Ngục Quỷ

Chương 36



Lúc bị vứt lên tế đàn, Thuỷ Căn cảm thấy cái mông nở hoa mất tiêu rồi, cậu đau đến méo miệng.

“Thao… thao cả nhà ngươi!” Nhìn đám nhân trụ phía dưới ngẩng đầu nhìn cậu, Thuỷ Căn tức giận mở mồm chửi Thác Bạt Thiệu.

Nhưng cậu phát hiện Thiệu cũng đang sửng sốt nhìn cậu, dường như cũng không biết tại sao cậu lại bị ném lên đài.

Lúc này ánh trăng trút xuống như những sợi tơ trói chặt lấy Thuỷ Căn. Cậu muốn chạy nhưng lại không thể động đậy. Liên tưởng đến tình cảnh xảy ra với Phùng cục trưởng ban nãy, khi ánh trăng chiếu trên làn da, cậu run rẩy đến từng lỗ chân lông.

Lúc này, ánh sáng trên vách động càng toả ra mạnh mẽ, Thuỷ Căn dùng khoé mắt nhìn cảnh tượng trên bức tường lại thay đổi.

Nhìn tới nhìn lui, cảnh tượng quen thuộc vô cùng!

Trong hình ảnh ấy, khắp nơi rực rỡ gấm hoa, bướm bay rập rờn, một nam tử mày kiếm anh tuấn vận hoa phục (quần áo lộng lẫy) đứng cùng Vạn Nhân cũng một thân hoa phục.

Hình ảnh này cũng chỉ có hình, mà không có tiếng, nhưng Thuỷ Căn dường như lại nghe thấy tiếng la hét thảm thương của thiếu niên trong giếng cách đó không xa.

Hình ảnh này bắt đầu chồng chéo lên cảnh mộng không hoàn chỉnh ngày trước.

Cậu không kiểm soát được bản thân và mở miệng, nhưng giọng nói cậu phát ra lại trầm thấp mà đầy từ tính: “Thiệu làm việc xốc nổi, muốn lập công lớn, tự ý cướp sạch mấy nghìn tuấn mã của Nhu Nhiên tiến cống nước Tần, bị phụ vương xử phạt là đúng người đúng tội. Có điều sao lại đến mức bị treo trong giếng, chỉ sợ sẽ không sống nổi nữa. Sau khi hết giận, phụ vương nhất định sẽ hối hận. Hãy khuyên phụ vương, không bằng thuận nước giong thuyền, thả hắn ra thì hơn!”

Hình ảnh phát ra trong im lặng, miệng Vạn Nhân chuyển động mà không hề có tiếng nói.

Nhưng Thuỷ Căn biết rõ, Vạn Nhân đang cười lạnh: “Dựa vào cái gì muốn (…) giúp hắn?”

“Ngươi nghĩ rằng như thế là giúp hắn? Súc sinh làm cho phụ vương tức giận, theo lý mà nói thì chết chưa hết tội, nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, hiện tại Phùng sư ở trong triều có thế lực rất lớn, không ngừng mưu toan tranh giành binh quyền, chỉ sợ đến lúc hắn một tay che trời, sẽ đối phó với Vạn Nhân (…) Thác Bạt Thiệu tuy là phế vật được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, thế nhưng hắn vốn bất hòa với thiên sư. Chỉ cần có hắn làm rối tung mọi việc lên, thiên sư có lẽ sẽ không chú ý đến… Kỳ thực chính là giúp…

Mặt khác… Phụ vương gần đây gặp ác mông liên tục, còn cảm thấy ngực khó chịu, có ý định xây dựng từ đường tại thôn Bốc Vu, coi như đại xá cho những bạo dân kia. Chứng tỏ tấm lòng nhân hậu của phụ vương… Nhưng thiên sư không ngừng phá rối từ bên trong. Lần này, nhờ công tố giác tội lỗi của Thác Bạt Thiệu, phụ vương thưởng cho hắn hai nghìn hoàng kim, phí xây dựng không cần lo lắng. Chỉ có điều, thôn Bốc Vu ở nơi hẻo lánh, lúc trước nhờ có Phùng sư dẫn đường mới tìm đến được, mà nay lại đưa ra thời hạn, điều này cho thấy (thiên sư) sẽ không quản việc này nữa, vậy phải nhờ Vạn Nhân đến dẫn đường, xử lý, đến lúc đó, nhất định sẽ giúp an bài việc rời cung, không biết ý tứ…”

Vạn Nhân dường như rất hài lòng, cười nói: “Nếu (…) đã nói như vậy, (…) đành cố gắng đáp ứng thôi. Chỉ mong (…) có thể thực hiện lời hứa của mình.”

Nói xong phất tay, mấy người hầu sải bước đến, nhanh nhẹn kéo thiếu niên đang thoi thóp từ trong giếng ra.

Lần này Thuỷ Căn thấy rõ mặt mũi hắn, mắt sâu, gò má cao, khuôn mặt ẩn chứa tà khí, thực sự là một con thú hoang. Không biết vì sao, khi cặp mắt đỏ ngầu hung hãn ấy nhìn chằm chằm mình, cậu có cảm giác ánh mắt ấy sẽ không bao giờ có thể thay đổi.

Hình ảnh lại chuyển.

Tới một đại điện trang nghiêm, giữa tấng tầng lớp lớp binh lính mũ giáp chỉnh tề, có một thiếu niên người đầy máu bị hai gã binh sĩ mạnh mẽ ấn xuống. Còn nam tử mày kiếm anh tuấn ban nãy lại một thân long bào rực rỡ được đoàn người vây quanh, từ trên cao nhìn xuống.

Hình ảnh này rõ ràng hơn rất nhiều so với cảnh mộng, Thuỷ Căn nhìn rõ thiếu niên người đẫm máu kia chính là Thác Bạt Thiệu.

Một chén rượu tỏa lục quang được đưa đến bên miệng thiếu niên. Thiếu niên hất đầu, dường như không muốn chạm vào chén rượu, hắn trừng mắt, trong mắt tràn ngập oán hận và không cam lòng.

Thuỷ Căn lại không kiểm soát được mở miệng nói: “Thác Bạt Thiệu, phụ vương vừa nhập quan, (…) tội nghiệt chồng chất, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội! Cho dù là ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng, nhưng dù sao (…) cũng là đệ đệ của trẫm, được chết toàn thây, để giữ gìn thể diện hoàng thất… Trước (…) cũng đã từng trải qua, sinh tại hoàng thất, thân bất do kỷ, chỉ là tình huynh đệ, vẫn ghi nhớ trong lòng, ngươi hãy bình thản uống xong rượu độc, một mình gánh chịu tội nghiệt, chớ để liên luỵ đến mẫu thân của ngươi và… người khác. Về phần chuyện của y, nếu có thể hoàn thành, thì ta sẽ tận lực, ngươi cứ yên tâm đi…”

Khi nói, nam tử mày kiếm trong hình ảnh dường như cố ý vô tình mà quan sát đôi mắt của Vạn Nhân đang mặc đồ tang đứng bên cạnh.

Thiệu ngẩng đầu, cười quái dị bằng giọng nói khàn khàn khó nghe: “Ha ha ha ha, nói như vậy hôn quân kia đã chết? Được! Thác Bạt Thiệu coi như không uổng phí một hồi tâm cơ. Nhưng ngươi nhất định phải làm được chuyện đã hứa với ta, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Thác Bạt Thiệu đã nói hết, hắn một hơi uống cạn rượu độc, rồi thâm tình nhìn về phía người đứng bên cạnh nam tử mày kiếm: “Vạn Nhân, kiếp này không thể mãi mãi bên nhau, nhưng mong rằng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại, ngươi… kiếp này hãy quên (…) đi đừng do dự, nhưng kiếp sau, nhất định phải nhớ tới tìm ta…”

Lời còn chưa dứt, máu tươi đỏ sẫm đã từ thất khiếu tuôn ra.

Nhìn thiếu niên toàn thân cứng ngắc ngã xuống, nam tử mày kiếm khuôn mặt bỗng chốc trở nên đau đớn, bàn tay co giật, xiết lấy long bào trước ngực, một lúc sau, mới nghẹn ngào cắn răng nói: “Chỉ nguyện kiếp sau… Tất cả những gì đã thiếu nợ ngươi, ta sẽ trả… Bất kể bao lâu, ta nhất định đi tìm ngươi…”

Vạn Nhân trong hình ảnh luôn nghiêng mặt, không thể thấy rõ vẻ mặt của y, lúc này y ghé sát bên tai nam tử, không biết đang nói cái gì.

Nhưng Thuỷ Căn biết, trong mộng y rõ ràng ở bên tai mình cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Sao nào? Làm xong mọi việc rồi mới biết đau lòng? Ngươi cũng thật giả dối!”

Hình ảnh vẫn đang tiếp tục, chuyển tới một thư phòng.

Vạn Nhân đầu bù tóc rối chạy ào vào, giật lấy bản đồ trong tay nam tử mày kiếm: “Ngươi quả nhiên từng đến thôn Bốc Vu!”

Thuỷ Căn lại không tự chủ được lồng tiếng cho vị nam tử kia: “Đúng, ta từng đến thôn Bốc Vu, ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi nắm giữ thiên cơ sao? Nói cho ngươi biết, tất cả những việc ngươi làm đều là uổng phí tâm cơ! Lăng mộ của phụ vương ta đã xây xong từ lâu, mà ngày mai, chính là lúc Vạn Nhân ngươi bồi táng (chôn theo)!… Có ngươi bầu bạn… hẳn là Thiệu nhi sẽ không quá tịch mịch!”

Vạn Nhân kia nghe xong, tựa như phát điên bổ nhào về phía trước, miệng không biết đang nói cái gì.

Thuỷ Căn nhớ mang máng, y hẳn là quát lên: “Ngươi đừng tưởng rằng nắm giữ bí mật của thôn Bốc Vu là có thể đạt được mục đích! Hắn đã chết! Đã chết rồi, cho dù thật sự lại có kiếp sau, ta cũng nguyền rủa các ngươi không có kết cục tốt!”

Thuỷ Căn mở to mắt, đón chờ hình ảnh kế tiếp mở ra.

Nhưng Thiệu đứng ở bên hồ, đột nhiên quát một tiếng cắt ngang hình ảnh tiếp theo.

Hắn liều mạng dốc toàn lực bật lên, nhảy tới tế đàn!

Thuỷ Căn trong lòng vui vẻ: Sao không nhảy sang đây cứu mình từ nãy đi! Má nó, lúc lồng tiếng miệng nói đến sùi cả bọt mép rồi!

Lúc này những nhân trụ bắt đầu rục rịch, lại ngâm xướng ca khúc quỷ dị, ào ào xông lên bắt Thiệu.

Thiệu túm Thuỷ Căn lên, định nhảy ra từ cửa động phía trên. Lúc này Thuỷ Căn nhận ra thân thể cậu hình như có thể động đậy được rồi. Cậu thừa dịp những nhân trụ đó bận đấu đá nhau, từ trên tế đàn bò dậy, lúc này, cậu đột nhiên phát hiện ra rằng bề mặt của tế đàn không hoàn toàn bằng phẳng, mà ở chính giữa có một rãnh lõm xuống.

Mà lúc này, trên tường hiện ra cảnh một vị lão giả cầm một chuỗi vòng cổ óng ánh, cẩn thận đặt ở chính giữa tế đàn.

“Siêu. . . Độ. . . Ngô. . . Đẳng. . .” Tiếng ngâm xướng không ngừng quanh quẩn bên tai, đến mức làm người ta không thở nổi.

Thuỷ Căn bịt tai, ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thoáng thấy Phùng cục trưởng bị ghim lại trên tường, vòng cổ khảm Trấn hồn thạch trên cổ hắn giống hệt thứ mà vị lão giả trong hình ảnh đang cầm.

Trực giác của Thuỷ Căn mách bảo cậu phải làm cái gì đó. Cơ thể dường như không thể kiểm soát đi về phía trước, đạp lên đầu nhân trụ để đi về phía Phùng cục trưởng, mà những nhân trụ đó cũng ngoan ngoãn lạ lùng, để yên cho tiểu hài tử vững vàng đi qua.

Khi vòng cổ bị tháo xuống, Phùng cục trưởng mở hai con mắt nhuốm màu máu tươi: “Giết… Giết ta đi!”

Thuỷ Căn có lòng: “Anh bạn à, nhờ chuyện gì đỡ khó hơn đi, chuyện này thì ta thật không dám giúp ngươi đâu.” Nhưng thân thể cậu đã không thể kiểm soát được mà quay trở lại.

Khoảnh khắc cậu đặt vòng cổ vào cái rãnh, toàn bộ tế đàn bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Những nhân trụ ào ào đổ xuống, thân thể chúng vốn đã bị hủy hoại tàn tạ giờ đây đang từ từ tan thành máu loãng.

“Siêu. . . Độ. . . Ngô. . . Đẳng. . .” Âm thanh ai oán dần dần nhỏ lại, hồ sâu bắt đầu dâng lên đầy máu loãng, trong chốc lát chỉ còn lại tế đàn.

Lúc này, ánh trăng cũng mờ dần đi, Thuỷ Căn cảm thấy sức mạnh trói buộc cậu đã biến mất. Vì vậy bèn kéo cánh tay Thác Bạt Thiệu: “Đi thôi, còn chờ cái gì nữa? Ta không biết bơi đâu!”

Thiệu không nhúc nhích, chỉ trừng đôi mắt đỏ màu máu nhìn Thuỷ Căn như nhìn một con quỷ.

Thuỷ Căn cuống lên, chân mọc rễ rồi hay sao? Tại sao kéo mãi mà vị này vẫn không động đậy vậy.

Thuỷ Căn cân nhắc việc lội qua hồ nhân lúc nước còn cạn, nhưng khi cúi đầu thăm dò độ sâu của nước, cậu lập tức sợ đến ngây người bởi hình ảnh phản chiếu trong nước.

Màu đỏ sẫm, giữa làn sóng máu loãng, một nam tử anh tuấn mày kiếm, đang kinh ngạc nhìn mình, dung mạo kia không phải chính là anh bạn trong hình ảnh vừa nãy đã vì đại nghĩa diệt thân kia sao?

Thuỷ Căn không tin nổi lấy tay sờ sờ mặt mình. Và bóng người trong nước cũng làm động tác tương tự.

“Chuyện… Chuyện gì xảy ra vậy?” Thuỷ Căn lung túng ngẩng đầu hỏi, Thiệu ở một bên đứng như trời trồng.

Cái này phải hỏi ngươi mới đúng.

Thanh Hà Vương cuối cùng cũng có phản ứng, nghiến răng nghiến lợi bật ra mấy chữ: “Thác. Bạt. Tự!”

Sau một khắc, hắn như phát điên xiết cổ Thủy Căn! Thuỷ Căn liều mạng giãy giụa, thế nhưng cũng không lay chuyển được lực tay của Thiệu.

Ngay khi sắp nghẹt thở, cậu dường như thấy một đôi mắt sâu, hai má phồng phồng, là một em bé chừng bảy tám tuổi, trừng cặp mắt như một con thú nhỏ, gọi mình: “Vương huynh, ngươi thật là vô dụng! Đến rắn mà cũng sợ, sau này khi đi săn, ngươi cứ đi phía sau ta, dù là phi cầm tẩu thú cũng không thể tổn thương được ngươi!”

Có lẽ là thiếu dưỡng khí gây ra ảo giác? Khoảnh khắc kia, Thuỷ Căn bỗng chốc không còn muốn giãy giụa nữa, cậu nhắm mắt cười, trong lòng không ngừng vang vọng những lời này: “Chỉ nguyện kiếp sau… Tất cả những gì thiếu nợ ngươi, ta sẽ trả…”

Nhưng khi Thiệu chứng kiến nụ cười ấy của Thuỷ Căn, hắn lại chậm rãi buông tay, mặc cho Thuỷ Căn rơi vào hồ máu loãng, căm phẫn mà đập mặt nước xung quanh.

Sau đó bằng ánh mắt lạnh băng, hắn hướng về phía Thuỷ Căn nói: “Tự tay giết ngươi cũng làm bẩn tay ta!”

Nói rồi, hắn không chút do dự nhảy lên, thoát ra từ cửa động phía trên.

Lúc này, núi đá bên trong tế đàn rung chuyển, đá tảng rơi xuống làm bọt nước văng tung tóe.

Cái mai rùa kia sao lại chuẩn như vậy chứ? Thấy không? Kiểu này thể nào chả bị chôn sống?

Thuỷ Căn cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, sau khi ánh trăng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt cậu đã từ từ trở lại như trước.

Một mái tóc loăn xoăn như lông cừu, không dài không ngắn, bình thường, cái mặt xui xẻo đang nhìn mình như chết cha chết mẹ. Làm sao cậu có thể là Vạn Nhân phong hoa tuyệt đại chứ?

Cho dù cũng có mái tóc loăn xoăn, chẳng qua cũng chỉ là vụng về bắt chước đến nực cười.

Vừa rồi, nếu như hình ảnh kia là thật, vậy cậu thực ra là vương huynh mà Thiệu mỗi lần nhắc tới đều nghiến răng nghiến lợi – Thác Bạt Tự chuyển thế. Trong màn ái tình cảm động của Thanh Hà Vương cùng Vạn Nhân kia, hoàn toàn không có chỗ cho cậu.

Không đúng, vẫn có liên qua chứ, cậu là kẻ xấu xa duy nhất trong tấn bi kịch ấy, không chỉ tự mình ra lệnh giết đệ đệ, mà còn giết cả ái nhân mà hắn bảo vệ bằng cả tính mạng.

Như vậy xem ra cậu thực sự là chết vẫn chưa hết tội.

Thật đúng là một cuộc đời mười chín năm đầy ý nghĩa mà!

Hoá ra một đường gió bụi nhọc nhằn chạy đến một quỷ thôn bị tàn phá chỉ là để trả nợ!

Chỉ là, bọn Hầu tử, Tiểu Đao bị báo ứng bởi tội ác của kiếp này, còn cậu, Ngô Thuỷ Căn lại chôn thây nơi này bởi vì nghiệp chướng từ kiếp trước.

Trong lòng cảm thấy phẫn uất, cuối cùng, so với lúc trước hàm oan ngồi tù còn oan khuất hơn gấp bội!

Thuỷ Căn đảo mắt một vòng, nghển cổ lên thấy Phùng cục trưởng bị ghim lại trên tường, cậu gào lên: “Ta… Ta Ngô Thuỷ Căn không hãm hại các ngươi! Các ngươi dựa vào cái gì ức hiếp người khác như vậy! Dựa vào cái gì chứ!”

Cuối cùng, hài tử khóc òa lên, đáng tiếc rằng tiếng khóc chẳng là gì so với tiếng núi đá sụp đổ ầm ầm.

Máu loãng từ từ tràn vào miệng mũi cậu, có vài khối đá vụn sụp xuống nện trúng đầu cậu.

Lúc cả người lơ lửng trong nước, không thể nín thở được nữa, nước lạnh bắt đầu sặc vào trong phế quản, ý thức cũng từ từ tiêu tan.

Điều cuối cùng tiểu hài tử nghĩ đến chính là: đời này không thiếu nợ cái gì nữa phải không? Kiếp sau, nếu có kiếp sau, sẽ không thiếu nợ ai hết, gia gia chỉ cần sống tốt phần mình là được rồi…

Ngay tại thời điểm đó, cậu cảm thấy nước ở trên bắt đầu cuộn sóng, nhọc nhằn mở mắt, cậu mơ hồ thấy một bóng đen đang bơi về phía mình.

Hắc vô thường tới đón mình ư?

Tiểu hài tử cười khép mắt lại, an tâm đợi sang thế giới bên kia…
Chương trước Chương tiếp
Loading...