Ngọt Sủng Cường Thê
Chương 43: Lạc lăng bỏ nhà ra đi
* “Đau chứ? Vậy cô có từng nghĩ Lăng Lăng đau đến thế nào không?” Người giúp việc đã kể cho anh chuyện cô ta đánh đập Lạc Lăng tàn nhẫn. Lạc Lăng đã bỏ nhà đi, đều do bạo hành mà ra, hổ dữ không ăn thịt con, người phụ nữ này đã khiến anh thất vọng hoàn toàn. “Em là vợ anh đấy!” “Lăng Lăng là con trai cô.” Sau đó anh nói thêm: “Nhưng, rất nhanh sẽ không còn là vậy nữa, ly hôn đi, Lăng Lăng ở với tôi, tôi sẽ cho cô lấy được thứ mà cổ nến có.” Như sét đánh giữa trời quang, cô ta trợn to mắt không tin vào tai của chính mình: “Không thể được! Lăng Lăng không thể không có mẹ.” Lạc Thần Hi nhìn bộ mặt giả dối của cô ta, hừ2lạnh một tiếng: “Tôi tin Lăng Lăng không có một người mẹ như cô sẽ sống hạnh phúc hơn.” Lạc Thần Hi bỏ lại một câu như thế, sau đó sốt ruột ra ngoài tìm con trai. Trời lại mưa lớn, khiến anh càng thêm đau lòng cho con trai, một đứa trẻ chịu ấm ức và bị bạo hành, không biết có thể đi đâu? Nghĩ đến đây, sự chán ghét mà Lạc Thần Hi dành cho Hạ Vân Cẩm càng sâu thêm. Anh vừa tìm vừa liên tục gọi cho Lạc Lăng, nhưng không ai nghe máy, khi anh phát động mọi nhân lực vật lực tìm kiếm, bỗng nhận được cuộc gọi của Lạc Lăng. Tâm trạng của anh cuối cùng đã bình tĩnh trở lại. “Cha ơi, hiện tại con đang ở trong nhà của thư ký cha.”8“Nhất Y?” “Không ạ, là nhà dì Thiên Nhã.” “Được, cha lập tức đến ngay.” Mà lúc này Thiên Nhã đang nấu trà gừng coca cho Kha Tử Thích, trên đường đến xe của Kha Tử Thích bị hỏng, ướt sũng cả người mới tới được đây. Chuông cửa vang lên dồn dập, Kha Tử Thích mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm. Thiên Nhã vừa rót trà gừng vừa nói: “Tử Thích mở cửa giúp em với, chắc là Hoa Kỳ đưa thằng bé về đấy.” Kha Tử Thích lau mái tóc ướt, bước qua đó mở cửa. Ngoài cửa và trong cửa, hai người đàn ông chợt ngây ra cùng lúc. “Xoảng“. Thiên Nhã nhìn thấy Lạc Thần Hi đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt đầy giận dữ, nhất thời mất tập trung làm đổ trà gừng6trên tay, chất lỏng nóng hổi bắn lên lưng bàn chân của cô, khiến cô giậm chân vì nóng. Vẻ mặt Kha Tử Thích căng thẳng, anh ngay lập tức đi qua, diu cô ngồi xuống sofa kiểm tra tình trạng vết thương, quở trách bằng giọng thương xót: “Đồ hấp tấp này, sao cứ luôn bất cẩn như thế.” Thiên Nhã cố nặn ra nụ cười, liên tục nói không sao, nhưng trái tim đã hoàn toàn bị Lạc Thần Hi vẫn đứng ở ngoài cửa làm hỗn loạn hoàn toàn, luống cuống không biết mình đang căng thẳng việc gì. Lạc Thần Hi đút tay vào túi quần, bước vào ngôi nhà khắp nơi lan tỏa hơi thở gia đình ấm áp, nơi đây có mùi của cô, có dấu hiệu trẻ con chơi đùa thường ngày, anh quét3mắt sang kệ giày có giày của trẻ nhỏ, đàn ông, phụ nữ, sau đó anh quan sát áo choàng tắm trên người Kha Tử Thích, dưới chân đi đôi dép lê rõ ràng là đồ đôi với dép lê của Thiên Nhã, anh ta đang lấy ra một hộp y tế từ trong tủ một cách nhanh nhẹn, cẩn thận tỉ mỉ thoa dầu trị bỏng cho cô, như thể anh ta chính là nam chủ nhân của ngôi nhà này, nên càng nhìn càng phát cáu, ngay cả nắm đấm đang kêu răng rắc anh cũng không nhận ra. “Đủ rồi, tình tứ cũng nên chọn thời điểm.” Lạc Thần Hi đi vào trong nói một cách châm biếm, sắc mặt rất khó coi, lửa giận bùng cháy trong lòng đã sắp lan vào đầu anh, đốt sạch mọi5lý trí. Kha Tử Thích không đổi nét mặt, không để tâm lời khiêu khích của anh: “Không biết Chủ tịch Lạc đến đây đột ngột là có chuyện gì?” “Chủ tịch, hiện tại đã hết giờ làm rồi.” Thiên Nhã nhìn biểu cảm khác với bình thường của anh, không hiểu sao lại thấy chột dạ, khiến cô bất giác đỏ mặt. Anh ta đột nhiên chạy đến đây làm gì? May mà La Tiểu Bảo không ở đây, nếu không thì... Nhưng mà, tình hình hiện giờ anh ta chắc chắn sẽ hiểu lầm. Hừ. La Thiên Nhã, anh ta hiểu lầm thì cứ để anh ta hiểu lầm, mày quan tâm điều này làm cái gì? Ánh mắt âm u lại như sóng dữ cuộn trào mãnh liệt của Lạc Thần Hi dán chặt vào cô, bật ra vài chữ từ trong kẽ răng: “Lạc Lăng đâu?” Bóng dáng của con trai cưng cũng không thấy đâu, lại thấy cảnh tượng chẳng hiểu sao khiến anh bừng bừng lửa giận như này, tâm trạng anh lúc này thật sự không thể chỉ dùng những từ “cực kỳ tệ hại” để hình dung. “Lạc Lăng?” Thiên Nhã lặp lại trong nghi hoặc. “Con trai tôi, cô giấu nó ở đâu?” Giọng điệu của anh như chất vấn phạm nhân. Vẻ mặt Kha Tử Thích ngờ vực, cũng nhìn Thiên Nhã. Nhưng đương sự hiển nhiên cũng mơ hồ: “Tôi không biết, thật.” Cô dở khóc dở cười, người này tìm con trai sao lại tìm đến chỗ của cô chứ? Rõ ràng là tới gây sự. Lạc Thần Hi nghe xong lập tức bước đến kéo cô dậy muốn đi ngay. “Anh làm gì thế?” Thiên Nhã giật nẩy người, hoang mang hỏi. “Tìm con trai.” Lạc Thần Hi nói từng từ từng tiếng, vẻ mặt không cho phép người khác kháng cự. Thiên Nhã trừng mắt không hiểu gì cả, sao không dừng lại nói “tìm con trai” gì đó với cô chứ? Con trai anh ta thì liên quan gì đến cô. Giây tiếp theo, tay của Kha Tử Thích túm chặt lấy cổ tay đang kéo Thiên Nhã của anh, Tử Thích vốn tính khí tốt, nhưng lúc này lại vô cùng bất mãn trước thái độ tồi tệ mà Lạc Thần Hi đối xử với Thiên Nhã, tuy nhiên bề ngoài vẫn rất bình tĩnh: “Buông cô ấy ra.” Như sự yên ả trước bão tố, khí thể không cho phép xâm phạm toát ra dưới vẻ ngoài dịu dàng này của anh khiến lòng người sợ hãi. “Tôi bảo cô ta đi, thì cổ ta phải đi, anh nghĩ anh có thể cản nổi?” Lạc Thần Hi liền nhìn Kha Tử Thích, như một vị vua ngông cuồng, hận không thể giảm Tử Thích dưới chân một cách tàn nhẫn. Kha Tử Thích dùng nhu chế cương”, nở nụ cười lạnh, nói ra một câu có sức công phá: “Đi hay không là tự do của cô ấy, anh kiểm soát được sao?” (*) Lấy sự nhu mì, mềm dẻo để thắng sự cương quyết, cứng rắn. Hai người đàn ông cứ nhìn thẳng nhau như thế, không ai chịu thua ai, sóng lớn trào dâng, khí chất mạnh mẽ trái ngược đan xen đối chiến với nhau giữa không khí, vừa không cẩn thận thì sẽ làm bị thương người vô tội. Thiên Nhã chính là người vô tội đó, nhìn hai người đàn ông về mặt tinh thần đã chém giết lẫn nhau, đọ sức bằng ánh mắt, cô rùng mình một cái, nhân cơ hội này hất tay của Lạc Thần Hi ra, liên tục lùi về sau vài bước, trốn sau lưng Kha Tử Thích. Bàn tay nắm lấy cô của Lạc Thần Hi cứng đờ, nhìn cô như cừu nhỏ lùi ra sau lưng của Kha Tử Thích, nép vào người anh ta như con chim nhỏ. Lửa giận có thể đốt trụi cả một vùng thảo nguyên, anh cắn răng, thở hắt ra: “Qua đây.” La Thiên Nhã, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô. Kha Tử Thích chắn Thiên Nhã lại: “Chủ tịch Lạc, ở đây là nơi riêng tư, mời anh về cho.” “Qua đây!” Anh giận dữ gầm lên, làm Thiên Nhã đang trốn sau lưng Kha Tử Thích giật cả mình. “Có cần anh báo cảnh sát không?” Kha Tử Thích nghiêng mặt qua hỏi cô, thể lực của tập đoàn Lạc Thần dĩ nhiên lớn mạnh, nhưng tập đoàn Kha Thị cũng là một trong những tập đoàn hàng đầu, Lạc Thần Hi muốn một tay che trời e rằng không đơn giản như thế, cho dù anh liều mạng, cũng phải bảo vệ Thiên Nhã. Thiên Nhã thấy mình cũng sắp bị ánh mắt giận dữ của Lạc Thần Hi lúc này nhìn thủng rồi, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc giờ cô đã tan xương nát thịt. “Nếu con trai của Chủ tịch thật sự mất tích, tôi cảm thấy báo cảnh sát sẽ tốt hơn.” Thiên Nhã cố sắp xếp từ ngữ, nói một cách khó nhọc. Ánh mắt của Lạc Thần Hi càng thêm đáng sợ, dường như còn đáng sợ hơn nghìn vạn nhát dao. Thiên Nhã chợt chột dạ, cả khuôn mặt đều lui ra sau lưng của Kha Tử Thích. Chốc lát, anh hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa bỏ đi. Hai chân Thiên Nhã mềm nhũn ngồi trở về sofa, như sắp hạ đường huyết, uống từng ngụm nước lớn hết một ly nước. Sắc mặt của Kha Tử Thích đã dịu đi, ngồi xuống bên cạnh an ủi cô: “Không làm em sợ chứ?” Thiên Nhã cười miễn cưỡng: “Không có, thật sự xin lỗi anh, là em gây phiền phức cho anh.” Với tính cách của Lạc Thần Hi, đảm bảo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người chống đối anh ta, nghĩ đến điều này, cô lại thấy áy náy trong lòng. “Em rất sợ anh ta sao?” Kha Tử Thích hỏi, nhưng thật ra anh đã biết được câu trả lời, tuy câu trả lời này làm anh khó mà tiếp nhận. “Cũng không phải, suy cho cùng em là cấp dưới của anh ta, sợ anh ta không phải bình thường sao.” Cô tin chắc không ai là không sợ Lạc Thần Hi, ai cũng biết anh ta không phải kiểu người dễ chọc. “Có lẽ là vậy.” Kha Tử Thích buồn rầu nói. Thiên Nhã nhíu mày, tâm tư trở nên lơ đãng, đứa con trai tên Lạc Lăng của anh ta thật sự không thấy nữa? Trẻ con không biết gì thì có thể chạy đi đâu? Nếu thật sự mất tích, vậy phải làm thế nào? “Không cần lo lắng, với bản lĩnh của Lạc Thần Hi, dù con trai của anh ta có thật sự mất tích, tin rằng rất nhanh sẽ có thể tìm thấy.” Kha Tử Thích hiểu suy nghĩ của cô, an ủi cô. “Vậy thì tốt.” Thiên Nhã nhỏ giọng đáp. Khi nhìn thấy con trai đang ngồi xổm trước cửa phòng khách sạn, trên mặt và trên tay toàn là vết thương, lửa giận bừng bừng của Lạc Thần Hi mới dập tắt một ít, anh bế con trai lên, ý định chọn ra hình phạt bỏ nhà đi cho cậu cũng tan biến. “Xin lỗi cha, đều tại con tùy hứng, con không nên bỏ nhà ra đi khiến cha lo lắng.” Lạc Lăng ngoan ngoãn nép vào trong lòng Lạc Thần Hi “nhận sai“. “Nhóc con, lần sau chịu ấm ức cứ tìm cha giúp con giải quyết, loại chuyện bỏ nhà đi này không cho phép xảy ra lần hai.” Lạc Thần Hi đặt con trai lên sofa để kiểm tra vết thương, khi anh nhìn thấy từng vết bầm trên người Lạc Lăng, đôi mày anh tuấn nhíu chặt. “Cha ơi, cho thấy dì Thiên Nhã là người thế nào ạ?” Lạc Lăng bạo dạn hỏi. Sắc mặt của Lạc Thần Hi chợt trầm xuống: “Con là trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy.” Lạc Lăng chu môi, cậu nào phải trẻ con, trên phương diện tình yêu, cha mới là trẻ con đích thực đây, người tính cũng thật sự không bằng trời tính, kế hoạch tối nay cứ thế mà hỏng và nhân tố bất ngờ rồi. “Sao con lại chạy đến chỗ cô ta?” Lạc Thần Hi đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhướng mày hỏi. Lạc Lăng nghiêm túc đáp: “Con quen Tiểu Bảo con trai của dì Thiên Nhã.” Cục diện bế tắc của tối nay cậu phải tìm cách hóa giải. “Ồ!” Lạc Thần Hi hiển nhiên có hứng thú. “Tiểu Bảo nói ma mi cậu ấy rất dịu dàng, rất lương thiện, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cả cô gái châu Á, cho nên con mới muốn đến thăm hỏi vị ma mi tốt này.” Lạc Lăng ra sức giới thiệu Thiên Nhã với Lạc Thần Hi. Lạc Thần Hi cười lạnh: “Dịu dàng? Lương thiện? Xinh đẹp ư?” Con trai của người phụ nữ này đánh giá cô ta cũng thật cao. “Vậy với cha tương lai của nhóc ấy thì thế nào? Người tên là Kha Tử Thích ấy.” Lạc Thần Hi vờ tùy ý hỏi. Lạc Lăng cười thầm trong lòng, ha ha, cha vẫn là trúng kế rồi, xem kìa, bây giờ cuối cùng đã nói đến điểm chính rồi. “Cha nói chú Tử Thích của Tiểu Bảo hả? Tiểu Bảo nói ma mi cậu ấy không có yêu chú Tử Thích đâu.” Lạc Lăng nói lại sự thật này với người cha tốt của cậu. “Ồ, sao nhóc ấy biết? Nhóc con, hai đứa biết “yêu” là gì không?” Hai cha con nửa nằm trên sofa, người này hỏi người kia trả lời. “Đương nhiên biết chứ, yêu chính là lúc nào cũng nhớ về người đó, rất muốn ở cạnh người đó, nếu cho thấy bên cạnh người đó có người khác, cha sẽ rất tức giận, tim sẽ rất là đau.” Lạc Lăng cứ nói cứ nói, vươn bàn tay nhỏ bé đến ngực của Lạc Thần Hi, hỏi một cách “ngây thơ”: “Cha ơi, tim của cha có đau không?” Cậu bé chớp đôi mắt sáng lấp lánh, chờ đợi câu trả lời của cha mình với vẻ ngây thơ vô tội“. Trên mặt anh thoáng qua một tia khác thường, tim của anh có đau không ư? Nỗi đau bị anh cố tình lơ đi, đang nhen nhóm muốn trỗi dậy nơi lồng ngực, nhưng... đây chỉ là ảo giác, sao anh có thể vì cô ta mà đau lòng chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương