Ngốc Tử Vương Phi

Chương 18: Lại gặp Cửu điện hạ



Một câu vừa nói xong, Lan Lạc Tô bên cạnh sớm đã khiếp sợ lại trừng lớn hai mắt, Bạch Tâm Nhị này rốt cuộc là bị làm sao vậy, nhảy từ yếu đuối yếu đuối thăng cấp thành nữ tử cường hãn.

Lần trước ở khi cướp đoạt đồ cưới, nàng trước hết đá Tâm Nhu xuống nước, sau lại giả đáng thương đem đồ cưới mang về Bạch phủ, nàng như vậy, xác thực đã thay đổi.

Xem ra, trong này nhất định có vấn đề.

Nghĩ vậy, sâu thẳm trong mắt nam tử hơi đổi, hắn muốn nhìn một chút xem nàng đến tột cùng có phải Bạch Tâm Nhị trước kia hay không, đột nhiên thay đổi trở lên thông minh, thật khiến cho hắn nổi lên hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu nàng.

Bất quá, hắn đối nàng nhiều hơn là chán ghét cùng chán ghét, chỗ đồ cưới kia, hắn nhất định sẽ lấy lại, đồ đã nằm ở trong phủ của hắn, sao có thể để người khác mang đi?

Bạch Tâm Nhị thấy bộ dáng của Lan Lạc Tô có chút kinh ngạc, cũng không để ý tới hắn, lập tức đi đến trước mặt Chu Vân, Lam Vân, giờ phút này trong mắt nàng đã che kín tàn khốc cùng ngoan độc chỉ trừng mắt nhìn hai cái chó săn nha hoàn này âm thanh lạnh lùng nói:“Thật buồn cười, hiện tại ngay cả Vương gia cũng không giúp được các ngươi, hoặc là các ngươi tự đánh, nếu không thì phải hỏi nắm đấm của ta!”

Nếu Tĩnh vương muốn giúp các nàng, thì vừa rồi khi nàng ra quyền hắn đã ngăn nàng lại. Cho dù hắn có giúp, nàng cũng không sợ, nàng báo thù liên quan gì tới hắn?

Nắm đấm cứng rắn mới là đạo lý, hơn nữa nàng giỏi nhất chính là đánh người.

“Ngươi......” Chu Vân cầu cứu nhìn về phía Lan Lạc Tô, lại phát hiện Tĩnh vương đang hứng thú nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhị, ngay cả liếc mắt nhìn các nàng một cái cũng không.

Lam Vân bên cạnh đã muốn ý thức được, Tĩnh vương không có khả năng sẽ giúp các nàng, các nàng thì tính là cái gì, cùng lắm chỉ là hai cái nha đầu, cho dù Tĩnh vương giúp các nàng, nhưng nếu như Dực vương lại chạy tới, thì các nàng tất cả đều sẽ mất mạng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng lúc này giơ lên tay phải lên,“Ba” một tiếng đánh xuống trên mặt của chính mình, cúi đầu cắn răng nói:“Quận chúa, nô tỳ đánh, mười bạt tay này, lập tức sẽ đánh!”

Tiếp theo, đó là Lam Vân hung hăng đánh xuống mặt mình mười bạt tai, Chu Vân thấy thế, cũng chỉ biết bắt chước mà làm theo, dân chúng nhìn thấy một màn chuyện cười, Chu Vân, Lam Vân từ bộ dạng hung dữ đến chân chó nịnh nọt, mọi người đột nhiên có chút bội phục ngốc quận chúa dám nói dám làm.

Lan Lạc Tô ánh mắt hứng thú, đang muốn xem trò hay, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, nam tử vừa xuống ngựa liền hướng Tĩnh vương thì thầm nói:“Vương gia, Hoàng Thượng triệu người lập tức vào cung, bởi vì chuyện người bỏ ngốc quận chúa, khiến Dực vương rất giận đi cáo trạng với Hoàng Thượng.”

Lan Lạc Tô nghe xong, đuôi lông mày nhíu lại, cắn răng liếc mắt nhìn Bạch Tâm Nhị vẻ mặt đạm mạc, oán hận nói:“Nhất định là ngươi, đừng tưởng rằng có phụ thân ngươi làm chỗ dựa, bổn vương không có biện pháp đối phó với ngươi, ngươi chờ đó cho bổn vương, bổn vương sẽ khiến ngươi phải hối hận!”

Lan Lạc Tô nói xong liền bước lên kiệu, sau đó cỗ kiệu được hộ vệ vây quanh bảo vệ, hướng cửa cung nhanh chóng chạy tới.

Bạch Tâm Nhị híp hai tròng mắt lại, Tĩnh vương như thế nào đột nhiên nói với nàng những lời này? Hắn đi hướng hoàng cung, hắn tiến cung thì liên quan gì tới nàng?

Nghĩ vậy, nữ tử thu lại suy nghĩ, trong lòng đoán được bảy tám phần, do phụ thân nàng vào triều tố cáo tội trạng Tĩnh vương, cho nên Tĩnh vương mới nói những lời vừa rồi kia.

Bất quá như vậy vừa đúng, bớt được một người khiến nàng phiền lòng, nàng có thể càng hăng hái báo thù.

Thấy Tĩnh vương rời khỏi, Chu Vân, Lam Vân liền càng sợ hãi, nhìn vẻ mặt cười gian của quận chúa, hai người sợ tới mức lập tức tiếp tục bạt tai, vừa đánh vừa bò xuống học tiếng chó kêu, khiến mọi người nhìn thấy không nhịn được cười.

Bạch Tâm Nhị cũng nhịn không được cười khẽ, đột nhiên, nàng thoáng nhìn cách đó không xa trên mặt sông có một con thuyền thuyền hoa xa hoa đang tiến lại gần, cả thuyền hoa như nằm trên mặt hồ xanh, trên mạn thuyền có khắc hình long phượng lưu luyến giao nhau, còn có gắn mã não, Ngọc Thạch làm trang trí, bốn phía thuyền đều có những bức rèm lụa trắng bay bay, bên trong thoang thoảng tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Trên thuyền hoa có thêu một ngọn lửa đỏ giao long dấu hiệu, Bạch Tâm Nhị vừa thấy, liền biết đây là chiến thuyền của hoàng gia, bên trong không phải là hoàng tử cũng là công chúa, thậm chí có thể là hoàng đế.

Không biết trong thuyền hoa là người nào, bất quá nàng chỉnh Chu Vân, Lam Vân cũng đã đủ, quyết định trước khi thuyền hoa lại gần dừng tay lại, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.

Hoàn hảo, Bạch Tâm Nhị vỗ vỗ tay, hướng Chu Vân không nhanh không chậm nói:“Dừng tay, muốn ta thả các ngươi có thể, nhưng mà, ta có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Chu Vân lạnh run nhìn mặt vẻ mặt mỉm cười của nữ tử trước mặt, nàng như thế nào lại cảm thấy, quận chúa cười đến càng ôn nhu, tâm lại càng ngoan độc.

Bạch Tâm Nhị lặng lẽ tiến lại gần Chu Vân, ở nàng bên tai cảnh cáo nói:“Ta muốn hai người các ngươi đi tung tin Bạch Tâm Nhu cùng Tĩnh vương yêu đương vụng trộm, cẩu thả đến mang bầu, nếu các ngươi không làm theo, ta sẽ có biện pháp cho các ngươi đẹp mặt. Nghe hiểu không?”

Nói xong, Bạch Tâm Nhị đứng dậy, khóe miệng như cũ mỉm cười đầy ôn nhu, hai mắt như bảo thạch sâu thẳm giảo hoạt, trong mắt tỏa ra ánh sáng sắc bén, khiến Chu Vân nhìn xem cả người run lên.

Ngốc quận chúa có năng lực đem các nàng chỉnh thành như vậy, nàng không chút nghi ngờ quận chúa cũng có thể bóp chết mình, nghĩ vậy, Chu Vân có chút sợ hãi ôm cổ của mình, run run gật đầu nói:“Nô tỳ nhất định nhanh chóng làm theo lệnh của quận chúa, cũng đem việc này giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.”

“Thế này mới ngoan, các ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.” Bạch Tâm Nhị giờ phút này cười đến càng giống hồ ly, Chu Vân, Lam Vân vừa thấy nụ cười quỷ mị của nàng kia, liền sợ tới mức càng thêm run run, nhắc váy nhanh chóng hướng trong đám người chạy đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trên đường lớn.

Trước khi Chu Vân, Lam Vân rời đi, Tuyết Thiền còn bỏ thêm một câu:“Còn không mau cút đi!”

Lúc này, chiếc thuyền hoa đã muốn dừng lại ở chỗ bến đò, mọi người bây giờ mới thấy rõ, thì ra đây là thuyền hoa của Cửu điện hạ Lan Huyễn Thương, Cửu điện hạ sẽ không phải lại phát bệnh nên đi khám bệnh bốc thuốc chứ?

Nghe được tên Cửu điện hạ, Bạch Tâm Nhị lập tức che môi của mình, lần trước là nàng gặp xui xẻo, không chỉ bị hắn sống chết túm kéo xuống cỗ kiệu, còn bị hắn cường hôn một cái, làm hại nàng đem nụ hôn đầu của ngốc quận chúa không không rõ ràng đã bị đánh mất.

Hơn nữa, ở nàng thấy, Cửu điện hạ này là một người rất quái lạ dị, có thể né tránh liền tận lực né tránh, để tránh cho phụ thân chọc phiền toái, hai người bọn họ nhưng là đối thủ một mất một còn.

Cho nên, nàng lựa chọn đứng ở góc khuất nhất trong đám người, chờ cho đoàn người của Cửu điện hạ rời đi nàng lại đi.

Rất xa, thị tiêu, thị kiếm giúp đỡ nam tử tuấn dật mặc một thân quần áo màu đen đi ra thuyền hoa, dân chúng nhóm không khỏi trừng lớn ánh mắt, rất ít có cơ hội nhìn thấy mặt Cửu điện hạ, chẳng sợ người không được sủng ái, hay quanh năm bệnh tật liên miên, dù sao Cửu điện hạ cũng là hoàng tử đầy cao quý, mọi người có thể xem bao nhiêu liền xem bấy nhiêu, cho dù Cửu điện hạ có xấu tới đâu hay mập mạp, cũng phải cố xem, để có thể dính một chút phúc khí của hoàng gia.

Đến khi Cửu điện hạ từ từ đến gần, các cô nương tất cả đều trợn tròn mắt, đây không phải là nam nhân, mà chính là tinh linh tập hợp vẻ đẹp của nhân gian, khiến các nàng nhìn xem đều có vẻ mặt thẹn thùng đứng lên.

Nam tử một đầu tóc dài màu vàng tung bay theo gió nhẹ nhàng cuốn lại thành những cuốn nhỏ, trên trán cũng có vài cuốn tóc mái xõa ra, mặt mày như họa, đôi mắt tươi đẹp sáng như ngọc, đáy mắt tản mát ra khí chất cao quý. Bờ môi khêu gợi nhếch thành một đường cong đỏ tươi mà trơn bóng, hé ra tuấn nhan trắng nõn giống như ngọc mài, như ánh sao lướt qua, giơ tay nhấc chân mang theo đủ loại quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.

Bất quá, sắc mặt của người này thật tái nhợt, tái nhợt đến không có một chút máu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, coi như phủ thêm một tầng ánh sáng nhạt. Chắc vì bệnh lâu năm, dáng người của hắn cũng trở lên gầy yếu, không giống Tĩnh vương cao lớn.

Đang nhìn đến Cửu điện hạ chậm rãi bước lên bến đỗ, các cô nương tất cả đều oa một tiếng la hoảng lên, không nghĩ tới Cửu điện hạ lại đẹp như vậy, so với Thất điện hạ tuấn mỹ còn đẹp hơn, Thất điện hạ đẹp đến làm cho người nhìn thấy thoải mái, có điểm giống như nữ tử; Cửu điện hạ đẹp lại làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị, có chứa thản nhiên cùng thần bí, còn có điểm làm người ta đau lòng.

Các cô nương đỏ mặt thẹn thùng hết sức, hai mắt tất cả đều như đạn pháo bắn mạnh hướng trên người Lan Huyễn Thương phóng ra, chọc thị kiếm, thị tiêu vẻ mặt khó chịu, Bạch Tâm Nhị cũng đơn giản đánh giá Cửu hoàng tử kỳ quái này, lòng đầy cảm thán, ở cổ đại soái ca trong hoàng thất cũng thật nhiều, tùy tiện kéo một người đi ra liền đã đẹp đến không giống người thường.

Hoàn hảo nàng...... Xuyên qua .

Chờ đến khi nàng quay đầu nhìn về phía Tuyết Thiền, Giáng Hồng bên cạnh, phát hiện các nàng nước miếng đã sớm chảy xuống dưới, gắt gao nhìn chằm chằm Cửu điện hạ, không chút sứt mẻ, quả thực có thể cùng hòn vọng phu cùng so sánh.

Đang muốn trêu đùa các nàng một phen thì đột nhiên, Bạch Tâm Nhị cảm giác phía sau có một luồng gió lạnh thổi đến, lúc này nàng liền vòng vo đảo mắt, thời tiết ấm áp như vậy, làm sao có thể có gió lạnh?

Cảm giác nhạy bén trời sinh của nữ tử nói cho nàng biết trận gió lạnh này có điểm đáng ngờ, nàng nhanh chóng chuyển qua trước mặt Tuyết Thiền, phát hiện trận gió lạnh kia như trước cũng theo lại đây.
Chương trước Chương tiếp
Loading...