Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 13



Hai người đi vào chân núi, một cây mây dài từ cửa động rủ xuống, Đàm Tiểu Hâm quá sợ hãi,

“Chết rồi , không lẽ có người tìm tới cửa.”

Nghe nàng nói, Mộ Vân Long cũng lo lắng, không biết nói gì, ôm lấy eo Đàm Tiểu Hâm, bay thẳng lên cửa động.

“Ah……” – lời còn chưa dứt, người đã rơi xuống đất. Bị người lạ chiếm tiện nghi, Đàm Tiểu Hâm trong lòng thật sự khó chịu.

Bên ngoài động không có gì khác, cửa đá cũng đóng chặt. Nàng thu cây mây lên, thứ này, nói không chừng sau này dùng được, để ở một góc ngoài động.

Mở cửa đá, nhìn chung quanh một vòng, chỉ thấy Mộ Vân Thường đang ở bên cạnh ao chơi với lão ô quy, chỉ thiếu Tiểu Liên.

“Nhị muội, Tiểu Liên đâu? “

“Đi rồi.” Mộ Vân Thường cũng không ngẩng lên.

“Đi rồi!” Đàm Tiểu Hâm kinh ngạc lặp lại một lần nữa lời của nàng.

“Nàng đi như thế nào, nàng không có võ công, như thế nào xuống được. Mộ Vân Thường, ta hỏi muội, muội đứng lên trả lời.”

Muội muội này quả thực không có lấy một chút quy củ . Mộ Vân Long tự trách mình bình thường quản giáo nàng không nghiêm.

” Theo một cây mây, tự mình đi xuống .” – đại ca thân thiết nhất nói chuyện với nàng, luôn quát mắng, làm cho nàng thực không vui.

” Nàng lấy mây ở đâu, trong động của ta không có thứ này.” – Đàm Tiểu Hâm đã đại khái đoán được sự tình.

Bị hai người ép hỏi , Mộ Vân Thường cũng nói ra sự tình.

Sau khi Mộ Vân Long cùng Đàm Tiểu Hâm rời đi, Mộ gia nhị tiểu thư ở trong động vẫn chịu uất ức vì Đàm Tiểu Hâm rốt cục cũng tìm được nơi trút giận .

” Tiểu Liên, ngươi mấy ngày nay có người làm chỗ dựa, cứng cánh rồi, phải không.” – Vừa nói vừa lấy tay nâng mặt Tiểu Liên.

Tiểu Liên chỉ có thể tránh né.

“Không có, em không có.”

Nàng biết, mấy ngày nay tiểu thư rất không vui, phần lớn thời gian đều một mình ngồi trong góc tường chơi cùng lão ô quy.

Nhị tiểu thư gặp được đồ không thể ăn sẽ tìm đến nàng gây phiền toái, mà Đàm cô nương mỗi lần lại thay nàng bênh vực kẻ yếu, hai người thường xuyên cãi nhau, cuối cùng đều là đại thiếu gia giúp Đàm tiểu thư giáo huấn tiểu thư.

Hôm nay hai người giúp nàng đều đi rồi, nhị tiểu thư khẳng định muốn xử lý tốt nàng.

“Không có, nhìn bộ dáng dụ dỗ của ngươi, tưởng quyến rũ ca ca ta, làm chị dâu ta sao?” – lại dùng sức nắm chặt thắt lưng Tiểu Liên, lớn tiếng cười nhạo – “Nằm mơ đi!”

“Người nói bậy, em không có.” – trốn không thoát bàn tay của nhị tiểu thư, cũng trốn không thoát lời nói gai độc của nhị tiểu thư.

” Lúc ngươi mới vào nhà của ta, ta đã cảm thấy ngươi yêu khí rất nặng, đến bây giờ, cái đuôi của ngươi cũng lộ ra rồi!” – dứt lời, liền vén váy của Tiểu Liên lên.

Tiểu Liên chỉ có thể trốn hướng giường đá, mà Mộ Vân Thường đã đuổi theo sát. (ta ghét con nhỏ này…muốn đánh nó quá…)

“Ngươi cùng Đàm là yêu nữ, cả ngày quấn quít lấy ca ca ta, ngươi muốn có được ca ca ta, Đàm yêu nữ muốn có tiền của ca ca ta! Hừ! Có ta ở đây, các ngươi đừng nghĩ là có được!”

Áp lực bao ngày qua của Mộ Vân Thường chất chứa nay đã bùng nổ. Bức Tiểu Liên đến góc giường, không còn chỗ trốn, bắt đầu xé rách quần áo của nàng, vừa đẩy vừa đánh Tiểu Liên.

” Không được, nhị tiểu thư, em sai lầm, không được!” – Tiểu Liên đau đến khóc nức nở.

“Sai rồi, sai ở đâu, nói mau!” – Mộ Vân Thường không hề buông lỏng, tiếp tục dùng sức nắm chặt chân cùng thắt lưng Tiểu Liên, cuối cùng cũng bức được ngươi lộ ra bộ mặt thật .

Tiểu Liên ôm lấy hai chân, cuộn tròn ở cuối giường, đầu tóc lộn xộn, quần áo rách nát, nước mắt đầy mặt, đáng thương đến cực điểm, cũng không làm Mộ Vân Thường thấy thương tiếc.

” Em không nên không biết liêm sỉ quyến rũ thiếu gia.” – cuối cùng cũng nói ra, Mộ Vân Thường buông tay, đứng sang bên giường.

“Mau nói bản thân ngươi vô sỉ, hạ lưu, dâm đãng, trời sinh ra mệnh làm kỹ nữ! Nói mau!” – Mộ Vân Thường hoàn toàn giẫm lên tôn nghiêm của Tiểu Liên.

” Không, không, em không phải, em không muốn nói……” – Tiểu Liên hoàn toàn suy sụp, nằm trên giường khóc lớn lên.

” Em không phải kỹ nữ, không phải…… Ô……” – lời nói Mộ Vân Thường đã chạm vào nỗi đau của Tiểu Liên Tâm.

Mộ Vân Thường đối với sự phản kháng của Tiểu Liên chuẩn bị không kịp, chân tay có chút luống cuống. Sửng sốt một hồi,

“Được, ngươi không nói, vậy cút đi cho ta!”

Nghe thấy nhị tiểu thư muốn đuổi nàng đi, Tiểu Liên dần dần nín khóc, từ trên giường đi xuống, vẻ mặt nước mắt nhìn Mộ Vân Thường, Mộ Vân Thường không dám đối diện với nàng.

“Nhìn cái gì, đi mau, ngươi là nô lệ nhà chúng ta mua, ta không cần ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta.”

“Được, đi là được.” – Tiểu Liên lau khô nước mắt, thẳng ngực đi.

Tiểu Liên trấn định làm cho Mộ Vân Thường không nói được gì.

” Mang hết đồ của ngươi đi.”

“Ta không biết võ công, nơi này cao như vậy, ta đi xuống thế nào, nếu ta nhảy xuống, ngã chết mất, Đàm cô nương sẽ báo thù cho ta.”

Tiểu Liên giọng điệu cũng dần cứng rắn, yếu đuối sẽ chỉ làm cho nàng bị người ta ức hiếp.

” Đã biết các ngươi là đồng bọn mà, được, ta sẽ để cho ngươi đi xuống .”

Dứt lời, Mộ Vân Thường phi thân xuống núi.

“Trèo theo cái này đi xuống, cứ thế đi!” – chỉ chốc lát, Mộ Vân Thường mang một đoạn mây đến trước mặt nàng.

Đem cây mây buộc chặt chẽ vào tảng đá trươc của động, đầu kia buộc quanh thắt lưng, Tiểu Liên không nói một lời, theo cây mây đi xuống.

“Rốt cục cũng đuổi được hồ ly tinh đi, thật sự là thoải mái mà.” (thật là ghét quá đi, ta muốn đánh, muốn đánh người quá)

Mộ Vân Thường thấy Tiểu Liên xuống núi, xa xa biến thành một cái chấm trắng, đến lúc nhìn không thấy, mới thở dài một hơi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...