Ngọt Ngào Nghe Em Nói Em... Hận Anh

Chương 25



Máu ? Là máu ?

Đừng mà Vũ Minh Kỳ, anh làm ơn, mau tỉnh dậy đi ! Vũ Minh Kỳ.....

 

Tiếng kim loại rơi trên nền đất, bọn côn đồ thấy có án mạng, nhanh chân chuồn đi.

Trong đêm tối, chỉ còn tiếng khóc sợ hãi của Hiểu My và cô bé kia.

Minh Kỳ cứ như vậy không hề động đậy, hơi thở cứ ngày một yếu đi, hai mắt nhắm nghiền, cứ chốc chốc cặp mày lại nheo lại, đau đớn.

Trịnh Hiểu My trong giây phút đó chân tay lạnh như băng, bên tai ong ong không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.Cô dùng tay bịt kín vết thương trên bụng của Minh Kỳ, ra sức bịt thật kín, như dùng mọi sức lực cả đời này để ngăn máu chảy ra, nhưng dòng máu hung hãng cuồng bạo không gì khống chế được ấy vẫn cứ ào ạt xối xả tràn qua mười ngón tay của cô.

Một mùi vị đặc biệt tanh nồng nặc.

 

Không lâu sau đó, một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng đưa Minh Kỳ vào bệnh viện. Ngồi trên xe, Hiểu My không một giây nào rời mắt khỏi Minh Kỳ.

Mặc dù không muốn thừa nhận , nhưng cô có thể cảm nhận rất rõ, cô thể Minh Kỳ đang dần lạnh đi

Hiểu My, toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi

Vũ Minh Kỳ ! Anh đừng chết ! làm ơn, đừng xảy ra chuyện gì !

 

Bác sĩ cuống cuồng đẩy cái cáng đựng Vũ Minh Kỳ vào phòng cấp cứu, Hiểu My đờ ra như một khúc gỗ, lục tục đứng dậy cũng muốn theo vào.

- Phiền cô chờ ở ngoài - cô y tá lập tức ngăn Hiểu My lại.

Bất lực nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Hiểu My như chết lặng đi.

Cô cứ đứng như thế, tựa vào cánh cửa phòng cấp cứu, như một người vô hồn...

Một hồi lâu rất lâu, Hiểu My thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ, tất cả đều là nước mắt

tại sao cô lại khóc chứ ? Hiểu My bối rối tự hỏi chính mình

Vì sao cô phải khóc ?

Vũ Minh Kỳ rõ ràng là chưa có chết mà.

Anh ta, nhất định sẽ sống.

"Trịnh Hiểu My ! tại sao em lại như thế? Hãy tin anh, anh yêu em"

Lời nói của Minh Kỳ vang lên bên tai. Phải, tại sao cô lại như thế cơ chứ?

Rõ ràng cô rất muốn tin anh, nhưng tại sao cứ phải dối lòng mình....

Rõ ràng cô vẫn còn rất....yêu anh, nhưng tại sao không thể chấp nhận anh lần nữa........

Cạch

Tiếng cửa phòng mở ra, Hiểu My như tỉnh giấc, hớt hải chạy tới chỗ cô y tá

- Xin hỏi, Minh Kỳ, người trong ấy sao rồi ?

- Anh ta bị mất quá nhiều máu, lại bị thương khá nặng, chúng tôi vẫn đang cố hết sức, cô cứ bình tĩnh!

Nghe đến đây, chân tay Hiểu My bủn rủn, cô ngã quỵ trên sàn.

- Chị, chị ơi ! - Cô bé lúc nãy hốt hoảng chạy lại đỡ cô, nhìn thấy cô đau khổ như vậy, thấy mình có lỗi vô cùng - Em xin lỗi chị, nếu không phải tại em thì.....

Nhìn thấy cô bé ấy hoảng sợ tới mức nước mắt giàn dụa, Hiểu My mủi lòng. Cô không hề giận hay trách cứ gì cô bé tội nghiệp ấy cả, nhưng có lẽ, cô bé ấy còn đang hoảng loạn hơn cả cô.

Mỉm cười thật hiền, Hiểu My vuốt tóc cô bé, nhỏ giọng trấn an

- Em đừng khóc, anh ấy sẽ không sao đâu !

Cô bé mặc dù vẫn cứ tức tưởi nhưng lòng đã thấy khá hơn rất nhiều.

Hiểu My lại đưa mắt nhìn xa xăm, dù nói vậy nhưng cô biết, chính cô cũng đang muốn ngã xuống vì mệt mỏi, vì hoang mang, vì sợ....Minh Kỳ, anh nhất định không được có chuyện gì.

Chỉ cần anh tỉnh dậy thôi ! Cầu trời......

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đã một ngày trôi qua, Minh Kỳ vẫn chưa có dấu hiệu bình phục.

Bác sĩ nói,dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng vì anh bị mất máu quá nhiều, cơ thể lại đang trong tình trạng mệt mỏi nên thời gian tỉnh lại sẽ hơi lâu.

Hơi lâu gì chứ, phải là quá lâu mới đúng. Đã 24 tiếng đồng hồ, 24 tiếng đồng hồ rồi !!!!!!!!

Vũ Minh Kỳ, rốt cuộc đến bao giờ anh mới chịu dậy chứ?

Từ hôm qua tới giờ, Hiểu My vẫn chưa có cái gì vào bụng, cô cũng chẳng đi làm, cả ngày ngồi bên giường bệnh, chỉ sợ lúc anh tỉnh dậy lại không thấy ai.

Nhà Minh Kỳ, hình như chẳng có ai ngoài hai bác Vũ. Hiểu My chẳng thấy ai gọi cho anh.

Hiểu My đang suy nghĩ vẩn vơ thì có tiếng chuông điện thoại.

- Hiểu My, em đang ở đâu ? - Là tiếng của Kiết Tường đang sốt ruột lên trong điện thoại.

- Tôi đang ở bệnh viện.

- Bệnh viện - Kiết Tường suýt chút nữa là nhảy xuống khỏi ghế - em làm sao mà phải ở bệnh viện ?

- Không, không phải là tôi, là Minh Kỳ, có một chút chuyện.....anh ấy....giờ anh ấy đang hôn mê.

Đến lúc này, Kiết Tường mới thực thở phào nhẹ nhõm. Không phải vì anh ích kỷ, nhưng không hiểu sao, lúc nghe Hiểu My nói đang ở trong bệnh viện, lòng anh lại như có lửa đốt, chỉ muốn trong vòng một giây, à không, nửa giây bay tới chỗ cô.

Dù sao thì cũng thật may mắn vì người nằm viện không phải là Hiểu My mà là....Minh Kỳ, hì (híc, tên này, thật là độc ác - không phải ta độc ác đâu, là tại tên đó chơi ta trước mà - bó tay )

Nhưng mà....không phải là.....Hiểu My đang khóc sao ? Dù là chỉ nói chuyện qua điện thoại, anh cũng có thể nhận ra tiếng nói của cô không bình thường. Cô...vì sao lại khóc ? Không phải là vì.....Minh Kỳ chứ?

Mối nghi hoặc trong lòng cứ ngày càng khiến người ta khó chịu. Không thể cứ ngồi yên đây để mặc mọi chuyện diễn ra, Kiết Tường tức tốc đến bệnh viện.

 

Hiểu My chăm chú nhìn Minh Kỳ. Gương mặt anh giờ đây hốc hác đến tội, môi nhợt nhạt và đôi mắt anh...cứ mãi nhắm nghiền.

Cô rất muốn anh mở mắt ra, nhìn cô, chỉ một lần thôi, dù ánh mắt ấy là đang trừng trừng đe dọa cô thì cô cứ vẫn muốn nhìn thấy nó.....chỉ một lần thôi.......

- Cô mệt rồi, đừng cố nữa, bạn trai cô thật may mắn, anh ấy mà tỉnh lại thì chắc chắn sẽ cảm động đến mức ngất xỉu lần nữa đấy!

Ông bác sĩ già vui tính pha trò, theo sau còn có một cô y tá đang che miệng tủm tỉm.

Bạn trai ???

Hai từ ấy, làm sao đúng với cô được ? Cô chỉ là......cô và anh ta chỉ là......một mối quan hệ phức tạp, oan gia, kẻ thù, nhân duyên???

- Haizz - ông bác sĩ sau khi kiểm tra một lượt thì thở dài - anh ta, có thể không thể sớm hồi phục như mong muốn được. Sức khỏe của chàng trai này còn yếu quá.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, Hiểu My cảm giác cổ họng mình như có thứ gì đó nghẹn lại, đau đến mức không thể chịu đựng nổi.

Cảm giác bi thương thống khổ đến khôn cùng mà chưa bao giờ cô biết đến lúc này đây đang bủa vây chôn chặt lấy cô.

Cô không thể nào chịu đựng được nữa, gục trên người Minh Kỳ mà khóc rống lên :" Vũ Minh Kỳ, anh mau tỉnh lại đi "

Cô lạc hẳn giọng, khào khào trăm ngàn thống khổ đau thương, tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp căn phòng u ám lạnh lẽo.

Trái tim cô đau giống như bị kẻ nào đó hung hăng xé rách, cô không thở nổi.

Hai mắt của cô, ngập tràn nước mắt không làm sao ngừng tuôn rơi được.

Tất cả khí lực của cô, hoàn toàn biến mất, cô ngồi bệt trên sàn nhà lạnh buốt, hai chân không còn sức lực mà đứng lên nữa rồi.

 

Ngoài cửa phòng, một chàng thanh niên lặng lẽ nhìn vào trong.

Khẽ nhíu mày, đôi mắt của anh lúc này hiện lên màu hổ phách trong suốt, mái tóc hơi rối bời nhẹ nhàng phiêu tán trong gió, môi anh, mím thật chặt.

Vai phải của anh, nghiêng tựa vào tường, cả người của anh cũng nghiêng nghiêng theo, dáng điệu buông lỏng, giống như tận sâu bên trong anh đã quyết định buông thả điều gì đó.

Tú Linh nói đúng, Hiểu My.....là yêu Minh Kỳ, chỉ là cô vẫn đang tự gạt mình, không cho phép mình làm theo những gì con tim mách bảo. Cả anh cũng vậy, lúc nhìn thấy Hiểu My luôn dõi theo Minh Kỳ thì có lẽ, anh đã nên rút lui.......

Bởi vì, anh yêu Hiểu My, đó là sự thật......

Và Hiểu My không hề yêu anh, đó cũng là sự thật..........

Kiết Tường âm thầm quay lưng đi, anh biết, lúc này, dù có vào đó, có ôm cô chặt thế nào đi chăng nữa thì vòng tay rộng lớn của anh cũng không thể nào ôm được trái tim của Hiểu My suốt đời này được.......

 

- Chị, chị nghỉ ngơi đi, em sẽ canh chừng anh cho! - tiếng cô bé vang lên khi còn chưa để cho Hiêu My thấy mặt

Hiểu My nhìn thấy cô, tâm trạng đột nhiên thấy rất thoải mái. Đó là một cô bé rất ngây thơ, trong sáng, dễ thương, lương thiện và đặc biệt, có một điều làm Hiểu My ấn tượng nhất, đó chính là lúc nào cô bé ấy cũng cười.

Rất giống cô, lúc chưa biết đến những nỗi đau của cuộc sống này.

- Em không đi học sao?

- Dạ không, hôm nay em được nghỉ, à, chị là Hiểu My, tên chị rất hay, còn em, em là Tiểu Bảo An !

Tiểu Bảo An ?

Cái tên rất lạ và cũng rất dễ thương!

Đang vui vẻ, Bảo An dường như nhớ tới chuyện gì đó, nét mặt lập tức sa sầm xuống

- Xin lỗi chị, tại em mà......

- Thôi nào, không phải anh ấy đã không sao rồi sao em, đừng tự trách mình nữa, có trách thì phải trách bọn côn đồ mới phải .

- Nhưng đáng lẽ, em phải ở đây chăm sóc cho anh ấy, ba mẹ em......họ nói, họ nói.....em tự đi mà lo....họ......không muốn tới đây - cô bé nói vậy rồi tủi thân khóc thút thít

Hiểu My nhìn cô, chỉ biết lặng thinh.

Càng ngày Hiểu My càng nhận thấy, Bảo An giống cô một cách kì lạ. Luôn luôn vui vẻ, lúc nào cũng cười nhưng thực ra trong lòng có bao nỗi muộn phiền, không thể nói với ai. Có chăng, là cô hạnh phúc hơn Bảo An khi cô vẫn còn có một gia đình yêu thương cô, một nơi cô có thể nhớ tới mỗi lần không đứng vững. Còn Bảo An....

Một cô bé hình như là 18, 19 tuổi gì đó, có lẽ chỉ cách cô 2, 3 tuổi là cùng nhưng cô bé vẫn còn yếu đuối, mỏng manh lắm, hơn cả cô...

 

- Bồi bàn, thêm rượu ! - một chàng thanh niên khôi ngô vẫn đang ngồi một mình trong một góc của quán bar sôi động. Bất cứ cô gái nào muốn mượn gió bẻ măng đều bị anh xua đuổi

Anh đang thất tình, là đang thất tình đó, có biết không hả ???

Lần đầu tiên, Kiết Tường ngồi uống rượu một mình như thế này. Haha, thật là tức cười, anh đang uống rượu một mình, chỉ một mình anh gặp nhấm nỗi cô đơn. Anh thua, trò chơi tình yêu này, anh không thể thắng nổi, vốn dĩ trước khi chơi, anh đã là người thua cuộc.

Cái chữ thua cuộc làm Kiết Tường như muốn nổ tung. Anh thật sự không thể chấp nhận được, anh không can tâm buông tay Hiểu My dù anh biết, có làm gì thì cô cũng sẽ không ở bên anh.

Ngửa cổ, nhăn mặt, Kiết Tường đưa cả chai rượu lên, chỉ có rượu mới làm anh quên mọi chuyện.

Nhưng người ta nói đúng, càng uống thì càng tỉnh. Giờ này, Hiểu My chắc chắn là vẫn đang ngồi bên Minh Kỳ, thình thoảng đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán anh. Minh Kỳ, hắn thật may mắn, dù có nằm trên giường, mê man bất tỉnh thì hắn vẫn cứ được Hiểu My quan tâm . Lần đầu tiên trong đời, Kiết Tường biết tới cái cảm giác gọi là cô độc, là ganh tị.

Thò tay vào túi quần, lấy chiếc điện thoại đời mới, Kiết Tường vô thức chọn vào số máy có cái tên hiển thị là Tú Linh.

- Alo - trong ống nghe, mãi lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói của một cô gái còn đang ngái ngủ

- Là tôi - Kiết Tường nửa mơ nửa tỉnh trả lời

- Tôi là ai ?

- Kiết Tường, Lí Kiết Tường ! - Anh gắt lên

Lí Kiết Tường, có quen không nhỉ? Là ai, tổng giám đốc à? Không đúng, tên tổng giám đốc làm gì hay thế chứ ? là nhân viên phòng kế hoạch à? Không phải , Lí Kiết Tường? Lí Kiết Tường? Hiểu My ? ÁAAAA. Tú Linh đã thôi không còn mơ ngủ, đầu óc cô bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, cô bật dậy khỏi giường, câu đầu tiên thốt lên là một tiếng hét có thể đã làm náo động cả khu chung cư.

- Điên à ?

- Anh......sao lại gọi cho tôi ? Hiểu My có chuyện gì à ? - Vì chỉ mới gặp một hai lần nên Tú Linh thông mình tới nỗi, nhắc đến Kiết Tường là sẽ nghĩ ngay đến cô bạn tâm giao

Bên kia màn hình, Kiết Tường nhếch môi cười khẽ, anh còn đang tính không biết phải giải thích lí do gì lại gọi cho cô giờ này.

- Phải

- Sao, chuyện gì, mau nói đi ! - Tú Linh không thể giũ được bình tĩnh

- Cô mau đến đây, địa chỉ là ......

Cúp điện thoại, Kiết Tường lại uống một hơi rượu. Đôi mắt mơ màng nhìn vào những chữ cái ngoằn ngoèo trên vỏ chai, anh thích thú cười nham hiểm " Thật không ngờ, cô lại dễ bị lừa đến thế, vậy mà cứ tưởng, cô là một con sư tử cơ, hóa ra chỉ là một con thỏ con đeo mặt nạ"

 

Tú Linh sau khi nghe điện thoại, tức tốc thay quần áo, phi thẳng tới địa chỉ mà Kiết Tường vừa nói.

Ơ, sao lại là quán bar chứ ?

Không phải là hắn dụ dỗ Hiểu My tới mấy chỗ thế này rồi chuốc cho cô say, sau khi đã làm gì Hiểu My thì gọi cô tới đây đấy chứ?

A, điên mất, Lí Kiết Tường, anh mà dám làm gì Hiểu My, tôi sẽ cho anh nếm mùi đau khổ.

Haizz, khí thế ngất trời bước vào bên trong, Tú Ling mới đờ người ra khi phát hiện

Sự thật đau lòng thứ nhất : Hiểu My không có ở cùng chỗ này với anh ta

Sự thật đau lòng thứ hai: Cô....Tú Linh cô, đã bị lừaaaaaaaaaaa

Bởi vì, lúc Tú Linh tìm ra chỗ của Kiết Tường thì anh đã say bí tỉ, không còn biết trời trăng mây gió gì, ngủ gật ở trên bàn rượu. Xung quanh có không biết bao nhiêu tàn tích: bia có, rượu ngoại có, thật sự không thiếu loại nào

- Cô à, vị này là bạn cô phải không? Tổng giám đốc Lí là chỗ quen biết, cô cứ đưa anh ấy về, không cần thanh toàn gì đâu ạ ?

Quen biết á? Đưa về á ? Không phải chứ ? Cái này gọi là gì chứ? Không thể có cái lí lẽ ngu ngốc ấy được. Đảng và nhà nước không thể giết cô như thế được đâu...........

Tú Linh vội vã xua tay phủ nhận, đầu lắc lia lịa

- Không, anh nhầm rồi, tôi làm sao lại là người quen của anh ta chứ ? Không thể, không thể đâu. Xin lỗi, tôi đi trước đây

Chưa kịp bước quá hai bước, lưng Tú Linh đã lạnh run lên bởi một giọng nói lạ mà như quen

- Tú Linh, em đến rồi à, lại đây với anh nào - Kiết Tường khó khăn ngóc đầu dậy nhìn cô, đưa tay vẫy vẫy tỏ ý bảo cô tới gần

Thật là mất mặt mà!!!!!!

Tú Linh quay qua, cười khó khăn với anh bồi bàn đang ngây người vì không hiểu chuyện gì, một mực chối tội" không, không phải đâu, anh ta say rồi đấy"

- Tú Linh, nhanh lên - Kẻ nào đó không biết điều vẫn cứ ngoan cố gọi tên cô

Chết tiệt, cái tên Tú Linh là để anh gọi à ?

Tú Linh cắn răng đi về phía Kiết Tường, tay đã co sẵn hai nắm đấm.

- Chúng ta về thôi, anh Lí Kiết Tường ! Đi ra khỏi đây, tìm một nơi yên tĩnh, chúng ta sẽ cùng nhau "tâm sự", được chứ ????????

 

Bệnh viện, 9 h tối......

- Hiểu My, sao nghỉ làm thế hả, em ốm à ? - vừa nhấc máy đã nghe tiếng chị Bảo Lan lo lắng

- Không sao chị ạ, chỉ là có chút chuyện. Là tổng giám đốc, anh ấy bị thương, nên em.....mà thôi, chuyện dài dòng lắm, bây giờ em vẫn đang trong bệnh viện chị ạ.

- Cái gì, Minh Kỳ bị thương á ? Thôi được, em đang ở bệnh viện nào, chị tới ngay !

 

- Là người thân hả chị ? - Bảo An đưa miếng táo đã được gọt cho Hiểu My, ánh mắt tò mò khi thấy cô vui vẻ sau khi gác máy

- Ừ, mà thôi, em về đi, muộn lắm rồi, lát nữa có người vào với chị, em không cần lo đâu, ngày mai còn phải đi học mà, đúng không?

- Vâng ạ, nhưng để em ngồi đợi thêm lát nữa với chị nhé!

Bên cạnh Tiểu Bảo An, người ta sẽ có cảm giác rất ấm áp, vui vẻ mặc dù mới chỉ tiếp xúc không lâu. Sự chân thành, ngây thơ của cô bé làm người ta tin tưởng. Dù chỉ cách cô có vài tuổi nhưng Hiểu My vẫn cứ thích gọi Tiểu Bảo An là cô bé, ngay cả cái tên đã là cái gì đó rất dễ thương rồi, không phải sao ?

 

Bảo Lan thật sự hoảng hốt khi nghe tin này. Cô không hề hay biết gì cả, thật là vô tâm. Sải những bước dài trên hành lang đã thưa người, tim Bảo Lan như muốn ngừng đập. Minh Kỳ, em nhất định không được có chuyện gì, xin em đấy !

Nhất định không được như Bảo My ! Không được bỏ chị như Bảo My !

- Hiểu My, Minh K........... - giọng nói của Bảo Lan chợt mắc nghẹn nơi cổ họng, chân tay cô không thể cử động, cả trí não cũng ngừng hoạt động, cô đứng chôn chân một chỗ nơi cửa phòng

Cô bé này.........Bảo My ?

- Chị Bảo Lan, chị sao thế ? - Hiểu My lo lắng

Bảo lan vẫn nhìn chằm chằm vào cô bé đứng trước mặt mình. Quanh khóe mắt đã ngân ngấn nước. Mãi một lúc sau, môi cô mới có thể mấp máy " Bảo My "

Tiểu Bảo An ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô tròn xoe mắt, cong ngòn tay chỉ vào mặt mình

- Chị ......là đang gọi em sao ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...