Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 5



“Tiêu công tử, ngươi còn chưa ăn sao? Nào…” Hiểu Điệp gắp một miếng đồ ăn, vô cùng thân thiết hướng bên miệng Tiêu Dục Kỳ.

“Đa tạ, ta… Ta không đói bụng.” Tiêu Dục Kỳ lặng lẽ ngồi xa ra một chút.

“Không ăn đồ ăn, vậy có muốn ăn điểm tâm hay không?” Hiểu Điệp từng bước tới gần, bộ ngực đầy đặn lại dựa sát vào một chút.

Tiêu Dục Kỳ trong lòng kêu khổ thấu trời, y đã muốn ngồi ở mép ghế, động nữa sẽ ngã xuống.

“Ha hả a…” Hiểu Điệp cười quyến rũ, biết con mồi này không thể chạy thoát. Vì thế nàng dứt khoát đứng lên, đặt mông ngồi lên đùi y.

“Hiểu Điệp cô nương…Cái kia…A đế!” Tiêu Dục Kỳ muốn bảo nàng đi ra, còn chưa nói xong, liền hắt xì thật lớn.

“Ai nha, công tử ngài làm sao vậy? Cảm lạnh sao?” Hiểu Điệp vội vàng quan tâm hỏi.

“Ta… Ta không sao…”

Tiêu Dục Kỳ không dám nói, hương vị gai mũi trên người nàng đã sớm làm cho cái mũi y phát toan, hiện tại nàng dựa vào gần như vậy, không thể kiềm được.

Cảm giác trong xoang mũi lại một trận ngứa, y vội vàng cúi đầu bình khí.

Cánh tay Hiểu Điệp như thủy xà (rắn nước) vòng qua y, khuôn mặt để sát vào y, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

“Công tử như thế nào không dám nhìn ta? Bộ dạng ta thực đáng sợ sao?”

“Không phải… Ách…” Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dục Kỳ bị nàng nâm lên, chuyển hướng nàng, bị ép buộc đối diện với nàng.

“Công tử… Ngài nói, ngươi không nhìn ta, là bởi vì ta không đủ đẹp sao?” Hiểu Điệp thổ khí như lan, lấy ngữ khí câu dẫn ôn nhu nói.

Tiêu Dục Kỳ bị bức bất đắc dĩ, quét qua khuôn mặt kia vài lần — khuôn mặt bị son phấn tu xoát quá mức, có vẻ tái nhợt, vô pháp so sánh với ‘người kia’ trắng hồng trong sáng long lanh mi mao được bút than họa vừa đen vừa mảnh, cực kỳ mất tự nhiên, không giống ‘người kia’ trời sinh loan loan liễu diệp mi, người ta là một cọng tạp mao cũng không có đôi mắt thì thật lớn thật tròn, thế nhưng vô sinh khí, đôi mắt ‘người kia’ chính là thủy linh thấu triệt, chớp một cái như biết nói môi càng không cần nhìn, đỏ tươi đến dọa người, hình dạng cũng so ra kém ‘người kia’ nhu nhuyễn như đóa hoa… (câu ‘người yêu trong mắt hóa Tây Thi’ chính là đây =.=)

Nói tổng thể, vị Hiểu Điệp cô nương này căn bản không có một phần mười mỹ mạo của ‘người kia’.

“Công tử? Đáng ghét, ngài sao lại không nói?” Hiểu Điệp nũng nịu nói.

Không được… Ngay cả thanh âm làm nũng đều không có nũng nịu, mềm mại như ‘người kia’.

“Kia… Cái kia…” Tiêu Dục Kỳ thật sự không đành lòng đả kích nàng, bất quá vị son phấn nồng đậm xông vào mũi, y cũng mau lộ ra vẻ tức giận, biểu tình trên mặt thống khổ vặn vẹo.

Cứu mạng a… Y không tiếng động mà kêu thảm, lấy ánh mắt cầu trợ nhìn về phía phụ thân cùng tỷ phu, thấy tất cả bọn họ đều say khướt mà ôm cô nương trêu đùa, nhìn cũng không nhìn y. (Người ta đi phiêu kỹ thì sung sướng khoái hoạt, ẻm lại kêu cứu mạng! TT^TT)

“Công tử…” Hiểu Điệp vểnh cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi đưa tới gần… sắc mặt Tiêu Dục Kỳ bắt đầu xám ngắt —

“A đế! A đế! A đế! A đế!” Nhẫn nại lâu như vậy, rốt cục bạo phát, y liên tục đánh bốn cái hắt xì lớn.

“A…” Hiểu Điệp bị nước miếng văng lên mặt, thét chói tai từ trên đùi y nhảy dựng lên.

“Thực… thực xin (lỗi)… A đế!” Tiêu Dục Kỳ xoa cái mũi, lại là một cái hắt xì, Hiểu Điệp vội vã né ra xa y ba thước.

Những người đang có mặt ở đó dừng lại, vẻ mặt quái dị mà nhìn bọn họ.

“Các ngươi làm cái gì?” Tiêu Chấn Hải nhíu mày hỏi.

“Không… Không có gì…” Tiêu Dục Kỳ đỏ mặt hổ thẹn cúi đầu.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa tức tức truyền đến.

“Ai nha, quấy rầy các vị thật không phải.” Tú bà trang điểm đậm, lắc lắc cái mông phì đại đi vào.

“Chuyện gì?” Tiêu Chấn Hải chuyển hướng nàng.

“Là như vầy, có một vị khách nhân điểm danh kêu Hiểu Điệp bồi hắn, ai nha, thật sự có lỗi… Bởi vì hắn thực kiên trì, cho nên…”

“Vậy sao được? Hiểu Điệp phải bồi Tiêu công tử của chúng ta nha”. Tỷ phu Tiêu Dục Kỳ là người đầu tiên đứng dậy.

“Nga… Ta không sao…” Tiêu Dục Kỳ thật sự là không ngại, y nói với tú bà: “Như vậy, thì để Hiểu Điệp cô nương đi thôi…”

“Ôi, Tiêu công tử thật là thông tình đạt lý…” Tú bà đang muốn nói lời cảm tạ, tỷ phu Tiêu Dục Kỳ chen vào:

“Uy, Dục Kỳ, Hiểu Điệp cô nương đi rồi ai tới tiếp ngươi?”

“Ta không cần…”

“Việc này công tử yên tâm.” Tú bà sớm có chuẩn bị, khanh khách cười nói: “Ta đã thỉnh một vị cô nương đến bồi Tiêu công tử, cam đoan không kém Hiểu Điệp nga.”

“Phải không? Vậy còn không mau mau kêu nàng tiến vào.” Tỷ phu Tiêu Dục Kỳ hưng trí bừng bừng nói.

“Được được”. Tú bà đáp lời, đẩy Hiểu Điệp ra bên ngoài, một bên nói: “Vũ Điền cô nương thỉnh tiến vào”.

Vũ Điền?

Tên này sao lại quen như vậy? Tiêu Dục Kỳ thoáng chốc giật mình.

Y ở nơi nào đã nghe qua… Ai, nhất thời nghĩ không ra.

Đang buồn rầu, một thân ảnh phấn lam sắc chậm rãi đi vào trong phòng.

Sau khi nàng tiến vào cũng không liếc mắt nhìn những người khác một cái, trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Dục Kỳ, y ngẩng đầu, không khỏi kinh thán, cô nương này đâu chỉ không kém so với Hiểu Điệp, tưởng chừng như còn đẹp hơn nàng vài phần. Bất quá, không chỉ có tên, vì sao ngay cả diện mạo cũng giống như đã từng quen biết?

Mọi người sau khi thấy rõ diện mạo của nàng, cũng đều phát ra tiếng thở dài kinh diễm.

Tú bà cười nói:

“Vị này chính là Vũ Điền cô nương, Vũ Điền, ngươi phải hảo hảo chiêu đãi Tiêu công tử”.

Nàng sau khi nói xong thức thời mà khép cửa, ly khai.

Vũ Điền cô nương hạ thấp người, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dục Kỳ.

“Ách…” Y lại vô thố, cô nương kia cúi người tiếp cận y, mị mắt nhẹ nhàng tựa vào ngực y, làn hương khí cùng cảm giác quen thuộc này là…

“Oa!” Tiêu Dục Kỳ đột nhiên cả người nhảy dựng lên, làm đổ nhào chén rượu cùng đũa ở trên bàn.

“Dục Kỳ? Ngươi làm cái gì?” Đám người nghi hoặc chú mục về phía y, khuôn mặt của y quả thực giống như nhìn thấy quỷ.

“Thái…” Y chỉ vào Vũ Điền cô nương đang muốn la to, lại bị đối phương nhào vào trong ngực, một phen che cái miệng của y.

“Thái? Thái cái gì? ” Tỷ phu y hỏi.

‘Vũ Điền’ buông tay, mãnh nháy mắt với Tiêu Dục Kỳ, khóe miệng hàm chứa nụ cười ngọt ngào.

“Không có gì…” Tiêu Dục Kỳ vẻ luống cuống, liều mạng lắc đầu, lung tung giải thích nói: “Ta là nói, ân…Ta là nói, thái…thái mỹ”. (quá…quá đẹp)

“Như vậy a? Ha ha.” Mọi người cũng cười rộ lên.

Ô… Các ngươi cười đến thật vui vẻ, Tiêu Dục Kỳ ở trong lòng kêu thảm thiết. Phải chi mà các ngươi biết vị ‘Vũ Điền’ này là đường đường Hoàng thái tử điện hạ, chỉ sợ mỗi người sợ tới mức miệng sùi bọt mép đi…

Thái tử điện hạ nam phẫn nữ trang len lén kề sát lỗ tai y, thấp giọng nói:

“Đến phòng khác đi!”

Đối với lời hắn nói Tiêu Dục Kỳ làm sao dám không theo? Vội vàng gật đầu.

“Cái kia…Các vị, ta… Ta muốn cùng Vũ Điền cô nương đi ra bên ngoài…” Y nói.

Phụ thân y cùng tỷ phu dáng cười sáng rỡ, tỷ phu giễu cợt y nói:

“Ha hả, ngươi tiểu tử này thực nôn nóng nha…Thấy người ta bộ dạng đẹp, thái độ liền không giống”.

“Ta… Ta không có…” Tiêu Dục Kỳ mặt đỏ lên, Lôi Thế Hiên ôm thắt lưng y.

“Còn nói không có? Vừa rồi Hiểu Điệp cô nương kia ngồi ở trên đùi ngươi ngươi cũng không phản ứng”. Tỷ phu không biết sống chết thêm một câu.

Ngồi ở trên đùi?

Lôi Thế Hiên bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cánh tay vòng qua bên hông Tiêu Dục Kỳ đột nhiên tăng lực độ, khiến cho y một trận phát run.

Cái này nguy rồi!

Tiêu Dục Kỳ thảm hề hề mà nhìn đôi mắt chứa đầy lửa giận của hắn.

“Kia…Ta…Ta cáo từ”. Y nói xong, cuống quít lôi kéo hắn chạy tới ngoài cửa.

Tỷ phu ở phía sau kêu lên:

“Hảo hảo cố gắng, phải ‘làm’ như thế nào tự mình biết đi?”

Chỉ nghe mọi người một trận cười vang.

Rời tiểu thính vài bước, Lôi Thế Hiên đột nhiên đem y kéo trở về.

“Bên này”. Hắn kéo y vào gian phòng bên cạnh đã sớm chuẩn bị tốt, vừa vào liền khóa cửa.

Lôi Thế Hiên thô lỗ đem trâm cắm đầy đầu nhổ ra, dùng sức vứt trên mặt đất, phát ra thanh âm khuông khuông đương đương, sau đó xuất ra khăn lụa tùy tiện lau quệt son trên mặt.

Tiêu Dục Kỳ bị tình tự phiền táo của hắn dọa, không dám quá tiếp cận hắn.

“Điện hạ, ngài như thế nào ở…” Y đang muốn hỏi, liền bị thô bạo đẩy ngã lên giường, môi đối phương áp xuống.

Lôi Thế Hiên cuồng dã giày vò đôi môi cánh hoa của y, vừa gặm vừa mút.

“Điện hạ… Ân…”

Tiêu Dục Kỳ thống khổ rên rỉ, môi bị cắn đến đỏ bừng.

Lôi Thế Hiên một bên hôn một bên kéo y phục đối phương xuống, hai tay tìm kiếm điểm nhỏ bé nhô ra trên ngực trơn nhẵn, sau đó dùng sức ngắt.

“Ô!” Tiêu Dục Kỳ khó chịu cong người lên.

Lôi Thế Hiên rời môi y, dọc theo cổ một đường hôn đi, cuối cùng dừng lại, hàm chứa trong đó một viên tiểu quả thực đỏ tươi.

“Điện hạ… Điện hạ… Van cầu ngài không cần…” Nhũ tiêm bị răng cắn không chút thương tiếc, vừa đau lại vừa tê dại, Tiêu Dục Kỳ thấp giọng rên rỉ.

“Ngươi cư nhiên đến chỗ này!” Lần đầu tiên Lôi Thế Hiên mở miệng nói chuyện sau khi vào phòng, hắn phẫn hận không chịu nổi mà tiếp tục cởi khố đầu Tiêu Dục Kỳ.

“Không phải… Là cha bọn họ…”

“Không cần giải thích! Ngươi không phải chơi rất vui vẻ sao? Còn để cho người khác ngồi ở trên đùi ngươi!” Hắn càng nghĩ càng giận, thô bạo bắt lấy đùi y, móng tay hãm tiến thật sâu vào làn da.

“Ta không phải…” Tiêu Dục Kỳ đau đến khóe mắt ứa lệ.

Lôi Thế Hiên mặc kệ y, lạp hạ khố tử của y, cúi đầu hàm chứa dục vọng y, bất quá động tác tuyệt không ôn nhu. Hắn còn tựa như trừng phạt dùng răng nanh gặm đỉnh bộ phận tối mẫn cảm kia.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm nức nở, hắn dừng lại, ngẩng đầu.

Tiêu Dục Kỳ hai tay bụm mặt, lệ từ đáy mắt chảy xuống.

“Dục Kỳ?” Hắn gọi.

“Ô… Ô…” Tiêu Dục Kỳ một mực thấp giọng thút thít.

“Dục Kỳ? Làm sao vậy? Đau không?” Hắn lúc này mới hơi tỉnh táo lại một chút, bò đến trên người y, đau lòng lau đi nước mắt y.

Nghĩ đến mình vô duyên vô cớ bị mang đến chỗ này, nhận hết dày vò, bây giờ còn phải bị người tâm ái hiểu lầm, Tiêu Dục Kỳ càng khóc càng lợi hại.

“Ô… Ô… Ô…”

“Thật là…” Lôi Thế Hiên thán khí, yêu thương mà vuốt ve sợi tóc trên trán y.

“Nhi tử tướng quân này sao lại thích khóc như vậy a?” Hắn trêu ghẹo y nói, thấy y vẫn không ngừng được nước mắt, Lôi Thế Hiên dứt khoát một phen ngăn chặn đôi môi không ngừng run rẩy của y.

Lần hôn này cùng lần trước hoàn toàn bất đồng, vừa thương tiếc lại ôn hòa.

Tiêu Dục Kỳ tiếp tục nức nở, ôm chặt hắn, vươn lưỡi đáp lại.

Hàm hàm nước mắt tràn ngập khoang miệng hai người, không chút nào ảnh hưởng nụ hôn hương vị điềm mật này.

Lôi Thế Hiên liếm phiến môi bị chính mình cắn đứt da, ngón tay lau thủy ngân trên mặt y, ôn nhu áy náy nói:

“Thực xin lỗi, còn đau không?”

Tiêu Dục Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, hốc mắt y hồng hồng, nước mắt thật vất vả mới ngừng.

Lôi Thế Hiên nhanh ôm chặt y, ghé vào lỗ tai y thấp nam:

“Ta thực sinh khí nha… Vốn dĩ vui vẻ muốn tới nhà ngươi tìm ngươi, ai biết ngươi cư nhiên chạy tới chỗ này lêu lổng… Còn để cho loại nữ nhân cấp thấp kia chạm vào ngươi!”

“Ta không có chạm qua nàng a…” Tiêu Dục Kỳ rầu rĩ nói.

“Ân… Ta đã biết, đáng giận chính là nữ nhân kia, ngày mai ta sẽ đem chỗ không đứng đắn này niêm phong!” Hắn căm giận nói.

“Này… Như vậy không tốt lắm đâu…” Tiêu Dục Kỳ cả kinh, nghĩ thầm không thể vì mình mà liên lụy người vô tội.

Lôi Thế Hiên chống người lên, thâm tình ngưng mắt nhìn y.

“Ngươi không muốn ta làm như vậy?” Hắn hỏi.

Tiêu Dục Kỳ gật đầu.

“Chính là… Chính là chuyện rất nhỏ a… Cho nên…” Y không hy vọng Lôi Thế Hiên bị người cho là một vị quân chủ ‘không phân tốt xấu’.

Lôi Thế Hiên mỉm cười, hôn y một cái.

“Hiểu rồi, có ngươi cầu tình, ta tạm thời buông tha bọn họ”.

Tiêu Dục Kỳ rốt cục cũng lộ ra nụ cười.

“Đúng rồi…” Y nhớ tới cái gì, hỏi: “Ngươi tìm ta có phải hay không có chuyện gì trọng yếu?”

“Nga… Đúng vậy, chuyện thực trọng yếu, nháo một hồi như vậy hại ta thiếu chút nữa quên mất”. Lôi Thế Hiên đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ y phục của mình.

Tiêu Dục Kỳ đối với động tác của hắn hoàn toàn không hiểu, ngu si mà nhìn hắn đem chính mình thoát đắc tinh quang (cởi sạch sẽ…T^T).

“Điện hạ? Ngài muốn làm cái gì?”

“Dục Kỳ…” Lôi Thế Hiên bỗng nhiên vô cùng hấp dẫn mở miệng, nói: “Ngươi có biết vì cái gì cho tới nay, chúng ta đều không có làm ‘bước cuối cùng’ không?”

“Bước cuối cùng ?”

“Sách nói nha… Nhất bộ tối trọng điểm kia…” Hắn nêu ra. Tiêu Dục Kỳ phản ứng lập can kiến ảnh (1), khuôn mặt lập tức biến thành quả cà chua chín.

(1) dựng sào thấy bóng, nghĩa là hiệu quả tức thì.

“Ha hả…” Lôi Thế Hiên cười cùng thân thể y kề sát, tiếp tục nói: “Ta nhẫn nại lâu như vậy, chính là muốn chờ đợi ngày này… Ngày ngươi chính thức thành nhân…”

“Có ý tứ gì…?” Tiêu Dục Kỳ đầu đốn đốn rốt cục có một chút ý thức nguy cơ như vậy.

“Ngươi không biết sao? Trong thành nhân ‘khai huân’ (2) chính là nghi thức tối trọng yếu nhất nga, nhiệm vụ này đương nhiên chỉ có thể từ ta đến chấp hành”.

(2) khai huân: khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay. (ý anh Hiên là trước giờ anh ấy ‘ăn chay’, nay đã tới lúc ‘ăn mặn’)

“Khai… Khai huân…”

“Ân… Bất quá đối với ngươi mà nói, phải nói ‘khai bao’ tương đối thích hợp đi?”

“A?” Miệng Tiêu Dục Kỳ biến thành hình O, ngớ ra mà nhìn hắn khóa (3) trên người mình.

(3) vắt qua, cưỡi…dù sao cũng cùng một tư thế, vị nào muốn hiểu sao thì tùy, ta ko dám ‘mạo hiểm’ a TT^TT
Chương trước Chương tiếp
Loading...