Ngự Hoàng 2

Chương 89: Tình Huống Gì



Sảnh chính Lạc Phủ.

Lạc Cẩn ăn mặc chỉnh tề cùng hai người quần áo xốc xếch tạo nên đối lập rõ ràng.

Bọn họ không phải chưa kịp mặc, mà là có đồ nhưng mặc không được...

Quần áo Hoằng Nghị chất đống để ở cuối giường, mà quần áo Ngôn Vô Trạm cũng bị y hung hăng cởi ra, bọn họ tối qua lăn qua lăn lại cuồng nhiệt như vậy, quần áo hai người đều vô tình cuốn vào trong chăn, áo ngoài của Hoằng Nghị trở nên nhăn nhúm, cơ bản không có cách nào mặc được.

Cho nên Hoằng Nghị thà rằng để trần thân thể cũng không đem thứ kia mặc lên người.

Việc này dẫn đến tình cảnh này...

Hoằng Nghị chỉ mặc áo trong, Ngôn Vô Trạm so với y tốt hơn một chút, hắn còn có một cái áo mỏng, chỉ là quần ngoài không thấy đâu...

Bộ dáng này của bọn họ là điển hình của việc bị người khác bắt gian tại giường...

Lạc Cẩn lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt u ám không giống với loại khó thể nắm bắt trước đây, mọi người đều nhận ra, Lạc Cẩn tức giận rồi...

Y đến sớm hơn bọn họ, Lạc Cẩn tận mắt nhìn thấy bọn họ quần áo xốc xếch chạy đến trước mặt mình... cùng với dấu ấn vẫn kéo dài đến trong áo trên người Ngôn Vô Trạm...

Hạ nhân Lạc Phủ đã nói rõ tình hình với Lạc Cẩn, tối qua xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết...

Ngôn Vô Trạm đối với Lạc Cẩn mà nói, đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì, cho nên hiện giờ, Lạc Cẩn hẳn là thuận nước đẩy thuyền, một bên lấy được lợi ích từ trên người Hoằng Nghị, một bên thuận thế xử lý hắn.

Trước đó, nếu không phải Hoài Viễn cản trở, chuyện của Dương Nguyệt Nhi đã khiến Lạc Cẩn "danh chính ngôn thuận" cộng thêm "vô cùng đau đớn" loại bỏ hắn...

Sự việc vẫn vậy, chỉ là chậm vài ngày mà thôi.

Mục đích Lạc Cẩn vẫn đạt tới.

Ngay lúc Ngôn Vô Trạm cho rằng Lạc Cẩn muốn mượn chuyện này làm việc lớn, Lạc Cẩn đột nhiên đứng lên, việc này cùng hình tượng công tử khiêm nhường của y hoàn toàn không hợp, y đột nhiên kéo Ngôn Vô Trạm về phía sau, hướng về phía Hoằng Nghị hươ một quyền...

Cảm giác của Lạc Cẩn tạo cho người khác luôn là ốm yếu vô lực, lại chân thành hào phóng, nhưng một quyền này khiến Ngôn Vô Trạm khá kinh ngạc, Lạc Cẩn đúng là cũng có thể làm ra sự việc thô tục cỡ này... Đánh nhau.

Một quyền này của Lạc Cẩn rất hiểm, nếu trúng đích, hàm răng Hoằng Nghị e là sẽ bị đánh văng...

Cảm giác sau khi say rượu chính là đầu đau muốn nứt ra, việc này dẫn đến phản ứng của Hoằng Nghị hơi chậm lại, quả đấm của Lạc Cẩn sượt qua gò má y, tuy rằng không trực tiếp đánh trúng, nhưng cũng khiến mặt y đỏ lên một mảng lớn...

Lạc Cẩn rất nhanh lại hươ tới một quyền...

Lạc Cẩn là một người rất ý tứ, quần áo của y vĩnh viễn đều rất chỉnh tề, động tác của y cũng sẽ không quá lớn, hôm nay tay áo này căng gió, toàn bộ quần áo đều vì động tác kịch liệt mà trở nên lộn xộn, phản ứng này của y khiến Ngôn Vô Trạm thật sự lấy làm kinh hãi, ngay cả ngăn cản cũng quên...

Lạc Cẩn vì sao phải tức giận như vậy?

Y sắp xếp chuyện Dương Nguyệt Nhi không phải để danh chính ngôn thuận xử lý hắn sao?...

Hoằng Nghị không phải là cho y cơ hội này, y hẳn là nên cảm thấy cao hứng mới đúng chứ.

Hai người kia ở trước mặt hắn túm đánh, Ngôn Vô Trạm cũng không có chút phản ứng, chỉ đứng nhìn...

Mà lúc này, hạ nhân báo lại, Mộ Bạch tới...

Lời này còn chưa rơi xuống đất, Mộ Bạch đã vào tới, y cơ bản không đợi được hạ nhân thông báo. Thấy tình hình trong sảnh chính, phản ứng đầu tiên của Mộ Bạch lại là ngẩn ra...

Cứ như vậy kinh ngạc nhìn, ánh mắt từ chân Ngôn Vô Trạm quét sang áo lót mỏng manh của Hoằng Nghị...

Y còn tiện thể nhìn một chút dấu ấn trên cổ người kia.

Mộ Bạch mất một lúc mới phản ứng được, y giật khóe miệng dùng sức liếc mắt nhìn trời, như là đang nói, ta cũng không có cách nào...

Mộ Bạch đến, ngăn lại trận đánh nhau không thể giải thích này, Lạc Cẩn kéo kéo quần áo bị làm hỗn loạn của mình, một lần nữa quay lại bên cạnh Ngôn Vô Trạm, mà Hoằng Nghị lại ở tại chỗ lau vết máu bên mép, lúc làm động tác này, ánh mắt lạnh thấu xương vẫn đuổi theo Lạc Cẩn, tựa như lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống y...

Hai người vẫn không chịu thua.

"Hoằng thiếu gia, ngươi đây là ý gì? Lạc Gia ta tốt bụng tiếp đãi, ngươi lại làm ra việc khó coi như vậy, ngươi quá coi thường Lạc Phủ ta rồi, hay là cảm thấy Lạc Cẩn ta dễ ức hiếp?"

Không biết là cố ý hay vô tình, Lạc Cẩn chắn Ngôn Vô Trạm ở phía sau, lúc y nói lời này, người kia chỉ có thể nhìn thấy gò má căng chặt của y...

Lạc Cẩn chưa bao giờ tức giận như vậy.

Mộ Bạch muốn ở giữa hòa giải, nhưng thấy tình hình trước mắt cũng không biết làm sao mở miệng, y là nên khuyên Lạc Cẩn bỏ qua, hay là khuyên Hoằng Nghị xin lỗi...

Thật ngại quá, ta đã ngủ với người của ngươi...

Nghĩ vậy, Mộ Bạch lại theo bản năng nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, khóe miệng của y lần nữa giật giật, trực tiếp che kín mặt...

Việc này thật sự không ổn.

Cứu mạng...

"Hoằng Nghị ngươi hôm nay không nói rõ, đừng trách Lạc Cẩn ta không nể mặt, Lạc Phủ này ngươi đã đi vào thì thử xem có thể đi ra hay không."

Lạc Cẩn đã muốn giết người, cho dù Hoằng Nghị không chết, y cũng sẽ không thể toàn thân trở ra. Chỉ cần nhìn, Mộ Bạch cũng cảm giác được.

Ánh mắt y nhìn Lạc Cẩn mang theo vài phần kinh ngạc, có điều y rất nhanh thì tỉnh lại, y 'khụ khụ' hai tiếng, ổn định tâm tình rồi mới lên tiếng...

"Lời này của Lạc thiếu gia sai rồi, chưa nói giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ nói người này, hắn đã là thứ Lạc thiếu gia không cần, chỉ là tạm thời còn ở lại Lạc Phủ mà thôi, Lạc thiếu gia muốn dùng một hạ nhân thấp hèn để áp chế Hoằng Nghị, việc này nói ra, có phải có chút khó nghe?"

Việc của Dương Nguyệt Nhi tuy rằng chỉ có người Lạc Gia biết, nhưng một người khỏe mạnh cứ như vậy chết đi, Lạc Phủ vẫn là phải làm rõ, bọn họ không thể mở miệng nói bừa, dù sao việc này rất nhiều hạ nhân đều thấy được...

Cho nên việc Mộ Bạch biết được cũng không đáng ngạc nhiên.

Mà chuyện Ngôn Vô Trạm thất sủng càng không phải là bí mật gì.

"Ai nói ta từ bỏ?" Ánh mắt sắc bén của Lạc Cẩn chợt chuyển hướng Mộ Bạch, người nọ cũng bị y trừng đến ho khan lần nữa, "Dù là ta từ bỏ, đây cũng là đồ của Lạc Phủ ta, không tới phiên Hoằng thiếu gia xử trí."

Lạc Cẩn nói xong, Ngôn Vô Trạm cũng bật cười, tiếng cười của hắn thu hút sự chú ý của Lạc Cẩn, ánh mắt đã rời khỏi người hắn thật lâu lần nữa tiếp đón hắn...

Có điều lần này, không còn là đáp lại trước đây, ánh mắt nhìn Ngôn Vô Trạm không khác người xa lạ.

"Cẩn thiếu gia nói đùa, ta không phải... thứ đồ của bất kỳ ai, cũng không ai có thể thay ta làm chủ. Mặc kệ ta làm gì, sau này, đã cùng Cẩn thiếu gia hoàn toàn không còn quan hệ. Nếu đây là con đường Lạc Cẩn thiếu gia tự chọn, cũng không cần nói lời rồi lại sửa lời, khiến người bên ngoài chê cười, bằng không danh dự Lạc Gia coi trọng nhất sẽ chịu ảnh hưởng."

Ngôn Vô Trạm nói xong, liền tự nhiên dứt ra ánh mắt giao nhau của hai người, hắn không đợi Lạc Cẩn nói gì liền muốn rời đi...

Hiện giờ Hoằng Nghị ở đây, hắn cũng không cần ở lại Lạc Phủ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay hẳn là lúc dứt khoát rời khỏi Lạc Phủ.

Nhưng hắn mới đi hai bước, đột nhiên bị Lạc Cẩn kéo lại, người kia kinh ngạc quay đầu lại, cũng trong lúc đó, tay còn lại của hắn cũng bị Hoằng Nghị nắm lấy...

Hai cổ tay đều bị nắm lấy, Ngôn Vô Trạm có chút khó hiểu...

Mộ Bạch cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Lúc này, Hoằng Nghị im lặng từ đầu đến cúi lại nói ra câu đầu tiên, lời nói ra có thể nói là bình nổ, "Ta đã ngủ."

Y thừa nhận y đã ngủ với người này...

Ngôn Vô Trạm thiếu chút nữa phun ra ngoài, hắn nhìn Hoằng Nghị như nhìn quái vật, người này đang ăn nói bậy bạ cái gì chứ?

Nhưng người nọ cũng đón lấy gương mặt âm trầm của Lạc Cẩn, tiếp tục nói, "Ta chịu trách nhiệm."

Mộ Bạch thấy thế, đè lấy bụng đang co giật của mình, miễn cưỡng cười tiến lên giảng hòa, "Cẩn thiếu gia, chuyện này đã xảy ra, náo động thêm sẽ chỉ khiến mọi người càng khó coi, nếu Hoằng Nghị đã nói như vậy, không bằng chúng ta nghe thử ý tứ của hắn..."

Mắt Lạc Cẩn nhìn thẳng Hoằng Nghị, đè nén lửa giận nói, "Mời Hoằng thiếu gia nói."

"Cưới."

"Gì?!" Hoằng Nghị nói xong, Ngôn Vô Trạm và Lạc Cẩn còn chưa kịp phản ứng, Mộ Bạch lại kêu lên trước, y cũng nhìn Hoằng Nghị như nhìn quái vật, vẻ mặt mờ mịt hỏi y, "Ngươi mới vừa nói gì?"

"Cưới." Hoằng Nghị lặp lại lần nữa, sau đó nhìn về phía tùy tùng cùng tới sau lưng Mộ Bạch căn dặn, "Đi làm."

Tùy tùng cũng choáng váng, có điều rất nhanh từ trong ánh mắt lạnh như băng của Hoằng Nghị khôi phục tinh thần, gã muốn nói, thế nhưng sau một hồi nhếch miệng khô cứng, sợ hãi chạy đi...

Chủ nhân nhà gã nghiêm túc.

Tùy tùng vừa khóc vừa nghĩ.

Chủ nhân nhà gã muốn cưới đàn ông...

Không có tin tức gì dọa người hơn tin này...

Việc này là sao chứ...

Không phải uống rượu một buổi thôi sao...

"Không đúng, Hoằng Nghị, ta cảm thấy, ngươi hẳn là nên suy nghĩ kỹ càng." Mộ Bạch lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn Ngôn Vô Trạm, sau đó y thoáng cái đã hiện lên vẻ mặt khóc tang, "Thật sự Hoằng Nghị, chúng ta giao tình tuy không quá sâu, thế nhưng ta khuyên ngươi vẫn là nên bình tĩnh một chút, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận, thật đó Hoằng Nghị!"

Lời nói Mộ Bạch rõ ràng đã không còn mạch lạc, thế nhưng Hoằng Nghị cơ bản lại không nhìn tới, y chặt chẽ nắm lấy cổ tay Ngôn Vô Trạm, nói với Lạc Cẩn...

"Ngươi không cần, ta cần."

Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên nghe thấy Hoằng Nghị nói nhiều chữ như vậy...

Y trước đây phần lớn là từng chữ từng chữ phun ra, có thể nói dứt khoát là chỉ nói một chữ...

Đây là sao...

Còn có, Hoằng Nghị có phải là uống đến đầu bị hư rồi không...

Hắn muốn cưới cái gì?

Cưới hắn vào nhà sao?

Ngôn Vô Trạm cuối cùng biết vì sao miệng Mộ Bạch một mực giật giật, hắn cũng muốn co giật...

Mà Mộ Bạch nghe được câu này, lại là hoàn toàn che kín mặt, giữa kẽ hở mơ hồ thoát ra tiếng rên rỉ khổ sở...

...............

--------------[Edit:xASAx]----------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...