì rất mất mặt a. Còn không thừa nhận, Vân Hủ cũng là người trong nghề, bị vạch trần sẽ càng mất mặt đi?

Vì vậy, hắn ho khan một tiếng, nói: "Chắc là chỉ đi ngang qua mà thôi...."

Mọi người trong phòng hướng ánh mắt về hắn, mang theo chút nghi hoặc. Đặc biệt là Vân Hủ, cố ý thêm một câu: "Thật sao? Đạo hạnh của đại sư quả thật cao thâm, ta không hề phát hiện ra a."

Lão gia gia thấy hắn bỗng nhiên rống lên ban nãy, cảm thấy không quá tin tưởng.

Tạ Trì đứng một bên, cười tủm tỉm: "Nếu đạo hạnh đại sư cao như vậy, không bằng tối nay, đại sư cứ việc ra tay trước, ta cùng sư huỳnh quan sát một chút."

Trần đại sư xoa xoa ria mép, tự tin trăm phần, tỏ vẻ: "Ta chỉ là sống lâu hơn các ngươi, tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn mà thôi. Các ngươi còn trẻ tuổi, đừng có nhụt chí, bất quá....... Ha hả, người trẻ tuổi a, luôn cần phải rèn luyện nhiều hơn, xuất sư sớm quá cũng không phải là chuyện tốt."

Tạ Trì từ lúc tám tuổi đã đi theo sự phụ đến khắp nơi bắt ma quỷ, vẫn cười đáp: "Đại sư nói chí phải."

Triệu Tử Kỳ lập tức cảm thấy bản thân đã tạo ra thành tựu rất lớn, nét mặt sáng lấp lánh.

Lão gia gia vẫy tay: "Tử Kỳ mời đại sư đi nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi, chờ tối đến lại nói tiếp."

Triệu Tử Kỳ dẫn vị đại sư kia về phòng, đợi bọn họ đi khỏi, lão gia gia mới lên tiếng xin lỗi: "Tiểu bối trong nhà không hiểu chuyện, ta cũng không ngờ tới nàng sẽ......"

"Sở dĩ do ta đánh giá sai, mới khiến mọi chuyện kéo dài đến tận bây giờ. Lão gia gia, ngài không cần phải xin lỗi." Vân Hủ trấn an hắn, dặn dò lão gia gia giữ gìn sức khoẻ rồi rời khỏi.

Hắn đã từng tuổi này, tuổi già sức yếu, một khi sinh bệnh sẽ gây tổn hại nghiêm trọng cho cơ thể, hiển nhiên không thể khôi phục nhanh chóng như người trẻ tuổi.

Tạ Trì cùng Vân Hủ một bên đi về phòng một bên trò chuyện. Nàng cảm giác tiểu nắm đang cựa quậy trong túi, Tạ Trì theo bản năng duỗi tay vào xoa xoa nắm, cảm thấy hơi quái lạ: mềm mại, nhẵn nhụi, loại trừ việc không có độ ấm, còn lại cực kì giống với làn da của con người.

Tạ Trì khựng lại, định mở túi ra xem, song chợt nhớ đến vị trí này gần cửa sổ, ánh nắng mặt trời sẽ chiếu vào, có thể gây tổn hại đến tiểu nắm nên đành bỏ ý định ấy.

Sau khi vào phòng, nàng mới mở túi, sau đó phát hiện tiểu nắm to lớn hơn, đang nằm ngủ bình yên nơi đó.

Tạ Trì tiếc nuối nghĩ điều này chứng minh con ác quỷ kia không đủ dinh dưỡng cho tiểu nắm bổ sung hồn phách. Mình nên tìm biện pháp khác mới được.

Nếu chỉ dùng ngọc để dưỡng hồn, tốc độ khôi phục thật sự rất chậm a. Nói không chừng, đến khi tiểu nắm hoàn toàn khôi phục, xương cốt của nàng chắc cũng đã hoá thành tro rồi.

Đến trưa, mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm, không khí khá căng thẳng, mấy bọn danh gia vọng tộc đều như vậy, một khi đặt nặng vấn đề lợi ích cùng vật chất, huynh đệ hay tỷ muội tình thâm cũng dần dần bị sụp đổ, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bộ dáng hữu hảo bên ngoài.

Trời tối, Trần đại sư lấy sinh thần bát tự của ả tình nhân, bắt đầu khai đàn làm lễ.

Vị đại sư nuôi một con tiểu quỷ, vừa kêu nó ra, toàn bộ căn phòng lập tức nổi gió lớn. Trần đại sư khai đàn cũng chỉ vì cung phụng cho tiểu quỷ, sau khi cúng xong, hắn viết sinh thần bát tự của ả tình nhân lên lá bùa rồi đốt cho nó.

Tiếp đến, hắn cắt tay, nhỏ máu vào trong chén nước, ra lệnh: "Đi nhanh! Đem nó về đây cho ta!"

Nhìn sơ qua con tiểu quỷ kia chỉ mới hai ba tuổi, song lệ khí trên người không ít a. Trần đại sư đã mở sẵn cửa, nó liền chui vào trong chén, đi tìm ả tình nhân kia.

Vừa có tiểu quỷ, vừa có phù chú, trông rất hoành tráng a. Ít nhất chứng tỏ hắn thật sự có năng lực.

"Giờ chúng ta chỉ cần chờ thôi." Trần đại sư nói: "Ta đã sai khiến tiểu quỷ, trong chốc lát sẽ mang nó về đây."

Vân Hủ lén lắc đầu, người này có năng lực nhưng vẫn chưa đủ. Chỉ mạnh hơn vị đạo sĩ hắn mời về trước đó một chút mà thôi.

"Sư muội, chuẩn bị đi."

"Được." Tạ Trì ra dấu OK, khởi động cơ thể: "Đưa địa chỉ cho ta."

Vân Hủ đưa số nhà cho Tạ Trì, nàng cúi đầu đọc địa điểm. Triệu Tử Kỳ tiếp tục ba hoa về Trần đại sư, còn Trần đại sư, bề ngoài tỏ vẻ bình tâm nhưng thực chất, lại giả vờ khoe khoang kỹ năng của mình.

"Trong chén này chỉ là nước bình thường mà thôi, chẳng qua thêm vào một ít máu của ta sẽ biến nó thành mặt kính song song. Mặt gương bên này là ta, bên kia là tiểu quỷ, có thể từ mặt gương bên này bay qua kia để bắt con anh linh, mang nó trở về. Đây chỉ là kỹ năng thông thường, không đáng nhắc tới."

Hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, lập tức phun ra một ngụm máu. Mặt nước vốn dĩ đang yên tĩnh, lại bỗng chốc sôi trào lên.

Ngay sau đó, chén nước hoàn toàn nổ tung, đồng thời truyền đến tiếng gào thét của nữ nhân, âm thanh ấy cực kỳ chói tai, khiến những ly nước lân cận dần dần xuất hiện vết rạn nứt, cuối cùng nổ tung.

Trần đại sư liên tục lùi về sau, vẻ mặt hốt hoảng té ngả trên mặt đất. Lúc nói chuyện, miệng vẫn còn chảy máu: "Không thể nào! Không thể nào! Tại sao lại như vậy!"

"Còn tiểu quỷ mà hắn sai khiến bị nuốt chửng trong nháy mắt, do khế ước nên hắn mới bị phản phệ." Vân Hủ thấp giọng nói: "Sư muội, ngươi nhắm xử lý được không?"

"Được chứ." Tạ Trì gật gật đầu, bảo: "Ta đi trước, đề phòng nó bỏ chạy, liền phiền toái."

"Ân." Vân Hủ gật đầu, sức chiến đấu của hắn không cao, chỉ có thể thành thành thật thật ở nhà chờ đợi sư muội trở về.

Tạ Trì cầm túi ra cửa, những người khác còn tưởng rằng nàng trông thấy tình huống lúc đó quá đáng sợ nên bỏ cuộc. Vân Hủ đứng nơi đó, bình tĩnh lấy di động, chuẩn bị gọi 120, kêu xe cứu thương tới chở vị đại sư này vào bệnh viện.

Trần đại sư không phục, giãy giụa lên tiếng: "Tình huống bên kia rất nguy hiểm! Nàng đi làm gì? Kêu nàng trở về mau! Đến ta còn giải quyết không được, nàng đi tìm chết sao! Để ta nghỉ ngơi một chút rồi tìm biện pháp khác!"

"Không sao, sư muội của ta rất rất mạnh." Vân Hủ bẩm sinh có gương mặt non nớt, dù hắn ra vẻ kiêu ngạo cũng không khiến người khác thấy phản cảm, thậm chí, còn làm mọi người cảm thấy đáng yêu.

Trần đại sư làm sao tin tưởng được, nhất quyết không cho Vân Hủ gọi 120, muốn ở lại đây xem thử thế nào.

Vân Hủ

1 2 »
Chương trước Chương tiếp
Loading...