Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 44: Diễn giả thành thật



Thời gian trôi qua thật nhanh, đối với nhiều người là như thế. Nhưng đối với những người chờ mong cái gì đó thì nó thật chậm chạp. Biết là đợi cũng không thể làm thời gian ngắn lại, nhưng thực tình giấu được người ngoài không giấu được bản thân. Ở thành phố C lúc nào cũng ồn ào náo động này. Khó mà có những khoảng lặng của tâm hồn, cũng không dễ mà đạt được sự thư thái hòa lẫn vào thiên nhiên tươi đẹp. Có lẽ là nhớ bầu không khí, hay những làn hương hoa thoang thoảng trong gió, cũng không ngăn được nỗi nhớ thương một người. Một tháng trôi qua thật nặng nề, mặc dù trước kia Hoa Vân Phong cũng thường lệ vào cuối tháng đến thành phố D mong tìm lại những thứ mình đã mất đi. Qua bao nhiêu năm rồi vẫn thế, nhưng cảm giác một ngày không kém một năm này thật sự thời gian gần đây mới có.

Hôm nay là đến ngày anh lại đến thành phố D. Buổi trưa nay ăn cơm ở nhà với mẹ rồi đầu giờ chiều xuất phát, lần này cũng không thể thiếu tên ham chơi Phùng Kiến Quân.

Hà Thúy Bình hôm nay không đi ra tiệm bánh. Bà thường làm vậy, chỉ cần hôm nào Hoa Vân Phong sắp đi hoặc về bà đều nghỉ bán hôm đó. Lo chuyên tâm chuẩn bị bữa ăn ngon cho con trai. Con trai nói không cần nhưng bà vẫn làm, dần dần rồi cũng thành thói quen, nó không ngăn cản bà nữa. Hôm nay cũng thế, Hoa Vân Phong hưởng thụ ngồi ở trên sopha nghe thông tin thời sự. Đây cũng là thói quen của anh, anh không đọc được báo giấy, tuy mẹ anh có thể đọc hộ, nhưng anh không muốn mẹ làm điều đó vì mình. Mà hễ có chương trình thời sự trong nước hay nước ngoài anh đều không bỏ qua. Lúc này đây, Hoa Vân Phong nghe thời sự quốc tế phát trên tivi.

Hà Thúy Bình đang bận bịu trong bếp nấu ăn, điện thoại bà bỏ trong túi rung động. Là một tin nhắn: “Dì Bình chuẩn bị xong chưa?” người phát tin là Bạch Thiệu Đông, vì sợ Hoa Vân Phong biết được âm mưu của họ nên liên lạc bằng tin nhắn. Bà trả lời lại: “Xong!”

Kế hoạch ban đầu của họ là Hà Thúy Bình phải giả bệnh, căn bệnh mà hơn ba năm nay bà không mắc lại lần nào – chứng khủng hoảng tâm lí. Theo bác sĩ thì bà bệnh của bà thuộc nhóm triệu chứng ‘cảm nhận trở lại’. Nghĩa là có cảm giác như biến cố gây khủng hoảng đó lặp lại ngay trong hiện tại. Bà biết con trai rất lo lắng bệnh của bà, nó thậm chí chẳng dám rời xa bà nửa bước trong mấy năm trời bà phát bệnh. Đó là chuỗi thời gian Vân Phong của bà vất vả vì bà nhất. Tội nghiệp con trai! Nhớ trước kia, phát bệnh không phải quá thường xuyên nhưng mỗi lần như vậy bà lại ôm chặt Hoa Vân Phong và hô to: “Đừng bắt con tôi đi…”. Giả bệnh không khó, nhưng giả cho giống mới khó, chúng nó xem bà là diễn viên hay sao mà lại đưa ra ý kiến này. Nhưng phải làm thôi, vì tương lai của con trai.

Nấu cơm xong rồi, Hà Thúy Bình đến bên cạnh con trai, định gọi con thì Hoa Vân Phong đã nghe tiếng bước chân của mẹ và lên tiếng trước: “Mẹ, xong rồi à?”. Hà Thúy Bình vuốt tóc con trai, mái tóc mềm mại như tơ lụa thích hợp với con gái hơn nhưng con trai bà được sở hữu, thật đẹp. Mái tóc màu nâu đậm sánh cùng làn da trắng. Ẩn sau cặp kính đen là lông mày dài quá mắt, rất có uy. Càng xem càng thấy tự hào. Chỉ tiếc một điều duy nhất là… Mà thôi, dù mắt không nhìn thấy, con bà vẫn sống rất tốt, vẫn hơn người đấy thôi. Hà Thúy Bình lắc đầu, xua đi mớ suy nghĩ hỗn độn, đến cạnh vỗ vai con: “Ùm, xong rồi con vào rửa tay ăn cơm với mẹ.” vừa nói vừa kéo con trai đứng dậy, đẩy mạnh vào bếp. Hoa Vân Phong dừng lại, nói với bà: “Mẹ à, con chưa tắt tivi…”.

“Ây ây, thôi được rồi, để đó mẹ tắt cho, nhanh vào trong đi.” Hà Thúy Bình không chịu thỏa hiệp, tiếp tục đẩy Hoa Vân Phong vào trong.

Nhìn con trai đi vào rồi, bà trở lại tủ để tivi chuẩn bị tắt máy. Lơ đễnh bà nhìn thấy trên tivi đang truyền tin về ngày đại lễ sinh thần của một nhân vật to lớn nào đó. Mà bức hình họ đăng trên màn hình kia chính là người mà hơn hai mươi mấy năm nay bà chưa hề được, là huyết lệ trong tim và là nỗi đau của bà.

Hôm nay là ngày lễ của Sở gia hay nói đúng hơn là của nhân vật chính Sở Đạo, cha của Sở Lăng Khiêm. Sở lão gia là người học cao hiểu rộng, ông từng giành được nhiều giải thưởng trong nghiên cứu khoa học. Vào năm năm trước, ông đã giao toàn quyền quyết sách Sở thị cho con trai Sở Lăng Khiêm, chẳng mấy chốc, con trai đã không làm ông thất vọng khi xây dựng được một AMFI (American Financial) hùng mạnh như hiện nay. Ông vốn là người chỉ thích nghiên cứu khoa học, không màn danh lợi, không thích ràng buộc bởi chức vị lãnh đạo công ty tài chính của gia tộc. Cũng may ông có một đứa con trai tài giỏi đã không phụ lòng giao phó của ông. Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 55 tuổi của ông. Ông nhận lời trở về sau bao năm bỏ lại tất cả cho vợ và con để đi thực hiện mục đích của mình. Mặt ngoài ai cũng nói ông có phúc, nhưng thực ra những trường hợp đông người này ông không quá thích ứng, chính vì ông biết, con trai đang muốn nhờ dịp tổ chức buổi tiệc rượu này để công bố với báo giới và những khách mời danh giá trong chiến lược phát triển của công ty được biết thêm về địa vị và danh tiếng của Sở thị. Đây cũng là buổi tiệc kinh tế mà thôi. Nhưng Sở Đạo không trách con, ông là người cha vô trách nhiệm, bỏ lại sự nghiệp lớn như vậy cho con khi nó mới 21 tuổi.

Hà Thúy Bình nhìn chằm chằm bức ảnh đăng trên màn hình một người đàn ông dáng vẻ tao nhã, hơi gầy nhưng cao ngất, đeo cặp kính mắt thư sinh như ngày nào, nét mặt mang nét đẹp hài hòa của Tây và Đông phương. Sở Đạo, người bà đã từng yêu say đắm, người mà bà đã dành thứ quý giá nhất của người con gái không ngại ngần trao hết cho ông. Để rồi người ra đi mãi mãi không về. Đến khi có bọn người xấu nào đó bà không biết tới nhà bắt đi đứa con mới sinh ra còn chưa kịp thấy mặt của bà. Bà không thể chịu nổi nữa, cơn khủng hoảng năm xưa như ùa về mạnh mẽ. Nó làm bà khó thở, làm bà cảm thấy choáng váng, bà bắt đầu nắm lấy tóc, thở từng đợt khó khăn. Đến khi không đứng vững được nữa, bà ngã ra sàn nhà.

Hoa Vân Phong vào trong đã lâu, đợi mãi không nghe tiếng bước chân của mẹ đi vào. Dường như anh nghe thấy tiếng vật gì đó ngả xuống đất thật mạnh. Dự cảm chẳng lành, anh trở ra phòng khách chưa đến nơi đã nghe tiếng hít thở nghèn nghẹn, tiếng hét lớn của mẹ anh: “Đừng, đừng, van xin các người đừng bắt con tôi. Trả con lại cho tôi. Đừng mà…đừng!” Hà Thúy Bình lúc này tâm trí rối loạn, không phân biệt thật giả, khi nhìn lên màn hình tivi đang chớp lên từng hồi nhiều người đang chuyển động, bà cứ ngỡ rằng viễn cảnh năm xưa có rất nhiều người đến bắt con trai bà đi. Bà vội vã quỳ xuống, dập đầu thật mạnh đối với màn hình tivi, van xin thảm thiết: “Van xin các người, lấy mạng tôi đi, đừng bắt con tôi…”

Hoa Vân Phong xác định những tiếng động lạ thường đó xuất phát từ chỗ tủ kính đặt tivi, anh đi nhanh qua đó nhưng do quá lo lắng cho mẹ mà bước chân hơi loạn, không chú tâm chướng ngại vật trên đường đi, vô tình va phải cạnh bàn lúc nãy vì trong lúc vật vã, Hà Thúy Bình đã làm nghiêng lệch khỏi vị trí. Không nghĩ nhiều, chỉ mong sao mau chút đến gần bên mẹ, Hoa Vân Phong bất chấp đau đớn, tìm vị trí của Hà Thúy Bình. Sau khi bắt được cánh tay của bà, Hà Thúy Bình vẫn còn đang dập đầu xuống mặt sàn, miệng lẫm bẫm không ngừng. Hoa Vân Phong ôm chặt mẹ mình, nghe tiếng tim bà đạp nhanh, biết rằng tình trạng bệnh tình đã biến mất bao năm nay lại phát tác. Vừa ôm vừa dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ nhẹ lưng Hà Thúy Bình, âu yếm nói: “Mẹ! Con đây, con không đi đâu hết. Con lớn rồi, không ai bắt con được cả. Mẹ xem, có phải con lớn rồi không, mẹ không phải sợ nữa. Mẹ hãy bình tĩnh đi, hít sâu vào, thở ra chậm thôi. Đúng vậy, nghe lời con…!” dùng ngữ khí êm dịu để trấn an Hà Thúy Bình, như bao lần anh đã từng làm như vậy, mỗi động tác đều rất nhuần nhuyễn, ẩn chứa sự yêu thương vô hạn. Anh tìm cách làm bình ổn trái tim đang đập rộn lên của Hà Thúy Bình. Giúp bà hô hấp đều đặn, bà yên lặng hít thở trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang mờ mịt nhìn Hoa Vân Phong: “Con trai, ngoan quá, ở với mẹ, không đi nghe con! Ngoan quá!” tâm trí không còn tỉnh táo, Hà Thúy Bình xem Hoa Vân Phong như một đứa trẻ, vuốt ve tóc anh, níu chặt lấy áo của anh, nằm trọn trong lòng của anh mà lại làm động tác đang dỗ một đứa trẻ.

Tư thế kì quặc của hai mẹ con duy trì rất lâu, đến nỗi chân của Hoa Vân Phong tê rần nhưng anh không dám động, sợ đánh thức giấc ngủ chưa sâu của mẹ. Đến lúc hơi thở bà đều đều, xác định đã ngủ hoàn toàn, Hoa Vân Phong mới từ từ đổi tư thế, ngồi xổm dậy, bế bà trên tay, cẩn thận dè dặt từng bước đi vào trong phòng. Vì bế Hà Thúy Bình trên tay nên anh chỉ có thể dùng chân để xác định con đường phía trước có vật cản hay không, hành trình đi vào trong tốn thời gian hơn bình thường một chút. Đến khi an toàn đặt Hà Thúy Bình lên giường, Hoa Vân Phong mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, anh không biết vì sao đột nhiên mẹ lại phát bệnh, mong là tình trạng này không kéo dài. Nhớ trước kia mỗi lần như vậy, nghe tiếng vật vã của mẹ, nghe tiếng mẹ khóc đứt cả ruột gan, Hoa Vân Phong cũng đau lòng vô cùng, nhưng khi mẹ bình tĩnh thì anh cũng không dám hỏi, sợ mẹ lặp lại triệu chứng ban nãy. Mẹ anh cũng chưa bao giờ chủ động nói rõ chuyện này cho anh biết: đại khái trong lúc mê sảng, anh hiểu được sơ lược là ngày xưa mẹ và người đàn ông nào đó đã có với nhau một đứa con trai. Sau đó, ông ta một đi không trở lại. Mẹ vẫn chung thủy đợi chờ, đến ngày sinh nở cũng không có chồng bên cạnh, mẹ cố sức sinh con ra, nhưng đứa nhỏ bị bắt đi khi bà còn chưa kịp nhìn mặt con một lần. Nên mấy năm sau đó bà vẫn không thoát khỏi tình trạng khủng hoảng tâm lí này.

Hoa Vân Phong nhiều lúc cũng muốn giúp mẹ tìm về đứa con đã thất lạc ấy, nhưng không có manh mối. Gần đây, tình trạng của mẹ anh có phần thuyên giảm, anh cũng đề cặp qua, nhưng mẹ anh nói: “Chuyện qua rồi cho nó qua đi con, hiện tại không phải trời cho mẹ một đứa con rồi sao? Mẹ còn đòi hỏi gì nữa chứ!”. Mẹ kiên quyết như muốn trốn tránh sự thực, Hoa Vân Phong cũng không tiện ép buộc, chỉ cần mẹ sống vui vẻ là anh yên tâm rồi.

Đỡ Hà Thúy Bình nằm ổn trên giường, đắp chăn cho bà, sau đó anh muốn đi lấy điện thoại để gọi cho Bạch Thiệu Đông nhưng bị Hà Thúy Bình nắm chặt tay lại, không cho anh đi, miệng thì thào: “Không, đừng đi, đừng đi…đừng!”. Vậy nên Hoa Vân Phong đành phải ngồi lại một chút, đến khi Hà Thúy Bình buông tay, anh mới trở ra ngoài, về phòng mình lấy điện thoại và thực hiện cuộc gọi. Bên kia Bạch Thiệu Đông thấy cuộc gọi là Hoa Vân Phong, trong lòng mừng thầm: A ha! Trúng kế. Anh ta thông thả tiếp nhận cuộc gói: “A lô! Vân Phong à, có chuyện gì sao? Chiều nay đi thành phố D rồi mà còn nhớ gọi cho tôi à?” giọng vẫn lơ đãng như thường ngày.

Hoa Vân Phong thở dài: “Thiệu Đông, anh đến nhà tôi một chuyến được không? Mẹ tôi lại phát bệnh.” Mẹ anh là quan trọng nhất, chuyện đi thành phố D hoãn lại không sao cả.

Bạch Thiệu Đông biết rồi, nhưng giả vờ bất ngờ như nghe một tin sét đánh ngang tai: “Hả? Cái gì? Dì Bình phát bệnh? Được rồi, trước tiên cậu cứ canh chừng dì Bình, đừng cho dì tổn hại bản thân. Tôi sẽ đến ngay!” trong lòng cười thầm: Dì Bình à, con phải công nhận dì là diễn viên có triển vọng nha. Anh rất muốn đến xem tình hình, dì Bình làm cách nào mà lừa được Vân Phong, nghe giọng cậu ấy đầy lo lắng, giống như diễn giả thành thật vậy, ha…ha…!

Ngắt điện thoại, Hoa Vân Phong gọi ngay cho Phùng Kiến Quân, tiếng điện thoại ngân dài, tút, tút, tút… Phùng Kiến Quân bắt máy: “Phong ca, chuẩn bị xong chưa, nửa tiếng sau em qua!” đóng kịch, phải đóng kịch, tên ôn thần bảo như vậy. Nhiệm vụ của Phùng Kiến Quân chỉ là giả vờ chẳng biết gì, rồi đến rước Phong ca như bình thường thôi.

Bên này Hoa Vân Phong vội ngăn: “Không, Kiến Quân à, lần này anh đi không được. Mẹ anh đột nhiên bệnh rồi. Em đi hộ anh đến đó, cho các em nhỏ khỏi trông!” suy nghĩ chu đáo, dù anh không đi được, nhưng phải cho mấy đứa nhỏ ở đó biết. Đối xử với trẻ con phải biết giữ chữ tín, đó cũng là cách giáo dục chúng. Nếu lần trước hứa sẽ đến mà không đến được, đã là thất hứa, không thể để các em học theo sẽ tạo thành thói xấu. Làm cho Phùng Kiến Quân đến truyền thông tin, để chúng khỏi đợi chờ mà vô vọng.

Phùng Kiến Quân luôn nhắc nhở bản thân ‘Diễn phải diễn cho giống’, nên nghe thấy mẹ nuôi bị bệnh, điều trước tiên là phải giả vờ quan tâm: “Phong ca, mẹ nuôi bệnh sao? Bệnh gì? Có nặng lắm không? Hay em đến thăm mẹ nuôi nhe.” Hỏi dồn dập là cách để che giấu tốt nhất. Chắc không bị Phong ca phát hiện chứ?

“Không sao rồi. Mẹ đã ngủ. Bệnh cũ thôi, vả lại anh có gọi Thiệu Đông rồi, chút nữa sẽ đến. Em yên tâm, đi đến thành phố D theo lịch trình là được rồi.” Hoa Vân Phong vẫn duy trì quan điểm.

Phùng Kiến Quân lại làm bộ tiếc nuối: “Dạ vậy thôi. Em đi. Nhưng anh cho em gửi lời thăm mẹ nuôi nhé!”

Hoa Vân Phong đồng ý: “Được rồi. Thôi nhé! Chắc Thiệu Đông cũng sắp đến.”

Ngắt điện thoại, Hoa Vân Phong trở lại phòng của mẹ mình, lấy tay sờ trán rồi đến mặt để kiểm tra tình hình của bà. Hà Thúy Bình vẫn ngủ say. Lúc này Bạch Thiệu Đông đến, anh ta tự nhiên mở cửa mà vào, đi thẳng vào phòng của Hà Thúy Bình, để xuống cặp da cùng dụng cụ y tế cần thiết, anh hỏi Hoa Vân Phong: “Tình hình sao rồi? Sao đột nhiên phát bệnh?” bác sĩ đến khám trước tiên hỏi nguyên nhân.

Nghe tiếng bước chân là biết Bạch Thiệu Đông đến, nên Hoa Vân Phong cũng từ giường mẹ đứng dậy, nhường chỗ cho Bạch Thiệu Đông làm công việc, nghe hỏi, anh trả lời: “Tôi không biết, mới đó vẫn bình thường. Mẹ kêu tôi vào rửa tay ăn cơm. Ai ngờ tôi vào trong một lát thì mẹ lại ngã ra, phát bệnh. Vẫn y như năm xưa.” Đương nhiên anh không thấy được mẹ mình đối với màn hình tivi mà dập đầu, nên không rõ vì sao. Bệnh án của Hà Thúy Bình làm bác sĩ như Bạch Thiệu Đông đương nhiên biết. Hoa Vân Phong cũng không cần nói nhiều. Đáng lẽ ra lúc này, Bạch Thiệu Đông phải xông xáo đến đo huyết áp, làm các hành động kiểm tra đơn giản để xác định chuẩn đoán, nhưng anh ta không làm. Chỉ là giả vờ bận rộn, dù gì Hoa Vân Phong cũng không nhìn thấy, vả lại đây là màn kịch thôi. Loay hoay một hồi, Bạch Thiệu Đông liếc Hoa Vân Phong một cái, xem sắc mặt cậu ấy tái nhợt, nhất định lo lắng lắm rồi. Anh bảo: “Vân Phong, cậu ra ngoài lấy ly nước ấm, tôi cho dì Bình tiêm thuốc rồi dùng thuốc sau.”

Trước khi đi, Hoa Vân Phong hỏi: “Tình trạng mẹ tôi sao rồi?”

“Không sao đâu! Chỉ cần tiêm thuốc an thần kèm với uống thuốc theo chỉ định là được. Chẳng qua trên trán có vết thương thôi, tôi sẽ băng bó, cậu yên tâm.” Bạch Thiệu Đông nói vậy nhưng trong lòng cũng khâm phục dì Bình lắm, đập đầu ra vết thương vầy, đau chết mất. Hi sinh vì con cái như vậy chỉ có cha mẹ thôi.

Hoa Vân Phong đáp ứng đi ra ngoài làm theo lời Bạch Thiệu Đông. Sau khi thấy Hoa Vân Phong đi xa, anh ngồi vào bên giường nhỏ giọng thì thầm vào tai của Hà Thúy Bình: “Dì Bình, con phải công nhận nếu con là đạo diễn con sẽ cho dì giành giải diễn viên xuất sắc luôn đó. Xem này, con bảo dì đóng giả thôi, đâu kêu dì đập đầu mình chảy máu vầy chứ, dì diễn quá nhập tâm rồi. Hì, hì. Cũng không trách được, diễn càng giống càng lừa được Vân Phong, xem mặt cậu ấy không còn chút máu là biết quá thành công rồi!” nén cười, anh sợ Hoa Vân Phong nghe được. Anh lấy tay lay lay Hà Thúy Bình: “Dì Bình, lát con tiêm thuốc xong có thể ‘tĩnh lại’ rồi nha, không cần giả vờ lâu đâu!”.

Bạch Thiệu Đông giả vờ lấy thuốc trong hộp ra, gõ gõ vài cái, hành động bẽ đầu lọ thuốc, rút vào ống, và bắt đầu tiêm ‘thuốc bổ’. Không có bệnh tiêm thuốc thuộc nhóm SSRI (*) làm gì, chỉ cần vitamin bổ cơ thể là được. Lúc này Hoa Vân Phong đi vào, tay cầm ly nước ấm, nhận lấy gói thuốc to mà Bạch Thiệu Đông đưa cho anh, kèm theo lời dặn dò giờ giấc uống thuốc, vẫn là thuốc bổ.

Bạch Thiệu Đông ở đây đợi 10 phút, 20 phút. Quái lạ, sao đã nói trước rồi mà lại không chịu tỉnh vậy kìa! Chiều nay anh còn một ca hội chẩn nữa nha. Không đợi nữa, anh nói với Hoa Vân Phong ra về, dặn dò khi nào có tình huống đặc biệt thì cho anh biết ngay.

Trong lòng Bạch Thiệu Đông nhìn Hà Thúy Bình đang nằm trên giường thở đều đều thầm trách: Chắc diễn nhập tâm quá, mệt nên ngủ say luôn rồi. Con về đó, dì cẩn thận, vốn dĩ muốn dì tĩnh lại nếu Vân Phong có tâm nghi ngờ gì con cũng có cơ hội nói giúp, này thì thôi rồi, dì tự xử lí đi nhé! Nghĩ xong, chuồn ra cửa đi thẳng. Bước khởi động thành công, bước tiếp theo phải nhờ đến tên ngốc nghếch Phùng Kiến Quân rồi. Hoa Vân Phong thì còn sợ gạt không nổi, chứ cô gái kia theo như lời kể của Phùng Kiến Quân thì rất tiểu bạch, nhất định dễ lừa. Ha, ta ngồi chờ nghênh đón người đẹp đến đây thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...