Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị
Chương 17: Có Chạy Đằng Trời (5)
Đến khi hắn duỗi thẳng người trong ống nuôi cấy, Khấu Đông mới biết được 2.3 mét là như thế nào —— tuyệt đối không phải là chênh có mấy cm đâu.Ngược lại, thân thể kia thon dài, khí phách, bắp thịt mạnh mẽ che đi khung xương cao to, gần như hoàn toàn trái ngược lại với thân thể yếu đuối mỏng manh của Khấu Đông. Cảm giác ngột ngạt xông đến, da đầu Khấu Đông cảm thấy hơi tê tê. Y bình tĩnh nhìn sinh vật trước mặt, thực sự là một tác phẩm thủ công siêu phàm của tạo hóa —— thậm chí sinh vật này còn có một khuôn mặt cực kỳ bắt mắt, có thể nói thẳng là đẹp, y không dám dùng ánh đèn pin yếu ớt trong tay mình soi thẳng vào mặt hắn nên chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng phản chiếu để đánh giá đường nét khuôn mặt. Chợt, nhân ngư này đột nhiên lao xuống dưới, cách đúng một tầng kính chăm chú nhìn y. Lớp lông mi dày rõ ràng, đồng tử bên dưới nó lại sâu thăm thẳm, y còn cảm giác nếu mình nhìn lâu hơn thì sẽ chết đuối trong đó. Khấu Đông lùi về phía sau một bước, trực giác động vật nhỏ của y lúc này mới xuất hiện, y luôn cảm thấy ánh mắt của con cá này chẳng có chút ý tốt nào, trông cứ như là thợ săn đang nhìn vào con mồi của mình. Nhưng may thay, nhân ngư không tấn công y, chỉ yên lặng ngắm nhìn. Khấu Đông cũng quan sát một lúc, cẩn thận đánh giá đuôi cá dẻo dai rồi thu ánh mắt lại. Y vội vã đi một vòng phòng thí nghiệm này, thế nhưng cũng chỉ tìm được một chút tư liệu nghiên cứu về vật thí nghiệm S, y trực tiếp nhét vào ngực rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Hành động lần này của y làm cho hệ thống cảm thấy khó hiểu, nó hỏi: 【 Người chơi thấy sợ sao? 】 Khấu Đông im lặng một chút rồi lập tức trả lời nói: "Ừ hơi sợ... nhưng mà đang đói." 【......? 】 Ánh mắt Khấu Đông ngập tràn sự hoài niệm, lẩm bẩm: "Trước khi chơi trò này, ở gần nhà tao có một nhà hàng làm món cá kho tộ, ăn ngon cực..." Nói xong, y còn không cầm lòng được uống nước miếng ực một cái, nhớ đến cái bánh khô không khốc trong ký túc xá, có chỗ nào là giống bánh quy chứ, cả người y không còn chút sức sống nào, cảm thấy chẳng còn gì để nuối tiếc nữa rồi. "Haiz, chẳng muốn về gặm bánh tí nào." Hệ thống trò chơi: 【......】 Nó im mồm luôn. Không phải chứ, nó chưa từng thấy người chơi nào khi chơi game kinh dị, nhìn NPC game kinh dị còn bảo đói. Khấu Đông không sợ ma quỷ. Bánh quy chỉ có một ít, giờ ăn cũng không đúng lắm. Khấu Đông chỉ đành bê quả trứng siêu to khổng lồ kia ra để ôm ngủ, đến khi tỉnh dậy thì thời gian đếm ngược trên quả trứng đã biến thành "17:37:21" Bên ngoài rất ồn ào, Khấu Đông mặc quần áo lên rồi đi ra ngoài, định hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Tống Hoằng đang đứng giữa đám người, anh ta lên giọng, "Mọi người bình tĩnh đã, không nên kích động...." "Làm sao có thể không kích động chứ?" Một người đàn ông đeo kính cũng đứng giữa đoàn người nói, có vẻ gã là một người nho nhã nhưng có phần yếu đuối, là kiểu thư sinh điển hình, nhưng lúc này vẻ mặt gã ta hoảng hốt cực kỳ, tâm thần không yên, "Phải làm sao đây —— nếu như mở ra là sai, không phải bọn chúng sẽ bị thả ra hết sao!" "Vậy thì anh cứ việc không ra?" Một người chơi đứng cạnh sôi máu lên mắng gã, "Đồ ăn thì nào có nhiều, không tìm được đường ra ngoài thì chẳng lẽ chết đói ở đây!" Gã đàn ông đeo kính cãi lại, gân xanh trên cổ cũng lộ hết ra, gã gào lên: "Còn hơn là bị bọn nó ăn mất!" Hai bên tranh chấp không ai nhường ai, thậm chí còn định đánh nhau. Tống Hoằng đang cố gắng đứng giữa hai người để hòa giải, khuyên bảo một hồi thì thấy Khấu Đông đi ra, dứt khoát vỗ vỗ tay mấy cái. "Mọi người cũng đã đông đủ, thôi thì, bỏ phiếu nhé." Khấu Đông ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi: "Bầu phiếu gì cơ?" Ánh mắt Tống Hoằng có chút bất lực, anh ta giải thích: "Sáng sớm hôm nay, A Tuyết có phát hiện một manh mối quan trọng —" Anh ta nói A Tuyết, là cô gái trong đội của anh ta. Cô gái ngồi cạnh anh ta, nhìn qua thì trông bình thường chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là sau khi tiến vào cái phó bản này thì bình tĩnh hơn người bình thường nhiều lắm. Có mấy người đàn ông lớn đầu rồi cũng vì bị áp lực quá mà không khống chế được cảm xúc, nhưng cô thì trước sau vẫn vậy, yên lặng, nhìn biểu cảm không một gợn sóng. Cô gái tiếp nhận câu chuyện, nhàn nhạt nói: "Tôi phát hiện một cánh cửa ngầm." Khấu Đông nói: "Thật á?" "Đúng." A Tuyết nói, khóe miệng vẫn thẳng băng như cũ, "Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ. Viện nghiên cứu lớn như vậy, sao có thể chỉ có một cánh cửa chứ —— tôi nghĩ là do mọi người chưa tìm kĩ thôi." Khấu Đông chắc chắn là đã tìm rất kĩ nhưng không tìm được. "Ở chỗ nào?" Y hỏi. Cô gái chỉ tay xuống dưới. "Ở dưới cùng." Cô ta giải thích gọn gàng, "Nhưng có vẻ cái cửa lâu không dùng, nút bấm không nhạy. Ở tầng cao nhất có chương trình dự phòng, nhưng còn phải xem tình huống, trong đó có thể còn có cả chương trình được thiết lập để mở hết những cái ống nuôi cấy chứa vật thí nghiệm." Cô nói xong, lấy một cái USB ra rồi cắm vào máy tính, đưa tư liệu cho mọi người cùng xem. Bởi vì từng có tiền lệ vật thí nghiệm chạy trốn nên một vài thiết bị ở viện nghiên cứu cũng đã bị hư hao, trong bảy công tắc chỉ có duy nhất một cái có thể mở cửa ngầm. Còn sáu cái kia là sẽ thả hết toàn bộ vật thí nghiệm trong ống nuôi cấy. Khấu Đông hiểu rõ, đây là trò chơi xác suất. Nếu muốn mở công tắc điều khiển ở tầng cao nhất thì phải có người ở trên tầng đó bấm. Nhưng đồng nghĩa với việc, nếu như mở sai thì người đó gần như không có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này. Vật thí nghiệm sẽ tranh nhau chạy trốn, điều này cũng đủ chặn hết đường trốn của người đó. "Hoặc là, ở chỗ này tìm chìa khóa mở cửa chính thôi," Cô gái nói rồi rút USB ra, "Nhưng từ tình huống hôm qua xem ra, nơi này đã có một vài vật thí nghiệm tùy ý hành động rồi." "......" Đại sảnh rơi vào yên tĩnh. Một lúc sau, cô gái hành động độc lập mới run rẩy lên tiếng: "Nhưng xác suất thấp quá..." Câu này không hề sai. Bọn họ có tổng cộng bảy người, giờ một người đã biến mất, còn lại có sáu. Nhưng nút bấm mở cửa thì lại có tới bảy cái, dù cho mỗi người lên bấm thử một lần, vận may không có thì bọn họ sẽ bị diệt sạch ở nơi đây. Nhưng nếu mà ở lại tìm chìa khóa thì chưa chắc bọn họ có thể đổi lấy cơ hội sống. Gã đàn ông đeo kính dùng sức chà xát mặt mình, gã chà mạnh khiến mặt trở nên đỏ ửng. "Không được mở cửa ngầm," Gã nói, "Con mẹ nhà nó, tôi chắc chắn đấy là đường chết! Có thể nào.... Có thể nào có đường thứ ba ngoài hai đường đó ra không?" "Đúng thật là có." Thanh âm của Tống Hoằng trở nên lạnh nhạt, anh ta nói, "Mấy người cũng có thể chọn chẳng làm gì cả, cứ ở đây chờ chết đói đi." Gã đàn ông đeo kính mặt đỏ bừng, gã đứng dậy, "Mẹ kiếp, mày ——" "Nếu không có bản lĩnh đó thì đừng có động đến một cắc tiền nào," Tống Hoằng lạnh lùng nói, "Nếu mà muốn lấy thì chuẩn bị sẵn sàng đi. Muốn ăn no chờ chết, thà rằng nhảy thẳng vào ống nuôi cấy cho chúng ăn, mở đường cho bọn tôi luôn." Từ khi tiến vào phó bản, đây là lần đầu Khấu Đông nghe được lời nói không mấy hẳn hoi từ Tống Hoằng. Nhưng dù sao thì lời này nghe cũng thấy sai sai, đây chỉ là một trò chơi, sao có thể kiếm được tiền? Khấu Đông từng nghe qua hình thức chơi của trò《 Vong Nhân 》. Trong thời đại thực tế ảo này, tiền vật tư sinh hoạt của con người cũng tăng lên đáng kể, sự phân biệt giàu nghèo lại càng nghiêm trọng hơn. Dưới cái tình huống như này, 《 Vong Nhân 》đúng là có thể trổ hết tài năng của nó, công ty sản xuất không rõ, người chế tác cũng chẳng biết ai, nó cứ như là một loại bệnh dịch xuất hiện trong cuộc sống của mọi người một cách kỳ lạ. Nó dùng phần thưởng hấp dẫn để lôi kéo người chơi, không thiếu gì những kẻ liều mình để giành lấy điểm cống hiến, bởi vì điểm cống hiến càng cao thì phẩn thường lại càng lớn. Thế nên có thể nói, trò chơi 《 Vong Nhân 》là trò chơi có nhiều người chơi nhất ở thời điểm hiện tại. Nhưng mà, 《 Vong Nhân 》có hai chế độ chơi hoàn toàn khác, chế độ thường thì phần thưởng cũng không nhiều, thua cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy; ngược lại thì chế độ đặc thù khác hẳn, tình huống hoàn toàn đối lập. Ngoài số tiền thưởng khiến người ta thèm thuồng ra thì người chơi cũng phải trả một cái giá cực lớn —— game thực tế ảo tiếp nhận sóng điện não của người chơi, một khi sóng điện não bị ảnh hưởng thì người đó không phải trở thành thằng khờ thì cũng bị thành người thực vật. Giấy không gói được lửa, lúc xuất hiện người chơi đầu tiên gặp trường hợp này, mọi người còn nghĩ người nọ bị ảnh hưởng bởi game nhiều nên đem chuyện đó ra làm trò cười. Người thứ hai xuất hiện dị thường, mọi người vẫn có thể hi hi ha ha khen ngợi 《 Vong Nhân 》có cốt truyện sâu sắc. Cho đến người thứ ba, người thứ tư rồi tiếp theo là năm sáu cùng tự sát, mọi chuyện cũng dần thay đổi. Chuyện xảy ra với bao nhiêu người như vậy, cũng chẳng thể nào mà che đậy nổi, người ta bắt đầu nhìn vào điểm chung giữa những người này. Những người này đều có một điểm chung, chính là đều chơi 《 Vong Nhân 》. Vì tình huống này nên ban ngành liên quan đã phong sát trò chơi một thời gian dài. Nhưng vẫn không được tìm ra chủ nhân của trò chơi này, dựa vào kỹ thuật bây giờ họ cũng chẳng có cách nào xóa bỏ hoàn toàn trò chơi trên thiết bị ảo của từng cá nhân, chỉ có thể ra lệnh cấm người chơi mở chế độ đặc thù. Có lẽ sóng êm biển lặng đã lâu, lòng người lại chưa bao giờ có cảm giác đủ. Muốn phất lên nhanh thì phải có tiền nhanh, vì khát vọng kích thích...... số lượng người chơi trở lại với game không ngừng tăng cao, họ tình nguyện mạo hiểm để đạt được lợi ích. Mà bây giờ, Khấu Đông cảm nhận được trò chơi này mang theo bóng dáng của hai chữ 《 Vong Nhân 》. Bất kể y có trốn đi đâu cũng không thể thoát khỏi nó. Y hỏi: "Mọi người có nghĩ tới biện pháp nào nữa không?" Tống Hoằng nhìn y với ánh mắt thăm dò. Khấu Đông: "..... Khoa học kỹ thuật bên ngoài cũng phát triển mạnh đến vậy, sao chúng ta không chế tạo chương trình chế tác tự động bật công tắc?" Vì sao mà cứ phải để ai đó đứng ở trên tầng bấm? Cái suy nghĩ này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn ra, Chotto matte.... Thật sự thì bọn họ không biết, trò chơi này còn có thể chơi kiểu đấy hở? Khấu Đông: "Chẳng phải như thế hữu ích hơn so với việc từng người đi lên bấm sao?" Mọi người thật sự không biết nói gì. Một hồi lâu sau, Tống Hoằng mới khô khan đáp lại: "Có lý." —— Nhưng mà sao nó có lý thế nhở. Anh ta không nhịn được mà liếc mắt đánh giá Khấu Đông, từ lúc mới bước vào phó bản này, anh ta đã cảm thấy người này mang hơi thở thần kỳ gì đó rồi. Trước mắt thì có thể thấy, người này có suy nghĩ hay ho thật.... Cho hỏi cậu ăn cái gì lớn lên đấy? Gã đàn ông đeo kính hai mắt sáng ngời, giơ tay lên, nói: "Cái này được đó! Tôi học lập trình và chế tạo cơ khí. Nếu có linh kiện, tôi có thể thử!" Bầu không khí lập tức biến đổi, cuối cùng mọi người cũng có thể nhìn thấy ánh rạng đông hy vọng, sắc mặt của người chơi trở nên nhẹ nhõm hơn. Cô gái hành động đơn độc dùng ánh mắt sùng kính nhìn Khấu Đông, cô kéo ghế ngồi lại gần y hơn, giọng cũng mềm mại hơn một chút, "Anh trai, anh giỏi quá đi!" Khấu Đông chỉ muốn thở dài. Em gái, em bình tĩnh xíu đi, đừng nhìn tui như vậy. Em mà cứ thế thì đám NPC điên tiết lên hết bây giờ... Cách đó không xa, vật thí nghiệm dán sát mình vào lớp kính, con mắt của nó phát ra ánh sáng lấp lóe nhìn về phía hai người. Xúc tu của nó quấn lấy nhau, chầm chậm phát ra tiếng kêu òm ọp òm ọp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương