Ngục Giam: Ổ Sói
Chương 3-3: Ôn nhu (3)
Sau nửa đêm, Bạch Chỉ bắt đầu bất an, cô mơ thấy mình bị một đoàn vật thể màu đen sền sệt điên cuồng truy đuổi, cô nỗ lực chạy về phía trước, đột nhiên sẩy chân ngã trên mặt đất. Vật thể sền sệt trệ nặng nề đánh úp cô từ phía sau, trong nháy mắt cắn nuốt cô. Cảnh trong mơ cũng không kết thúc. Thứ đồ sền sệt dây dưa đè ép mỗi một chỗ trên thân thể cô, ép làm cô không thở nổi, cô khó chịu mà khóc kêu, lúc này mới từ cảnh trong mơ tỉnh lại. Cô nhìn thấy một đôi mắt hỗn hợp dục vọng mãnh liệt, chặt chẽ tập trung vào cô. Triệu Tử Huân gắt gao đè cô trên giường, thân thể dính sát vào cô. Tay cô bị cố định lên đỉnh đầu, tù phục bị đẩy đến trước ngực, vải dệt màu xám chồng chất trên bộ ngực cô. Rừng cây thần bí, vòng eo tinh tế mê người, bộ ngực chứa đầy nhục dục không hề che đậy mà hiện ra dưới tầm mắt người đàn ông. Hai tay Triệu Tử Huân phân biệt cầm vũ trắng nõn mê người của cô, ép chúng vào giữa, làm đầu vú chạm vào nhau, một ngụm đem chúng nó đồng thời ngậm trong miệng, duỗi lưỡi tinh tế mà liếm láp. Dòng điện tê dại từ hai bên đồng thời chạy trên sống lưng cô. “Nha a, ha...” Bạch Chỉ vặn vẹo thân thể, một đôi vú tuyết trắng cơ hồ muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Ánh mắt Triệu Tử Huân tối sầm lại, ngón tay dùng sức véo đau, một ngụm cắn trên hai điểm đỏ thắm đứng thẳng của cô, dùng sức mà liếm mút, giống như muốn hút sữa từ bên trong ra. “A...” Bạch Chỉ hít khí, một đôi mắt bịt kín nước mắt sương mù: “Triệu Tử Huân, anh đã nói không chạm vào tôi... Anh đã nói... Ô ô ô...” “Em nội y quần lót cũng không mặc, nằm trên giường tôi, bảo tôi nhịn như thế nào, hửm?” Giọng người đàn ông trầm thấp tràn ngập tình dục, một tay tách ra hai chân cô, thân thể cường thế chen vào, không cho cô khép hai chân lại, chỉ có thể bị bắt bám vào eo hắn. “Triệu Tử Huân... Triệu Tử Huân...” Cô khóc, cầu xin: “Triệu Tử Huân...” Triệu Tử Huân thở hổn hển, dựa bên gáy cô, tham lam liếm mút, lưu lại từng vệt đỏ, dục vọng dưới háng dường như đẩy về phía trước, cách quần vẫn ấn làm cô run lên, ngay cả giường cũng kịch liệt run rẩy. Hoa hạch yếu ớt bị vải dệt thô ráp không ngừng cọ xát, mật thủy đầm đìa bị làm cho rung động. Khoái cảm cùng đau đớn đồng thời đánh úp lại, Bạch Chỉ bị động mà ngửa đầu thừa nhận, đùi bị hắn lộng đỏ bừng, hơn nửa ngày, động tác Triệu Tử Huân mới từ từ dừng lại. Bờ môi của hắn dính sát bên tai cô, giọng khàn khàn nói: “Em không biết mình có bao nhiêu mê người, em tránh không khỏi... Kết quả cuối cùng. Nhưng trước mắt có một lựa chọn, có thể kéo dài một chút thời gian, em hoàn toàn có thể suy xét ——” Răng Bạch Chỉ cắn cánh môi hồng, ngực phồng lên còn có dấu răng cùng dấu véo hắn vừa thô bạo lưu lại. Ánh mắt Triệu Tử Huân nháy mắt tràn ngập dục vọng hủy diệt, lại đột nhiên khắc chế xuống, ánh mắt chuyển qua gương mặt nhỏ ửng hồng mà bất an của cô: “Mấy ngày nay, tôi giúp em né tránh những người khác. Em, đem chính mình cho tôi.” Cả người Bạch Chỉ chấn động. Triệu Tử Huân rời đi thân thể của cô, nhìn Bạch Chỉ kinh hoảng thất thố run rẩy khép hai chân, một chút một chút sửa sang quần áo mình đã nhăn thành một đoàn. “Cho em thời gian suy xét. Tôi sẽ không ép buộc em.” ánh mắt người đàn ông theo quần áo di động, thẳng đến cảnh xuân một chút một chút bị vải dệt màu xám che đậy, hắn mới cầm lấy một gói thuốc lá, rời phòng ngủ, khép cửa lại. Bạch Chỉ cắn môi, ở trên giường tự ôm lấy mình, run nhè nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương