Ngủ Cùng Sói ( Đồng Lang Cộng Chẩm )

Chương 31



SÓI & DƯƠNG CẦM

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Biên tập: Lily Trần

 Chương 31

Tinh thần cả buổi sáng đều hoảng hốt bởi những lời Lucia nói, tôi cũng không nhớ rõ mình uống bao nhiêu cốc cà phê, nói chung là uống nhiều đến nỗi cả miệng tôi tràn đầy mùi vị của cà phê Lam Sơn, ngay cả hô hấp cũng là vị chua và đắng đấy.

Buổi chiều khi đến phòng ghi âm, tinh thần tôi vẫn còn hoảng hốt.

Tôi đàn bài hát đến bốn năm lần, đạo diễn và chế tác âm nhạc vẫn không ngừng lắc đầu, Mạnh Huân đứng bên ngoài tấm kính mây đen đầy mặt.

Thật ra, nửa tháng tôi về đây gần như mỗi ngày đều thu rất nhiều lần, nhưng bọn họ lúc nào cũng không hài lòng. Họ nói rằng âm nhạc của tôi đủ bi thương, nhưng chưa đủ thể hiện sự mâu thuẫn trong lòng nhân vật nữ chính lúc đó, thế nên vẫn chưa đủ làm người ta cảm động.

Đạo diễn thấy tôi thật sự mệt mỏi nên cũng để tôi nghỉ ngơi một chút.

Tôi đi ra khỏi phòng ghi âm khiến người ta ngạt thở, hướng về phía cửa sổ hít thở chút không khí.

Vừa mới mở cửa liền bất ngờ phát hiện có một chiếc xe cực kỳ quen thuộc đỗ dưới tầng. Tôi vội vàng đến gần hơn một chút, nghiêng người trong tầm nhìn hữu hạn tìm kiến bóng hình anh, mãi đến khi khẳng định rằng anh vẫn ngồi ở trong xe…

Lucia đên tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Ông ấy đã đến đây từ rất sớm, nói rằng tìm cô có việc. Tôi nói với ông ấy biết là cô đang ghi âm, thế nên…”

“Phiền chị giúp tôi gọi điện cho ông ấy giúp tôi.”

Cô ấy rất nhanh bấm số, trao điện thoại cho tôi.

“Cô ấy thu xong rồi à?” Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như thế. Tôi vừa muốn mở lời, lại nghe anh hỏi một câu không xác định: “Lucia?”

Tôi cắn chặt môi, cảm giác bị gọi sai tên thật cô đơn không cách nào hình dung được.

Tôi bình ổn hô hấp gấp gáp, nói: “Là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Ừm!” Trong điện thoại truyền đến một tiếng ho nhẹ của anh, “Hôm nay là thứ sáu, nếu không đi làm thủ tục sẽ phải đợi hai ngày nữa.”

Tôi không nghĩ ra chờ hai ngày có cái gì đáng ngại, nhưng nghe giọng nói của anh thì dường như đó là một chuyện rất khó khăn.

Ôi! Từng nghe nói kết hôn không thể chờ, ly hôn cũng gấp gáp thế này sao…

“Tôi có thể phải thu rất lâu mới xong, không thì anh lên đây đợi đi.”

Trong điện loại yên lặng một lát, mới truyện đến âm thanh của anh: “Tôi đi lên không thích hợp lắm.”

Tôi nhìn thoáng qua Mạnh Huân đang đặt ngón tay bên môi, xem ra đang có chút suy nghĩ, hiểu ra ý tứ của Hàn Trạc Thần. “Không có gì là không thích hợp.”

“Ừm, lát nữa tôi lên.”

Khi Hàn Trạc THần đi vào, đạo diễn đang thảo luận với tôi về tình tiết của kịch bản.

Tôi nâng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, không hề có lời nói, không hề có biểu cảm, vẻn vẹn chỉ là một đường mắt giao nhau, tâm trạng tôi đều bị chấn động, sự uất ức lúc đầu đã bị quét sạch.

Đây là tình yêu, cái gì cũng có thể kiềm chế, nhưng nhớ nhung không thể nào nén được.

Tôi thu lại nét cười nhàn nhạt bên khóe miệng, cúi đầu nghiêm túc nói với đạo diễn: “Tôi có thể cảm nhận được tâm tình của nữ chính, cô ấy là vì tác thành cho người cô ấy yêu.”

Người chế tác âm nhạc tiếp lời: “Cô có thể thử nghĩ một chút xem, cô yêu thương sâu sắc một người, cô nhìn anh ta ôm một cô gái khác lướt qua trước mặt cô, cô chịu đựng đau đớn ra vẻ phớt lờ, bởi vì cô yêu anh ta, để không mất đi anh ta, cái gì cô cũng có thể chịu đựng được. Nhưng mắt thấy sự mâu thuẫn và giãy dụa trong mắt anh ta, cô hiểu rõ đấy đều là vì cô… Thế nên giữa giải thoát cho anh ta và hạnh phúc của cô, cô nhất định phải dứt bỏ một thứ…”

Tôi lặng lẽ liếc Hàn Trạc Thần.

Anh quay lưng đứng bên cửa sổ, gió tạt qua, một chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống bên người anh.

Tựa như cuối thu đó, anh không hề do dự quay người, giữa việc giải thoát cho tôi và hạnh phúc của anh, anh dứt khoát lực chọn vất bỏ tình yêu của anh.

Có phải anh cũng giống như diễn viên nữ chính trong kịch bản, ngóng nhìn hình bóng của tôi, mãi cho đến khi đến khi tôi khuất hẳn tầm mắt, anh vẫn còn ngưng mắt nhìn…

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu nên đàn thế nào…” Tôi ngồi trước dương cầm, ngón tay đặt trên phím đàn.

Nhạc dạo vang lên, anh từ từ quay người lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt tôi.

Âm nhạc đau thương nhất, nhớ nhung đằng đẵng nhất, phối hợp với ánh nhìn mong ngóng xa xôi nhất tại giây phút này, lý trí như nào mới có thể kiềm chế được phần lưu luyến say mê này đây…

Mỗi một lần đầu ngón tay tôi nhấn xuống đều run rẩy, đều truyền đến giai điệu tựa như tiếng khóc, tôi có thể đọc được sự rung động trong đôi mắt anh.

Khi gần đến khúc cuối, anh dời tầm mắt, yên lặng ra khỏi phòng.

Tôi nhắm mắt nhớ lại anh mắt của anh, tôi đàn giai điệu cuối bài thật sự được đến mức khó lòng dứt bỏ.

Tôi hiểu rằng không phải tình yêu của anh không đủ kiên trì, là tôi đã trở về quá muộn!

Khi tôi đàn xong nốt nhạc cuối cùng, mở mắt ra, người chế tác âm nhạc đã kích động đứng lên, vội vàng hỏi dò nhân viên chịu trách nhiệm ghi âm, thấy bọn họ ra dấu OK thì vô cùng hài lòng vỗ tay.

Đi ra khỏi phòng thu âm, chế tác âm nhạc còn chưa có giảm bớt độ phấn khích: “Trước đây tổng giám đốc Mạnh nói với tôi dương cầm có thể thoát ra được giai điệu réo rắt bi thương này, tôi còn chưa tin…”

Anh ta nhìn về phía Mạnh Huân, không hề có chút nịnh nọt, nói: “Tổng giám đốc Mạnh quả nhiên thật sự tinh mắt, nếu đoạn nhạc này được phối với vài chuỗi nhạc khác làm thành ca khúc thịnh hành, tuyệt đối sẽ trở thành tác phẩm kinh điểm trong nhạc thịnh hành.”

Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng tôi thoáng dễ chịu đôi chút, nếu ca khúc này lọt vào hàng bán chạy nhất, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của tôi có thể ít đi một chút.

Tôi mỉm cười nhận lấy sự khen ngợi của người khác, trong lúc mọi người không để ý, hai chân tôi không tử chủ bước từng bước nhỏ về phía cửa ra vào.

Khó khăn lắm mới tới được cánh cửa kia, tôi đi về phía hành lang.

Khó khăn lắm mới tới được cánh cửa kia, tôi đi về phía hành lang.

Hàn Trạc Thần tựa trên vách tường ở khúc ngoặt hành lang, xa xôi hút thuốc, trong trí nhớ của tôi, thời gian anh hút thuốc cũng không nhiều, trừ những lúc tâm trạng không tốt…

Tôi đi qua, lời nói chưa thông qua bộ não đã bật ra: “Tâm trạng không tốt à?”

“Em từ lúc nào cũng học được cách đã biết rõ rồi mà còn cứ hỏi vậy?”

Câu tôi muốn nói tiếng theo lại bị lời của anh làm phát nghẹn nuốt lại trong lòng.

Nếu anh đã không thích biết rõ rồi mà còn cố hỏi, tôi đây sẽ hỏi những câu hỏi có chiều sâu hơn: “Vì sao anh lại thay đổi số điện thoại?”

Anh cười nhạt, buông bàn tay đang cầm điếu thuốc xuống: “Vậy em muốn nói gì với tôi? Nói cho tôi biết em sống tốt lắm, hay là nói với tôi rằng em nhớ tôi?”

“Em…”

“Sống rất tốt không cần phải nói cho tôi biết, tôi không muốn nghe. Nếu nhớ tôi… thì đã quay về thẳng, nói trong điện thoại thì có ý nghĩa gì? Là thử thách tính tự chủ của bản thân tôi, hay là muốn tại nơi tôi không thể với tới, dùng sóng điện từ không cách nào tiếp xúc được tuyên bố với tôi tự do của em ?”

“Em muốn hỏi một chút xem anh sống có được không?” Giọng điệu không khá lên được, ở trước mặt anh, nếu tôi có thể bày ra bộ dạng cứng rắn bằng một như với Mạnh Huân cũng tốt, vậy mà không được.

Anh nhìn tôi, hàm răng ma sát kịch liệt. “Cái này mà cũng hỏi?”

Tôi âm thầm cắn đầu lưỡi, cơn giận lớn thế, tâm tình khẳng định gay go lắm rồi.

Tôi đang do dự có nên hỏi vì sao anh lại sắp xếp Lucia ở bên cạnh tôi không, vì sao còn muốn quan tâm đến tôi.

Anh sốt suột nhìn đồng hồ: “Đã hơn bốn giờ rồi, khi nào em có thể thu xong?”

“Thu xong rồi, hiện giờ chúng ta có thể đi, nhưng là em muốn hỏi…”

Anh vất nửa điếu thuốc dở vào thùng rác phía sau, ánh mắt liếc về phía sau lưng tôi, đột nhiên cúi đầu nhìn tôi.

“Em yêu cậu ta sao?” Anh bất ngờ hỏi một câu khiến tôi sững sờ, suýt nữa nghiêm túc mạnh mẽ trả lời :Không yêu.

Tôi suy nghĩ một lát, lời đối thoại kinh điển trong kịch bản phát huy tác dụng: “Ít nhất anh ta là người đàn ông em có thể yêu.”

“Thế giới này bất kỳ người đàn ông nào em cũng có thể yêu… trừ tôi!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đây là lỗi của em à?”

“Nhưng…” Anh vươn tay, ngón tay thon gầy lướt nhẹ qua mát tóc trên trán tôi, đầu ngón tay quyến luyến đặt trên khuôn mặt, sự tiếp xúc kia khiến trái tím tôi đập nhanh nhộn nhạo.

Anh nhìn ánh mắt mờ sương của tôi, cười nhàn nhạt: “Trừ tôi, đàn ông trên toàn thế giới này, ai em cũng không yêu!”

“…” Bất kì câu chữ nào cũng không thể giãi bày tâm tình tôi lúc này.

Thế giới này vì sao có một người yêu nghiệt đến vậy, bản thân anh có sự quyến rũ chết người của đàn ông, sự tà ác đầu độc lòng người, nhưng lại dịu dàng một cách chết tiệt!

Đàn ông mê người như thế, toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều có tư cách yêu anh, mà tôi thì không có!

Đã lâu rồi tôi mới nói ra một câu rất vô nghĩa: “Anh không phải là không tin em yêu anh…”

Tay anh chuyển qua gáy tôi, cơ thể cúi xuống một chút, bờ môi dần dần tiến tới gần…

Tôi đương nhiên biết anh muốn làm gì, trước khi ly hôn, hôn sâu một lần? Đây là cách anh muốn biểu đạt rằng thái độ anh có bao nhiêu cương quyết với việc ly hôn?

Bộ não hét to với tôi: Hàn Thiên Vu, mày nhanh tránh đi, bị anh ta hôn thì mày sẽ hỏng mất!

Trái tim tôi còn rống to hơn nữa: Ầm ĩ cái gì chứ! Nếu có thể tránh được, anh sẽ chẳng phải là Hàn Trạc Thần!

Lý trí và tình cảm vừa mới xung đột với nhau, anh đã bắt được môi của tôi, đánh tan tành lý trí.

Tôi buông tha cho việc phản kháng vô nghĩa, cơ thể vô lực ngã vào vòng ôm ấm áp của anh.

Không biết vì sao, nụ hôn hôm nay của anh vô cùng sắc tình, giữa lúc dây dưa nơi đầu lưỡi và trằn trọc bên môi, anh thỉnh thoảng lại kéo ra chút khoảng cách, dùng đầu lưỡi trêu chọc cánh môi tôi…

Tay anh từ bên eo ngần ngừ tới trước ngực, tràn trề sức lực giày vò bộ ngực mềm mại của tôi.

Hôm nay tôi mặc một chiếc áo lót bằng lụa mỏng, cơ bản không thể che đậy dưới sự vuốt ve như dụ hoặc của anh, nụ hoa mẫn cảm dưới tay anh chẳng biết thẹn thùng mà vươn thẳng.

Tôi muốn nói: Đừng. Âm thanh mơ hồ thoát ra giữa bờ môi kề sát lại là tiếng rên say lòng người…

Cả người mềm nhũn khiến tôi càng dựa sát vào anh, sát đến mức tôi có thể cảm nhận được cứng rắn giữa hai chân anh.

Trong sự khát vọng của anh, cơ thể của tôi bắt đầu dấy lên lửa nóng, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở nơi nào, đưa tay ôm lấy eo anh, dùng đường cong cơ thể cảm nhận đường cong của anh, đầu ngón tay say sưa chạy dọc sống lưng anh.

Cũng không biết hôn trong bao lâu, khi tôi hôn đến nỗi kích tình cuồn cuộn, anh buông tôi ra.

Khóe môi trào lên nét cười châm chọc: “Kỹ thuật hôn còn em dường như chẳng hề tiến bộ, lúc nào rảnh để người cha này dạy lại em thật cẩn thận…”

Bộ não nhão nhoét của tôi thế nào cũng không nghĩ ra anh có ý gì, lại càng không hiểu vì sao anh lại nói hai chữ “người cha” chói tai như thế.

Nụ cười của anh…

Khiến tôi nghĩ tới tầm mắt anh vừa nhìn lại phía sau tôi, tôi đột nhiên quay người…

Mạnh Huân đứng phía sau tôi, xem ra đã đứng rất lâu rồi, lâu đến nỗi sự kinh hoàng và phẫn nộ cũng đã đều bị xóa nhòa!

Chỉ còn thừa lại một các xác không đứng cuối hành lang!

Cái này! Rõ ràng là trả thù!

Cái này! Rõ ràng là trả thù!

Khi tôi quay mặt nhìn Hàn Trạc Thần, ý cười của anh càng đậm hơn.

Thế giới này sao lại có người như thế… Người khác đâm anh một dao, anh nhất định phải trả lại hai dao!

Mạnh Huân để anh trông thấy một nụ hôn cạn ngắn ngủi, có lẽ căn bản chẳng thấy rõ.

Còn anh, không phải trả lại bằng một cảnh hôn mang đầy tính dục càng lúc càng cao trào…

Anh nhất định muốn Mạnh Huân biết rõ: Đứa con gái ngốc Hàn Thiên Vu này đã sớm bị anh quẳng đi như chiếc giày rách, vậy mà còn một lòng yêu anh, mê loạn vì anh!

Tôi đã sống nhiều năm như vậy vẫn đều là ngốc, chuyện thông minh duy nhất mà tôi làm chính là sau đó đã đi theo Hàn Trạc Thần, phớt lờ Mạnh Huân mà đi qua anh ta.

Mạnh Huân đứng cứng tại chỗ không nhúc nhích, tôi đoán rằng lúc này đây cũng coi như là triệt để nhất trong rất nhiều lần từ chối anh ta.

***

Ngồi ở trên xe, tôi không hề nói một câu.

Ngoại trừ tức giận, lại càng thất vọng khi đang ở trên đỉnh hạnh phúc bị đẩy xuống không thương tiếc, ngã đến nỗi thương tích đầy mình.

“Em không nên trở về.” Anh cúi đầu, giọng trầm trầm nói: “Muốn ly hôn với tôi có thể ủy thác cho luật sư đến nói chuyện.”

“Em thật sự không nên quay trở về.”

Nếu không trở về, tôi còn có thể lừa gạt chính mình là anh yêu tôi.

Anh không nói gì nữa, bàn tay lục túi áo khoác, lấy ra một cái hộp nhựa mờ đục, không hề mang nhãn hiệu gì, mơ hồ có thể thấy chất cao đặc gì đó màu đỏ trên trong.

Tôi đang tò mò, anh nghiên người ngồi xa ra một chút, cúi người nâng chân tôi lên đặt trên ghế, cẩn thận từng tí một bỏ giầy giúp tôi, xắn quần jean lên…

Tôi dùng sức căn môi, hốc mắt đã hơi ẩm ướt.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi: “Rất đau à?”

Tôi quay mặt đi không dám nhìn anh, nhưng trên bàn chân truyền đến nhiệt độ lòng bàn tay của anh, rất rõ ràng, mắt cá chân vốn đau nhức dưới sự xoa nắm nhẹ nhàng của anh mà nóng, mà bỏng, mà tê…

Nước mắt cuối cùng cũng yên lặng rơi xuống từ vành mắt nhói đau.

Anh giơ cánh tay lên, dùng tay áo lau đi nước mắt cho tôi. “Lát nữa xong thủ tục ly hôn, tôi đưa em đi tới một bác sĩ già Đông y để xem, ông ấy rất am hiểu trị những vết thương do bị ngã thế này.”

“Vì sao lại đối xử tốt với em như vậy?” Có một số câu hỏi tôi nhất định phải hỏi, cho dù sau khi hỏi xong sẽ càng thất vọng. “Vì sao muốn sắp xếp Lucia bên cạnh em, vì sao chúng ta đã tới tình trạng này rồi, anh vẫn còn như thế này…”

Anh cũng không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói với tôi một câu: “Đừng có biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi!”

Tôi kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại lúc sáng sớm, nhớ tới đêm qua anh đứng ở ngoài khách sạn chờ đợi, khuy áo bị cài nhầm.

Còn có chiếc thang máy tuyệt đẹp bên ngoài khách sạn Triển Hạo…

Đó là phương thức đặc biệt mà anh dùng để nói cho tôi biết: Cho dù chúng tôi từng có những hồi ức bi thương, nhớ nhung vẫn còn tiếp diễn. Anh vẫn nhớ về tôi như trước, chờ tôi, chờ tôi bước tới chiếc thang máy mà anh chuẩn bị cho riêng tôi, chờ tôi trở lại bên ngày anh…

Anh không phải là một người đàn ông thích luôn miệng dùng câu nói “Anh yêu em, anh không thể không có em!” để giữ phụ nữ lại, nhưng tất cả mọi thứ anh làm đều biểu đạt rõ ràng ba chữ này.

Tôi đã trở về, không những dừng bước trước cửa thang máy, mà còn sau khi triền miên với anh đưa ra đề nghị ly hôn, điều tàn nhẫn nhất chính là làm anh trông thấy tôi và một người con trai khác ngang nhiên hôn nhau trong thang máy…

Bên ngoài thang máy, bàn tay nắm chặt rồi lại buông tay tôi ra kia của anh chính là đang nói cho tôi biết, anh yêu tôi, thế nên anh sẵn lòng tôn trọng lựa chọn của tôi.

Tôi suýt nữa đã ôm lấy anh, nói cho anh biết: Chỉ cần anh vẫn còn yêu em, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần!

Có lẽ lúc này đây sẽ có kết cục tốt, ít nhất sẽ không gian nan như hai lần trước.

Đau đớn trên chân kéo lại phòng ngự trái tim gần như sụp đổ của tôi.

Nhớ lại khi tôi mới ra nước ngoài, vào rất nhiều đêm khuya tĩnh lặng, tôi đều kiềm chế nỗi nhớ nhung không ngừng với anh, thậm chí quyết định khi nào vết thương ở chân chữa trị tốt, tôi sẽ về nước tìm anh.

Cái ngày vết thương của tôi đã được chữa ổn, bác sĩ của tôi nói: Chân của cô có thể đi lại như người bình thường, không có nghĩa là vết thương đã khỏi hoàn toàn… Một chút kích thích nhỏ nào cũng có thể khiến nó tái phát, mang đến hậu quả khó lường trước được!

Thế nên cô luôn luôn phải nhớ kỹ: Chân của cô tồn tại một vết thương tận xương không có cách nào chữa hết được!

Hai năm qua, tôi chưa bao giờ quên: Tình cảm của chúng tôi tồn tại một vết thương tận xương không có cách nào chữa hết được.

Lần thứ hai chúng tôi để vụt mất hạnh phúc của mình chẳng phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Cho dù hiện tại tôi có thể không chùn bước trở lại bên cạnh anh, tôi cũng không thể bảo đảm rằng sau mười năm, sau hai mươi năm, tôi sẽ không vì một kích thích đặc biệt nào đó mà giơ súng trước ngực anh.

Tôi càng không thể đảm bảo, anh sẽ không vì sự hiểu lầm nào đó mà nghi ngờ mục đích tôi ở bên anh.

Hận thù của tôi và đa nghi của anh, đã định trước rằng tình yêu của chúng tôi sẽ tràn ngập mâu thuẫn và nghi ngờ, thử bao nhiêu lần cũng đều chỉ là một kết cục bi kịch.

Trong bầu không khí ngưng trệ, người lái xe dường như có ý định mở nhạc, cho chúng tôi thư dãn một chút.

CD do bởi bị mài mòn trong thời gian dài mà chất lượng tiếng không rõ ràng lắm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng đĩa xước sắc bén…

Mỗi một tiếng xước đĩa chói tai đều giống như rạch một đường vào trái tim tôi, sắc bén mổ xẻ vết sẹo đã kín miệng. Tôi lén lút xoa xoa lồng ngực, nâng mắt nhìn anh đang hơi hơi nhíu mày.

Tôi vừa nghe đã lập tức không chịu nổi, không biết anh đã nghe qua bao nhiêu lần.

Nếu lúc trước tôi biết đĩa CD chính tôi để lại cho anh là một con dao sắc, mỗi ngày rạch trên vết thương sắp khép miệng của anh đến mấy lần, tôi nhất định sẽ không làm nhưu vậy.

Tôi nhìn anh, tâm trạng lại một lần nữa bị anh mê hoặc.

Nếu như những vết thương ở xương đều có thể chữa trị tốt, tình yêu có thể lại khiến chúng tôi chạm vào nhau thêm một lần không? Nếu tôi có thể dứt bỏ thù hận, anh liệu có thể buông xuống sự đa nghi không, bắt đầu lại từ đầu một lần nữa…

“Chúng ta…” Tôi đang muốn nói chuyện cẩn thận với anh một chút, cái nơi nhìn như rất ra đã tới trong nháy mắt.

“Chúng ta…” Tôi đang muốn nói chuyện cẩn thận với anh một chút, cái nơi nhìn như rất ra đã tới trong nháy mắt.

Chiếc xe đỗ ở trước cửa năm đó tôi đã từng vào kết hôn, anh không hề do dự mở cửa xuống xe, tôi bướng bỉnh lùi từ từ về sau: “Chân em đau, em…”

Anh không hiểu ý tứ của tôi, đưa tay bế tôi ra khỏi xe.

Dựa vào lồng ngực an toàn của anh, tôi gắt gao ôm lấy cách tay anh, tôi rất muốn nói: “Em không muốn ly hôn nữa rồi.”

Nhưng người tối qua đề nghị ly hôn là tôi, hôm nay nào có mặt mũi nói không muốn ly hôn.

Thật là, hôm qua anh đối xử với tôi dịu dàng như thế, tôi lại còn giận dỗi nói muốn ly hôn!

Đi vào phòng ly hôn, nhân viên là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Cô ấy thấy Hàn Trạc  Thần bế tôi đi vào, có chút ngỡ ngàng, cố ý nhấn mạnh một câu: “Nơi này làm thủ tục ly hôn.”

“Biết.” Anh nói xong, nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế trước bàn, kéo phẳng vết nhăn trên tay áo, ngồi xuống.

“Tình cảm rạn nứt à?” Nhân viên hỏi rất máy móc, tôi đoán rằng với mỗi người đều hỏi như vậy.

Chúng tôi nhìn lẫn nhau, im lặng.

Tình hình như này có tính là tình cảm rạn nứt không?

“Tính cách không hợp nhau sao?”

Tôi kiên quyết lắc đầu, tuy rằng chúng tôi là hai người ở hai thế giới khác nhau, nhưng tính cách dường như rất hợp.

Nhân viên lại hỏi: “Vì sao hai anh chị ly hôn?”

Anh nhìn tôi…

Trong phòng lặng im đến độ nghe được tiếng hít thở.

Bởi vì anh là kẻ thù của tôi? Bởi vì anh bỏ mặc tôi ở bệnh viện, không cho phép tôi thấy anh? Bởi vì chúng tôi đã ra ở riêng hai năm? Bởi vì tôi nói một vạn lần tôi yêu anh, anh cũng không tin?

Cũng không đúng, bởi vì tôi tưởng rằng anh không yêu tôi nữa — nhưng đấy là chuyện ngày hôm qua.

Người nhân viên nhìn đồng hồ, có chút không kiên nhẫn. “Chúng tôi sắp đến giờ tan tầm ngay bây giờ rồi, thỏa thuận ly hôn của anh chị có mang theo không?”

Tôi nhìn về phía Hàn Trạc Thần, anh xấu hổ thông thông cổ họng, hỏi: “Thỏa thuận ly hôn?”

Tôi có thể hiểu, ai bảo chúng tôi đây là lần đầu tiên ly hôn chứ.

“Chính là thỏa thuận quyền nuôi con, phân chia tài sản. Hai anh chị không phải không có đấy chứ?”

“Con của chúng tôi…” Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi mới nói: “Chúng tôi không có con, cũng không chia tài sản. Tôi đã mời luật sư công chứng di chúc giúp tôi, một khi tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, cô ấy sẽ là người thừa kế tài sản.”

Nhân viên dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn tôi, ánh mắt dường như đang hỏi: Cô nghĩ như thế nào vậy, người đàn ông tốt như vậy mà còn muốn ly hôn.

Ai! Tuy rằng không quan tâm đến di sản, nhưng cách làm của anh thật sự khiến cơn sóng trong lòng tôi lại nổi lên.

Cô nhân viên bất đắc dĩ nói: “Nếu đã như vậy thì đưa giấy kết hôn của hai người đến cho tôi nhìn đi.”

“Giấy kết hôn…” Hàn Trạc Thần lại nhìn về phía tôi, dường như hơi có phần khó xử.

“Không phải là anh không mang theo đấy chứ?” Tôi nhỏ giọng hỏi anh, nhìn vẻ mặt của anh thì rất có khả năng này.

Anh lắc đầu, nói: “Hai năm trước đã xé mất rồi.”

“Cái gì? Cái thứ quan trọng đó mà anh cũng có thể xé đi?”

“Quan trọng?” Anh đưa tay cầm lấy tay tôi đang đặt trên đầu gối, hỏi vặn lại: “Em cảm thấy thứ kia có thể dùng làm cái gì?”

“…” Cảm xúc trong lòng tôi đang dâng trào, còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để biểu đạt tâm tình của tôi, tại thời điểm mấu chốt cô nhân viên đã chặn đứng sóng ngầm mãnh liệt giữa hai chúng tôi, không chút khách khí ra lệnh đuổi khách: “Chúng tôi đã đến giờ tan làm rồi, tôi thấy hai người nên quay về suy rõ ràng đi rồi quay lại.”

“Được.” Anh chầm rãi đứng dậy, thái độ khiên tốn trăm năm khó gặp: “Rất xin lỗi, để lỡ mất giờ tan làm của chị.”

Tôi trừng to mắt nhìn anh, sao mới hai năm không gặp, tính tình của anh lại thay đổi nhiều vậy?

Tôi vừa được anh bế lên xe, chăm chú quan sát anh,

Anh bị tôi nhìn đến nỗi có phần không thoải mái, bất an chuyển động cơ thể. “Nếu em kiên trì muốn ly hôn, thứ hai chúng ta lại tới.”

“Giấy chứng nhận kết hôn cũng bị xé đi rồi, ly hôn hay không cũng không khác nhau gì mấy…” Lời vừa nói ra, chính bản thân tôi nghe cũng thấy không được tự nhiên, giấy chứng nhận kết hôn bị xé và ly hôn xem thế nào cũng thấy có sự khác biệt rất lớn.

Tôi từ trước đến nay đều có tư duy logic rất hỗn loạn.

“Vậy em và Mạnh Huân…”

“Giữa bọn em chẳng có bất kỳ quan hệ gì cả. Cho dù có, anh khiến anh ta nhìn thấy nụ hôn triền miên liều chết kia, thì cũng trở thành không hết.”

Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ xe.

Trong lúc quay đầu, miệng anh nhếch lên một nụ cười thoáng qua.

Đã lâu không nhìn thấy anh cười như thế, lâu đến nỗi tôi đã sớm quên mất nét cười xuất phát từ nội tâm anh mê người đến mức nào…

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...