Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 42: Cũng muốn được hỏi câu 'ngươi có dám hay không?'



"Đang nói chuyện lại còn dám nhìn đông nhìn tây, là muốn chết sao hả?"

". . . . . ." Thang Mộ xác định, tên này thật sự là đang nói chuyện với nàng, chỉ là. . . . . .

Nàng yên lặng nghiêng đầu nhìn về phía Serena: "Đây thật là sư huynh sao?" Nếu như nàng đánh hắn, sẽ ảnh hưởng lớn tới giá trị hảo cảm của nhạc phụ ư?

"Dạ." Serena gật đầu một cái, nói xin lỗi, "Xin lỗi, Nhị Sư Huynh có chút dễ xấu hổ, cho nên. . . . . ."

". . . . . ." Xác định đó là xấu hổ sao?

"Serena nói hưu nói vượn cái gì đó!" Thiếu niên tóc đỏ cả người tức giận chạy nhanh tới,đến vị trí cách chừng ba bước thì ngừng lại, cau mũi một cái, "dân đen chính là dân đen, toàn thân đầy mùi nghèo nàn."

【 Thằng nhóc này thiếu ăn đòn! 】

【 Đồng ý! Hiếm khi gặp được loại muốn bị ăn đòn này lắm. 】

【 Này! 】

"Nhưng mà tới thật đúng lúc, chắc hẳn nhóm các ngươi cũng nhìn ra mình và Serena không phải cùng một đẳng cấp chứ, thức thời thì lập tức giải tán đội đi." Thiếu niên hùng hổ nói, "Vừa đúng lúc bên đội này còn thiếu một chỗ, Serena, nếu như nguyện ý nói xin lỗi thì có thể cân nhắc cho muội gia nhập."

"! ! !" Đây là quang minh chính đại đào góc tường đệ đệ nhà nàng sao? Thằng nhóc này thật là chán sống rồi!

Đang lúc Thang Mộ muốn nổi điên thì Serena đã lắc đầu: "Xin lỗi, Nhị Sư Huynh, tổ đội hiện giờ rất tốt, không tính rời đi."

gj! Cô bé làm tốt lắm!

Thang Mộ trong lòng đầy cảm động, không hổ là mối tình đầu của đệ đệ nhà nàng, độ trung trinh như vầy, quá đạt tiêu chuẩn rồi!

". . . . . ."Thiếu niên bị cự tuyệt lập tức nổi giận, mặt đỏ rần, nhưng hiển nhiên hắn không thể nổi giận vớisư muội mình, vì vậy hắn hung tợn dời mục tiêu, lần nữa trừng mắt nhìn phía Thang Mộ, "Cái tên dân đen này cười nhạo ta sao?"

"Nói. . . . . ."

"Nói xin lỗi."

Thang Mộ đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên bị cắt đứt.

Mở miệng, chính là người kể từ sau khi đi vào cửa thì không nói chuyện -- Jarrett.

"Nói cái gì?" Thiếu niên nhíu mày.

"Nói, xin lỗi tỷ tỷ." Jarrett không hề sợ hãi nhìn thẳng đối phương, nói từng câu từng chữ , "Nhận lỗi vì đã vô lễ với tỷ ấy."

". . . . . ." Có lẽ là chưa bao giờ nghe qua lời như thế, thiếu niên tóc đỏ lại ngây ngẩn cả người trong một chốc, rồi sau đó chợt lấy lại tinh thần, giận quá thành cười, "Biết ta là ai không? Lại dám. . . . . ."

"Không biết là người nào, cũng không cần biết là ai, dù là Pháp Thánh Pháp Thần, cũng không có tư cách tùy ý nhục mạ người khác." Jarrett vừa nói, vừa không khách khí chút nào giơ pháp trượng trong tay lên, nhắm thẳng vào chóp mũi đối phương, "Hơn nữa, nếu bàn về địa vị cao thấp, trong mắt ta, ngay cả một cọng tóc của tỷ tỷ cũng kém xa."

". . . . . ." , dcm!

Nàng nghe được cái gì? !

Thang Mộ chỉ cảm thấy tất cả đều đáng giá. . . . . . Đáng giá. . . . . . Đáng giá!

Làm một tỷ tỷ, cả đời này của nàng cũng sẽ không có thời khắc nào hạnh phúc hơn hiện giờ đi?

Cánh cửa Thiên Đường hình như đã mở ra, nàng cảm giác thân thể của mình ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ. . . . . . Hình như sẽ lập tức bay lên bầu trời xanh thẳm này. . . . . .

【 Không thở nữa sẽ tắt thở luôn đó, đồ ngốc! 】

Một tiếng hét lớn cắt đứt quá trình thăng thiên (đường) nàng .

Thang Mộ chợt phản ứng lại nên bắt đầu thở hổn hển, vừa ôm ngực vừa nhận ra rằng -- lực sát thương của đệ đệ thật là quá lớn, Hoàng Thử Lang ca ca có khả năng là lúc đánh nhau cùng đệ đệ nhất thời kích động quên thở nên mới bi kịch 'rơi', nàng đã rút ra được lần giáo huấn lịch sử này, kiên quyết không dẫm vào vết xe đổ nữa!

Nếu như nói Thang Mộ cho rằng đây là kinh nghiệm, như vậy "Nhị Sư Huynh" nhận thấy được chỉ có xúc phạm.

Bàn tay hắn lật lại, từ trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện một cây pháp trượng, đỉnh trượng nạm viên ma tinh đỏ rực cũng nhắm thẳng vào Jarrett--

"Là muốn khiêu chiến sao?"

"Nếu nghĩ như vậy, thì chính là thế.''

"Chỉ bằng cái gậy thổi lửa kia sao?"

"Không dám sao?"

Hai bên bốc mùi thuốc súng ngày càng đậm, Serena ý thức được không đúng liền xông lên ngăn trở: "Nhị Sư Huynh, Jarrett, cả hai không nên như vậy." Có lẽ là bởi vì quá mức kích động, nàng không cẩn thận đạp lên góc áo, hoa lệ lệ "Bồm bộp" một tiếng hướng phía hai người đánh tới.

Rồi sau đó bị hai vị thiếu niên đồng thời đón được.

Trong chớp nhoáng này, Thang Mộ hình như thấy được lúc mắt hai người bọn họ giao nhau thì phóng ra sấm sét vang dội! ! !

Vì phái đẹp mà chiến đấu, thật là quá lãng mạn rồi !

Nhưng mà. . . . . .

Thang Mộ lập tức mở hệ thống nhìn vào tư liệu của thiếu niên, phát hiện đối phương chỉ là dáng dấp già dặn mà thôi, rõ ràng khuôn mặt có vẻ mười lăm mười sáu tuổi, thật ra thì giờ mới mười bốn tuổi, cũng là Sơ Cấp ma pháp sư, so với Jarrett cấp 15 cấp thì cao hơn một chút, là cấp 17.

Bất quá, cũng không phải cấp thấp thì không thể chiến thắng.

Dù sao, loại sinh vật gọi là nam chủ này vĩnh viễn đều phải khiêu chiến vượt cấp, tuy là nói như thế, nhưng nàng vẫn còn có chút lo lắng.

【 Jarrett, lên! Đập ngã này thằng nhóc rắm thúi này! 】 Kirsten chỉ sợ thiên hạ không loạn.

【 Thằng nhóc kia cũng là Sơ Cấp ma pháp sư nha. 】 Thang Mộ kịp thời báo cáo tình huống.

【 Ừ, nhìn cái trượng kia là thuần ma pháp sư hệ hỏa, Jarrett, cũng dùng hệ Hỏa đối phó hắn, hơn nữa sử dụng Tinh Thần lực ẩn đi trình độ thật -- dùng lửa của ma pháp học đồ đánh bại lửa của Sơ Cấp ma pháp sư, từ cái cơ bản nhất đả kích hắn!】

【. . . . . . Ông cũng đủ nham hiểm. 】

【 Yên tâm đi, tỷ tỷ, nhất định sẽ làm cho hắn phải xin lỗi. 】

【. . . . . . 】

Vốn là còn muốn ngăn cản trận chiến không có bảo hiểm này nhưng Thang Mộthay đổi quyết định, nàng có thể cảm nhận được Jarrett muốn chiến đấu, hơn nữa, thật sự rất cảm động mà.TAT.

Làm sao bây giờ? Nàng cảm giác mình lại muốn hít thở không thông.

Vì vậy Thang Mộ nhẹ nhàng đi lên ngăn Serena lại, ôm eo cô bé kéo trở về, hai tay đặt lên vay, lời nói đầy chính nghĩa: "Em gái, đây là trận chiến của đàn ông, không ai có thể ngăn cản!"

"Nhưng. . . . . ."

"Yên tâm giao tất cả cho Jarrett đi."

". . . . . . Ừ."

Khuyên xong!

Thang Mộ nghiêng đầu, mặt than giơ ngón cái: "Jarrett, nể mặt Serena, đánh thằng nhóc này gần chết là được rồi."

"Tốt!"

". . . . . . Phải chết là các người mới đúng! ! !"

Vì vậy, trận quyết đấu của các thiếu niên cứ như vậy bắt đầu.

Không giống với nhìn bằng mắt, sau khi Thang Mộ mở hệ thống thị giác ra, có thể tinh tường thấy độ sát thương mỗi một lần giao thủ của hai bên, cùng với độ tổn hại.

Nếu không mang theo bất kỳ ánh mắt nào đến xem thì thiếu niên tóc đỏ vẫn xoát rất tốt, từng loại ma pháp của hắn liên tiếp xuất hiện, nắm bắt thời cơ và tốc độ phóng ra cũng tốt vô cùng, hiệu quả cũng vô cùng tráng lệ, không chỉ có là hiệu quả, từng cái giơ tay, từng cái xoay người, từng cái di chuyển, cũng tinh mỹ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, nếu như nói hắn đạt tới cực hạn của tốc độ xe hơi chạy, như vậy Jarrett đã lên lái máy bay.

Tất cả Ma Pháp hệ Hỏa, trong mắt của Kirsten cũng không có bất kỳ chỗ khác nhau nào, gần như đối phương mới đọc lên một phần nhỏ xíu của thần chú, ông ta đã có thể đoán ra là cái ma pháp nào, cũng nói cho Jarrett biết hiệu quả công kích cùng ưu nhược điểm.

Hơn nữa, Ma Pháp Sư chưa từng trải qua chiến đấu chân chính so với Ma Pháp Sư được rèn luyện qua trong rừng ma thú, nắm bắt nhịp điệu chiến đấu, hoàn toàn không có thể đánh đồng được.

Nếu như nói thiếu niên tóc đỏ theo đuổi là mỹ cảm trong chiến đấu, như vậy Jarrett theo đuổi chỉ có một dạng, đó chính là -- hiệu suất (năng suất hiệu quả).

Bằng câu thần chú rút gọn nhất, tiết kiệm ma lực nhất, động tác đơn giản nhất, phát ra ma pháp có hiệu quả lớn nhất.

Cho nên, kết quả không thể nghi ngờ.

Thiếu niên tóc đỏ thua vô cùng thê thảm

Sau khi Bị Jarrett phát ra bức tường lửa vây quanh, lại bị một hỏa cầu (quả cầu lửa) mạnh mẽ từ phía sau đánh tới, pháp trượng rời tay, bay ra đến mấy mét.

"Không, không thể nào." Thiếu niên giãy giụa trong bùn đất hé ra khuôn mặt đầy bụi bẩn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Làm sao có thể bại bởi một Ma Pháp Học Đồ, ta không tin! ! !"

"Không tin cũng phải tin!" Thang Mộ bắt chước dáng vẻ của thiếu niên lúc ra sân, hai tay ôm ngực tự hào nói, " Jarrett · Spike mạnh hơn ngươi nhiều lắm!"

". . . . . ." Sắc mặt thiếu niên tan vỡ.

Nhìn chăm chú vào thiếu niên sắp bị đùa tới hỏng rồi, trong lòng Thang Mộ thoáng qua một tia trắc ẩn, cho nên mới nói, thiếu niên, đừng giành con gái với nam chủ nữa nha, hiện tại hối hận còn kịp đó!

"Nếu thua, xin hãy nói xin lỗi với tỷ tỷ ."

Jarrett -- thần bổ đao!

Thiếu niên tóc đỏ đột nhiên bình tĩnh lại, chậm rãi bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, tiến lên vài bước nhặt pháp trượng trên đất lên, quay đầu lại nhìn thẳng Jarrett: "Có thể dùng thực lực của ma pháp học đồ đánh bại ta, ta thừa nhận là một kẻ mạnh, có thể xin lỗi vì lời nói trước đây, nhưng mà, chắc chắn sẽ không nói xin lỗi với kẻ yếu."

". . . . . ."

"Trừ phi, nàng cũng có thể đánh bại ta."

". . . . . ." nét mặt Jarrett trong nháy mắt biến thành hình 囧 , rồi sau đó gần như xác nhận lại hỏi, "... ......... Chắc chắn chứ?"

"Đúng vậy."

【 Lại còn có loại người chủ động tìm chết này . . . . . 】 Kirsten thật sâu cảm khái nói.

【 Hắn còn nhỏ, hung hăng đánh hắn một trận coi như xong đi. 】

【. . . . . . Rốt cuộc có thù gì với hắn chứ? 】 Thang Mộ phát giác Kirsten vẫn bổ đao xuống.

【 Hừ, chỉ là một Sơ Cấp ma pháp sư, trẻ tuổi mà cũng dám so ngạo khí nữa . 】

【 Cho nên đây là ông ghen tỵ với tuổi trẻ sao? 】

【. . . . . . 】

Trẻ tuổi mà, làm sao có thể hiểu được bi thương của người già, nhất là lão già mặt hoa cúc chứ.

"Thế nào? Không dám sao?"

Thiếu niên tóc đỏ lớn tiếng hối thúc.

Thang Mộ cảm giác mình đã hiểu được gì đó, thì ra. . . . . . Hắn là nghĩ lấy lại danh dự tạo dựng lòng tin trên người của mình sao?

Dù nói thế nào, Mỹ Thiếu Niên cũng là tài nguyên quý giá của thế giới, cứ như vậy mà tàn phá hình như là vô cùng tàn nhẫn, vì vậy Thang Mộ xác nhận thêm lần nữa nói: "Xác định sao? Thật muốn cùng đánh một trận?"

"Không sai, nếu như thắng được, liền nói xin lỗi, nếu như thua, toàn bộ mấy người đều phải cút ra khỏi thành Kermit!"

". . . . . . Cái thang cũng chưa đưa cho, làm sao lên lầu được thế?" Thang Mộ đỡ trán, tên này thật không hỗ là Nhị Sư Huynh, đủ 'nhị'.

"Sợ?"

"Chẳng qua là cảm thấy tiền đánh cược quá không công bằng, như vậy đi, chúng ta thua có thể rời đi, nhưng ngươi thua, không chỉ có phải nói xin lỗi như thế, còn phải đáp ứng một chuyện, có thể không?"

". . . . . . Chuyện gì?"

"Không dám sao?" Jarrett và vị thiếu niên này đều đã được nói câu này, cuối cùng Thang Mộ cũng thành công được nói ra những lời này, nàng bày tỏ -- cảm giác thật tuyệt!

"Ai không dám hả? !"

Nhìn đi, ** thiếu niên chính là như vậy, không chịu nổi được phép khích tướng!

Tác giả có lời muốn nói: thiếu niên lá gan ngươi rất to khoẻ nha, thiếu niên chúng ta kính nể ngươi = 皿 =

Không thấy nam chủ cũng đã đưa ra ánh mắt kính nể với ngươi rồi sao? Ngươi. . . . . .

Liếc mắt, chương kế tiếp, một chàng trai bị buộc đi lên con đường gay.【 đợi chút, chương kế tiếp hoàn toàn không có cái này đâu! ! !

Được rồi, vậy thì không có đi, dù sao, khi dễ hắn như vậy ta thấy rất thoải mái ha ha ha, khi dễ mấy cái tên kiêu ngạo rất tốt, ngón cái!
Chương trước Chương tiếp
Loading...