Ngự Hoàng 2

Chương 44: Nửa Đêm Kinh Hồn.(Edit:xasax)



Nhiệt độ chợt giảm xuống, khí lạnh kinh người, đường phố trống trải vốn yên lặng bình thường, nhưng hôm nay lại âm trầm quỷ dị như vậy, đá xanh cũ kỹ phản chiếu ánh trăng, cảnh sắc nhẹ nhàng đẹp đẽ, hiện giờ chỉ còn vẻ ảm đạm...

Biến đổi này khiến người khác không khống chế được tê dại cả da đầu, trong lòng rụt rè. Ngôn Vô Trạm liếc mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng quanh mình không có bất kỳ biến đổi nào, nhưng cảm giác bị đè nén này lại càng thêm rõ ràng... chẳng biết đến từ đâu.

Hiển nhiên Bắc Thần cũng cảm thấy. Lời của y còn chưa hỏi xong, thế nhưng hiện nay hẳn không phải lúc trò chuyện, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa, ngay cả hít thở cũng cố gắng ép đến thấp nhất...

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, sự yên tĩnh quá mức ngấm vào người, dường như mọi thứ đều dừng lại, chờ đến một phút cuối cùng sẽ bạo phát...

"Lạnh không?" Tia mắt quét qua cánh tay người kia, Bắc Thần lúc này mới một lần nữa nhìn về phía hắn. Bọn họ mặc cũng không nhiều, cho dù nhiệt độ không hạ thấp bất thình lình, ban ngày còn đỡ, vào tối đầu thu lại có vẻ có chút mỏng manh, Bắc Thần vừa hỏi vừa ôm lấy lưng người kia, ánh mắt cảnh giác đồng thời chuyển ra xung quanh.

Ngôn Vô Trạm muốn nói không lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể Bắc Thần lại khiến hắn cảm thấy một chút thoải mái, cho nên hắn cũng không phản kháng, nhìn về phía ngược lại với Bắc Thần...

Đúng lúc này, ở hẻm nhỏ cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân cứng ngắc, thanh âm kia vẫn duy trì một sự liên tục, lặp đi lặp lại một cách chậm chạp, hướng gần đến bọn họ bên này...

Nhiệt độ càng thấp hơn.

Để tránh hàm răng run lên, Ngôn Vô Trạm dùng sức cắn chặc, hắn giương mắt liếc nhìn Bắc Thần, y đối với nhiệt độ này dường như hoàn toàn không có cảm giác, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Đồng tử Bắc Thần phản chiếu ánh trăng, để lại một điểm chói sáng, ánh sáng vừa đủ khiến mắt y có vẻ lấp lánh, lại có thần thái phấn chấn...

Chiều cao bọn họ không chênh lệch lắm, nhưng chỗ người kia đứng tương đối thấp, cho nên hắn là ngửa đầu nhìn Bắc Thần.

Ngôn Vô Trạm lúc này mới phát hiện, thật ra gương mặt Bắc Thần cũng không phải không chỗ nào để khen, khuôn mặt của y rất dễ nhìn, đường cong dưới cằm có thể nói là hoàn mỹ, nếu nhìn từ bên cạnh, gò má này của Bắc Thần sẽ lừa được rất nhiều người...

Giữa lúc Ngôn Vô Trạm đánh giá Bắc Thần, âm thanh trong hẻm nhỏ rốt cục rõ ràng rồi, từ âm thanh phát ra có thể đoán đối phương hẳn đã đi tới đầu hẻm...

Người kia đem lực chú ý chuyển hướng đến đó, cùng Bắc Thần nhìn không chớp mắt, thế nhưng hình ảnh tiếp theo thiếu chút nữa khiến hắn kinh ngạc kêu lên sợ hãi...

Từ trong hẻm đi ra, không ai khác mà là tổng quản đã chết.

Y vẫn mặc quần áo tối hôm đó, chỉ là bên trên đầy vết bẩn, có cỏ khô, bùn đất trong chuồng ngựa, càng nhiều hơn là vết máu nhìn mà giật mình... Màu đỏ thắm ướt đẫm áo của y, trên đường y đi qua để lại từng dấu chân máu vô cùng rõ ràng... Lúc y nhấc chân, thậm chí còn có thể thấy tơ máu sềnh sệt giữa đế giày và mặt đất...

Quần áo tổng quản gọn gàng, nhưng tóc tai rối loạn, có điều búi tóc trên đỉnh đầu không xỏa ra, mặt y chỉ liếc sơ là có thể nhìn rõ...

Ngôn Vô Trạm chưa nhìn thấy dáng dấp tổng quản khi chết, hiện giờ hắn rốt cục có cơ hội 'nhìn cho đã mắt' rồi, hắn nghe hộ viện nói, đầu lưỡi tổng quản bị người cắt mất, mà trên thực tế, ngay cả miệng của y cũng bị cắt luôn...

Một đao này trực tiếp rạch hai khóe miệng của y, kết thúc ở gốc lưỡi, hiện giờ nơi đó không có da thịt kết nối, môi dưới và xương hàm dưới cùng rơi xuống trước người...

Tình hình trong cổ họng nhìn không sót thứ gì, bên trong trống rỗng, ngoại trừ có thể thấy nửa cái lưỡi máu thịt lẫn lộn, chính là lỗ máu đen ngòm. Máu bị hàm răng âm trầm chặn lại, mấy bước này của tổng quản hết sức cứng ngắc, nhưng máu lại thật không tràn ra một giọt...

Da thịt cứng ngắc lỏng lẻo trên mặt tổng quản, nếp nhăn rõ ràng nhiều hơn so với trước rất nhiều, càng quan trọng hơn là da của y không chút sáng bóng, phô ra màu vàng xám... Cái này cơ bản không phải bộ dạng một người sống nên có.

Ngôn Vô Trạm không thể tin trừng hai mắt. Hắn dùng sức chớp mắt mấy cái cũng không thể tin được những thứ hắn nhìn thấy. Nhiệt độ không khí theo sự xuất hiện của tổng quản càng ngày càng thấp, tựa như trời lạnh lúc vào đông. Người kia khiếp sợ chợt rùng mình một cái mới coi như tỉnh táo lại...

Việc này, sao có thể...

Ngôn Vô Trạm vẫn không dám tin.

Nhiệt độ xuống quá thấp, nhiệt độ cơ thể Bắc Thần lại đặc biệt rõ ràng, Ngôn Vô Trạm lúc này mới nhớ tới, hắn ở cùng Bắc Thần...

"Ngươi..." Ngôn Vô Trạm hạ giọng, muốn hỏi Bắc Thần có phải cũng thấy được, nhưng khớp hàm vừa buông lỏng, lời còn chưa nói ra, hàm răng đã va vào nhau lạch cạch...

Giữa không gian vắng lặng, âm thanh vốn không lớn, trong hoàn cảnh này lại đặc biệt rõ ràng, bước chân cứng ngắc của tổng quản chợt dừng lại, vẻ mặt dữ tợn cũng quay sang bên này...

Bắc Thần thầm kêu không xong, bất đắc dĩ nhiệt độ không khí quá lạnh, Ngôn Vô Trạm cơ bản không cách nào khống chế âm thanh hàm răng run lên, càng ngày càng rõ ràng...

Bắc Thần bịt lấy miệng người kia, đem âm thanh kia đều che lại, đồng thời cánh tay ôm hắn cũng chặc hơn chút nữa. Do phản ứng của y quá nhanh, chỗ bọn họ đứng lại rất tối, tổng quản đứng ở chỗ cũ một hồi, không phát hiện gì lạ lại bước tiếp...

Hai người ôm chặt cùng một chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng tổng quản, thi thể cứng ngắc cũng không chậm chạp không mục đích, y cuối cùng biến mất trong một dãy nhà cách đó không xa...

Hai người hai mặt nhìn nhau, tòa nhà khí thế kia là Hoằng Phủ.

Thi thể tổng quản vì sao muốn đi vào trong đó...

Lúc tổng quản biến mất, nhiệt độ lại trở lại như thường, cảm giác quỷ dị cũng theo đó không còn, có điều da gà nổi trên người vẫn chưa kịp hạ xuống, người kia xoa xoa cánh tay bị đông cứng, sắc mặt hắn cũng không tốt, cũng không phải vì nhiệt độ này, mà là thứ vừa mới nhìn thấy...

Hắn vậy mà lại nhìn thấy tổng quản, là tổng quản đã chết kia. Hắn tin chắc không phải một mình hắn nhìn thấy, biểu tình của Bắc Thần đã nói rõ tất cả... Đây không phải là giả, y cũng không cần phải lừa mình dối người.

Thi thể của y cứ đỉnh đạc đi qua trước mặt hắn như vậy, còn duy trì bộ dạng lúc sắp chết... Điều này khiến cho người lớn gan từ trước đến nay như Ngôn Vô Trạm cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.

Nếu như đây thật là thi thể của tổng quản, như vậy hắn chính là nhìn thấy quỷ... Trong thời gian ngắn, Ngôn Vô Trạm đúng là quên để Bắc Thần lấy tay ra.

Thế gian này có yêu ma quỷ quái tồn tại, thế nhưng Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy qua.

Hắn sống hơn ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này...

Ngôn Vô Trạm buộc mình tỉnh táo lại, thế nhưng trong đầu hò hét loạn cào cào, bộ mặt dữ tợn của tổng quản thỉnh thoảng lại hiện lên, nếu hắn không bình tĩnh lại, sắc mặt kia lại càng thêm xấu xí...

"Nương tử" tiến đến bên tai người kia, Bắc Thần lại gọi một câu, "Ta đang nói chuyện với ngươi."

Giọng nói Bắc Thần xuyên vào trong đầu óc hỗn loạn, người kia lúc này mới nhớ tới, hắn không một mình, hắn ở cùng với Bắc Thần...

Hắn là đế vương, dù gặp phải chuyện gì cũng phải giữ được bình tĩnh, hắn không thể để cho bất kỳ ai thấy bộ dáng rối loạn của hắn. Đè nén tâm tình cuồn cuộn trong lòng, người kia nhìn về phía Bắc Thần, lúc này hắn mới phát hiện, hắn vẫn bị Bắc Thần bịt miệng...

Hắn ra hiệu Bắc Thần bỏ tay ra, nhân tiện để y lặp lại lần nữa lời vừa rồi.

Thần thái Ngôn Vô Trạm đã khôi phục như thường, tựa như dáng vẻ khẩn trương vừa rồi chỉ là ảo giác...

Thấy hắn như vậy, Bắc Thần lại nở nụ cười. Y không buông hắn ra, cũng không trực tiếp lặp lại, mà tiến đến bên tai hắn, cười nhẹ nói...

"Ta nói, ta muốn hôn ngươi."

Người kia sửng sốt, trên miệng chợt bị cảm giác ấm áp đánh tới, không đợi hắn kịp phản ứng, thứ mềm nhuyễn đã đặt lên, còn kéo theo đôi môi ấm áp của Bắc Thần...

Bắc Thần không nghĩ sẽ hôn hắn, thế nhưng hắn quá cuốn hút...

Trên người Ngôn Vô Trạm có loại khí chất đặc biệt, sự trầm ổn ẩn giấu bên trong của hắn kết hợp với khí chất này khiến người khác chú ý. Hắn không phù hợp với độ tuổi, tuy rằng làm công việc hèn mọn, thế nhưng trên người hắn vĩnh viễn không có chút cảm giác thấp kém, dù đối mặt với khí thế của bậc công tử như Hoằng Nghị hay Lạc Phồn, người kia cũng không có bất kỳ biến đổi nào... Vẫn là cái dáng vẻ kia, bình thản ung dung, thành thục lại trầm ổn.

Hắn càng như vậy, càng khiến cho người khác nhịn không được muốn khi dễ, muốn nhìn thấy vỏ bọc hoàn mỹ của hắn bị bong ra từng mảng, muốn nhìn thấy biểu tình lo lắng, khẩn trương của hắn...

Bắc Thần thừa nhận, người này thu hút hắn, lại càng có cảm giác khêu gợi người chinh phục hơn. Nếu chiếm được hắn, giống như thuần phục được dã thú kiêu ngạo, cũng đầy quý giá. Cho nên y mới một mực tiếp cận hắn.

Vừa rồi, y lần đầu tiên thấy người kia lộ ra vẻ mất bình tĩnh, dù hắn rất nhanh khống chế, thế nhưng Bắc Thần vẫn thấy được...

Bộ dáng mạnh mẽ, bình tĩnh của hắn khiến người khác không cảm thấy là làm ra vẻ và buồn cười, lại chỉ khiến Bắc Thần thấy càng thêm yêu thích...

Cho nên không muốn hôn hắn cũng không khống chế được... Hắn ngon miệng như vậy, giống như một món điểm tâm màu sắc, mùi vị đều hoàn mỹ, sao lại khiến người khác không muốn nuốt vào trong bụng chứ...

Bắc Thần ép hắn ngã lên tường, có điều lúc này, người kia không cử động.

Giữa Ngôn Vô Trạm và vách tường chỉ cách nửa bước, Bắc Thần đẩy như vậy, lưng liền dán lên tường, nhưng bước chân không di chuyển, cả người hắn khẽ nghiêng.

Chỗ hắn đứng vốn đã khá thấp, bộ dạng hiện giờ là Bắc Thần cao hơn hắn một cái đầu, y cúi đầu hôn hắn, cảm giác này giống như là hắn được bao bọc hoàn toàn bên trong... Vô hình khiến người khác dâng lên một cảm giác an toàn.

...........

---------------------[xASAx]----------------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...