Ngự Hoàng 2

Chương 11: Mong Muốn Của Nam Nhi.



Vân Dương đêm đó lại ôm ấp hai cô gái kia, Ngôn Vô Trạm vẫn ở chỗ cũ bên ngoài lều, nhìn sắc trời biến hóa, cùng với cảnh xuân* kiều diễm ở trong lều...

(*cảnh xuân: không nói chắc mọi người cũng biết là gì nhỉ)

Hắn lại không nghe được tiếng khóc không cam lòng như ngày hôm qua, ngoại trừ lúc đầu trong âm thanh có lẫn chút thống khổ, càng về sau, lại đơn thuần biến thành vui thích...

Ngôn Vô Trạm nhủ thầm, Vân Dương đối phó với phụ nữ, thật là có trình độ...

Khoảng một canh giờ, người kia lại làm việc như ngày hôm qua, chỉ là lần này Vân Dương không đùa bỡn hắn nữa, hai người gần như không nói gì, bình yên vượt qua...

Sự bình yên này không chỉ đêm nay, những ngày sau cũng vậy.

Vân Dương bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều ra ngoài rất lâu, Ngôn Vô Trạm một mình ở trong lều tìm kiếm vật hắn muốn. Hắn rất cẩn thận cũng rất nghiêm túc, thế nhưng trong cái lều sạch sẻ này, khiến hắn không nói nên lời, ngoại trừ mấy thứ không liên quan, thì không còn gì nữa...

Trong thời gian này, hai cô gái kia vẫn được đưa tới mỗi ngày.

Ngôn Vô Trạm cũng khen cho thân thể Vân Dương, hai nàng kia quan hệ cùng Vân Dương cũng từ từ tăng nhiệt.

Từ không cam chịu lúc đầu, đến giờ lại tích cực chủ động, thời gian các cô gái được đưa tới ngày càng sớm, rời đi cũng ngày càng trễ. Có lần Vân Dương trong lúc ba người ở trong lều, làm xong một trận vui vẻ điên loan đảo phượng*, mà Ngôn Vô Trạm ngoài phải hầu hạ Vân Dương, hiện tại đến hai nàng kia cũng vênh mặt, hất hàm, sai khiến hắn...

(*điên loan đảo phượng: chỉ việc nam nữ hay làm trong phòng riêng)

Không có lệnh của Vân Dương, hắn không thể rời khỏi lều, lúc mấy nàng được đưa tới, ba người bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, người kia thường xuyên được nghe các nàng nhỏ to chia xẻ kinh nghiệm...

Nào là tướng quân thích tích cực chủ động, tướng quân thích nghe tiếng rên rỉ, tướng quân lúc xuất ra có biểu tình gì, lúc đó tướng quân dũng mãnh không chịu nổi...

Những việc như vậy nghe đầy lỗ tai, nhờ các nàng ban tặng, Ngôn Vô Trạm đối với sở thích của Vân Dương cũng có hiểu biết chút đỉnh. Có đôi khi nghe được tiếng động lạ thường bên trong, hắn cũng có thể đoán ra bọn họ đang làm cái gì...

Trong lều của Vân Dương chưa từng giữ lại phụ nữ, bất quá hai người này là ngoại lệ, lúc binh sĩ lại bắt về một nhóm người, Vân Dương vẫn không đuổi các nàng đi, còn không phải là người quan trọng.

Hai cô gái này được cưng chìu, Ngôn Vô Trạm tự nhiên trở thành trò cười. Ban đầu hắn bị Vân Dương mang vào trong lều, tất cả mọi người đều thấy. Thái độ khác thường của Vân Dương khiến bọn lính cảm thấy khác lạ. Thế nhưng kết quả là, người kia bất quá chỉ là một chân sai vặt mà thôi, nghĩ đến cũng đúng, một tên đàn ông, sao có thể lọt vào mắy tướng quân được...

Những lời này, bàn tán không ít, Vân Dương cũng nghe được ít nhiều, bất quá hắn đối với việc này cũng hoàn toàn không có phản ứng, những việc này nhiều nhất chỉ là thang thuốc điều hòa đối với cuộc sống khô khan của đám binh sĩ mà thôi, chỉ cần không có ảnh hưởng xấu, Vân Dương mặc kệ.

Đêm nay, người kia pha nước xong, hai nàng kia bắt đầu hầu hạ Vân Dương tắm rửa. Ngôn Vô Trạm thực sự bội phục bọn họ, cái thùng gỗ nhỏ cũng có thể để bọn họ lăn qua lăn lại lâu như vậy. Chờ đến lúc các nàng bị đưa đi, cả thùng nước đều lạnh như băng...

Vân Dương lau người, đang chuẩn bị đi ngủ, Ngôn Vô Trạm vốn phải đang chuẩn bị thu dọn, thì lại ngăn hắn lại...

"Tướng quân" hắn kéo tay áo, trên cánh tay vẫn còn vết nước, ánh sáng này cùng ánh sáng trong mắt hắn hoà lẫn, tia sáng lờ mờ, ánh mắt của người kia cũng lấp lánh ánh sáng, "Tôi muốn ra chiến trường."

Hắn ở đây cũng vô ích, muốn tìm gì cũng tìm không được, chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.

Trên mặt người kia tràn đầy nghiêm túc, Vân Dương nhìn một lát cũng bật cười "Sao, ghen à?"

Hai người đứng giữa lều, xung quanh không có điểm tựa, Vân Dương dứt khoát giơ tay khoát lên vai người kia, thả khăn vải xuống, thuận thế nắm lấy cằm người kia nâng lên...

Mấy ngày này, đừng nói dựa đến việc gần gũi như vậy, Vân Dương hầu như chưa từng liếc mắt tới hắn, đột nhiên tiếp xúc thân mật như vậy, người kia cảm thấy có chút không biết làm sao...

Hắn muốn né tránh, thế nhưng Vân Dương kẹp rất chặt, hắn không nhúc nhích được.

"Nam nhi chí ở bốn phương, tướng quân đã không cần ta, xin để ta ra chiến trường, bảo vệ quốc gia, anh dũng giết địch, đây mới là việc nam nhi nên làm."

Lời nói đầy chính nghĩa của Ngôn Vô Trạm chỉ đổi lại tiếng cười của Vân Dương, ngón tay mở rộng, Vân Dương nhẹ nhàng vẽ hai đường trên mặt người kia, "Ngươi đây là đang ra oai với ta? Bởi vì ta không yêu thương ngươi."

Thân phận Ngôn Vô Trạm là quân kỹ*, nhưng từ lúc bị Vân Dương mang về trong lều liền hoàn toàn thay đổi...

(*quân kỹ: người phục vụ chuyện ấy trong quân đội, nhắc lại thâu)

Vân Dương không giết hắn, ngược lại giữ hắn lại, cảnh tượng đó tất cả binh sĩ đều chứng kiến, cho nên về sau mới có tin đồn...

Hắn và hai nàng kia giống nhau, đều là người của Vân Dương, cũng không phải thê thiếp gì, chỉ đơn giản là người để hắn phát tiết mà thôi.

"Không phải..." Người kia vừa muốn giải thích, lại bị Vân Dương đè đầu xuống, hắn lảo đảo một cái, chớp mắt tiếp theo, một thứ gì đó lạnh lẽo mềm mại liền dán lên chóp mũi hắn.

"Liếm." Vân Dương không đổi tư thế, chỉ rũ mí mắt, ánh mắt lạnh lùng đặt ở trong quần Ngôn Vô Trạm, "Liếm thoải mái, ta dẫn ngươi ra chiến trường."

.............
Chương trước Chương tiếp
Loading...