Ngôi Làng Linh Thiêng

Chương 5: Đồi Cây Sanh (2)



*

Mọi người làng Đình Long không một ai hay biết chính Tâm "trố" là kẻ chủ mưu vụ đào bới tìm kiếm kho báu trên Đồi cây Sanh. Tâm "trố" sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm cường hào ác bá ức hiếp dân lành. Nhiều đời nhà Tâm trố đều sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng tới đời Tâm trố mọi chuyện thay đổi chóng mặt.

Từ khi miền Bắc giành độc lập, nhà nước có nhiều chính sách để loại bỏ tầng lớp địa chủ thực dân cũ, đặc biệt là những kẻ cường hào ác bá như gia đình Tâm trố. Bố đẻ Tâm trố là một kẻ mưu mô, lão đã cất giấu khá nhiều tiền bạc để tránh bị xung công. Nhưng người tính không bằng trời tính, bố Tâm trố đột ngột qua đời, Tâm trố từ nhỏ sống quen với cảnh ăn chơi an nhàn lại máu me cờ bạc. Hắn không chịu làm ăn gì cả, đến tuổi phải nhập ngũ thì Tâm trố đào ngũ. Hắn bị bắt đi cải tạo mấy lần, về nhà vẫn chứng nào tật ấy, Tâm trố chỉ biết ăn chơi không chịu lao động gì. Số tiền được bố hắn chôn giấu dần dần cũng không cánh mà bay, cuối cùng chẳng còn gì đáng giá trong nhà cả.

Tâm trố cũng có vợ con, vợ hắn không chịu được cảnh chơi bời phá phách của hắn liền bế con bỏ về nhà đẻ. Tâm trố cũng chẳng thèm quan tâm, hắn dỡ cả năm gian nhà gỗ đi bán để chơi bời, rồi ở tạm ở gian nhà nhỏ trước kia gia đình hắn làm nhà bếp. Nhưng tiền thì cứ một đi không trở lại. Rơi vào cảnh túng thiếu, Tâm trố làm liều, hắn dụ dỗ lôi kéo đám đàn em ở nơi khác đến đào bới tìm kho báu ở Đồi cây Sanh của làng Đình Long. Tâm trố nói với đàn em:

- - Chúng mày biết không, tao nghe ông già kể lại ở chỗ Đồi cây Sanh chôn giấu rất nhiều của cải. Nhưng ở đó có yểm bùa vì thế không ai dám động đến. Giờ thằng nào dám theo tao đi tìm kho báu không?

Lũ đàn em Tâm trố hưởng ứng:

- - Đại ca nói sao bọn em nghe thế, đại ca cứ ra lệnh là bọn em làm liền.

Tâm trố gật gù suy tính rồi nói:

- - Vậy mới là anh em tốt, ngày kia là đêm ba mươi, trời tối đen như mực anh em ta sẽ hành động. Tao đã quan sát kỹ khu vực đấy rồi, nó ở xa khu dân cư, lại có nhiều bụi cây Cơm Nguội. Chúng ta sẽ lợi dụng đêm tối và bụi cây Cơm Nguội để đào bới như vậy sẽ không ai biết...

Một đàn em Tâm trố thắc mắc:

- - Làm sao một đêm mà đào hết cả đồi đấy được anh?

Lũ đàn em còn lại thấy thằng kia nói đúng cũng chờ đợi suy tính của đại ca. Tâm trố suy nghĩ một chút rồi nói:

- - Không cần đào nhiều, đào một hố nhỏ và sâu từ thân của đồi xuyên vào trong hiểu chưa. Tao sống từ bé ở đó tao biết trên đồi chỉ có đất chứ không có gạch đá gì cả đào cũng nhanh thôi. Cứ thấy có gạch hoặc kết cấu gì cứng tức là có mồ mả, vậy khả năng cao sẽ có vàng bạc trong đó.

Một kẻ thắc mắc:

- - Vậy nếu đào được thì chia nhau thế nào đại ca.

Tâm trố vốn dĩ đã suy nghĩ trước việc ấy liền trả lời luôn:

- - Tao lấy 4 phần 10, còn sáu phần chúng mày chia nhau.

Cả lũ nghe thấy thế ý kiến:

- - Đại ca ơi, bọn em có 5 người, nếu chia như vậy có bất công quá không. Thôi đại ca lấy 2 phần, bọn em chia nhau tám phần.

Tâm trố trợn ngược đôi mắt trố của hắn lên nói:

- - Bọn mày điên à? Tao là người đưa ra ý tưởng, cũng là người sắp xếp mọi việc, chưa kể có mình tao thông thuộc địa bàn làng Đình Long. Thôi được rồi, chốt lại tao lấy ba phần, chúng mày bảy phần, tao làm vậy là quá tốt với anh em rồi, không nói lại nữa.

Lũ đàn em biết không thể đòi hỏi thêm từ Tâm trố lên gật gù đồng ý. Cả lũ nghe theo sắp xếp của Tâm trố chuẩn bị đồ đạc đào bới đầy đủ rồi để đêm ba mươi sẽ ra tay hành động.

- --------------------------------------------------------------------Ngôi Làng Linh Thiêng - Chương 5 Đồi cây sanh 2 #Ngôi_Làng_Linh_ThiêngNgôi Làng Linh Thiêng - Chương 5 Đồi cây sanh 2 Facebook tác giả:

https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074

____________________________________________

Đêm ba mươi cuối tháng trời tối om như mực, Tâm trố cùng đám đàn em mang theo vật dụng đi đào bới ở Đồi cây Sanh. Khoảng 22h đêm chúng nó bắt đầu hành động. Bọn chúng lợi dụng một bụi cây Cơm Nguội um tùm để tránh sự dòm ngó rồi đào xới ngay bên cạnh bụi cây. Tâm trố vừa làm người đứng cảnh giới vừa chỉ đạo đàn em đào.

Đồi cây Sanh đất khá dễ đào, chỉ khoảng hai giờ là nhóm đàn em Tâm trố đã đào được một cái hố khá sâu rồi, cứ một người đào mệt lại thay một người khác. Bọn chúng đào chéo từ thân đồi vào trong vừa tiết kiệm được độ sâu cần đào, lại vừa dễ dàng chuyển đất ra ngoài. Cứ như vậy đến khi cái thuổng đào đất cắm kịch một cái thì cả bọn mừng rỡ báo lại cho Tâm trố biết:

- - Đại ca, kịch rồi ạ, vào một vậy gì rất cứng.

Tâm trố liền gạt đàn em ra rồi bám vào dây thừng trèo xuống hố, hắn lay lay cái thuổng thấy quả nhiên là đã chạm vào vật gì đó cứng, hắn ra lệnh cho đám đàn em:

- - Cố gắng đào tiếp đi, sắp thành công rồi.

Tâm trố trèo lên, đám đàn em lại hì hục tiếp tục đào, nhưng chẳng hiểu sao khi cắm cái thuổng xuống đất thì không thể nào rút lên hay lung lay được, bọn chúng lấy cái thuổng khác cắm xuống cũng bị như vậy. Tâm trố bèn đưa cái xà cầy xuống để đàn em bậy thử xem những chiếc thuổng vướng phải vật gì. Khi đàn em của Tâm trố cắm xà cầy xuống thì rất dễ, nhưng chúng không thể lung lay hay rút xà cầy lên được. Tất cả đều kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, có kẻ đã nghĩ đến do ma quỷ làm. Tâm trố thấy đàn em bối rối liền ra lệnh:

- - Bây giờ chúng mày lấy cái dây thừng buộc chặt vào đầu móc của cái xà cầy rồi tất cả dùng sức kéo xem sao, tao không tin tất cả anh em ở đây thua sức một con quỷ cái.

Đàn em Tâm trố nghe lệnh, buộc chặt dây thừng rồi quăng dây lên miệng hố, một người ở dưới hố còn tất cả ở trên miệng hố cầm dây thừng kéo. Tâm trố là người cầm ở đoạn dây cuối cùng, cũng là xa miệng hố nhất, hắn ra lệnh cho đàn em rồi tất cả cùng kéo.

... Phựt!... Bụp!.... Bụp!....Soạt...soạt...

...soạt... Tõm...

Chiếc xà cầy đột ngột tung ra, tất cả đám đàn em Tâm trố ngã ngửa xuống đất rồi lăn mỗi đứa một nơi. Tâm trố là người ở xa nhất vì thế hắn lăn một mạch xuống dưới ao ở chân quả đồi. Rõ ràng khi bị bật ra và lăn xuống Tâm trố đã rất cố gắng bám vào bụi cây ngọn cỏ nhưng chẳng hiểu sao không thể dừng lại được mà cứ thế lăn xuống ao.

Vừa rơi xuống áo Tâm trố quờ quạng để bơi vào bờ, tay Tâm trố khi ấy chạm vào một vật gì đó mềm mềm rồi lại túm phải một chùm gì đó như tóc người. Ngay lập tức hắn ngoi lên khỏi mặt nước và mở mắt ra, đập luôn vào mắt hắn là một cái bóng trắng ướt sũng nước, tóc rũ rượi trùm xuống kín mặt, Tâm trố hét lên:

- - A...a...a... cứu... tao với... có ma.

Đám đàn em khi ấy đang đứng trên bờ chuẩn bị ném dây thừng xuống cứu Tâm trố nghe tiếng hét vội vàng châm lửa vào đuốc thắp sáng xuống dưới ao. Sau khi có ánh sáng từ ngọn đuốc thì Tâm trố lại không thấy cái bóng trắng đâu nữa, hắn vội vàng túm vào dây thừng để đàn em kéo lên bờ. Lên được bờ Tâm trố sực nhớ ra hắn vừa hét to quá, e rằng sẽ có người nghe thấy, bọn đàn em lại còn thắp đuốc sáng nữa chứ, Tâm trố ra lệnh:

- - Rút thôi chúng mày, nhanh không lộ, để lần sau lại đào.

Cả đám dù rất tiếc nuối nhưng bắt buộc phải rút nếu không người trong làng sẽ phát hiện ra mất. Chúng nó nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lúc này chẳng hiểu sao những cái thuổng rút ra rất dễ, cả lũ càng rùng mình hơn vội vàng cầm đồ đạc rời khỏi Đồi cây Sanh.

Tâm trố cùng đám đàn em chia nhau ra ai về nhà ấy để tránh bị nghi ngờ. Hôm sau nghe thấy thông báo của loa phóng thanh thì Tâm trố mới giật mình nghĩ lại chuyện xảy ra đêm qua. Từ trước đến giờ Tâm trố không tin vào ma quỷ, hắn đi đêm đi hôm suốt ngày có bao giờ gặp hiện tượng gì lạ đâu. Hôm qua lần đầu tiên hắn có cảm giác sợ hãi trước một cái bóng không rõ ràng. Tâm trố nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng hắn nghĩ ra một cách hoàn hảo và tự cười vì sự thông minh nhanh trí của mình.

- -------------------------------------------------------------------Ngôi Làng Linh Thiêng - Chương 5 Đồi cây sanh 2 #Ngôi_Làng_Linh_ThiêngNgôi Làng Linh Thiêng - Chương 5 Đồi cây sanh 2 Facebook tác giả:

https://www.facebook.com/vanba.nguyen.5074

___________________________________________

Trong lúc chờ đợi vụ đào bới ở trên Đồi cây Sanh lắng xuống thì Tâm trố thực hiện những phi vụ khác để có tiền tiêu xài. Hắn thường mò mẫm đêm hôm hoặc lúc sáng sớm để xem có gì trộm cắp được là lẫng đi luôn. Tâm trố hôm ấy đi ra khỏi nhà lúc trời tờ mờ sáng, hắn lượn lờ đến khu nhà cũ ở Quán làng Đình Long. Hắn chợt nảy ra ý tưởng đột nhập vào khu nhà xem có gì đáng giá không. Nghĩ là làm, Tâm trố trèo tường vào trong khuôn viên khu nhà, vào trong sân hắn cậy cửa để vào tiếp bên trong.

Trong khu nhà cũ kỹ có vài bộ bàn ghế cũ, một số thứ khác cũng không có giá trị gì cả. Tâm trố sau một hồi bật diêm soi chán nản định quay ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài chỗ giếng nước. Tâm trố vội vàng lấp vào một góc, một hồi không thấy động tĩnh gì thì hắn tiếp tục đi ra. Đi qua chỗ giếng nước hắn giật mình khi thấy một bóng người lơ lửng trên miệng giếng, đó là một người con gái tóc dài buông xuống che kín mặt, cả thân thể đều ướt sũng nước.

Tâm trố nhớ lại hình ảnh ở cái ao cạnh Đồi cây Sanh, hắn có cảm giác hai hình bóng ấy là một người. Sau khi trấn tĩnh lại hắn quẹt diêm soi sáng thì cái bóng tụt xuống dưới giếng, Tâm trố liều lĩnh chạy ra giếng xem. Hắn lấy diêm châm lửa rồi vứt xuống dưới giếng nước, thật kỳ lạ là không thấy gì ngoài nước ở dưới đáy giếng, khi ấy hắn mới khẳng định điều mình suy luận là đúng. Tâm trố cười khẩy rồi rủa: "Con quỷ cái, mày cứ chờ xem tao xử lý mày thế nào", xong rồi hắn bật tường nhảy ra ngoài đường thì...

******

Thằng Nguyên thường đi kéo vó tôm buổi sớm, hôm ấy như mọi này nó mang vó đi ra đường, đến Quán làng Đình Long thì thấy một bóng đen vừa nhảy xuống từ bờ tường của khu nhà cũ. Thằng Nguyên liền cầm cái gậy tre già mà nó dùng để kéo vó ném luôn về phía cái bóng đen vì nó nghĩ dù người hay ma thì cũng chẳng phải loại tử tế gì.

.... Bốp...Ái...đau...

Tiếng la của cái bóng đen, thằng Nguyên biết đó không phải là ma, nó chạy lại gần. Cái bóng người kia lập tức chạy đi rất nhanh, tay vẫn vòng ra sau để ôm đầu. Thằng Nguyên nhặt cái gậy tre lên rồi dừng lại chứ không đuổi theo nữa, nó phải đi làm công việc của mình.

********

Tâm trố vừa chạm chân xuống đất thì bị một cái gì đó dài và cứng bay trúng đầu, hắn nghe tiếng bước chân người chạy lại thì vội vàng chạy tháo thân, tay vẫn phải xoa xoa đầu vì đau. Hắn chạy một mạch ra phía bờ sông rồi núp vào bụi cây, sau một hồi quan sát không thấy động tĩnh gì hắn mới mò ra. Tâm trố tự nhủ " Chắc thằng bảo vệ thôn nó đi tuần, thấy mình như vậy nó ném liền ném gậy vào mình, may mà chạy thoát được".

_____________________________________________

Sau vài ngày không thể kiếm ăn được gì Tâm trố trở nên túng thiếu vô cùng, hắn đành trai mặt đến nhà bố mẹ vợ để năn nỉ vợ con về nhà mình. Thực ra hắn chẳng thiết tha gì vợ con nhưng có vợ hắn ở nhà thì hắn mới có cái mà ăn, hắn nghĩ " Anh hùng trả thù mười năm chưa muộn", mà hắn có phải anh hùng quái đâu vì thế mặc kệ đời nói gì hắn không quan tâm. Gia đình vợ Tâm trố thấy hắn năn nỉ gê quá, lại còn thề sóng thề chết thì cũng xuôi lòng.

Cùng vợ con về nhà, Tâm trạng lăn ra chõng tre ngủ, để mặc vợ hắn vừa trông con vừa nấu cơm. Hắn mơ mộng sau này khi đào được kho báu rồi lúc ấy hắn sẽ cho thiên hạ một phen lác mắt, rồi lại ối kẻ đến khúm núm nịnh bợ hắn.

Đang mường tượng về một cảnh sống sung túc đầy đủ như thời cha ông của hắn thì đột nhiên thằng con trai của hắn gọi làm hắn tỉnh mộng:

- - Bố ơi, bố Tâm ơi!

Tâm trố bực mình quát:

- - Gọi cái gì? Làm tao giật mình.

Thằng con bé tí tẹo của Tâm trố nghe thấy bố quát to thì hoảng sợ khóc hu hu. Vợ Tâm trố chạy từ sân vào hỏi:

- - Ông làm gì mà con nó khóc vậy hả? Mẹ con tôi vừa về đến nhà thôi đấy.

Tâm trố định chửi vợ, rồi xông vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay như ngày xưa thì đột nhiên cái bụng réo lên vì đói, hắn kịp thời nuốt cơn tức vào bụng rồi nói:

- - Tôi có làm gì đâu, chắc con đói nên nó mới khóc, thôi lại đây với bố nào để mẹ nấu cơm cho con ăn.

Vợ Tâm trố thấy hắn lại bế con và dỗ dành cũng thấy yên tâm, cô ta ra ngoài nấu nốt nồi cơm để cả nhà cùng ăn.

Một lúc sau cơm cũng được dọn ra, chỉ là cơm trắng ăn với muối vừng và vài cọng rau muống luộc nhưng Tâm trố tưởng mình được ăn của ngon vật lạ trên đời. Cũng phải thôi, hắn từ hôm qua đến giờ có được cái gì tử tế cho vào bụng đâu. Kẻ ham chơi lười làm như Tâm trố được ăn no đã là tốt lắm rồi.

- ------------------------------------------------------------------

Buổi tối cả nhà Tâm trố ngủ chung trên cái chõng tre. Nửa đêm Tâm trố không ngủ được, hắn định nẻn ra ngoài để đi trộm cắp thì vợ hắn tỉnh dậy thấy vậy hỏi:

- - Ông làm gì vậy? Định đi đâu giờ này?

Bình thường Tâm trố sẽ quát vợ "Đi đâu mặc tao, việc của mày à con kia". Nhưng nghĩ lại vừa sáng nay hứa với gia đình vợ " Con sẽ tu chí làm ăn, không chơi bời trộm cắp..." Giờ mà lộ ra bản chất thật thì con vợ nó bỏ về có mà chết đói. Tâm trố vận động não bộ thật nhanh rồi đột nhiên đầu óc léo sáng khi nhìn thấy bộ ngực vợ lấp ló dưới cái áo vải nâu cũ kỹ bạc màu, hắn liền nói:

- - Đâu có... tôi... tôi...thèm quá bà à.

Vợ Tâm trố ngạc nhiên, từ trước đến giờ Tâm trố chỉ ham mê cờ bạc chứ có ham muốn cái khoản ấy đâu. Hai vợ chồng lấy nhau cả chục năm mới sinh được một thằng cu ba tuổi, giờ thấy Tâm trố như vậy ai mà chẳng lạ, bà ta nói:

- - Thôi ông ngủ đi, để yên cho tôi ngủ mai còn đi làm sớm.

Tâm trố tự đắc vì lừa được vợ, hắn nghĩ "Tao thèm gì khoản ấy", rồi Tâm trố cũng nằm xuống. Vợ hắn thì ôm con nằm quay vào trong như sợ bị hắn làm phiền. Tâm trố nằm quay ra ngoài cố gắng ngủ, hắn tự nhủ phải nhẫn nhịn một thời gian.

Một lúc sau Tâm trố vẫn không thể ngủ được, tiếng gáy của vợ con hắn thì vẫn đều đặn. Tâm trố thấy buồn đi tiểu, hắn nhẹ nhàng bật dậy rồi ra ngoài giải quyết nỗi buồn. Hắn bước vào nhà, khép cửa lại và định lên chõng tre ngủ thì trước mắt hắn, ở ngay trên cái chõng tre không phải là vợ hắn. Một người con gái tóc dài, cả cơ thể ướt sũng nước đang nằm dài trên chõng, Tâm trố nhận ra đó chính là hình ảnh hắn gặp ở Đồi cây Sanh và ở Quán làng. Tâm trố thò tay ra sau túm lấy gậy chống ở cửa, hắn giơ lên định vụt thì bỗng người con gái biến mất. Trước mặt Tâm trố lúc này lại là vợ hắn đang nằm ôm con ngủ, Tâm trố lầm bầm " Con quỷ cái khốn khiếp, dám theo tao về tận nhà à, chờ đấy, tao sẽ cho mày biết tay".

Còn tiếp...
Chương trước Chương tiếp
Loading...