Ngọc Tình Xuyên Không

Chương 30: 30: Tức Giận Bùng Nổ



Tiểu Song bị trói hai tay hai chân, trong miệng còn bị bỏ một nhúm vải không thể nói chuyện.

Nơi mà cô bị nhốt là bên trong một căn nhà nhỏ giống như nhà kho, mọi thứ đều tối tăm của hoàng cung, cô ngước nhìn xung quanh, bên cạnh cô có một tên thái giám và một cung nữ đang đứng gác.

Phía trước người đang ngồi trên một chiếc ghế, chân bắt chéo, nhìn Tiểu Song với đôi mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tiểu Song biết người phụ nữ này, bà ta là mẫu thân của nhị công chúa Trần Điệp Vụ, Lâm quý phi.

Lâm quý phi liếc nhìn bộ dạng bị trói của cô lúc này, đứng dậy tiến gần về phía cô, ngón tay đeo nhẫn chỉ vào trán của cô.

"Nghiệt chủng!"

Tiểu Song nhìn khuôn mặt bà ta trông giống như một con hổ dữ đã câm thù cô từ rất lâu vậy, ngay bây giờ muốn vồ lấy cô mà ăn tươi nuốt sóng.

"Ngươi, và cả mẹ của ngươi, cả hai người đều không đáng sống!"

Tên thái giám lấy miếng vải trong miệng Tiểu Song ra.

"Ta cho phép ngươi trăn trối trước lúc chết.

"

Tiểu Song nhíu mày:

"Vì sao lại bắt tôi!?"

Lâm quý phi cười nhếch:

"Trước đây khi mẫu thân của ngươi, Nghi phi khốn kiếp kia còn sống, ả ta dành hết tất cả sự sủng ái của hoàng thượng, ngươi có biết lúc đó khi ta nhìn hoàng thượng trong mắt người không hề có ta, ta đau đớn đến mức nào không?"

Tiểu Song trừng mắt:

"Đó là chuyện của nhiều năm về trước, vả lại hoàng thượng yêu mẫu thân ta, đó không phải điều sai trái.

"

Lâm quý phi tát vào mặt cô một cái đau điếng, khuôn mặt trắng trẻo của cô cũng bị in hằn vết đỏ.

"Yêu? Nếu không có ả ta, người mà hoàng thượng yêu phải là ta mới đúng!"

Nói rồi bà ta cười sặc sụa.

"Hoàng thượng quả thật điên rồi, ta vốn cứ tưởng chỉ cần Nghi phi biến mất, ngài sẽ thay đổi, vì vậy ta đã chọn cái ngày mà ngươi ra đời, lúc mà ả ta không đề phòng nhất sai người giết ch.ết cô ta.

"

Tiểu Song nghe đến đây, không thể nào chấp nhận được, dù rằng Nghi phi không thực sự là mẹ của cô, nhưng Lâm quý phi bà ta làm vậy quả là quá độc ác!

"Bà điên rồi!"

Tiểu Song nói giọng khinh bỉ.

"Ta không điên! Hoàng thượng mới là kẻ điên! Nghi phi rõ ràng đã chết nhiều năm như vậy mà ngài vẫn không quên được cô ta, ngay cả nghiệt chủng mà cô ta sinh ra cũng thương yêu hết mực bất chấp người tài cán hèn mọn, còn con gái của ta Trần Điệp Vụ nó đã làm gì sai chứ? Bởi vì bị kết tội là hãm hại ngươi nên nó bị phạt hai mươi roi không thể đi đứng suốt một tuần lễ mà không được hoàng thượng đến thăm dù chỉ một lần!"

Bà ta bắt đầu lấy sợi dây thừng cằm trên tay bắt đầu đưa vào siết cổ Tiểu Song.

"Cùng là con gái, bị đối xử như vậy người làm mẹ như ta không cảm thấy tức giận sao? Ta nhất định phải giết ngươi để hoàng thượng không còn bất cứ lưu luyến gì với Nghi phi kia!"

Nói rồi bà ta ghì chặt hai tay siết cổ Tiểu Song.

Tiểu Song cổ họng đã bị sợi dây quấn chặt, không thể phát thành tiếng.

Chẳng lẽ, người giết ma nữ là Lâm quý phi sao? Nhưng nếu vậy lẽ ra ma nữ phải xuất hiện ở đây chứ? Vì sao cô ấy không hề xuất hiện!

Tiểu Song lúc cận kề cái chết, đột nhiên lại cảm thấy tiếc nối và sợ hãi, cô sợ sẽ không gặp được một người!

Nghe nói trước khi chết, nếu nghĩ đến ai, người đó chính là người mà bản thân yêu thật lòng.

Kiếp trước cô là Nguyệt Lan, đến lúc chết cũng không thể đáp lại tình cảm của Chí Huyền, còn kiếp này, cô lại bỏ lỡ một lần nữa mối duyên cùng Bạch Lãnh.

Chẳng lẽ sẽ không có cách cứu vãn sao?

!

Đôi mắt cô dần nhắm lại, đột nhiên cánh cửa nhà kho mở sầm ra.

Bạch Lãnh giống như nổi điên, thanh kiếm trên tay không có mắt chém chết tên thái giám ngay tại chỗ.

Lâm quý phi bị một nhát kiếm đâm thẳng vào phía tay chảy máu, sợ hãi buông sợi dây đang siết Tiểu Song ra.

Tiểu Song trên cổ nổi lằn đỏ, trong lúc choáng váng ngã sang một bên, cũng may Bạch Lãnh kịp thời đỡ lấy cô.

Có lẽ lần này, hắn không đến trễ nữa, sẽ không giống như Chí Huyền, để mất Nguyệt Lan một đời.

Mà sau khi Tiểu Song lấy lại thăng bằng, cô tức giận đến mức muốn xé tan đám người này, giật lấy thanh kiếm trên tay của Bạch Lãnh đâm về phía của Lâm quý phi khiến bà ta sợ mất hồn vía vội quỳ xuống xin tha mạng.

Thế nhưng Tiểu Song giống như không hề nguôi giận, việc ma nữ không xuất hiện ở đây nghĩa là bọn họ không phải người ma nữ muốn tìm, thế nhưng bởi vì bọn họ mà bây giờ cơ hội tìm ma nữ của cô cũng vụt mất, rất có thể cô ấy đã xảy ra chuyện.

Lại nói bà ta đã ra tay giết hại Nghi phi mẫu thân của ma nữ, một người độc ác như bà ta không đáng được sống!

Tiểu Song dơ kiếm lên định vung xuống, thế nhưng lại bị Bạch Lãnh cản lại.

Cô tức giận.

"Vì sao lại cản tôi? Bà ta không đáng sống!"

"Ta cũng không khác gì cô, muốn giết bà ta, thế nhưng vai vế của bà ta là quý phi, không thể tự tung tự tác, trước tiên giao bà ta cho hoàng thượng, người ắt sẽ xử lí việc này ổn thỏa.

"

Tiểu Song nghe Bạch Lãnh khuyên, cơn giận cũng dần dịu lại, trừng mắt nhìn Lâm quý phi.

"Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi chưa giết bà mà sẽ giao bà cho hoàng thượng, nếu như hoàng thường có lòng muốn tha cho bà, thì tôi dù có cãi lại thánh lệnh cũng phải giết bà cho bằng được!"

Lâm quý phi thấy vẫn còn sống, cười đắc chí:

"Ngươi nghĩ với thân phận của ta, ta sẽ bị xử tội chết sao?"

Tiểu Song quay lưng đi, giọng nhàn nhạt:

"Bà cứ chờ xem.

"
Chương trước Chương tiếp
Loading...