Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao

Chương 24: Thiên Tư, Chậm Một Bước! (2)



Đông Nghi nói trong tiếng khóc. Người bạn mà nó yêu quý nhất lại là người đã tung những tấm hình này. Cổ họng nó đang nghẹn ứ, mắt nó đờ đẫn nhìn Đông NGhi. Du Du vẫn không thể hiểu tại sao cậu ta làm như vậy. Vì Thiên Tư ư? Nhưng Du Du đâu có làm gì mà để cho Đông Nghi lại hiểu lầm như thế.

-Chuyện này liên quan gì đến Thiên Tư?

-Vì cậu ấy thích cậu.

-Tớ không hiểu gì hết.

-Nếu như người ấy là chị Nhật Thy thì tớ còn chịu đựng được, nhưng đằng này lại là cậu. Cậu không phải quý tộc, cũng không phải là người giỏi nhất lớp, cậu hơn tớ cái gì mà tại sao luôn là trọng tâm của mọi việc, luôn nổi bật trong mắt mọi người. Tớ đã cố gắng rất nhiều để mọi người hướng mắt về tớ, nhưng cậu luôn đứng trước và che hết tất cả. Những việc đó tớ có thể bỏ qua tất cả, nhưng lần này lại là Thiên Tư…

-Cậu đang nói gì vậy?

-Tớ đã nhận ra từ hôm gặp cậu ở quán cà phê. Thiên Tư không hề có ý hẹn hò với tớ, mà chỉ để theo dõi cậu. Ánh mắt lo lắng khi nhìn thấy Gia Khánh đưa cậu về, cậu ấy đã thực sự thích cậu, tớ chỉ là một con rối để cậu ấy có lý do đi theo cậu mà thôi!

-Tớ không hiểu cậu nói gì hết, nhưng tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tớ và cậu là những người bạn thân của nhau cơ mà?

-Tất cả chỉ vì tớ rất thích Thiên Tư.

-Cậu…cậu..

Du Du không thể nói lên lời nào, nó thấy khuôn mặt mình đã ướt nhòe nước mắt. Nỗi đau này còn đau hơn khi nó bị hành hạ ở nhà kho. Nó không thể tin rằng, người bạn mà nó tin tưởng nhất, đã tâm sự tất cả mọi chuyện, đã kể tất cả cho cậu ta nghe, về cả việc nó kết bạn thân với Đốc Long, coi cậu ấy là một người bạn đặc biệt trên sân thượng, cả về những hành động khó hiểu của Đại Bảo. Vậy mà giờ đây, chính cậu ấy lại là người gây ra mọi rắc rối cho nó. Và hơn hết là một nỗi đau về tình bạn…Nó bỏ chạy, chạy thật nhanh, lấy tay gạt nước mắt, nhưng sao không thể nào gạt hết được.Chạy mãi chạy mãi, cho đến khi thấy mình kiệt sức, nó vịn vào một gốc cây ven đường, và khóc thật lớn…

Nó đang gục vào gốc cây và khóc òa lên, mọi người đi đường chỉ lắc đầu khi thấy một cô bé bất bình thường. Có ai hiểu nỗi đau của nó lúc này, tình bạn mà nó trân trọng nhất đã mất, cả Nobu cũng không còn nói chuyện với nó nữa. THế giới giống như đang đổ sập xuống, và sắp đè nó ngộp thở. Một bàn tay to và ấm áp vịn lên vai nó, nó quay lại, mắt nhòe đi, không nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ có ánh sáng mặt trời le lói, và cảm giác quen thuộc.

-Tôi đã ở đây rồi, không sao đâu!

Như một niềm an ủi vô cùng to lớn, nước mắt lại tuôn ra. Thiên Tứ để cho nó dựa vào vai và khóc thật to, trút hết vào đó, nó đã có một bờ vai để mà ngả vào …Xa xa nơi một gốc cây khác, bóng dáng của một cậu thanh niên, mồ hôi túa ra liên tục, cậu ta thở hổn hển vì phải chạy theo ai kia, nhưng rồi hơi thở đó như ngưng lại, khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt buồn bã, cậu ta quay lưng lại, tựa vào gốc cây và thầm thì:

- Thiên Tư à, mày đã chậm một bước rồi!

Giai đoạn thi cuối kì đã đến. Nó lao vào học tập, mong rằng có thể gác lại những gì đã xảy ra, nhưng không hiểu sao nó không thể nào tập trung vào bài vở. Quá hụt hẫng và thất vọng. Nobu vẫn không nói với nó lời nào, cả lớp cũng nhìn nó bằng ánh mắt rất xa lạ. Hầu như ai cũng xem nó là một người không bình thường. Scandal với 2 hotboy như vậy là quá nhiều với một đứa nhà quê như Du Du. Nhưng những thứ đó nó không quan tâm, mặc kệ bọn nhà giàu muốn nghĩ nó là người như thế nào đi chăng nữa, nhưng điều làm nó buồn nhất chính là…Đông NGhi vẫn nghỉ học. Ngày mai là ngày thi cuối kì, nếu chỉ vì chuyện đó mà cậu ta không đi thi thì thật là đáng tiếc. Nó lo cho Đông Nghi, cậu ta đã bỏ bài vở khá nhiều rồi. Ngày mai nếu Đông Nghi không đến lớp thi thì nó sẽ ân hận suốt đời. Nó quyết định, sẽ đến nhà Đông NGhi để nói với cô ta một lời.

-Cậu về đi!

-Mình chỉ muốn nói, cậu đừng nên để chuyện đó ảnh hưởng đến việc học tập. Như vậy mới đúng là Đông NGhi mà mình từng quen biết. Trước đây dù bị tách biệt trong lớp thế nào, cậu vẫn có thể nỗ lực để đứng nhất trường. Chính vì vậy, mình không muốn vì mình mà cậu đánh mất những gì đã cố gắng. Ngày mai cậu hãy đến tham dự kì thi, nếu không….mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu và cho chính mình…

NÓi rồi Du Du bỏ đi, cánh cổng nhà Đông NGhi lúc này mới mở ra, Đông NGhi dõi theo bước của Du Du mà nước mắt cứ trào ra không ngừng.

Tối hôm đó.

Thiên Tư một mình lái chiếc moto lượn vòng quanh bên ngoài đường. Cậu ta không thể tập trung học hành, bởi trong đầu chỉ vang vang những lời thổ lộ của Thiên Tứ. “Anh ấy đã có tình cảm với Du Du, và Đồ Nhà quê đó thì ngay từ đầu đã thích Thiên Tứ, vậy thì họ là một cặp rồi còn gì. Mình…”. Nghĩ đến đó, cậu ta cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Tay tăng ga, chiếc moto phóng thật nhanh không định hướng trên đường. Ngày mai đã là ngày thi cuối kì, nhưng Thiên Tư không thể nào tập trung vào bài vở được nữa, có gì đó nặng trĩu ở trong lòng…

***

-Thiên Tư, anh vào phòng một chút!

Thiên Tứ vào phòng, định đưa cho cậu em mình chiếc máy tính và bộ đồ dùng cần thiết cho kì thi ngày mai. Lần nào cũng vậy, trước khi đi thi, Thiên Tứ luôn chu đáo chuẩn bị cho Thiên Tư, vì biết rằng cậu em trai này không bao giờ quan tâm đến những chuyện đó. Không thấy ai trong phòng, Thiên Tứ để lại đồ dùng trên bàn, rồi quay ra. Nhưng vừa mới ngoảnh đi, bước chân cậu ta bị khựng lại vì nhìn thấy gì đó….

***

Thiên Tư về phòng, lúc này đã hơi khuya, cậu ta nhìn lên bàn học và thấy bộ đồ dùng đã được đặt từ lúc nào, liền mỉm cười:

-Anh lúc nào cũng chu đáo.

Vùa nói Thiên Tư vừa cởi cái áo khoác ra, nhưng bất chợt cậu ta ngưng lại, nhớ ra vấn đề gì đó, Thiên Tư vội vàng chạy đến giường ngủ của mình và lục tung đống chăn gối lên. Cậu ta thở dài một cái khi nhìn thấy tấm hình nằm ngay ngắn dưới gối.

-Phù, may quá, lúc đi, không nhớ là đã cất kĩ tấm hình chưa, may mà đã đè cái gối lên, chứ nếu không anh Thiên Tứ nhìn thấy thì không biết sẽ như thế nào.

Thiên Tư cầm chiếc khung hình lên và ngắm nghía. Tấm hình được chụp Du Du đang ngủ. Thiên Tư đã chụp lại được vào hôm nó ngủ gật khi đang kèm cậu ta. Ngay cả trong lúc ngủ, nhìn nó cũng nhà quê ghê gớm. Nhưng không hiểu sao người ta có thể cảm nhận được sự yên bình, không lo nghĩ gì từ giấc ngủ đó. Thiên Tư để tấm hình trên lòng mình, cậu ta thiếp đi, cố gắng quên hết mọi chuyện…

- Tại sao cô lại bước vào trong trái tim của tôi chứ?

***

Du Du đứng thả hồn trên sân thượng, gió mát lồng lộng có thể khiến nó cảm thấy rất thoải mái. Cuối cùng thì cũng đã qua kì thi, nó thấy nhẹ lòng vì Đông Nghi cũng đã có mặt trong ngày thi. Nhưng quả thật hôm nay, nó làm bài rất tệ, vì tâm trạng của nó mấy ngày qua không được tốt. Việc kèm Thiên Tư vì thế mà cũng qua loa, không biết cậu ta làm bài thế nào. Nhắc tới Thiên Tư, nó mới chợt nhớ đến những lời Đông NGhi nói. Cũng chính vì cậu ta mà Đông NGhi mới hiểu lầm và hành động như vậy. Tại sao cậu ta lại có những cư xử kì lạ và luôn là người gây cho nó mọi rắc rối. Chẳng lẽ cậu ta đã bày ra những trò này để nó biến khỏi Chu Rung thì mới hả dạ.

Nó thở dài, ngày mai là một ngày khá đặc biệt đối với nó, nó đã lên kế hoạch từ trước, rủ Đông Nghi và Nobu đi chơi, nhưng có lẽ là không được như ý nữa. Phải rồi, nó sẽ xin phép nghỉ và về Đum Cha, nơi mà nó có thể cảm thấy bình yên nhất, có gia đình, có những con người chân thật, có những cánh đồng, những không gian đầy hương thơm của tự nhiên, lúc đó nó sẽ tĩnh tâm để suy nghĩ những gì đã trải qua, về tình cảm với Thiên Tứ, về tình bạn với Đông NGhi, Nobu.

-Cậu đang buồn à?

-Đốc Long, lâu lắm rồi không gặp cậu.

-Mấy ngày qua mình rất muốn tìm cậu để nói lời xin lỗi, nhưng mà quá bận bịu .

-Xin lỗi vì việc gì?

-Về những tấm hình đã gây rắc rối cho cậu. Và rất tiếc… mình không phải là người đến cứu cậu.

-À, mình không sao. Chuyện đó qua rồi, với lại đó không phải lỗi tại cậu. Cậu làm bài tốt chứ?

-Cũng bình thường thôi, vì dạo này mình không chú tâm vào học cho lắm, mình đang lo làm thủ tục du học.

-Vậy bao giờ cậu sẽ đi?

-Ngày mai.

-Cái gì? Ngày mai?

-Ừ, mình muốn đi càng sớm càng tốt.

-Ít nhất trước khi đi cậu vẫn dành cho mình một cơ hội để nói rõ tình cảm với chị Nhật Thy chứ?

-Nói gì nữa?

-Nói rằng cậu vẫn còn yêu chị ấy, và vẫn chờ chị ấy!

-Chị ấy bỏ đi vì Thiên Tư đã bỏ chị ấy, và chị ấy quay về vì không thể quên được Thiên Tư, và bây giờ Thiên Tư cũng đã đồng ý quay lại, còn gì để nói nữa.

Du Du nhìn ánh mắt buồn bã của Đốc Long, nó chợt nhớ đến lời Đông Nghi và Gia Khánh. Cả 2 người đó đều khẳng định Thiên Tư đang thích nó. Nhưng thật là tức cười khi mà cả nó và Đốc Long đều nhìn thấy 2 người họ nói chuyện với nhau trên sân thượng, lại còn ôm nhau nữa.

-Đốc Long à, mình xin lỗi, ngày mai mình lại không thể tiễn cậu được.

-Không sao đâu, ít nhất cũng có một người ngày mai nghĩ đến mình là tốt rồi.

Du Du nhìn cậu bạn trìu mến, nó biết có nói gì cũng không thể giữ chân cậu ấy ở lại Chu Rung. Đốc Long muốn thoát khỏi sự thật đau khổ tình cảm của mình, có lẽ đó cũng là một cách tốt để cho tâm hồn được nhẹ nhõm. Cũng như nó, muốn trốn chạy về Đum Cha, quên đi những đau khổ trong những ngày vừa qua…

***

-Quản gia Pix, cháu xin phép nghỉ 2 ngày để về quê có việc ạ!

-Được thôi, nhưng ta có thể biết là việc gì không? Ta thấy tâm trạng cháu không tốt.

-Dạ không có gì đâu ạ.

-Ta không biết là chuyện gì xảy ra với cháu, nhưng ta mong cháu sẽ giải tỏa được, và mau trở lại đây, vì nụ cười của cháu là sức sống của INNO.

Quản gia Pix nói rồi quay đi, khuôn mặt nghiêm nghị nó phải đón nhận vì lúc này là ban ngày. Chiều nay nó sẽ lên đường về quê. Lòng nó có gì đó như được an ủi vì câu nói đầy khích lệ của quản gia Pix vừa rồi. Nó thu xếp đồ đạc, và rảo bước về phía cánh cổng cao cao, mà quên đi lời chào đến 2 thiếu gia.

***

-Ai vậy?

-Dạ thưa có người nhà ở Đum Cha của Du Du lên gặp ạ!

Thiên Tư chợt giật mình khi nhớ tới anh bạn Gia Khánh, cậu ta vội vàng quay sang hỏi Uyển Thanh

-Là con trai hả?

-Dạ là bố mẹ của cô ấy!

Thiên Tư thở phào một cái, Uyển Thanh cảm thấy rất khó hiểu vì hành động này của thiếu gia Thiên Tư. Bố mẹ Du Du là 2 người nông dân thuần túy, nhưng trông họ vô cùng gần gũi và dễ mến. Họ đem những món trái cây ở Đum Cha lên cho gia đình INNO và chủ yếu để xem cuộc sống của con gái mình. Vậy nhưng..

-Cô ấy đâu rồi?

-Thưa cậu chủ cô ấy đã xin phép về quê khi vừa quét dọn xong rồi ạ!

-Gì cơ?

-“Sao cơ, con gái tôi xin về quê rồi ư?” Bố Du Du hốt hoảng. Đây là lần thứ 2 cất công lên Chu Rung mà lại không gặp được con gái.

-Định lên đây là để tạo bất ngờ cho nó, ai ngờ nó lại về quê. Thế còn gì là quà sinh nhật đặc biệt cơ chứ?

-Sinh nhật?

Mọi người trong INNO lúc này đều ngạc nhiên, đúng là không ai quan tâm đến ngày sinh nhật của Du Du, mà cô bé cũng không nói với ai. Hôm nay nó muốn về quê là để được cùng mọi người trong gia đình đón một sinh nhật ấm áp, vì nếu ở lại đây, chắc sẽ cô đơn lắm. Vậy mà nó không biết rằng, mọi người lại lên Chu Rung thăm nó, bây giờ mới thực sự là “cô đơn”..

-Trời đã tối rồi, làm sao bắt xe về kịp. Đã vậy thằng anh nó cũng không có ở nhà nữa chứ, kiểu này nó về ở nhà một mình sao?

-Hay là gọi điện cho cô ấy, báo cho cô ấy biết.

-Nhà Du Du không có điện thoại.

Thiên Tứ từ trên lầu bước xuống, câu nói của cậu ta được kiểm chứng bằng cái gật đầu của bố mẹ Du Du, làm ai nấy cũng vô cùng thất vọng. Mọi người ở INNO vô cùng lo lắng, vì bây giờ Du Du sẽ một mình ở Đum Cha. Nhưng dường như không ai nhận thấy thái độ bồn chồn hơn cả của 2 thiếu gia INNO tự nãy giờ. Không thể chần chừ thêm được nữa, Thiên Tư vội vàng chạy ra phía cổng, cậu ta quay đầu lại và nói với mọi người:

-Hai bác cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, cháu có việc đi về phía đó, sẽ ghé qua xem cô ấy thế nào.

Nói xong Thiên Tư vội vàng vào gara và lấy chiếc moto của mình và phóng nhanh về chiếc cổng cao cao trong sự ngỡ ngàng của mọi người, hành động của cậu ta vô cùng gấp rút và dứt khoát. Thiên Tứ đứng đó từ nãy giờ chỉ biết dõi mắt nhìn theo, trong lòng có gì đó không yên...

***

Tại Đum Cha.

-Bố mẹ ơi, con về nhà rồi nè!

Du Du bước vào nhà, nụ cười sớm biến mất khi trong nhà không có một ai. Nó chạy tìm kiếm hết tất cả các gian, nhưng mọi người đã đi đâu hết. Ngoài trời đã tối, nó ngồi bệt xuống, co rúm người lại. Chẳng lẽ nó phải đón một cái sinh nhật cô đơn như thế này sao? Nó đã phải trốn chạy về Đum Cha chỉ mong có một cái sinh nhật đầm ấm, không phải lo nghĩ về những con người ở Chu Rung, vậy mà… Có tiếng sét rất lớn vừa thét lên ngoài trời, và cơn mưa ập tới, nó không thể qua nhà hàng xóm ngủ nhờ vào lúc này. Lạnh, nó đứng dậy đi kiếm cái gì khoác vào mình cho ấm, nhưng chưa kịp bước đi thì bỗng dưng nó không còn thấy gì hết! Có lẽ do tiếng sét vừa rồi đã làm mất điện toàn khu vực. Nó lại ngồi bệt xuống, co ro, sợ sệt, sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ một mình…Bây giờ ông trời cũng quay lưng lại với nó.

Nó cảm thấy dường như mọi người đã bỏ rơi, sẽ chẳng có ai xuất hiện lúc này để mà an ủi, để mà che chở. Nhớ có lần nó một mình ở nơi xa lạ trong cơn mưa, tìm mua chiếc khung hình cho Thiên Tư, lúc đó, cậu chủ Thiên Tứ đã xuất hiện như một vị cứu tinh làm nó cảm động biết nhường nào. Khi mà tưởng chừng như không còn ai bên cạnh, thì Thiên Tứ đã xuất hiện đúng lúc. Nhưng còn bây giờ, Thiên Tứ sẽ không thể có mặt ở đây để mà che chở cho nó. Tiếng sét một lần nữa vang lên làm nó giật mình hét toáng lên. Hơi thở dồn dập, nó không biết phải làm gì, chỉ thấy nước mắt đang bắt đầu trào ra…vì hôm nay chắc chắn sẽ không có điều kì diệu nào xảy ra nữa…
Chương trước Chương tiếp
Loading...