Ngược Ái
Chương 37: Đút thuốc
“Làm sao đây? Cô ấy không nuốt thuốc xuống, phải làm sao đây? Đã một ngày rồi, đút nhiều thuốc như vậy, chúng ta cũng không có cách nào để cô ấy nuốt xuống, Vương gia có trách chúng ta hay không vậy?” Trong phòng, một tiểu nha hoàn lo lắng hỏi một tiểu nha hoàn khác. “Sao ta biết được? Có cần thỉnh đại phu đến xem qua một chút không?” Tiểu nha hoàn kia cũng không biết phải làm sao, lên tiếng đề nghị. “Đút thuốc xong chưa?” Tư Mã Tuấn Lỗi bước vào trong phòng, nhìn chén thuốc trong tay tiểu nha hoàn, hỏi. Ầm ầm, thấy Vương gia bước vào, hai tiểu nha hoàn run lên, cả hai quỳ xuống, vội vàng dập đầu xin tha: “Vương gia, cô ấy không nuốt thuốc xuống, không phải chúng nô tỳ không đút, mỗi lần nô tỳ đút vào cô ấy lại nhổ ra, nô tỳ cũng không biết phải làm sao, đang muốn hồi bẩm với Vương gia, có nên thỉnh đại phụ xem qua hay không.” “Vậy sao còn không mau đi, ở đấy lải nhải làm gì?” Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi trầm xuống, giọng điệu tức giận. “Vâng, vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.” Tiểu nha hoàn vội vã đứng dậy rồi lui ra ngoài. Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn khóe miệng Hàn Ngữ Phong ướt đẫm nước thước, ánh mắt nhắm nghiền, trên mặt tựa hồ như ẩn hiện một nụ cười tuyệt vọng, hắn khẽ run lên, là hắn khiến cho nàng sinh ra những ý nghĩ như thế sao? Đúng vậy, hắn đã sai…… “Vương gia, đại phu đến rồi.” Tiểu nha hoàn hổn hển chạy vào, hồi bẩm. “Miễn, xem bệnh trước đi.” Lúc đại phu vừa muốn tham kiến, Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay phân phó. “Vâng.” Đại phu nào dám chậm trễ, bước đến bên giường bắt mạch. Một lúc lâu sau, đại phu mới đứng dậy nói: “Bẩm Vương gia, thân thể của vị cô nương này tuy bị bệnh rất nặng, nhưng không nuốt được thuốc, giống như trong tiềm thức của người bệnh cự tuyệt uống thuốc, thâm tâm thật sự muốn chết, việc này thì đại phu tôi không có khả năng để trị.” “Thâm tâm muốn chết.” Tư Mã Tuấn Lỗi lặp lại một lần nữa, tuấn mâu đen láy ánh lên sự tức giận, nhìn Hàn Ngữ Phong nằm ở trên giường, quát lớn: “Vậy không còn cách nào nữa ư?” “Cũng không hẳn, trừ phi, khiến cho người bệnh có thể bỏ đi ý nghĩ đó, khiến cô ấy thức tỉnh, khiến cho cô ấy có hy vọng để sống, có lẽ, còn có thể cứu được.” Lão đại phu run lên, vội vã hồi đáp. “Bỏ đi ý nghĩ muốn chết? Hy vọng để sống?” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ híp, rồi đột nhiên hỏi nha hoàn bên cạnh: “Cảnh nhi có uống thuốc không?” “Bẩm Vương gia, có uống ạ, nô tỳ đã cho uống rồi, cơn sốt cũng đã thuyên giảm.” Tiểu nha hoàn vội vàng hồi bẩm. “Tốt lắm, ngươi đi chăm sóc nó, để cho nó mau hết sốt mà tỉnh lại, đúng rồi, mang một chén thuốc đến đây.” “Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức đi ngay.” *******Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi bên giường, cùng với chén thuốc trên tay, dùng thìa múc thuốc đưa đến bên miệng Hàn Ngữ Phong, nhưng mà môi của nàng vẫn ngậm chặt như trước, hắn mạnh bạo cố nhét thìa vào miệng nàng, thuốc nhanh chóng trào ra ngoài. “Hàn Ngữ Phong, muốn chết sao? Cũng phải xem bổn Vương có cho hay không đã, bổn Vương không cho ngươi chết, Diêm Vương cũng không dám thu ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi ném cái thìa xuống đất, phẫn nộ nói, nốc một ngụm dược. Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh trợn mắt, không hiểu Vương gia muốn làm cái gì? Vương gia tự đút thuốc cho Hàn Ngữ Phong đã khiến nàng kinh ngạc, nhìn việc diễn ra tiếp theo, khiến cho nàng như hít phải ngụm khí lạnh. Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu hôn lên môi Hàn Ngữ Phong, trút hết thuốc trong miệng mình vào miệng nàng, sau đó cứ giữ như vậy, không cho nước thuốc trong miệng nàng trào ra, nàng chậm rãi nuốt thuốc trong miệng xuống. Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo nụ cười đắc ý, đứng dậy. “Ưm.” Hàn Ngữ Phong trong cơn hôn mê lại nôn, phun hết thuốc ra. “Hàn Ngữ Phong, ngươi giỏi lắm, bổn Vương thật muốn biết, là ngươi tàn nhẫn, hay bổn Vương tàn nhẫn.” Mặt Tư Mã Tuấn Lỗi tái xanh lại, nhìn chỗ thuốc nàng nhổ ra, nổi giận phân phó: “Mau mang đến thêm mười bát thuốc cho bổn Vương.” “Vâng, Vương gia, nô tỳ lập tức đi ngay.” Tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng chạy đi. Mười chén thuốc được đặt chật kín cả mặt bàn, Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy chén thứ nhất, lập tức uống hết, cúi người hôn lên môi Hàn Ngữ Phong, hắn cố ý dừng lại thật lâu, muốn nàng uống hết, nhưng mà, chờ cho đến khi hắn buông môi, nàng lại phun hết ra. Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự phẫn nộ, hắn cầm lấy chén thứ hai, chén thứ ba, rồi chén thứ tư…… Nhưng mà, mỗi lần hắn buông môi, Hàn Ngữ Phong cũng đều phun ra hết. Mặt hắn càng ngày càng tái, càng ngày càng dọa người chết đi sống lại, tiểu nha hoàn đứng hầu hạ ở một bên nơm nớp lo sợ, sợ ngọn lửa giận của Vương gia sẽ hại đến mình. “Ngươi đi xuống đi, không cần hầu hạ.” Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy chén thuốc cuối cùng, phân phó. “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Tiểu nha hoàn âm thầm thở phào, vội vàng lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tư Mã Tuấn Lỗi uống hết chén thuốc, nằm đè lên người Hàn Ngữ Phong, tuấn mâu nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng, hôn lên môi nàng thêm một lần nữa, chậm rãi đưa thuốc trong miệng vào miệng nàng, nhưng lúc này, hắn không có rời khỏi môi của nàng, vẫn dừng ở tư thế đó, hắn không tin, nàng còn có thể phun ra được. “Chết tiệt.” Không biết đã qua bao lâu, Tư Mã Tuấn Lỗi giữ chặt lấy môi của Hàn Ngữ Phong, chậm rãi mút lấy đôi môi nàng, thân thể lại rõ ràng nổi lên phản ứng, không khỏi chửi thầm một tiếng, nếu không phải vì lo cho bệnh tình của nàng, hắn nhất định đã muốn có nàng đêm nay. Chính lúc này đây, hắn giật mình phát hiện, Hàn Ngữ Phong không có phun thuốc ra, nàng rốt cục đã nuốt xuống hết, trên khuôn mặt lãnh khốc mang theo nét vui vẻ, được, ngày mai tiếp tục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương