Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 1: Món Nợ Tiền Kiếp



-Bẩm đại nhân, đã đến canh ba, xin đại nhân dùng trà để trí óc thêm phần tỉnh táo rồi tiếp tục làm việc ạ.

Người gia nhân nói xong đặt khay trà đầy đủ ấm và tách xuống cạnh một thanh niên đang chăm chú với đống giấy tờ trước mặt. Người thanh niên tuổi chừng 30, nét mặt thanh tú khẽ gật đầu nhưng mắt vẫn không rời khỏi bàn giấy, anh nói:

-Lão Phú cứ để trà ở đây rồi nghỉ ngơi đi, có lẽ đêm nay ta không thể ngủ.

Lão Phú dạ một tiếng rồi quay người đi, lúc ra khỏi cửa còn lo lắng nhìn người thanh niên thêm một lát rồi mới khép cửa lại.

Thời gian chưa tàn hết nén nhang, một bóng đen từ trần nhà nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng người thanh niên. Cảm nhận có người ở phía sau, người thanh niên đứng lên khỏi ghế rồi xoay người lại. Đối diện với anh là một thích khách vận đồ dạ hành đen tuyền, ngay cả vùng mắt lộ ra cũng đã được bôi một lớp than đen sì. Trên tay hắn đang cầm một thanh chủy thủ, người thanh niên bình tĩnh mỉm cười:

- Ngươi là người của tên gian tặc Trương Phúc Loan phái đến để giết ta đúng không?

Tên sát thủ vẫn im lặng đứng đó, đôi mắt như hổ dữ quan sát con mồi. Người thanh niên nhìn hắn, thái độ không chút sợ sệt:

-Có lẽ đêm nay ta sẽ không toàn mạng, nhưng ngươi có thể chờ ta uống hết tách trà này rồi hãy ra tay cũng không muộn.

Tên sát thủ khẽ gật đầu, hắn phát ra thanh âm trong trẻo của nữ nhi hỏi:

-Ngươi không sợ chết sao?

-Đặng Phục Thăng ta là nam tử hán đại trượng phu, việc lớn không thành chỉ có thể trách trời già không có mắt. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nay không thể thế thiên hành đạo, tiêu diệt tên loạn thần Trương Phúc Loan trừ hại cho dân. Khi chết quả thật đúng là không thể nhắm mắt, nhưng ta tin rồi thế nào lão gian tặc ấy cũng sẽ phải nhận quả báo thảm khốc. - Người thanh niên nói xong nhẹ nhàng rót trà rồi uống cạn.

Nữ sát thủ gật đầu khẽ nói:

-Phục Thăng, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng như ngươi, ngươi nhắm mắt đi, ta sẽ làm rất nhanh.

Phục Thăng mỉm cười, đặt tách trà xuống bàn rồi bước tới trước một bước, anh phanh chiếc áo của mình xuống, để lộ một khuôn ngực rắn rỏi:

-Không cần nhắm mắt, ta muốn đôi mắt này vẫn mở to khi chết, để chứng kiến ngày tên gian thần Trương Phúc Loan đền tội.

Nữ sát thủ đột nhiên thấy lúng túng, cô vốn là đệ nhất sát thủ mà Trương Phúc Loan đã đích thân nuôi dạy từ lúc mới ra đời. Cô gái này được đích thân Trương Phúc Loan đặt cho cái tên Ngọc Phương. Cô không có tình cảm, không yêu không ghét không sân hận, chỉ cần Trương Phúc Loan ra lệnh, cô sẽ lập tức giết người cho hắn mà không cần do dự. Vô số người đã chết bởi đôi tay của Ngọc Phương, đối diện với cái chết trước mặt, người nào cũng đau đớn hoảng loạn, tìm mọi cách để được sống đến mức điên dại.

Thế mà gã Đặng Phục Thăng này lại bình tĩnh đến lạ. Không nhịn được tò mò, Ngọc Phương cất tiếng hỏi:

-Tại sao ngươi không tìm cách chạy trốn hoặc cố gắng chống trả.

Phục Thăng nhìn nữ sát thủ, đôi mắt quắc sáng:

-Có ích gì, cử sát thủ đến ám hại ta, chắc chắn hắn đã phải đưa đệ nhất sát thủ của mình đến. Ngươi có thể qua mặt được toàn bộ lính cận vệ của ta để vào được tận đây đã chứng minh điều này. Thế thì làm sao ta có thể thoát được, vả lại ta cũng không muốn liên lụy thêm người khác. Giết ta đi.

Ngọc Phương thoáng bối rối khi đối diện với ánh mắt của Phục Thăng. Cảm xúc này lần đầu tiên cô cảm nhận được, tim đập liên hồi, gương mặt đỏ bừng và quan trọng nhất là đột nhiên cô muốn ... không hạ sát người này.

Không gian như dừng lại, Phục Thăng chợt nhìn thấy lão Phú mở cửa phòng. Chứng kiến sát thủ chuẩn bị làm hại chủ nhân của mình, lão hoảng hốt đến nỗi làm rơi bát canh xuống đất kêu loảng xoảng. Phục Thăng hét lớn:

-Lão Phú chạy mau, đừng ở đây.

Lão gia nhân đã kịp định thần vừa hét to có thích khách vừa lao vào người Ngọc Phương hòng cản cô hạ sát Phục Thăng. Đáng buồn thay, lão chưa kịp đến gần thì cổ họng đã bị Ngọc Phương cắt đứt, tim cũng bị đâm hai nhát. Phục Thăng tức giận hét to:

-Khốn nạn.

Rồi lao vào người Ngọc Phương. Giết người vốn dĩ đã thành phản xạ, đến khi mũi chủy thủ đã xuyên qua tim Phục Thăng. Ngọc Phương mới ý thức được mình đã ám toán mục tiêu thành công. Phục Thăng ôm chầm lấy cô, dùng chút hơi tàn thì thào:

-Cô... cô thật độc ác, nhân.. nhân quả tuần hoàn, cô nhất định sẽ bị báo... báo ... ứng...

Dứt lời, Phục Thăng tắt thở ngay trên người Ngọc Phương. Tim cô nhói đau tựa hồ như mũi chủy thủ kia đã xuyên qua tim cô chứ không phải của Phục Thăng. Nước mắt chảy xuống ướt đẫm đôi gò má.

-"Mình bị gì thế này? Tại sao khi gã này chết, mình lại có cảm giác như không còn thiết tha tồn tại trên thế gian này nữa."

Cô ngây người đứng đó, mặc cho xác của Phục Thăng vẫn còn giữ chặt lấy người của mình. Tiếng bước chân rầm rập đến ngay sau lưng làm cô choàng tỉnh. Lính bên ngoài đã gần kéo vào đến nơi, Ngọc Phương vốn dĩ đã định xô cái xác không hồn của Phục Thăng ra rồi chạy trốn. Nhưng thay vì vậy, không hiểu sao cô lại nhẹ nhàng quì xuống rồi đỡ thân xác của anh nằm xuống sàn nhà. Lúc đứng lên thì lính canh đã vào đến nơi, nhìn thấy lão quản gia và đại nhân đã chết. Những người lính điên cuồng lao vào muốn truy sát Ngọc Phương.

Nữ sát thủ nhún người phi thân qua cửa sổ để chạy trốn. "Phụp", một mũi tên đã bắn trúng vào lưng cô xuyên từ phía sau ra phía trước. Nén cơn đau, Ngọc Phương tăng hết tốc lực chạy về phía thân cây cổ thụ cạnh bờ tường. Một mũi tên khác bắn sượt qua vai cô ghim thẳng vào thân cây.

Ngọc Phương nhảy lên, đạp mạnh vào thân cây cổ thụ rồi mượn đà phi thân qua khỏi vách tường,đoạn biến mất trong màn đêm tăm tối như chính cuộc đời của cô vậy.
Chương tiếp
Loading...