[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 21: Đề Tuyến Mộc Ngẫu (điều khiển rối gỗ)



Người cá đột nhiên động thủ, bọn ngự yêu sư hoảng hốt không kịp phòng thủ, bọn họ trước đó đã cùng loan điểu tranh đấu, cơ thể đã bị thương, mà hiện tại cũng không còn sức lực để phản kháng. Cả đám người hoảng loạn chạy trốn, trong lòng Kỷ Vân Hòa nghĩ chỉ có thể chọn lối thoát bằng con đường máu thôi, nói không chừng thực sự có bảy phần thành công!

Nàng nắm chặt kiếm, nhưng ngay lúc này, từ đằng sau mọi người đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang giết đến, nàng không nhìn thấy người đến, đôi mắt cố gắng đuổi theo hướng đạo bạch quang kia.

Yêu phó của cốc chủ Khanh Thư, nàng ta vừa cùng thanh vũ loan điểu tương đấu bị thương, trên trán có vết sẹo máu, nhưng vết thương này không hề ảnh hưởng đến sát khí nồng đậm của nàng ta.

Tim của Kỷ Vân Hòa dường như đang treo lơ lửng, nàng không phải lo lắng cho Trường Ý không đánh lại Khanh Thư, nàng chỉ là đang nghĩ…nếu như Khanh Thư cư nhiên đã đến, vậy thì Lâm Thương Lan…

Ánh mắt của nàng không tự chủ nhìn về phía chính điện của Lệ Phong đường, trong lúc lơ đảng, Lâm Thương Lan đang ngồi trên xe lăn bước ra. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, đạo bạch quang vừa lóe lên, trên trán truyền đến sự đau đớn cùng cực vì bị kim châm!

Nhất thời, nàng cả thấy vô cùng khó chịu, xương sọ giống như bị ai đó từ tứ phương tám hướng gõ nát thành từng mảnh vụn.

Sự đau đớn dường như đoạt đi toàn bộ sức lực toàn thân, khiến nàng không còn cách nào chống đỡ cơ thể, kiếm trong tay rơi xuống, nàng ngã nhào xuống đất.

Trong lúc trời đất xoay vòng, nàng chỉ nhìn thấy trùy băng trên trời và trường kiếm va vào nhau, phát ra âm thanh “bang bang”.

Sau đó, dường như cả thế giới rơi vào sự im lặng chết chóc.

Nàng không biết bản thân đã rơi vào trong bóng tối bao lâu, giống như cả vạn năm dài đăng đẳng lại giống như thời gian một cơn gió thổi qua, đến lúc nàng cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi, là vì có người châm một châm vào đầu ngón tay nàng.

Năm giác quan trong giây lát được tìm về.

Kỷ Vân Hòa mở mắt, cả người mềm oặt không có cách nào cử động, nhưng đôi mắt lại chuyển động đánh giá xung quanh.

Nàng quay về rồi.

Quay về căn phòng vô cùng quen thuộc, đây là căn phòng nàng ở trong ngự yêu cốc, tiểu viện của nàng, nhà giam của nàng.

Tuy nhiên, căn phòng này trước đây vừa trải qua một trận đại loạn nên bây giờ có chút hư hỏng, nhưng lồng giam vẫn y nguyên, vô cùng kiên cố.

Lúc này, trong phòng nàng vẫn còn có một kẻ khác, hồ yêu Khanh Thư lặng lẽ ngồi bên giường nàng, dùng ngân châm, châm vào tất cả đầu ngón tay của nàng, những ngón tay giống như đã chết đi, lần nữa cử động trở lại.

Nàng muốn ngồi dậy nhưng chỉ cần dùng sức, trên trán lại truyền đến cơn đau, sau đó truyền ra toàn thân, nàng cảm thấy mỗi đoạn gân cốt đều đau đến run rẩy.

“Ấn hồn châm chưa giải, tùy ý động loạn, ngươi biết hậu quả không?” Khanh Thư đạm mạc nói.

Ấn hồn châm, là thủ pháp của Lâm Thương Lan, một châm định hồn người, có thể khiến cho năm giác quan biến mất, cả người trở thành xác chết.

Khanh Thư vừa dùng ngân châm từng chút từng chút một châm lên các huyệt vị trên người nàng, vừa nói: “Cốc chủ vẫn không muốn giết ngươi.”

Kỷ Vân Hòa nghe xong, chỉ muốn cười lạnh.

Đúng vậy, ngự yêu cốc này, giam giữ tự do của con người, khiến cho người ta đến quyền lợi chọn lựa cái chết cũng không có.

Nàng chống người, mở miệng hỏi: “Người cá đâu?” Chỉ là vừa nói xong ba chữ này, toàn thân khí lực đều tiêu biến.

Khanh Thư trừng mắt nhìn nàng: “Phải làm lại từ đầu rồi.”

Cho dù là thương thế trên người y rất nhanh khỏi nhưng cuối cùng vẫn là đang bị thương, chưa thể một mình chống trả… nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, mặc dù nàng và Trường Ý quen biết chưa lâu, nhưng với tính tình của y, nếu như đã xem ai là bạn bè, nhất định sẽ không bỏ rơi bạn mình mà trốn đi.

Trong lúc nàng hôn mê, có thể đã trở thành cơ hội cho Trường Ý rời đi, nhưng y không đi...

Vừa nghĩ như thế, nàng nhắm mắt.

Sau này, bọn họ còn có thể nghĩ ra cách gì để rời khỏi đây…

“Thuốc ngươi lấy trộm trong phòng cốc chủ, ta đã lấy đi rồi.” Khanh Thư tiếp tục lãnh đạm nói.

Kỷ Vân Hòa nghe xong lời này liền kinh ngạc, chẳng qua là rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại. Lúc nàng rời khỏi thập phương trận, rơi xuống hậu viện của Lệ Phong đường, nàng liền nghĩ đến kết cục này, mọi hành động trước khi nàng rơi vào thập phương trận, Lâm Thương Lan không thể nào không biết được.

“Các ngươi muốn làm gì?” Kỷ Vân Hòa không trốn tránh nhìn thẳng Khanh Thư.

Nàng làm ra chuyện này, đã quyết tâm làm thì đã chuẩn bị sẵn việc chịu trách nhiệm với hậu quả tệ nhất, hoặc sống hoặc chết, sự trừng phạt đáng sợ thế nào, nàng đều biết cả.

Khanh Thư nghe xong chỉ cười lạnh mỉa mai nàng: “Chỉ là một số thuốc trị thương hàn như là thuốc giữ ấm, nếu ngươi cần thì cứ lấy, cốc chủ khoan dung, sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt ngươi.” Khanh Thư châm kim xuống, cả gương mặt và ánh mắt của nàng ta đều có chút khinh thường “Ta giúp ngươi lấy ra, đặt ở trên bàn ngươi.”

Thuốc giữ ấm…

Lâm Thương Lan sớm biết ý nghĩ trong lòng nàng, cho nên trong phòng giấu loại thuốc này, chờ đợi một ngày nàng tự nhảy vào cái bẫy này.

Lão giẫm vào tự do và tôn nghiêm của nàng mà nói, ta khoan dung, sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt ngươi.

Cũng giống như kẻ bề trên nói với nàng rằng, ngươi xem đi, con kiến hôi đáng thương nhà ngươi, nỗ lực vô ích, lấy tay của bọ ngựa làm xe (ý chỉ là không biết tự lượng sức).

Kỷ Vân Hoa thu tay về, ngón tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Khanh Thư không thèm để ý đến thần sắc của nàng, chỉ lãnh đạm rút lấy cây kim từ trên trán nàng ra. Cả cơ thể của Kỷ Vân Hòa lập tức nhẹ nhõm, tứ chi lần nữa quay về sự kiểm soát của chính mình.

Bọn họ đều là như vậy, một châm có thể định hồn nàng, khiến nàng không thể cử động, một tay vươn ra liền có thể rút bỏ cây châm này ra. Dường như không một thời khắc nào mà họ không nói với nàng rằng nàng chỉ là con rối trong tay họ, họ muốn nàng sống nàng phải sống, muốn nàng chết nàng phải chết.

Muốn điều khiển nàng, chỉ đơn giản như vậy.

“Kỷ Vân Hòa, trong lòng ngươi nghĩ gì, chủ nhân không quan tâm, nhưng những gì ngươi nghĩ chỉ có thể để trong lòng, trong đầu ngươi. Còn nếu ngươi muốn thực hiện, chỉ có thể là những chuyện do chủ nhân muốn ngươi thực hiện mà thôi.”

Kỷ Vân Hòa cười lạnh một tiếng.

“Lần này, ngươi muốn trực tiếp động thủ với ngự yêu sư trong cốc, chủ nhân đã khống chế ngươi rồi.” Kim trong tay Khanh Thư sáng lóa, châm vào người nàng “Chủ nhân vẫn giữ cho ngươi vị trí hộ pháp, ngươi nên đi cảm ơn đại ân của người đi.”

Dường như cả căn phòng đều phủ đầy những sợi dây vô hình, càng ngày càng vây chặt nàng, lần nữa khống chế nàng. Kỷ Vân Hòa nhắm mắt, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của chính mình.

Nàng tưởng rằng chỉ cần thoát khỏi thập phương trận thì sẽ có được tự do rồi, nhưng nàng không thể ngờ rằng, ở trong thập phương trận, nàng mới thật sự có được tự do ngắn ngủi.

“Khanh Thư đại nhân.”

Bên ngoài truyền đến một tiếng gọi khe khẽ.

Khanh Thư thu lại túi ngân châm, chậm rãi đáp lại: “Vào đi.”

Ngự yêu sư ở bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đi đến bên Khanh Thư, nói vài câu bên tai nàng ta, mắt nàng ta vừa lóe lên, ngoảnh đầu nhìn Kỷ Vân Hòa đang nằm trên giường.

“Kỷ Vân Hòa, chủ nhân truyền ngươi lập tức đến Lệ Phong đường.”

Kỷ Vân Hòa xoay người, lưng đối mặt với Khanh Thư và ngự yêu sư, nàng vẫn không mở mắt nói: “Thuộc hạ bị thương trong người, khó lòng tuân lệnh.”

Dù sao thì lão già Lâm Thương Lam vẫn muốn nàng phải sống, lão tạm thời không giết nàng, thậm chí vẫn giữ vị trí hộ pháp cho nàng. Hiện tại nàng không lên mặt thì còn đợi đến lúc nào lên mặt đây. Trước mặt bị họ tính kế cũng tính kế rồi, trào phúng cũng đã trào phúng rồi, chẳng lẽ bây giờ muốn nằm cũng không được nằm hay sao?

Khanh Thư nói: “Người cá mở miệng nói chuyện rồi.”

Kỷ Vân Hòa mở to mắt.

Nàng ta tiếp tục nói: “Hắn ta hỏi, ‘Tại sao các ngươi lại làm như thế với nàng?’ ”

Không cần nghi vấn, “nàng” trong miệng người cá là chỉ Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa đang nằm trên giường, cả người khó chịu như đang lăn trên bàn đinh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...