Ngốc Tử Chàng Khoẻ Không
Chương 27: Chương 27
Cửu Y Nguyên bước vào khu vực cấm chế.Sau khi phá trận pháp thì một căn nhà tranh bình dị xuất hiện.Hắn dảo bước từ từ về phía căn nhà kia.Từ trong căn nhà Cửu Ưu Nhã bước ra bên ngoài mặt đầy sát ý.Thấy người đến là nhị ca thì có chút khó xử.Nàng không biết làm sao nhị ca lại tới nơi này.Đang tính bước vào thì Cửu Ưu Nhã xuất hiện điều này khiến cho Cửu Y Nguyên càng tin cái mà mình nghe được từ trưởng lão kia.Cửu Ưu Nhã mở miệng hỏi Nhị ca.Ca là người phá cấm chế đặt ở bên ngoài?Cửu Y Nguyên chỉ nói Không có việc gì nên nhàm chán tới đây đi dạo nào ngờ phát hiện nơi này có cấm chế nên tuỳ tiện phá đi.Ta không biết đây là do muội đặt ra.Xong thể hiện một mặt vô tội làm cho Cửu Ưu Nhã á khẩu.Nàng thầm mắng y lừa trẻ con lên ba sao.Nếu nói về bận thì trong nhà có mình nàng là ngồi không còn lại ai cũng bận chuẩn bị cho cuộc chiến làm gì có chuyện huynh ấy không có việc làm.Cửu Ưu Nhã mặt vô cảm đáp Nếu huynh đã phá thì bù lại cho muội một cấm chế mới đi.Xong việc thì có thể rời đi, muội có chút mệt muốn nghỉ ngơi.Cửu Y Nguyên nhìn quanh ngôi nhà rồi nói Muội muội thấy ca đến mà không mời ta vô trong nhà chơi lại còn giao việc rồi đuổi đi.Nhị ca ta đau lòng lắm.Cửu Ưu Nhã thầm chửi thề nàng chưa thấy ai da mặt dày như huynh ấy.Nhìn y nàng tiếp lời Nếu huynh không chê căn nhà tồi tàn thì mời vào trong.Cửu Y Nguyên một mặt vô cảm đáp lại lời nàng Muội cũng biết căn nhà này tồi tàn? Đường đường là nữ vương tương lai của ma tộc ta sao lại ở trong căn nhà như này chứ.Tuy nói thế nhưng y vẫn bước vào căn nhà.Trong căn nhà chẳng có gì hoa lệ.Ngoài một góc thư phòng chỉ có gian bếp và phòng ngủ.Tuy đơn gian nhưng rộng rãi.Căn phòng tiếp khách lại trái ngược, nó chẳng có đồ gì để khác biệt với một gian phòng chống.Mặt của Cửu Y Nguyên có chút đờ ra.Này chỉ là một gian phòng chống thôi mà.Ngồi xuống bàn y hỏi Nhã nhi muội có chắc đây là chỗ muội tiếp khách không.Cửu Ưu Nhã nhìn y biếng nhác đáp Đúng mà, muội dùng nó để tiếp khách.Chỉ là huynh là vị khách đầu tiên bước vào căn phòng này.Bình thường cũng chẳng có ai vào vả lại cũng không ai dám đến nên muội quên mất cần sửa sang lại nó.Nói xong lại nhìn về phía Cửu Y Nguyên đầy trách móc.Hắn cảm thấy ánh mắt từ nàng nên im lặng lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ ấm chén pha trà. Ta đến đây không mang theo gì tặng muội bộ ấm chén vậy.Cửu Y Nguyên bất lực nói.Ánh mắt của Cửu Ưu Nhã đặt lên chiếc nhẫn trữ vật.Đây là thói quen xấu sau khi làm đạo tặc của nàng.Nhìn ca với ánh mắt long lanh như muốn nói là mình muốn nó.Cửu Y Nguyên nhìn thấy ánh mắt đó thì đành đưa nốt nhẫn trữ vật cho nàng.Cửu Ưu Nhã thì mừng rỡ cười thật tươi.Thấy vậy thì dù cho có đau lòng thì y cũng phải nén.Trách ai bây giờ đó là muội muội của hắn.Toan rời đi thì Cửu Y Nguyên nhớ tới việc cần đến.Y dò xét cả căn nhà không phát hiện được điều gì mới lạ.Y lấy cớ lập một cấm chế nên ở lại khâ lâu tới gần trưa. Nhã nhi muội thấy đó gần trưa rồi hay là..y mở miệng nói.Cửu Ưu Nhã đương nhiên là biết y có ý gì liền xuống bếp nấu ăn.Tranh thủ Cửu Y Nguyên lại đi tới từng gian phòng tìm kiếm.Khoing có một chút giấu vết.Ở phòng bếp Cửu Ưu Nhã đang nấu ăn.Lúc này Mặc Lãnh Lam mới ngó ra nhìn nàng hỏi chuyện.Hắn tự trách do bản thân mình quá yếu khiến nàng phải che đậy giúp y. Nương tử ta..chưa kịp nói xong đã bị Cửu Ưu Nhã nói hắn yên tâm có nàng ở đây sẽ bảo vệ hắn.Cửu Y Nguyên đến gian bếp thấy nàng đang nấu ăn thì cười hỏi Muội tính nấu món gì vậy, là thịt gì.Động vật hay người?Mặc dù không thấy người nhưng hắn chắc chắn kẻ đó vẫn còn ở đấy nên lớn tiếng nói.Cửu Ưu Nhã chỉ lạnh nhạt đáp Thịt huynh.Có chút rợn người nhưng đây là việc bình thường họ vẫn làm.Lúc này mặt Cửu Y Nguyên mới nghiêm túc trở lại.Y hỏi Trận chiến sắp bắt đầu ta thấy muội nên sớm đột phá cảnh giới để chuẩn bị.Ta cùng đại ca nhị ca lúc đấy không chắc sẽ bên cạnh bảo vệ muội được.Cửu Ưu Nhã có chút khựng lại.Theo dự kiến chỉ một năm nữa ma tộc sẽ khơi mào trận chiến.Lúc đấy nàng cần phải tự giữ an toàn không chỉ vì mọi người mà còn vì Lam nhi của nàng. Huynh yên tâm, trước lúc đó ta sẽ đột phá đỉnh phong ma đế.Lúc đấy huynh không cần phải bảo vệ ta.Những kẻ truy sát ta ngày ấy huynh dặn mọi người để chúng lại cho ta giải quyết.Lúc nói lời này mặt nàng hiện lên mấy phần sát ý nồng đậm.Ngày đó nàng bị truy sát chạy đi như chó nhà có tang làm mặt mũi của ma tộc gần như mất sạch.Nếu không khiến chúng đau khổ nàng quả thực không để đâu cho hết tức giận..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương