Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 33: Ngắm trăng mà say đắm [1]



Mặc dù mặt trời đã nhô lên nhưng lại bị tầng mây che khuất, chỉ còn một cái mâm trắng nhàn nhạt.

Sở Hạo ngồi ở đại sảnh, nhìn Diệp Ngưng Hoan bưng mâm cháo lên. Viện này không lớn, vòng ôm lại, có tường viện độc lập, chỉ có chừng mười phòng, hai bên có tiểu lâu, có thể trông ra cảnh phía xa bên ngoài, trước sau đều có tiểu viện, phía sau còn có giếng.

Cái viện nhỏ này tọa lạc tại góc đông bắc Tiểu Vân Cư, chỉ có Diệp Ngưng Hoan, Lục Vân, Đông Anh ở đây. Vân Tê Lam mỗi ngày đều tới, Thụy nương có khi cũng ở đây, còn lại những người không có nhiệm vụ đều không thể vào, cho nên cũng rất rộng rãi.

Bên ngoài có một mảnh rừng cây ăn quả, sau đó là vườn hoa cúc, vô cùng yên tĩnh, món cháo là do Diệp Ngưng Hoan dậy sớm làm.

Cái tên khốn Sở Hạo này thật là một người không bớt lo, ngày hôm qua giữa ban ngày ban mặt đột nhiên lại đây, không nói hai lời đã giày vò nàng gần chết, hắn đưa nàng trở về lúc nào, hắn trở về khi nào đều không rõ.

Sáng sớm nàng vẫn còn ngủ mơ đã bị hắn dựng đầu dậy, còn xua nàng đi hầm cháo nấu cơm.

Bởi vì xuống bếp nên Diệp Ngưng Hoan không ăn mặc quá phiền phức. Nàng mặc một bộ váy trắng vạt áo viền hoa mẫu đơn, tóc dài búi rũ xuống, chỉ dùng cây trâm đàn hương cố định. Lỗ tai cũng không mang khuyên tai đính tua rua ngày hôm qua, nhưng mà có một cây ngân châm khác. Mặt không trang điểm, nước da trắng mịn như tuyết, hai tròng mắt như đẫm nước.

Nhìn như nhu nhược, nhưng tâm lại vững vàng.

Sở Hạo nhìn cháo trong chén, cháo cẩu kỷ củ từ, có thêm bột củ sen vú bò, còn có nấm trộn sợi măng. Diệp Ngưng Hoan đưa muỗng bạc cho hắn, hắn khuấy qua khuấy lại rồi nếm thử một miếng, không hề khách khí mà phê bình: “Cháo hầm chưa nhừ, nàng nhìn thử xem, nước là nước, gạo là gạo. Củ từ còn lớn như vậy, nghẹn chết người ta.”

Diệp Ngưng Hoan không để ý đến hắn, chỉ lo gắp bánh đặt lên cái đĩa trong tay hắn. Lời ngươi nói càng nghẹn chết người ta! Nếu muốn hầm cháo cũng đừng thúc giục chứ, cứ như quỷ đòi mạng đứng ngồi không yên, bệnh quý nhân ngại này ngại kia đi chỗ nào phạm chỗ nấy.

Sở Hạo nếm nếm, tiếp tục phê bình: “Cháo không mềm, còn có cặn nữa chứ.”

Ăn cái gì cũng không lấp được miệng của ngươi! Diệp Ngưng Hoan mắng hắn trong lòng.

Sở Hạo còn không thôi, nói nhảm hết bài này đến bài khác: “Tài nấu nướng của nàng cũng quá tệ, bây giờ tay cũng không còn run, phải luyện cho tốt.”

Diệp Ngưng Hoan rũ mắt làm ra vẻ nhỏ bé, trong lòng lại đối với hắn “một lời không đổi” (*). Luyện cầm đũa còn lâu như vậy, làm mấy chuyện này chắc không tệ.

(*) nguyên văn là “nhất ngôn cửu đỉnh”: một lời nói thốt ra như nâng chín cái đỉnh

Nàng đang suy nghĩ, một muỗng cháo đã đưa thẳng đến bên môi nàng, thấy hắn nâng cánh tay đưa ra phía trước: “Nàng nếm thử đi.”

Nàng liếc mắt thấy trong phòng vẫn còn Lục Vân và Đông Anh, hai người đều đang cười trộm. Nàng nhất thời có chút xấu hổ, ngậm cháo rồi nuốt, ặc… Quả thật có cặn.

Nét mặt Sở Hạo như có ý “Ta nói không sai chứ”, Diệp Ngưng Hoan đưa tay lấy cái mâm, lẩm bẩm: “Nếu không…” Sở Hạo kéo nàng một cái, chân nàng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã vào lòng hắn.

Tay Sở Hạo vòng quanh càng thêm lực, nàng liền thật sự ngã vào lòng hắn. Hắn vân vê vành tai của nàng, nói: “Hôm nay cứ như vậy đi.”

Diệp Ngưng Hoan thật sự không được tự nhiên, nhịn không được mà hơi giãy dụa, thấp giọng nói: “Dạ dạ dạ, thiếp thân nhất định khổ luyện tài nấu nướng, lấy tiêu chuẩn ngự trù mà yêu cầu bản thân…”

Sở Hạo cong mắt, nghe nàng xưng hô khiêm tốn như vậy, đang cúi đầu cắn nàng mấy cái thì thấy Thụy nương quẹo vào trong viện, cầm trong tay một cái túi lớn, đang xách váy đi vào đại sảnh.

Diệp Ngưng Hoan nhân cơ hội thoát thân, thấy vẻ mặt Thụy nương tươi cười, không khỏi hỏi: “Thụy cô cô đi đâu vậy, sao lấy nhiều món thế này?”

Thụy nương hành lễ với Sở Hạo xong thì giao mấy món đồ cho Lục Vân, còn mình lấy một chiếc khăn ra lau tay nói: “Mới vừa rồi đụng phải La Cơ, biết điện hạ tới lại không dám quấy rầy, liền giao thuốc cho ta cầm lại đây.”

Thủ hạ Vân Tê Lam có Tam Mị: La Cơ, U Cơ, Vân Cơ. La Cơ từng ở Nhã Nhạc Cư chừng mười năm, huấn luyện mỹ nhân các loại tài nghệ cùng với kỹ năng hấp dẫn nam nhân. Dáng dấp vô cùng xinh đẹp lại rất phong tình, từng là thần tượng của Diệp Ngưng Hoan nha! Lúc trước nhảy “Tứ Ba Toàn Phi” cũng là dựa vào sự chỉ bảo của nàng ta. Chỉ có điều trước Tết Đoan Ngọ nàng ta chưa từng xuất hiện ở Nhã Nhạc Cư, Diệp Ngưng Hoan còn tưởng rằng nàng ta thăng chức đi chỗ khác, hóa ra đã trở lại rồi.

Tiểu Vân Cư này, cùng với Tống gia trang phía bắc núi Ô Sào, kỳ thật đó là đại bản doanh của Ảnh Nguyệt Môn. Hai thôn trang này, khế đất một cái do nhà mẹ đẻ trắc phi Lư Tùng Vương sở hữu, cái còn lại là Tống gia sở hữu, Tống thị cũng có quan hệ thân thiết với Lư Tùng Vương. Hai thôn trang đều có đủ loại nghề nghiệp, trồng dâu và các loại hoa quả khác, chế tạo lụa là. Mấy thủ hạ của Vân Tê Lam đều có thân phận ngoài mặt. Có thể xé chẵn ra lẻ, phân tán các nơi. Cho dù muốn tra cũng cực kỳ khó khăn.

Lục Sương Lăng từng học Ảnh Nguyệt Đao, chỉ có điều chiêu thức của hắn thiếu vài phần nhẹ nhàng, thừa vài phần sắc bén.

Diệp Ngưng Hoan cũng biết chiêu thức Ảnh Nguyệt Đao, nhưng mà thứ nàng học là động tác võ thuật đẹp, hơn nữa còn hoà hợp thành vũ đạo.

Thụy nương lại hỏi: “Mới vừa nghe La Cơ nói, ngài muốn Lâm Tịnh trở về?”

Sở Hạo tuy là ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn hụp cạn cháo, còn ăn thêm mấy miếng bánh, Đông Anh nhìn ở trong mắt mà không khỏi mỉm cười.

Hắn thờ ơ nói: “Ừm.”

Thụy nương bước nhanh về phía Sở Hạo, nói: “Công phu Lâm Tịnh không tệ, cũng rất thông minh.”

“Đợi đến khi hồi kinh thì giao cho Sương Lăng mang nàng ta theo.” Sở Hạo nói.

Thụy nương kinh ngạc: “Chẳng lẽ điện hạ muốn cho nàng ta gia nhập ám cục sao? Nàng ta là con gái mà!”

“Đã có tài cán thì bất kể nàng ta là nam hay nữ. Huống hồ lại là ám cục. Không ghi vào Ương Tập.” Sở Hạo lại thờ ơ: “Tài đánh đàn của nàng ta rất tốt, có thể nói tiếng nói nét mặt đều tốt, có thể dùng không ít.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn cái vẻ phóng đãng kia của hắn, trong lòng vô cùng khinh thường, sắc quỷ!

Thụy nương liếc nhìn Diệp Ngưng Hoan, Diệp Ngưng Hoan bị cái liếc mắt này của Thụy nương làm cho phát bực. Gì chứ, thật là một ánh mắt biết xoa dịu người khác.

Diệp Ngưng Hoan nóng lòng thoát khỏi cảnh lúng túng, nói: “Phòng bếp còn hầm canh, ta đi xem một chút.”

Sở Hạo ừ nhẹ một tiếng, Thụy nương thấy Diệp Ngưng Hoan đi vội vội vàng vàng thì không khỏi tiến lên hỏi: “Lâm Tịnh đã là Thập Sát của Ảnh Nguyệt Môn, ngài cho nàng ta đi, vậy Ảnh Nguyệt Môn chẳng phải nghi ngờ điện hạ muốn nắm lấy nhược điểm bọn họ?”

Sở Hạo đưa chén nước súc miệng qua, không nhanh không chậm mở miệng: “Biết rồi.”

Biết rồi? Lời này nghe quen tai, nhớ có một lần hắn nói như vậy, là năm mười một tuổi nhỉ? Hắn hồi cung không lâu liền được ban phủ, từ trong cung chuyển ra ở Tịnh Hải Tà Nhai.

Tiên đế gia từ sau năm Khai Minh thứ bốn mươi thì thân thể ngày càng sa sút, không còn quan tâm việc gì, giao cho Thái tử giám quốc. Tới năm Khai Minh thứ bốn mươi bốn, thân thể càng thêm không tốt, Thái hậu bận hầu bệnh, Thái tử bận chính vụ, đối với Sở Hạo mười một tuổi có lòng mà không có sức, đành phải cho một đống nô tài vây quanh người lo liệu.

Sở Hạo xuất cung phong phủ, con cháu tôn thất cùng với đám quyền quý có mưu đồ ở kinh thành đều nịnh bợ. Tiên đế đã mấy năm không xử lý công việc, do Thái tử Sở Lan nắm quyền. Đợi sau khi Tiên đế qua đời, Thái tử đương nhiên hợp lẽ mà đăng vị. Vua nào triều thần nấy, nào không moi tim vì tiền đồ của mình? Trước đó Sở Hạo luôn ở tại Phất Đài Tự, cho dù muốn nịnh bợ cũng với không tới, nay có thể coi là trở về, lại xuất cung phong phủ, ngay ở dưới mí mắt. Không thể trực tiếp lấy lòng Thái tử, lấy lòng đứa trẻ này có vẻ dễ dàng hơn.

Cũng là các thể loại người nối liền không dứt, cứ làm cho Sở Hạo lệch lạc lừa gái. Phương thức mua vui nhiều không kể xiết, một ngày mười hai canh giờ vốn không có thời gian nhàn rỗi.

Thái tử lúc trước chỉ định Văn Học Sĩ dạy hắn thi thư hiếu lễ, lúc hắn tới Phất Đài Tự, Văn Học Sĩ còn rất trung thành đi theo. Phất Đài Tự thanh tịnh, Văn Học Sĩ nghe nhiều biết rộng, phương trượng Phất Đài Tự lại là cao tăng đắc đạo, Sở Hạo tai nghe mắt nhiễm, thân thể hết bệnh, trong lòng cũng hiểu thấu.

Chỉ có điều gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Sau khi trở về, Văn Học Sĩ muốn gặp hắn càng thêm khó khăn, hắn không phải theo tôn thất họ Sở xem chọi gà thì cũng theo đám con cháu nhà quyền quý chạy đi phóng ưng cưỡi ngựa, sau thậm chí còn phát triển đến mức dạy hắn tìm thứ kỳ lạ săn cái đẹp, có thể nói là không từ bất cứ việc xấu nào.

Nô tài lớn nhỏ bên cạnh hắn chỉ lo dỗ chủ tử vui thì được ban thưởng, nào biết khuyên bảo?

Bà và Phùng Đào trái lại rất nóng nảy, liều mạng nửa đời người từ bỏ cái mặt mo này cũng phải khuyên hắn, nhưng hắn cũng không để bụng, chỉ cười cười nói “Biết rồi”, sau vẫn như cũ.

Lúc trước khi hắn nói như vậy, trong lòng bà luôn bất ổn, không chỉ một lần cùng Phùng Đào vác chủ chạy vào trong cung cáo trạng, nhưng mà lúc này, bà lại cảm thấy an lòng.

Diệp Ngưng Hoan tựa vào cạnh lò bếp húp cháo, nồi cháo hầm trên lửa nhỏ, lúc này cháo nhừ nước đặc, đúng là hợp, không giống gạo nước hai phần như lúc trước nữa.

Hết thảy đều đã xong, Sở Hạo đến đây, có nghĩa Sở Chính Diêu đã tới đường cùng. Gã nam nhân vẫn ôm mộng làm hoàng đế kia, cuối cùng ngay cả khi chết cũng phải trở thành bàn đạp cho người khác.

Có lẽ người bên ngoài cảm thấy thật đáng buồn, nhưng mà y, hẳn là cho đến chết vẫn dứt khoát.

Quên đi, quyền quý đấu đá ngươi chết ta sống, tiền đồ phú quý không gì hơn cái này, có quan hệ gì với nàng đâu?

Cuộc sống của nàng còn phải tiếp tục. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế dài, nhìn cháo trong chén, đột nhiên không có khẩu vị. Đang bưng thì ngẩn người, lại thấy một đôi chân tiến vào, giày đen thêu hoa viền chỉ bạc, không cần ngẩng đầu cũng biết chủ nhân là ai.

Sở Hạo hôm nay uống lộn thuốc, tự hạ mình chạy tới phòng bếp?

Diệp Ngưng Hoan đứng lên, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của hắn, đang nhìn nàng chằm chằm không chuyển mắt.

Nàng bị hắn nhìn mà hoảng sợ, đành cười gượng đưa chén cháo trong tay mình qua: “Điện hạ, còn… còn muốn ăn sao?”

Sở Hạo lại đưa tay đón lấy, Diệp Ngưng Hoan đưa được một nửa tay đột nhiên phản ứng kịp, cái chén này là mình ăn còn dư. Khuỷu tay ngoặt lại, Sở Hạo khẽ giật mình, Diệp Ngưng Hoan cười nói: “Có hơi nguội, hay là hâm nóng lại một chút đi?”

Sở Hạo giữ chặt nàng: “Không cần, ta không muốn ăn.”

Không muốn ăn còn nhận? Diệp Ngưng Hoan lại cười, Sở Hạo nhìn nụ cười của nàng: “Chớ có giả bộ, nàng giả bộ không giống.”

Diệp Ngưng Hoan rùng mình trong lòng, lại nhìn ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: “Ta không phải khổ sở cho hắn, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút bi ai, hoặc là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.”

“Nàng và hắn không giống nhau.” Sở Hạo nói, lại bổ sung, “Không phải chỉ thân phận.”

Diệp Ngưng Hoan cong khóe miệng: “Hiểu mà. Chỉ là công ơn nuôi dưỡng mười hai năm, chủ tớ một hồi… Muốn thật sự vô cảm, ta nói như vậy điện hạ cũng không tin.”

“Nếu ta đây nuôi nàng mười hai năm thì sao?” Sở Hạo đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Diệp Ngưng Hoan ù ù cạc cạc.

“Mười hai năm được rồi, bắt đầu tính từ bây giờ.” Sở Hạo căn bản cũng không tính giải thích, tự mình hạ quyết định, nói xong thì xoay người muốn đi.

Diệp Ngưng Hoan mơ hồ nhìn phía sau lưng hắn, chạy tới không đầu không đuôi nói cái gì vậy? Nuôi nàng mười hai năm, có ý gì?

Sở Hạo đi tới cửa lại nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: “Đúng rồi, nàng ở đây mấy ngày đi.”

“Ừm.” Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ một chút, lại nói, “Lư Tùng lạnh hơn Vĩnh An, nếu phải đợi đến trung tuần tháng sau thì sợ là còn phải may thêm mấy bộ áo dày mới đủ.”

“Trung tuần tháng sau? Hôm nay mới mười chín tháng mười.” Sở Hạo nhíu mày, xoay người lại đi thong thả sang đây.

Diệp Ngưng Hoan đột nhiên nghẹn lời, xong rồi, nhất thời lanh mồm lanh miệng, tên khốn này rất nhạy cảm.

Sở Hạo cười cười, đột nhiên véo lỗ tai nàng, nàng lập tức quay đầu theo khí lực của hắn, há miệng nói: “Ta đoán bậy, không nói cho bất kỳ ai nghe.”

“Ở đây nàng còn có thể nói với ai, Đông Anh và Lục Vân sao?” Hắn nở nụ cười, đưa tay ôm lấy nàng. “Vì sao chỉ đợi một tháng?”

“Không biết… A a…” Diệp Ngưng Hoan mơ hồ nhả ra hai chữ, vốn vì tay hắn tăng thêm lực mà không ngừng run rẩy, nàng vội vàng nói: “Phải trở về đón năm mới chứ, hì hì, ở đây có gì vui?”

Sở Hạo siết chặt nàng vào trong ngực, nghe giọng nói lấp liếm của nàng thì chỉ muốn ấn vào trong ngực vân vê.

Đoán trúng hết rồi! Khi nào đi, khi nào về, mấy thứ này, chỉ có hắn và Lư Tùng Vương biết rõ thôi.

Trăm phương ngàn kế muốn tới Yên Ninh, không chỉ là vì muốn an lòng Hoàng thượng, mang tin tức Sở Chính Diêu về, cũng muốn an lòng Lư Tùng Vương, muốn kết thúc chuyện này một cách hoàn mỹ, làm cho Lư Tùng Vương hoàn toàn sạch sẽ.

Đương nhiên còn có một thứ, muốn về phiên của mình, phân rải cơ sở quan trọng nhất.

Nam Bắc hai vương, mới là tâm phúc đại họa của Hoàng thượng. Nam Phong Vương Sở Nguyên tuy rằng có thể chinh chiến, nam phiên lại có vẻ giàu có, nhưng dù sao tuổi đã gần đất xa trời. Lục ca Sở Nguyên đã qua tuổi sáu mươi, Thế tử từ nhỏ đến lớn đều ở kinh thành, bị triều đình bồi dưỡng kỵ xạ không khéo, chuyên nghiên cứu thơ văn, cưới vợ cũng là con gái đại tộc ở kinh thành. Quan hệ giữa hắn cùng với chư thần nam phiên cũng không thân, lại có quan hệ chặt chẽ với triều đình.

Bắc Hải Vương không giống vậy, hắn là cháu của Hoàng thượng, không lớn hơn Sở Hạo bao nhiêu. Chưa bao giờ ở trong kinh, cùng phiên thần có thể nói là trên dưới một lòng. Quan hệ giữa Bắc Hải và triều đình không tốt, Giám Hành Viện triều đình phái tới Bắc Hải căn bản là hữu danh vô thực, triều đình rất khó khống chế vị phiên vương này.

Mặc dù Lư Tùng Vương cách Bắc Hải khá gần, nhưng bởi vì Sở Bái trước đó bị Tiên đế giáng chức lại bị triều đình chèn ép, thực lực mỏng manh, rất khó dùng thế lực khống chế Bắc Hải.

Trừ phi Đông Lâm Vương về phiên, như vậy, phía đông Bắc Hải sẽ có một tấm chắn.

Hoàng thượng kề cà không để hắn đi, là kiêng kỵ hắn về phiên khó khống chế, trở thành Bắc Hải thứ hai. Nhưng nếu Bắc Hải có động tĩnh gì khác thường thì phải giải quyết chuyện khẩn cấp trước.

Cho nên tung tích Sở Chính Diêu nhất định phải phát hiện ở Bắc Hải, hơn nữa không phải tự y chạy tới, mà là Bắc Hải Vương tiếp nhận y!

Muốn làm được điều này, đương nhiên cần tốn chút thời gian. Tính toán ngày, phỏng chừng phải tới trung tuần tháng mười một mới có thể đi.

Dù sao hắn là đến tìm Sở Chính Diêu, thời gian dài một chút cũng không sao cả.

Nhưng mà trung tuần tháng mười một nhất định phải đi, bởi vì phải vội vàng hồi kinh đón năm mới. Nói một cách đơn giản, là muốn đến năm mới ném quả cầu lửa này đi.

Đây là suy nghĩ cho Hoàng thượng, cho Hoàng thượng lý do để kết thúc. Nếu hắn còn chưa trở về, Hoàng thượng đi xử lý trước, vậy thì không ổn.

Rõ ràng nhìn thấu tâm tư người khác như thế, lại cứ khăng khăng không để ý. Cái tính lúc thì kỹ càng lúc thì lơ đễnh kia, cũng chỉ có nàng!

Sở Hạo nhìn nàng cười, Diệp Ngưng Hoan lúng túng, nhỏ giọng bổ sung: “Tuy rằng ta rất đần độn, nhưng ta cũng biết nói gì để giải thích. Chẳng lẽ còn ngại mạng mình dài sao? Chỉ là vừa rồi nói chuyện với chàng… thì quên mất.”

Sở Hạo vân vê vành tai nàng, thấp đầu, ngửi hương trên tóc nàng: “Không sao cả.”

Sở Chính Diêu thật sự là mắt bị mù, lúc trước nếu y giữ nàng lại thì tốt biết bao nhiêu.

“Mùng một tháng sau là sinh nhật của Lư Tùng Vương, nàng giúp ta chuẩn bị lễ vật mừng thọ. Vào ngày chính hắn sẽ mở tiệc ở vương phủ hai ngày, nếu đến lúc đó ta chưa trở về, nàng cũng không cần đi, trực tiếp phái người mang đồ qua là được. Tới mùng ba ta trở về Thái Nguyệt Các, đến lúc đó cũng không còn người ngoài, ta lại mời hắn.”

Nàng gật gật đầu, Sở Hạo kéo nàng: “Đi, theo ta đi dạo thành.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn nồi đun nước trên lửa phía sau: “Cái này sắp xong rồi, uống tí rồi đi?”

“Được.” Sở Hạo buông lỏng tay, Diệp Ngưng Hoan trở lại lò bếp, cầm vải lót bưng lên. Sở Hạo nhìn động tác của nàng, nhẹ giọng nói, “Vân Tê Lam quả thật có chút tài năng, nay ngay cả tay nàng cũng tốt hơn nhiều.”

Diệp Ngưng Hoan ngẩn ra, hôm nay để cho nàng nấu cơm, là muốn xem tay nàng còn mỏi hay không sao? Bên môi nàng nở nụ cười, múc nước từ trong nồi đun ra đổ vào bình sứ, giơ lên nói: “Ta thả hạnh chua trong này.”

Sở Hạo đi tới, lẩm bẩm nói: “Hạnh… chua…”

“Ừ, gà hầm hạnh và nấm.” Diệp Ngưng Hoan hơi hả hê, “Tất cả đều là đặc sản ở đây, nếm thử đi.”

Sở Hạo lộ ra nét mặt khó có thể hưởng thụ, cứng đờ cả buổi, nhìn thấy dáng vẻ bị tổn thương của Diệp Ngưng Hoan thì chấp nhận cầm thìa: “Hạnh chua thì hạnh chua.”

Lúc ra khỏi phòng bếp, Sở Hạo cảm thấy mặt đều đã tê rần.

Sở Hạo dẫn Diệp Ngưng Hoan đi dạo Uyển Thành thêm một lần, nhìn nàng ăn hạnh chua không dừng được, mặt của hắn đã tê dại theo. Sau hắn lại vội vàng làm chuyện của mình, để nàng tiếp tục ở Tiểu Vân Cư dưỡng bệnh.

Tới sáng sớm hai mươi lăm tháng mười, Sở Hạo mới trở về một chuyến, cũng tiễn Diệp Ngưng Hoan đi Yên Ninh. Gốc bệnh của Diệp Ngưng Hoan trị không dễ, nhưng mà Vân Tê Lam mượn nội công của mình vận châm, sau khi thay nàng đả thông gân mạch thì chỉ cần uống thuốc từ từ bồi dưỡng đúng hạn. Phương thuốc Vân Tê Lam cho, tất cả dược liệu khó tìm cũng cho, như thế ở đâu cũng được.

Sau khi tiễn nàng trở về thì Sở Hạo lại đi rồi, lần này ngay cả Thụy nương cũng mang đi.

Đầu tháng mười một là sinh nhật lần thứ bốn mươi tám của Lư Tùng Vương, một đám thân thích đều từ các nơi chạy tới, bên ngoài Lư Tùng Vương phủ ngựa xe như nước, huyên náo ồn ào. So sánh với nó, Thái Nguyệt Các lại tĩnh lặng không ít, nhưng mang đồ tới cũng nhiều, Thụy nương vắng mặt tương đương không có quản gia, Diệp Ngưng Hoan liền thay mặt xử lý.

Sau khi trở về thì Diệp Ngưng Hoan cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là theo lễ đi vương phủ, đến chỗ Vương phi chúc mừng sinh nhật Lư Tùng Vương, còn nói bản thân tuổi trẻ ham chơi, Vương phi cứ thay mặt trông nom Thái Nguyệt Các rất là vất vả. Sau thấy trắc phi thì cảm tạ bà ta đã tiếp đãi mình du ngoạn Uyển Thành.

Về phần vợ thứ tử Lư Tùng Vương Sở Chính Địch đang canh giữ Uyển Thành Mạc thị, Diệp Ngưng Hoan cũng không quên, lúc rời khỏi Uyển Thành đã đặc biệt gọi nàng ta tới, lại cho nàng ta rất nhiều món.

Mấy chuyện hình thức thế này, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy rất vặt vãnh, nhưng nhất thiết phải nghĩ ra mới được. Dù sao nàng là nữ nhân của Đông Lâm Vương, tuy không phải chính vị, nhưng cũng không thể khiến người ta cảm thấy Đông Lâm Vương dạy dỗ không đúng cách.

Tiếp theo đó là bố trí Thái Nguyệt Các chuẩn bị yến tiệc, những thứ này vốn Thụy nương có thể chuẩn bị rất khá, không cần nàng quan tâm, nhưng hiện tại Thụy nương đi vắng, đành phải rơi trên đầu nàng.

Tuy rằng mấy chuyện vụn vặt này khá phức tạp, nhưng điều khiến Diệp Ngưng Hoan vô cùng vui mừng chính là, gần đây Sương Lăng canh giữ Thái Nguyệt Các.

Diệp Ngưng Hoan đang ngồi trong đình Thiển Phong Các của Thái Nguyệt Các xem tất cả chứng từ danh mục quà tặng và mua sắm, nàng khoác một bộ áo choàng dày, bên chân còn để một cái lò nhỏ, nước đang sôi, bên trong là canh táo đỏ.

Sương Lăng đứng ở trên cầu ngoài đình, cho dù chỉ thấy một bên mặt của hắn, Diệp Ngưng Hoan cũng thấy ấm áp.

“Đại ca, lại đây ngồi đi.” Diệp Ngưng Hoan ngậm đầu bút, mày giãn ra, thản nhiên tươi cười. Cái tiếng “đại ca” này thật ấm áp.

“Ta ở đây là được.” Sương Lăng thẳng lưng, cằm vót nhọn, mũi cũng nhọn, góc cạnh rõ ràng, nếu không cười thì có vẻ rất sắc bén cứng rắn. Sự ôn hòa và độ lượng của hắn giấu dưới đáy lòng.

“Đặc biệt chọn chỗ này xem mấy tờ khai, chính là muốn gặp huynh.” Diệp Ngưng Hoan ném món đồ trong tay, ghé vào lan can đình cười tủm tỉm: “Điện hạ giữ huynh lại, cũng biết hai ta sẽ gặp mặt thôi. Chúng ta rõ ràng, không có gì phải sợ.”

Lục Vân và Đông Anh luôn ở bên cạnh nàng hỗ trợ, lúc này thấy vậy thì cũng lặng lẽ cầm mấy giấy tờ Diệp Ngưng Hoan đã xem qua đi rồi.

Sương Lăng chuyển người, nhìn vẻ mặt rồi hình dáng của nàng, đường nét trên mặt dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn thản nhiên nói: “Điện hạ giữ ta lại, là vì tránh nghi ngờ. Hắn mang theo Thi Mật, Cam Nhược đi hành sự, có lẽ tới mùng một cũng chưa về.”

Sương Lăng nhìn nàng, khẽ nói: “Thay hắn thu xếp như vậy, chính muội…” Hắn đột nhiên nghẹn lời, cảm thấy có hơi quá nên chuyển giọng điệu: “Nay bên ngoài lạnh, muội vào đi thôi, gần đây cũng đủ mệt rồi.”

“Không lạnh, ấm áp lắm.” Diệp Ngưng Hoan nói, “Lần này trở về, huynh có thể thăng quan không?”

“Không biết.” Sương Lăng nhìn nàng, “Sao muội không hỏi ta hắn đi làm gì?”

“Không muốn biết.” Diệp Ngưng Hoan nói, “Cứ làm mấy chuyện không có lý tưởng, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Hắn nở nụ cười, nói: “Muội có thể nghĩ như vậy, ta cũng an tâm. Ta sợ muội…”

“Còn chưa quên được người nào đó sao?” Diệp Ngưng Hoan lắc đầu, “Càng bắt buộc mình phải quên, càng nói rõ mình còn lưu tâm. Ta bây giờ sẽ không, ta sẽ còn sống tốt, không làm chuyện lỗ mãng, tùy tiện chạy trốn.”

Nàng hiện tại là thân thích Lục gia, nàng còn có đại ca có chức quan nhỏ ở Hành Vụ Thuộc, không thể đập chiếc bình vỡ vẫn thành bình vỡ nữa.

Nàng hỏi hắn: “Huynh còn hiểu rõ hắn hơn ta, huynh cảm thấy hắn thích bày tiệc ở đâu?”

Lời này khiến Sương Lăng suy ngẫm, nghĩ một chút rồi nói: “Trời lạnh, cũng sẽ không bày tiệc bên ngoài nhỉ? Tìm chỗ nào rộng rãi là được.”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Vậy không bằng Phồn Anh Đường đi? Rất rộng, hai bên có lầu đối xứng, phía sau còn có một sân riêng, thuận tiện thay quần áo nghỉ ngơi, huynh cảm thấy thế nào?”

Sương Lăng gật đầu: “Rất tốt, chốc lát ta dẫn người đi xem, nếu có mấy món linh tinh thì mang đi cũng tiện.” Hắn dừng một chút, lại bổ sung, “Muội lo liệu mấy việc này không kém Thụy nương.”

Còn có một câu hắn chưa nói, đó là nhìn nàng như vậy, rất bình tĩnh!

Diệp Ngưng Hoan cười cười: “Kém xa.”

Bây giờ chẳng qua chỉ là lui tới lúc đi đường, cũng không có gì quá mức phiền toái. Thật bội phục mấy nữ nhân trong cánh cổng lớn kia, danh sách thân thích kéo dài cả trượng, từ trên xuống dưới đầu người hằng hà sa số, suốt ngày chuyện nhà này chuyện nhà kia đều chu toàn, qua lại không ngớt, suy nghĩ một chút là cảm thấy phiền. Hơn nữa còn phải tranh giành phần thưởng, con dâu nhiều năm cũng thành bà già, một chút cũng không giả.

Nàng trở lại chỗ ngồi, nhìn tờ danh sách còn lại.

Sương Lăng nhìn nàng, không nói nữa. Giữa bọn họ tuy chỉ cách một cái lan can, hắn lại không thể tùy ý kéo tay nàng, xoa đầu nàng. Nhưng hắn cảm thấy bọn họ thân thiết hơn, thả lỏng ngực ra, sự ôn tồn kia chưa hề biến mất, ngược lại còn rong chơi giữa trời cao biển rộng.

Như vậy cũng tốt, nếu có thể vẫn cứ như vậy là đủ rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...