Ngục Thánh

Quyển 1 - Chương 16: Mày muốn mơ lần nữa không?



Vài phút sau, Nghiêm Thu lái xe chở Vô Phong và Hỏa Nghi đến khu vô gia cư. Họ dễ dàng tìm thấy Oa Lạc đang say sưa ngủ trong đống đồ cũ. Ban đầu Hỏa Nghi dụ khị Oa Lạc vui chơi ăn uống nhưng thằng nhóc không dễ nghe lời. Nó khăng khăng ở lại dù Hỏa Nghi mời mọc kiểu gì đi chăng nữa. Ngọt nhạt chán, hai gã đành dùng sức thô bạo đưa Oa Lạc lên xe. Trên đường đi thằng nhóc liên tục gào thét chửi bới mọi người, kể cả Nghiêm Thu. Tên tóc đỏ rất muốn tát thằng ranh con láo toét nhưng phải nhịn.

Khác gã pháp sư, sự kiểm tra với Oa Lạc diễn ra khá nhanh, sau nửa tiếng đã có kết quả. Công chúa xác nhận linh hồn thằng bé tồn tại sức mạnh Quỷ Vương. Điều này chứng tỏ Hỏa Nghi suy luận đúng. Oa Lạc chưa đến tuổi trưởng thành phù hợp câu thơ ”linh hồn nhỏ bé”; “cái nhìn sâu thẳm dưới dòng cát bình yên” ám chỉ ngoại hình của Oa Lạc: máu tóc màu cát phủ đôi mắt xanh nước biển. Và năm năm qua Oa Lạc vẫn không đỗ lớp dự bị hộ vệ, hoàn toàn tương ứng “ước nguyện chưa thành”.

Linh hồn Quỷ Vương đã ngấm vào linh hồn Oa Lạc khá lâu. Đại thánh sứ Tây Minh đang thực hiện phép phong tỏa trên người thằng nhóc. Phép thuật này sẽ ngăn Quỷ Vương bùng phát sức mạnh và nhóm công chúa có đủ thời gian đem nó về Thánh Vực. Tại đó các thánh sứ sẽ tiến hành nghi lễ thanh tẩy nhằm trục xuất linh hồn Quỷ Vương. Nhưng sự tình không chỉ có vậy, công chúa cho biết thêm Oa Lạc chắc chắn sẽ chết trong lễ thanh tẩy vì hiện giờ thằng bé và Quỷ Vương đã đồng nhất linh hồn. Nếu thứ này bị tiêu diệt, thứ kia sẽ chết theo.

Vô Phong ngẩn người trước thông tin trên. Có thể cái chết sẽ giải thoát cho Oa Lạc khỏi nỗi đau tật nguyền và chấm dứt quãng đời mơ mộng hão huyền của nó. Nhưng thâm tâm Vô Phong lợn cợn nuối tiếc; Oa Lạc mới mười bảy tuổi, cái tuổi quá trẻ để chết.

Sự nuối tiếc ấy nhanh chóng tiêu biến khi công chúa xuất hiện. Nàng đi qua Vô Phong, mái tóc lơ vơ những sợi mỏng tang đánh động tâm trạng ủ rũ của hắn. Vô Phong nhớ kể từ ngày khởi hành, hắn chưa có dịp tiếp xúc với nàng thêm lần nào nữa. Tên tóc đỏ vô thức bước theo, lòng mong ngóng nàng quay lại và để ý tới hắn – một mong ước ngốc ngếch.

Lục Châu dừng chân trước phòng điều trị. Vô Phong định bước đến song vừa thấy bóng dáng Chiến Tử bên cạnh công chúa, hắn liền né sang góc khuất rồi thò đầu theo dõi đôi nam nữ. Trong trí nhớ của hắn, Chiến Tử hiếm khi trò chuyện cùng ai quá hai phút. Gã luôn giữ bộ mặt nước đá với người đối diện kể cả người đó là công chúa. Ngay lúc này đây, chỉ có công chúa độc thoại còn gã vẫn im lặng, thi thoảng gật đầu hoặc lắc đầu thay câu trả lời. Theo lẽ thường, các cô gái sẽ chẳng bao giờ ưa loại người như Chiến Tử. Quái lạ là Lục Châu và Chiến Tử dính chặt nhau tựa hình với bóng. Vô Phong đang cố lý giải xem công chúa thích thú gã ở điểm nào.

Cửa phòng điều trị bật mở, ngài Tây Minh mệt mỏi bước ra. Lục Châu sốt sắng:

-Sao rồi thầy?

-Phép phong tỏa thành công. Oa Lạc hơi mệt, cần một người giúp thằng bé…

Tây Minh ngó quanh, ánh mắt rơi trúng vào gã lính bịt mặt đang thập thò sau bức tường. Ông vẫy tay gọi:

-Vô Phong hả? Cậu trông chừng Oa Lạc nhé?

Vô Phong ngắn mặt. Yêu cầu của đại thánh sứ là mệnh lệnh tối cao, hắn phải nghe lời. Cơ hội “thể hiện” trước công chúa phụt tắt, tên tóc đỏ nhìn nàng rời đi mà lòng tiếc ngẩn tiếc ngơ.

Vô Phong đẩy cửa bước vào phòng điều trị. Căn phòng sạch sẽ nhưng kín mít không cửa sổ. Oa Lạc nằm trên giường, người mặc áo trắng toát, ánh mắt vô hồn. Nó chẳng để ý có người mới xuất hiện. Biết thằng nhóc muốn được yên tĩnh nên Vô Phong hành động nhẹ nhàng tránh gây tiếng ồn.

Về vấn đề của Oa Lạc, ngài đại thánh sứ không vòng vo. Ông đã nói mọi chuyện cho thằng nhóc, từ Quỷ Vương, mệnh lệnh nữ thần và kết cục đang chờ đợi nó ở Thánh Vực. Tây Minh hiểu rằng che đậy sự thật bằng những ngôn từ an ủi là gây tội ác với Oa Lạc. Thằng bé chưa thực sự lớn nhưng cũng sắp đến tuổi trưởng thành, nó phải biết sự thật.

Đáng tiếc nó chưa đủ lớn để đón nhận cái chết một cách bình thản.

Người ta đã điều tra rõ ràng thân thế của Oa Lạc. Nó vốn thuộc một gia đình có truyền thống pháp sư. Năm Oa Lạc mười tuổi, gia đình gặp tai nạn phi thuyền giữa sa mạc. Cha mẹ chết hết, chỉ riêng Oa Lạc sống sót nhưng di chứng chấn thương nặng nề. Đôi chân của nó dần mất cảm giác, sau một thời gian thì liệt hẳn. Kể từ đó thằng bé sống cùng chiếc xe lăn năm này qua năm khác. Oa Lạc đã từ chối vào cô nhi viện bởi trẻ con ở đó chỉ được phép học khoa học thường thức trong khi nó muốn trở thành pháp sư. Không nhà, không đủ tiền đóng học phí pháp sư, thằng bé quyết định sống tại khu phố nghèo khổ. Kiếm được bao nhiêu tiền, nó dành hết vào việc lân la làm quen những pháp sư hành nghề tự do và nhờ họ chỉ dạy. Tất nhiên cuộc đời không phải ai cũng hảo tâm. Oa Lạc từng bị lừa hết tiền và bị đánh thừa sống thiếu chết.

Cả tiếng đồng hồ tẻ nhạt trôi đi. Ngủ gà ngủ gật chán, tên tóc đỏ chống cằm nhìn Oa Lạc. Hắn ái ngại cho thằng bé. Nếu chọn cô nhi viện, cuộc đời nó chưa chắc đã tệ hại thế này. Nó có thể học hành, làm một công việc phù hợp, sống nốt quãng đời trong yên bình. Biết đâu nó sẽ có một cô bạn gái? – Vô Phong nghĩ thầm.

Nhưng thời gian không bao giờ quay ngược để sửa chữa quyết định sai lầm.

Năm năm bám đuổi giấc mơ pháp sư dù năm nào cũng bị đánh trượt, Oa Lạc thực kiên nhẫn. Một sự kiên nhẫn đầy ngu ngốc. Không cha không mẹ, không ai vẽ con đường đúng đắn cho thằng nhóc và rồi tự nó vẽ ra những giấc mơ tươi đẹp nhưng tuyệt vọng.

Thằng nhóc khó nhọc trở dậy, phép phong tỏa đã làm nó yếu đi nhiều. Trông thấy thằng bé muốn lấy một cốc nước, Vô Phong định giúp thì Oa Lạc hét lên:

nguồn .

-Tự tôi làm được!

Miệng nói tự mình làm nhưng Oa Lạc cố lắm mới có thể ngồi. Vô Phong cười khẩy đoạn đặt cốc nước vào tay nó rồi cười:

-Bớt ương ngạnh đi, thằng ranh!

Oa Lạc nhìn hắn, đôi mắt đến quá nửa là lòng trắng. Tên tóc đỏ chẳng phản ứng trước thái độ thù địch ấy, bọn trẻ ranh mười bảy tuổi luôn hung hăng và khó bảo. Vả lại hắn không muốn đôi co với người sắp chết. Những kẻ sắp chết luôn xua đuổi người khác nhưng kỳ thực lại muốn người ta quan tâm chăm sóc mình.

Tên tóc đỏ hất hàm hỏi:

-Tại sao mày muốn làm pháp sư?

Oa Lạc không trả lời, ánh mắt lầm lì như đang trả lời “đó không phải là chuyện của hắn”. Vô Phong tiếp lời:

-Mày không thấy chán khi theo đuổi cái lớp hộ vệ dự bị? Mày không hiểu là người ta chỉ tiếp nhận những thí sinh lành lặn thôi sao?

Hắn đoán Oa Lạc sẽ nổi khùng. Nhưng trái với dự đoán, thằng nhóc chỉ im lặng. Nó cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ. Nó sợ chết.

Oa Lạc là một gã trai chưa lớn. Những gã trai mười bảy tuổi thường ôm ấp khát vọng, đặt khát vọng giữa trời đất như chứng minh sự tồn tại của bản thân. Nhưng chúng chỉ nhìn thấy cơn gió mà không thấy cơn lốc, thấy cơn mưa mà không thấy cơn bão, thấy ánh nắng mà không thấy sự khô hạn. Những giấc mơ cứ chết dần chết mòn, cuối cùng chết nơi nào đó trong cõi lòng.

Giấc mơ sai lầm thường đưa đẩy người ta đến bờ vực thất bại. Tới lúc ấy, giấc mơ đẹp đẽ thuở nào bỗng thật thảm hại. Vô Phong đã chứng kiến những cuộc đời như thế ở chợ rác. Vô số gã du thủ du thực lớn tiếng tuyên bố sẽ trở thành “thiên tử Uất Hận thành” – vua của chợ rác. Rồi sao? Người chết thảm, người tàn tật vĩnh viễn, số khác trông gương kẻ đi trước mà an phận giữ mạng sống nhỏ nhoi.

Càng theo đuổi giấc mơ, người ta càng nhận ra nó là ảo tưởng. Đáng buồn thay, nhiều người vẫn không chấp nhận nó là ảo tưởng. Những kẻ đó luôn nghĩ rằng mong ước sẽ thành và vấn đề chỉ là thời gian. Chỉ trong thời khắc cận kề cái chết, họ mới hiểu cuộc đời mình đã trôi qua một cách lãng phí.

Giấc mơ sai lầm, cuộc đời sai lầm.

Oa Lạc miên man suy nghĩ. Nó chưa từng nghĩ nhiều đến thế. Tên tóc đỏ nhìn ra đôi mắt thằng bé đầy tràn sự nuối tiếc. Phải, mạng người nhỏ bé lắm! – Hắn thở dài.

-Giấc mơ của ông anh là gì? – Thằng bé đột ngột lên tiếng.

Hàng lông mày trên mặt Vô Phong nhíu xuống. Dù không ưa câu hỏi riêng tư nhưng do thương hại thằng bé, hắn đành bịa chuyện:

-Tao á? Tao thích tiền!

-Dùng tiền để làm gì?

-Mày sẽ làm được tất cả với tiền. Mày sẽ mua được mọi thứ, kể cả đàn bà! He he!

Oa Lạc nhếch mép:

-Phải rồi, mặt ông anh dê cụ thế kia cơ mà!

Vô Phong nhướn mắt, tay chỉ chiếc mũ len:

-Mày đã thấy mặt tao bao giờ đâu?

Thằng nhóc cười:

-Chỉ cần nhìn đôi mắt, tôi có thể biết ông anh là một gã hám tiền, dê cụ, thiếu thông minh và… hèn nhát.

-Tao hèn nhát?

Oa Lạc cười toe toét:

-Ở bãi cống ngầm, ai nấp sau lưng chị Tiểu Hồ thế?

Tên tóc đỏ khịt mũi:

-Cứ cho tao là loại người đó đi, rồi sao nữa?

-Đấy là vấn đề! Loại người như ông anh luôn mơ những giấc mơ tầm thường!

Vô Phong cười sằng sặc:

-Cứ cho nó tầm thường đi! Ngoài kia có hàng vạn người giống tao. Còn mày? Mày tự hỏi xem có ai giống mày không? Làm hộ vệ thánh sứ với đôi chân què? Mày nghĩ cuộc đời tươi đẹp thế à?

Oa Lạc rít qua kẽ răng:

-Tôi chưa cố gắng đủ nên giấc mơ chưa thành hiện thực! Tôi đang cố hết sức vì nó! Tôi sẽ thi tiếp! Tôi sẽ đỗ! Nhưng các người đang ngáng chân tôi! Quỷ Vương cái con khỉ gì? Các người là một lũ dối trá!

-Nếu năm nay vẫn trượt, mày định thế nào?

-Tôi sẽ thi tiếp! Thi cho đến khi người ta chấp nhận tôi!

Tên tóc đỏ cười khẩy:

-Tỉnh ngộ đi nhóc con. Cuộc đời không có cổ tích. Chính mày cũng biết điều ấy, chẳng qua mày đang tự lừa dối mình thôi.

Oa Lạc không thể trả lời. Nó quay mặt đi, đôi tay run rẩy bấu chặt thành giường. Vô Phong biết hắn đã buông lời xúc phạm nặng nề. Chửi rủa cùng lắm chỉ động chạm nhân phẩm mà nhân phẩm là thứ hay biến đổi, nhưng giấc mơ là đặt cược cả sinh mạng. Còn gì đáng buồn hơn khi sự tồn tại của sinh mạng bị phủ nhận?

Khi gặp cây Vạn Thế, tên tóc đỏ đã tin cổ tích có thật. Nhưng hắn nhận ra cổ tích chỉ dành cho một số người. Cổ tích rất đẹp và không bao giờ chứa chấp những kẻ làm ô uế sắc đẹp của nó. Một kết thúc tươi đẹp sẽ chẳng bao giờ dang tay đón lấy kẻ tàn phế như Oa Lạc.

Căn phòng nặng nề sự câm lặng. Ngọn lửa nhiệt huyết trong Oa Lạc nguội dần, giấc mơ tan vỡ thành tro tàn bơ vơ vô định. Vô Phong cảm thấy tội lỗi. Hắn đã giết một giấc mơ, giết một đời người. Mười bảy năm sống của Oa Lạc đã chết. Giờ đây thằng bé chỉ là một cái xác không hồn. Nó buông thõng đôi tay như con chim gãy cánh đang lê những bước cuối về phía mặt trời.

Không gian bỗng vang lên tiếng gõ cửa, giọng công chúa vọng vào:

-Phong à, Phong?

Vô Phong mở cửa. Hắn thấy bên cạnh nàng là một nam y tá, công chúa chỉ vào người này rồi nói:

-Anh ta sẽ kiểm tra sức khỏe Oa Lạc. Phiền anh một chút được không?

-Vâng, vâng, không vấn đề gì! – Tên tóc đỏ gật đầu lia lịa.

Viên y tá đóng cửa phòng. Chỉ còn lại hai người đứng giữa hành lang trống vắng. Cơ hội trò chuyện với công chúa mà Vô Phong mong ước bấy lâu đã đến. Đúng thời khắc quan trọng ấy, hắn… chẳng biết nói gì. Trái tim thôi thúc Vô Phong mở lời song rào cản lý trí ngăn hắn thốt những lời ngu ngốc. Thấy hắn luýnh quýnh chân tay, công chúa hỏi:

-Anh sao thế? Không khỏe à?

Vô Phong nuốt nước miếng, cố gắng giữ ngữ điệu bình thường:

-Ồ không, không! Tôi tự hỏi tại sao công chúa biết tên tôi?

Lục Châu trả lời:

-Thầy Tây Minh và Tiểu Hồ thường nhắc đến anh.

-Ồ, ra thế…

Không khí trở về trạng thái im lặng. Công chúa đang mải suy nghĩ công việc nên không rảnh tán gẫu. Vô Phong líu ríu miệng lưỡi sắp xếp ngôn từ song chữ nghĩa trong đầu bay biến gần hết, không thể phát ngôn ra hồn. Bắt đầu câu chuyện với một cô gái đã khó, với công chúa lại càng khó hơn. Vô Phong cho rằng phải dùng lời lẽ thật ấn tượng mới thu hút công chúa. Nhưng ngộ nhỡ nàng nghĩ hắn bày trò hề thì đúng là nhục hết chỗ nói. Hắn vừa nghĩ vừa say mê ngắm nhìn công chúa. Lục Châu bất giác nóng gáy, nàng quay sang hỏi:

-Anh ổn chứ?

Vô Phong giật mình, luống cuống đáp:

-À… à, cái hoa tai của công chúa… tôi nhớ ở đất thánh, mấy con đọa ngã cứ nhìn nó suốt!

Lục Châu tươi cười giải thích:

-Nó là “vật biểu trưng” của nữ thần hộ mệnh A Sát Ca. Nhiều thế kỷ trước, loài đọa ngã chuyên hại người, A Sát Ca đã giao chiến với con đầu đàn và chiến thắng. Bà ấy bắt nó suốt đời phải đưa các thánh sứ đến cây mẹ Vạn Thế. Anh thấy những cây thương cắm trên người con đầu đàn chứ? Là do A Sát Ca làm đấy! Vì thế chúng rất ghét A Sát Ca. Chúng có ác cảm với tôi vì nhìn thấy linh hồn nữ thần ẩn trong chiếc hoa tai.

-Nhiều thế kỷ? Đọa ngã sống lâu vậy à?

-Phải. Tuổi thọ của chúng khá cao.

Vô Phong tiếp lời:

-Ra thế! Vậy mỗi thánh sứ chỉ có một thần hộ mệnh?

Lục Châu cười:

-Vài thánh sứ pháp lực cao sử dụng tới hai thần hộ mệnh. Nhiều thánh sứ có thể đồng sở hữu một thần hộ mệnh…

Công chúa bắt đầu giảng giải những thông tin liên quan tới thần hộ mệnh. Người khác lắng nghe nàng sẽ thấy điều hay đáng học hỏi, riêng Vô Phong thì không. Tâm trí hắn đang mải miết lưu giữ hình bóng Lục Châu. Từng cơn rung động tràn qua lồng ngực của hắn, dấy lên giấc mộng hoang đường. Và tên tóc đỏ chợt nhận ra mình đang mơ chuyện cổ tích – thứ mà hắn đã giễu cợt Oa Lạc. Oa Lạc tự lừa bản thân bằng cách nghĩ “cổ tích có thật”. Còn Vô Phong luôn tự nhủ rằng “giấc mơ không có thật”. Thế nhưng hắn luôn ước mong ngày nào đó, công chúa sẽ nảy sinh tình cảm với hắn – một giấc mơ ngu ngốc. Sâu hút trong tâm khảm, hắn lúc nào cũng mong cổ tích được hiện thực hóa. So với sự dối trá khờ dại của Oa Lạc, sự dối trá thông minh của hắn thảm hại hơn rất nhiều.

Thấy tên tóc đỏ lơ đãng, Lục Châu ngừng nói. Nàng bẽn lẽn hỏi nhỏ:

-Tôi nói quá nhiều à?

-Ồ, không! – Vô Phong xua tay – Tôi… mải nghĩ về Oa Lạc.

-À phải! Thằng bé đáng thương. Chắc hẳn nó đang suy sụp tinh thần.

Lục Châu nói đúng. Tâm trạng Oa Lạc lúc này tồi tệ hơn bao giờ hết.

Thằng bé thẫn thờ nhìn bốn bức tường. Nó đang trở thành một người thông minh. Nó hiểu cuộc đời mình là một chuỗi sai lầm đã kéo dài mười bảy năm. Sự thông minh giúp nó chấp nhận những điều nó chưa từng chấp nhận. Nghịch lý thay, chính sự thông minh đang khiến nó ngụp lặn trong vũng lầy tuyệt vọng.

Viên y tá giục Oa Lạc uống thuốc nhưng thằng bé thờ ơ. Nói mãi không được, tay y tá đặt viên thuốc màu trắng lên miệng thằng bé. Oa Lạc bực mình nhổ toẹt xuống đất. Gã y tá thở dài:

-Lãng phí là không tốt.

Gã nhặt viên thuốc rồi nói:

-Thuốc này được bào chế từ bụi quang tố. Biết nguyên liệu quang tố chứ gì? Nó rất, rất đắt! Mày làm thế là xúc phạm người điều chế nó.

Oa Lạc nghiên cứu nghề nghiệp pháp sư đã lâu nên hiểu rõ sức mạnh kỳ diệu của quang tố. Thằng nhóc há hốc miệng:

-Ông… ông là ai?

Gã y tá bỏ mũ và khẩu trang để lộ gương mặt xương xẩu teo tóp. Nhanh như cắt, gã vồ đến bịt chặt miệng Oa Lạc, ống tay áo thòi ra một thanh kiếm thấm đẫm máu tươi. Mắt gã mở lớn, đồng tử vàng khè xoáy thẳng khuôn mặt thằng bé. Oa Lạc quá bất ngờ, nó ú ớ không hét nổi. Gã y tá cười gằn:

-Mày muốn mơ lần nữa không?

Sảnh chính sở cảnh vệ không bóng người. Ngài Tây Minh đang ngả lưng trên ghế thư giãn giữa không gian u tối. Mang tiếng thư giãn chứ thực ra tâm trí ông ngồn ngộn suy nghĩ. Một cảm giác bất an thi thoảng nhá lên rồi vụt tắt rất nhanh trong đầu Tây Minh. Oa Lạc gặp nguy hiểm chăng? Ngài đại thánh sứ không nghĩ vậy. Sở cảnh vệ được đội đặc nhiệm Vinh Môn bảo vệ, hơn nữa hệ thống phòng ngự khá chắc chắn. Tuy vậy lòng ông vẫn lấn cấn đôi điều mơ hồ. Tuổi già vốn hiếm khi chắc chắn chuyện gì.

-Tôi làm phiền ngài không?

Tây Minh dụi mắt đoạn trở mình ngồi dậy:

-Nghiêm Thu à? Cô cứ tự nhiên!

Nghiêm Thu kéo ghế ngồi gần ông rồi nói nhỏ:

-Đội đặc nhiệm đã sẵn sàng, chúng tôi sẽ hộ tống mọi người tới đường biên giới. Ngài định khi nào khởi hành?

-Rạng sáng mai, đợi Oa Lạc khỏe hẳn. Phép phong tỏa ảnh hưởng thể xác lắm! – Tây Minh đáp – Cô cử người kiểm tra thằng bé chưa?

-Vâng, chúng tôi đã mời tổ bác sĩ chuyên trách từ bệnh viện quốc gia…

Chiếc bộ đàm bên vai Nghiêm Thu bỗng rung lên từng hồi, cô gái nói:

-Đội trưởng đây! Chuyện gì thế?

Giọng nói hối hả đáp lại:

-Báo cáo, tổ y tế bị tấn công!

-Cái gì? – Nghiêm Thu đứng bật dậy.

Trên tầng ba sở cảnh vệ, đội đặc nhiệm Vinh Môn hoàn toàn sững sờ trước khung cảnh kinh hoàng. Mười nhân viên y tế bao gồm nam lẫn nữ đều đã chết. Trong số đó, một nam y tá đã bị lột áo đồng phục. Tất cả đều chung tình trạng thủng động mạch cảnh, máu dồn ép qua lỗ thủng trên cổ chảy lênh láng, chất lỏng đặc sệt bám vấy khắp nơi bốc mùi nhờ nhợ. Một người lính nói vào bộ đàm:

-Họ chết cả rồi, thưa đội trưởng!

Nghiêm Thu và ngài đại thánh sứ nhìn nhau rồi vội vã chạy về phòng bệnh của Oa Lạc. Hai người thầm mong mọi chuyện chưa quá muộn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...