Ngự Hoàng 2
Chương 117: Nguyên Nhân Sự Việc
Ngôn Vô Trạm và Vân Dương được mời đến chỗ ngồi, đối phương còn dâng trà lên. Có điều ở đây không có người ở, chỉ có hai thanh niên. Người có con ngươi ánh vàng kia ngồi trên ghế, gã vô cùng nhàm chán chơi đùa đầu ngón tay của mình. Biết thanh niên có vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia ngồi xuống cạnh gã, dáng vẻ lười biếng của gã mới trở nên tốt hơn, nhưng con ngươi ánh vàng lại hiện lên một tia sáng khác. Gã liền trực tiếp ngồi dậy, sau đó mắt không chớp nhìn người bên cạnh... Bộ dáng kia, lại thật sự có chút giống như chó nhà... còn là loại đặc biệt bám người. Thế nhưng đối phương cơ bản cũng không để ý đến gã, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho, người nọ cũng không ngại, cứ tiếp tục nhìn, lúc này người từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì mở miệng nói... "Sự tình thật ra là như vầy" giọng nói gã và người nọ giống nhau, nhẹ nhàng nhưng cũng lạnh nhạt, "Chúng ta ẩn cư ở trong rừng này, ít tiếp xúc với người trong thành, cuộc sống trước đây không quấy rầy lẫn nhau, cuộc sống đó vẫn luôn hài hòa và yên bình, đột nhiên lại bị làm cho rối loạn..." Sắc mặt người kia lúc này hơi dịu lại, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn hai người khởi xướng trước mặt, cho dù thái độ bọn họ hiện giờ lễ phép bao nhiêu, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào có chút cảm tình với bọn họ... trái lại càng thêm căm hận. Nếu như có thể, Ngôn Vô Trạm nhất định sẽ một đao chặt đứt hai người bọn họ, có điều hiện giờ hắn và Vân Dương đang ở chỗ của đối phương, bọn họ ở vào thế bị động, cái gì cũng không làm được... chỉ có thể nghe theo sắp xếp. Người kia từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt mê man cũng một lần nữa trở nên có thần, còn có một chút hung ác. Đối phương cũng không quan tâm thay đổi của Ngôn Vô Trạm, thanh niên có con ngươi ánh vàng kia rất nhanh tiếp lời đồng bọn, dù không còn ý thù địch trước đó, nhưng trong lời nói của gã vẫn mang theo bất mãn mãnh liệt, thậm chí là tức giận. "Người trong thành mất tích liền đem vũng nước bẩn này dội lên đầu bọn ta. Làm hư thanh danh của ta, ta có thể không tính toán, thế nhưng ta không nhịn được một đám ăn hại không có việc gì cứ chạy tới chỗ ra, lấy danh nghĩa trừ yêu, quấy rầy cuộc sống của ta." Lời này không phải hét cũng không phải quát lên, nhưng hiệu quả lại càng lớn hơn, người kia đầy bụng tức giận, lúc nào cũng ở sát lằn ranh bạo phát. Sự tức giận của gã là có thể thấy. Đám người ngu ngốc kia, hai ba hôm lại chạy đến chỗ này của gã làm loạn. Gã đã sớm chịu không nổi rồi. Đối phương thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình —— yêu vật. Biết thân phận của gã, người kia trái lại không có cảm giác sợ hãi, yêu vật hắn đã từng thấy, cho dù muốn sợ cũng sợ không được, khiến hắn hoảng sợ không phải hoàn cảnh quỷ dị trước đó, mà là việc khiến người khác buồn nôn... Hiện giờ nghĩ tới, dạ dày hắn vẫn còn cuộn trào. Trên người còn để lại cảm giá thân thể rắn trơn truột lạnh lẽo bò qua, người kia khẽ nhíu mày, theo bản năng kéo cao áo hai cái. Mà lúc này, Vân Dương trước mắt chượt vươn tay ra, đặt tay trên lưng người kia... Y không nhìn hắn, nhưng cảm giác ấm áp vẫn khiến người kia sợ run lên. "Việc đó với bọn ta có liên quan gì?" Vân Dương lạnh giọng hỏi. Bọn họ không phải người của Lâm Nghiệp Thành sao, cũng không phải người tới bắt yêu, bọn họ cùng lắm là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, cần phải "khua chiêng giống trống" với bọn họ như vậy sao... "Ta muốn các ngươi giúp điều tra sự thật, trả lại thanh tịnh cho chúng ta." Thanh niên kia nói. Lời này nói xong, Vân Dương nở nụ cười. Nếu bọn họ tới cầu xin y, Vân Dương có lẽ sẽ suy nghĩ một chút, nhưng bọn họ lại chọn cách tiêu cực như vậy... Đừng nói giúp đỡ, Vân Dương y phá đi chỗ này, bọn họ cũng nên thầm thấy may mắn rồi. "Không quan tâm." Trước khi Vân Dương từ chối, Ngôn Vô Trạm đã mở miệng trước, "Tìm người khác đi, xin lỗi không thể nghe theo." Thái độ người kia khá kiên quyết, thanh niên mặt lạnh vừa muốn mở miệng nói, đã bị người bên cạnh cản lại, người nọ vỗ vỗ vai của gã, ý bảo để hắn nói. "Ngươi có thể mặc kệ, nhưng đời này các ngươi, cũng đừng mong rời khỏi Lâm Nghiệp Thành." Người kia nói, "Người của ngươi, ta chưa từng động tới, cũng vẫn sống rất tốt, lần này chỉ là một cảnh cáo mà thôi, lần sau, cũng sẽ không may mắn như vậy nữa." "Uy hiếp ta?" Dáng tươi cười mở rộng, giọng nói Vân Dương mang theo ý cười lạnh thấu xương. "Không phải" Thanh niên kia lắc đầu, hai tay vòng trước ngực tựa lên cạnh bàn, gã không nhìn Vân Dương, nhưng lại chuyển ánh mắt về phía Ngôn Vô Trạm bên cạnh, "Đây là mệnh lệnh." Người không coi ai ra gì, Ngôn Vô Trạm thấy nhiều rồi, bên cạnh hắn cũng có một, nói đùa một câu, Vân Dương coi như là tổ sư của đám người này rồi, sự bá đạo của y, thật sự là không ai bằng. Ngoại trừ Vân Dương, Ngôn Vô Trạm thật sự là chưa từng thấy người có thể dọa hắn sợ. "Dáng vẻ vừa rồi của Lâm Nghiệp Thành, hai người nhìn quen chứ?" Thanh niên kia chuyển đề tài, đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, thấy sắc mặt Ngôn Vô Trạm hơi đổi, gã mới hài lòng tiếp tục, "Ta cho các ngươi bảy ngày, bảy ngày sau, nếu không thể cho ta cậu trả lời vừa ý, vậy cảnh các ngươi thấy ngày hôm nay, chính là dáng vẻ Lâm Nghiệp Thành không lâu sau đó, mà các ngươi, cũng sẽ chôn theo cùng." Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng nháy mắt căng thẳng, ánh mắt Ngôn Vô Trạm thâm trầm nhìn yêu vật trước mặt, nếu như nói việc hắn thấy vừa rồi là Lâm Nghiệp Thành sau này, thì thay vì chấp nhận uy hiếp của gã, không bằng ra tay khống chế người trước... đem nhân tố nguy hiểm trực tiếp diệt trừ đi. Người kia liếc mắt nhìn Vân Dương, ai kia cũng có ý này. Bọn họ hiện giờ bị người khống chế, không có nghĩa là vẫn luôn sẽ như vậy, chỉ cần rời khỏi chỗ này, bọn họ sẽ nghĩ cách giết chết yêu vật này trước... "Bọn ta tới tìm ngươi, nhất định là có đạo lý, nếu ta là ngươi thì sẽ chấp nhận đề nghị này, đến lúc đó, nói không chừng sẽ có kết quả không tưởng tượng được." Có lẽ là nhận ra suy nghĩ của bọn họ, thanh niên mặt lạnh vừa vuốt vành chén trà, vừa thản nhiên nói. Lời của gã nhắc nhở Ngôn Vô Trạm... Vì sao hai người kia muốn tìm hắn, mà không phải là Vân Dương hay Phó Đông Lưu... Kết quả bất ngờ gã nói lại là cái gì? Người kia do dự. "Trong vòng bảy ngày, việc ta nhờ ngươi phải có kết quả, đừng nghĩ nhân cơ hội hội trốn đi, chỉ cần rời khỏi phạm vi Lâm Nghiệp Thành, sự việc hôm nay vẫn có thể tái diễn, vẫn là câu nói kia, lần sau ta sẽ không khách sáo như vậy. Ngoài ra, cũng đừng nên nghĩ tới diệt trừ ta, trước khi các ngươi giết ta, ta nhất định sẽ lấy mạng các ngươi trước, tin hay không tùy các ngươi, dù sao điều nên nói, ta đã nói." Ánh mắt Ngôn Vô Trạm quẩn quanh trên người hai người, sau một lát, hắn quyết định. Chuyện này hắn chấp nhận. Không phải là vì uy hiếp của yêu vật kia, hắn muốn biết bí mật ẩn giấy phía sau kia, mặt khác chính là, đây là một cơ hội... may ra có thể nắm trong tay cơ hội thoát khỏi Phó Đông Lưu. "Được, vậy cứ theo ý ngươi mà làm, có điều thời gian có nên nhiều hơn một chút." Bảy ngày, Ngôn Vô Trạm có tự tin làm tốt sự tình, thế nhưng hắn muốn cố gáng kéo dài, như vậy cơ hội hắn chạy trốn sẽ lớn hơn, cùng lúc đó, cũng cho đám người Hoài Viễn thời gian tìm hắn. "Chỉ có bảy ngày." Người kia từ chối, không có bất kỳ thương lượng nào. Ngôn Vô Trạm còn muốn tranh thủ, nhưng thanh niên mặt lạnh cũng lắc đầu theo, đây là thời hạn lớn nhất bọn họ có thể đưa ra. Thấy vậy, người kia cũng không cần phải nhiều lời nữa, thay vì ở đây lãng phí thời gian, hắn càng muốn mau chạy trốn hơn. Hắn muốn rời khỏi, Vân Dương cũng đứng lên theo, có điều Vân Dương và hắn lựa chọn hai hướng. Vân Dương đi về phía yêu vật có con ngươi ánh vàng... "Sự tình, ta sẽ giúp ngươi làm, thế nhưng, ta phải cảm tạ hai vị 'nồng nhiệt tiếp đón' trước." Giọng nói vừa buông, ánh lạnh chợt lóe, đoản đao trong tay Vân Dương nhoáng lên, lưỡi dao sắc bén kia men theo cổ người nọ vẽ ra một đường cong ưu mỹ, thoáng chốc Ngôn Vô Trạm quay đầu lại, hai người đã đánh nhau. Vân Dương có ý định lấy đi tính mạng đối phương, y ra tay độc ác, dù đối phương là yêu vật, ở trước mặt y cũng không chiếm được lợi thế gì, thanh niên mặt lạnh đứng ở bên cạnh, cũng giống Ngôn Vô Trạm quan sát, tựa như không có ý ra tay hỗ trợ... Yêu khí và linh lực va chạm, đánh nhau trong phòng không có ánh sáng rõ rệt, thế nhưng hai người này đánh thì đánh, đồ dùng trong phòng lại thật sự đều tránh được, không bị hư hao chút nào... Đoản đao của Vân Dương có thể nói là huơ đến mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, động tác liền mạch liên tục, không dừng lại chút nào, yêu vật kia bị y làm cho liên tiếp bại lui, có điều, Ngôn Vô Trạm nhận ra, bọn họ đều sàn sàn như nhau, không phân thắng bại... Mà lúc này, Vân Dương đột nhiên cúi người, nắm tay ngay sau đó liền huơ ra, yêu vật kia có lẽ là không ngờ Vân Dương lại đột nhiên ra quyền, bụng liền bị đánh mạnh một cái... Vân Dương là chiến sĩ, đây là thói quen chiến đấu của y, khác biệt với chiến đấu đơn thuần của người khác, yêu vật kia không phòng bị, trực tiếp liền bị đánh bay đi... té trên mặt đất. Chớp mắt tiếp theo, Vân Dương đã cưỡi lên người gã, đoản đao trong tay hạ xuống dứt khoát, hướng thẳng vào tim yêu vật kia... Nhưng lúc này, cảnh sắc trước mắt nhoáng lên, bọn họ lại trở về cánh rừng trước đó, Vân Dương vẫn duy trì tư thế vừa rồi, đoản đao hạ xuống cũng cắm vào trong đất, chỉ còn lại chuôi đao... Yêu vật kia không thấy đâu, bọn họ thì trở về chỗ trước đó. Thấy hành động của Vân Dương, Phó Đông Lưu khó tránh khỏi sửng sốt, y vừa định hỏi, Vân Dương đã hung hăng hừ một cái, ngay cả đao cũng không kịp rút, vẻ mặt âm trầm nắm lấy người kia liền đi... "Làm gì?" Ngôn Vô Trạm bị y kéo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. "Tắm rửa." Vân Dương cũng không quay đầu lại nói, y cơ bản không quan tâm người kia đồng ý hay không, bộ dạng y như vậy, lại càng giống như là đang tha đi. ... Một bên khác. "Đáng đời." Thanh niên mặt lạnh ngồi xổm dưới đất, nhìn người nào đó còn nằm ở chỗ kia, mặt không đổi nói, "Ngươi đùa hơi quá đáng rồi." Hắn đã nói không nên làm như vậy với Ngôn Vô Trạm, thế nhưng người này không nghe. "Không có cách khác" Người nọ sờ sờ thân thể lạnh lẽo của mình, bỉu môi, "Ta phải để cho bọn họ biết rõ, cảm giác đồ của mình bị xâm chiếm không tốt cỡ nào, những người đó đã quấy rối chúng ta, nhẫn nại của ta đã tới cực hạn." "Ta biết." Nếu không phải hắn cũng sẽ không đồng ý đề nghị của y. "Ta chỉ muốn ở cùng ngươi mà thôi, không bị bất cứ ai quấy rối..." Người kia nói xong, liền quấn lấy thắt lưng đối phương, giống như rắn vậy, rất nhanh cả người đều quấn tới. Lời này coi như xuôi tai, thế nhưng... "Tay ngươi đang sờ ở đâu đó?!" "Sờ một cái cũng sẽ không chết." Đối phương gian tà cười hề hề, cùng với dáng vẻ hung ác vừa rồi như hai người. "Thế nhưng ngươi sẽ chết." "Ta đồng ý ở trên người ngươi chết đi sống lại." Lời nói không biết xấu hổ, cùng với biểu tình không biết xấu hổ. Thanh niên mặt lạnh giương mắt nhìn trời, thở ra thật dài, hắn thua rồi, thua y về khoản không biết xấu hổ. "Thanh Nhiên, ngươi cuối cùng là cùng nhị gia học những thứ gì!" "Hắn dạy ta rất nhiều, nếu ngươi muốn biết, chúng ta cùng thử luyện tập một phen..." Dáng vẻ tươi cười đổi thành dâm đãng, trước khi đối phương đáp lại, y đã ôm lấy hắn trước, "Chúng ta từ từ luyện, luyện từng chút từng chút..." ..............Chương 123: Tắm Rửa Sạch Sẽ ***** Vân Dương ngay cả nhà trọ cũng không tới, trực tiếp kéo người kia tới phòng tắm công cộng, bên trong còn có người đang tắm, Vân Dương nhìn cũng không nhìn, vứt cho ông chủ một thỏi bạc, liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Ngôn Vô Trạm chỉ thấy một đám thân thể trắng bóng nhanh chóng vụt qua trước mặt, chưa kịp nhìn cho kỹ, trong phòng tắm này cũng chỉ còn lại hai người hắn và Vân Dương. Sau đó, Vân Dương ném hắn vào trong hồ. Nước ấm áp liền ngập đầu, may mà Ngôn Vô Trạm đã sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt rơi xuống nước liền nín thở, nếu không e là hắn sẽ nếm được mùi nước tắm. Tư thế Ngôn Vô Trạm không tính là ưu nhã bắt đầu bơi, nước nhanh chónh lướt qua trước mắt, khả tầm nhìn chưa kịp khôi phục, bên cạnh lại văng lên một đám bọt nước... Vân Dương cũng nhảy xuống theo. Ngôn Vô Trạm muốn hỏi y phát điên cái gì, muốn tắm thì tắm đàng hoàng, làm gì có ai mặc quần áo... Hắn đang nghĩ, tay ở trong nước đã bị Vân Dương nắm lấy, nháy mắt tiếp theo, người kia bị y thô lỗ kéo vào trong lòng... Thật ra mà nói, bị Vân Dương ấn vào chân của y, bộ dáng kia của Ngôn Vô Trạm, giống như là trẻ nhỏ sắp bị đòn, nằm lên đùi cha mình... Mà Vân Dương cũng thật sự cở quần hắn ra. Có điều không có đánh vào mông, lại cởi toàn bộ quần áo hắn xuống... "Ngươi làm gì?" Bị Vân Dương lăn qua lăn lại, mấy lần đầu chìm vào trong nước, Ngôn Vô Trạm cuối cùng không thể nhịn được nữa, hắn một cước đá lên bụng Vân Dương, nhân lúc y buông tay, vội vàng từ trong nước cao đến thắt lưng đứng lên, nực cười, hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn lại có thể sặc nước chết trong phòng tắm này sao. Nhưng nếu Vân Dương còn tiếp tục, Ngôn Vô Trạm cũng không dám chắc. Hắn không rảnh cùng Vân Dương phát điên, Ngôn Vô Trạm chuẩn bị leo lên, nhưng chân trước vừa nhảy khỏi hồ liền bị Vân Dương kéo lại, trong nháy mắt lại rơi vào trong nước, ngón tay Vân Dương cắm vào... Thuận theo lực rơi của thân thể, ngón tay Vân Dương trực tiếp tiến vào sâu nhất, Ngôn Vô Trạm không kịp đề phòng, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng được, trực tiếp quỳ vào trong hồ. Làm gì có ai càn quấy như vậy chứ... Dáng vẻ bệ vệ của Ngôn Vô Trạm thoáng cái liền mất đi không ít. Vân Dương không dừng lại, cơ bản cũng không để ý đến cảm giác của Ngôn Vô Trạm, y ôm lấy eo hắn, ngón tay kia mạnh mẽ ở trong thân thể hắn tới lui... So với chơi đùa, dáng vẻ kia càng giống như đang tẩy rửa hơn... Tẩy rửa rất cố sức, động tác thô lỗ khiến chân mày Ngôn Vô Trạm đều nhíu lại. Ngón tay như trâu điên ở trong thân thể hắn đâm loạn, móng tay cào hắn rất đau không nói, nước cũng đi vào... Ngôn Vô Trạm giơ chân, hắn liều mạng giãy dụa, cánh tay chặn ngang bụng dưới của hắn giống như kiềm sắt, chặt chẽ trói lấy hắn, cho dù hắn làm cánh tay Vân Dương bị thương, Vân Dương cũng không buông ra... vẫn siết rất chặt. Vừa trải qua loại chuyện đó, thể xác và tinh thần Ngôn Vô Trạm đều mỏi mệt, hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, ở trong nước giằng co với Vân Dương hai đợt liền không còn sức lực gì... Tuy rằng không cam lòng, hắn cũng chỉ có thể để mặc Vân Dương giày vò. Vân Dương tẩy rửa thật lâu, ngón tay từng ngón một tăng lên, đến cuối cùng, y thật sự duỗi cả bốn đầu ngón tay đều đi vào... Y tiến vào cũng sâu hơn, nửa bàn tay đều ở bên trong, chỗ đó của người kia bị căng đến cực hạn, đến cuối cùng hắn ngay cả giãy dụa cũng quên, ngón tay vịn lên thành hồ, hắn thậm chí cũng không, thân thể bị Vân Dương ôm lơ lửng trời, chỉ có đầu ngón chân còn miễn cưỡng có thể chạm đất... Tay Vân Dương ở bên trong đánh vòng, bụng ngón tay ấn lên vách bên trong, y không ngừng mở rộng, ra vào, nước theo động tác của y cáng tiến vào càng nhiều, bụng dưới người kia căng ra, phía sau càng là bị căng đến sắp rách ra... Quá đầy rồi, sẽ chết mất. Nhưng đã như vậy, Vân Dương cũng không có ý dừng lại... Trái lại càng thêm thâm nhập, ngón cái vuốt ve ở lối vào, giống như cũng muốn tìm một chỗ chen vào... Nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, cảm giác bên dưới bị lấp đầy khiến cho người kia khó thở, như muốn hôn mê, nhưng vào lúc này, người kia chợt dựng thẳng lưng, ánh mắt thống khổ đang nhắm kia cũng trong nháy mắt trừng lớn... Vân Dương thật sự đã đưa cả ngón cái vào. Sau đó, toàn bộ tay đều đi vào trong đẩy mạnh. Sẽ rách mất... Nhận thức này khiến người kia trong nháy mắt bạo phát, chẳng biết sức lực ở đâu ra, hắn kịch liệt giằng co, bọt nước văng tứ tung, ngay cả mắt mũi cũng bị nước bao trùm, nhìn không thấy, cũng hít thở không được nữa, nhưng người kia không quan tâm được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tránh thoát Vân Dương... Hắn không muốn lại ở trước mặt Vân Dương lộ ra mềm yếu, hắn cũng coi thường cùng y có bất kỳ trao đổi gì, hắn đã rất lâu không để ý tới Vân Dương, hắn dùng hờ hững từ chối tất cả, dù là hiện giờ, hắn cũng không muốn cầu xin, không muốn nói quá nhiều với y... Thế nhưng, hắn vẫn phải chấp nhận rồi... "Vân Dương, đừng như vậy..." Hắn chủ động nói chuyện với y. Nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào. Người kia giống như một con cá, Vân Dương sắp ôm không được nữa, y dứt khoát đẩy về phía trước, trực tiếp ấn người kia lên thành hồ, tay kia không chút chần chừ, thoáng cái liền đẩy vào tận cùng bên trong... Bắp thịt cả người Ngôn Vô Trạm đều căng chặt, mắt trợn tròn, hắn cảm thấy tay của Vân Dương ở trong bụng hắn, thậm chí chạm vào trái tim đang đập của hắn... Tay cửa Vân Dương cắm ở bên trong, chỉ còn ngón tay có thể miễn cưỡng cử động hai cái, y khẽ động liền có thể cảm giác được thân thể rót đầy nước của người kia đều bị y khuấy động... "Ta sớm muộn cũng có một ngày sẽ giết ngươi." Ngôn Vô Trạm nắm nắm tay, nằm trên tường đá lạnh như băng, giọng nói của hắn đang run rẩy, bởi vì tay của Vân Dương, còn có vì tức giận. "Được." Vân Dương gật đầu, y nằm úp sấp lên lưng người kia, rũ mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của người kia, "Ngôn Vô Trạm, để ta chết trong tay ngươi... chính tay, giết ta." Hắn sẽ làm, không cần Vân Dương nói hắn cũng sẽ làm. "Nói cho ta biết, vừa rồi, chúng nó có đi vào không?" Tay Vân Dương còn đang đẩy vào trong, người kia lập tức thống khổ hít không khí, ngay cả lông mi, cũng run lên theo. Nhưng Vân Dương cũng không vì vậy mà nương tay, y chậm rãi cử động, nghe thấy giọng nói dịu dàng của mình, càng giống như chuông tang tới từ địa ngục, "Nói, có tiến vào không?" Người kia lắc đầu, rất cố sức lắc đầu, nước trên tóc bị hắn vung vẩy khắp nơi, giống như một dã thú phát cuồng... "Thật sự không có?" "Không có." Người kia gầm nhẹ. Vân Dương nghe vậy, hơi dừng lại một chút, tay kia đột nhiên liền rút ra... Ngôn Vô Trạm không hề chuẩn bị, chỗ bị lấp đầy thoáng cái liền trống rỗng, lượng lớn nước tràn vào chỗ còn chưa kịp khép lại, hắn như con rối bị giật dây, đầu tiên là chợt co rút lại, sau đó thoáng cái liền tê liệt ngã xuống... Hắn nằm trong đó, cũng không nhúc nhích nữa. Bắp thịt khắp người đều tê liệt, một chút sức lực cũng không lấy ra được. Vân Dương ôm lấy người đã mất đi tri giác kia, y không để hắn có cơ hội bất tỉnh... "Ngươi chỗ nào bị chạm vào nữa?" Vân Dương hỏi hắn. Ánh mắt chỉ còn trống rỗng, hắn không có cách nào trả lời câu hỏi của Vân Dương, người nọ đợi một lúc, cũng không hỏi nữa, y cởi quần áo, ném hắn lên trên hồ, thô bạo chà sát... Mỗi một chỗ, đều không bỏ sót. Y chà sát rất cố sức, thân thể Ngôn Vô Trạm bị y chà sát đỏ bừng, có điều lại thật sự không có chỗ nào bị trầy, chờ lúc Ngôn Vô Trạm hơi chút dịu lại, Vân Dương đã một lần nữa ôm hắn về lại trong nước... Sau đó y bắt đầu tẩy rửa thứ giữa hai chân hắn. Động tác của y lúc này không hề thô bạo, trái lại rất dịu dàng. Y tẩy rửa rất cẩn thận, mỗi một chỗ đều không bỏ sót. Người kia lẳng lặng tựa trong ngực y, làn nước ấm áp, còn có động tác của Vân Dương khiến thân thể mỏi mệt của hắn dần dần thả lỏng, hắn ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, mí mắt từ từ nặng nề... cuối cùng, hai mắt nhắm lại. Trong nhát mắt lông mi che phủ, một giọt chất lỏng trong suốt theo đó rơi xuống, đập vào mặt nước, phát ra tiếng tí tách... Âm thanh duy nhất trong phòng tắm lớn như vậy. Vân Dương nhìn thấy gợn sóng nổi lên, động tác thoáng cái dừng lại, y ôm chặt người kia, ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non một câu... chỉ có Ngôn Vô Trạm có thể nghe được. Chỉ tiếc, người kia hiện giờ ý thức không rõ ràng lắm. ... Lúc Vân Dương ôm người kia đi ra, hắn đã hoàn toàn hôn mê. Quần áo hai người đều ướt, Vân Dương bảo ông chủ đi mua một cái áo choàng lớn, y cũng không mặc cho hắn, trực tiếp bọc lấy người kia ở bên trong. Bọn họ vừa ra khỏi cửa, vừa vặn đụng vào Phó Đông Lưu đang tìm tới. Ánh mắt hai người giao nhau, sau một hồi, ánh mắt Phó Đông Lưu dời về phía người đang mê man trong lòng Vân Dương... Mặt Ngôn Vô Trạm rất đỏ, lại cũng không phải màu đỏ bình thường, người kia thoạt nhìn khá tiều tụy... Sau đó, gã nhìn tới áo choàng bọc lấy người kia, cùng với Vân Dương để trần... quần của y thì ướt, còn đang nhỏ nước. "Có chuyện gì trở về rồi nói." Không đợi Phó Đông Lưu hỏi, Vân Dương nói trước, "Còn có, chúng ta bây giờ tạm thời không đi được nữa." Vân Dương nói xong liền ôm người kia rời khỏi. Phó Đông Lưu nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, một lát sau, liền dặn dò thuộc hạ theo ý Vân Dương mà làm. ...........
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương