Người Bảo Vệ

Chương 12:



Sáng hôm sau ông Vũ dậy sớm lén lút vào phòng vệ sinh giặt chiếc quần lót của Thảo và treo lại chỗ cũ, các con ông vẫn chưa dậy, ngày hôm nay chúng nó sẽ sang nhà nói chuyện với bà Hiền, ông Vũ cũng không quan tâm cho lắm, vì ông biết trước kết quả rồi, ông lái xe về nhà thay đồ và lên ngân hàng, hôm nay ông nghiêm nghị chưa từng có, ai chào ông đều không nói gì, mặt lạnh như tiền bước lên phòng làm việc.

– Dạ… Chú cho gọi cháu ạ… – Bên ngoài cửa lấp ló là Trang.

– Cháu ngồi đi… – Ông Vũ mỉm cười không được tươi cho lắm chỉ tay vào ghế sofa trong văn phòng, ông đang không biết phải bắt đầu từ đâu, bây giờ ông phải hết sức cẩn thận với con bé này, đuổi cũng không xong, mà bây giờ chưa có cách nào trừng trị nó. Ông Vũ rất tức giận nhưng vẫn phải nhịn và tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

Trang rón rén ngồi xuống, cô biết ông Vũ gọi cô lên vì việc gì, mặc dù biết trước nội dung nhưng cô vẫn hồi hộp và lo lắng, cái không khí trong phòng lúc này khá ngột ngạt. Như một kỹ năng cơ bản của một cô gái Trang cố tình ngồi xuống khéo léo kéo nhẹ chiếc váy công sở lên để lộ ra đôi chân trắng tinh của mình, nếu ngồi đối diện chắc chắn sẽ thấy chiếc quần lót màu đỏ của cô.

– Chú rất bận, nên chúng ta vào việc luôn. Cháu muốn gì từ chú? – Ông Vũ hai tay chống vào hai đầu gối mặt nghiêm nghị hỏi. Trang nghe xong im lặng một lúc, mặt cúi xuống, hai ngón tay xoắn vào với nhau.

– Chú có hai hướng cho cháu, chú không biết cháu làm vậy có ý gì, nhưng cháu đã làm gia đình chú lục đục, đúng ý cháu… Bây giờ, một là ta để chuyện này lên báo và chú và cháu hầu tòa, chú sống bằng này tuổi rồi, chú có thể về hưu ngay sau khi chúng ta hầu tòa, nhưng cháu biết ai mới là người bất lợi, được chưa Trang. Hướng thứ hai, cháu giữ kín chuyện này và cả chuyện hôm nọ, chú sẽ cân nhắc cháu lên chức cao hơn, lương chú trả gấp đôi cho cháu. Cháu thấy thế nào?

– Dạ… – Trang vẫn im lặng, chỉ dạ một tiếng, hai mắt đảo qua lại, nghe ông Vũ nói vậy Trang cũng không biết phải nói sao, cô cũng sợ nếu như ông Vũ chơi cùn, vứt bỏ tất cả thì người thiệt chắc chắn là mình, nhưng nếu như ông Vũ vẫn cho Trang một con đường có nghĩa ông vẫn đang muốn ngồi ở chiếc ghế đó một thời gian nữa, và vì lý do nào đó ông mới không xử lý nàng triệt để, nắm bắt được tình hình trước mắt Trang không thể ngu dốt thêm lần nào nữa.

10 phút sau Trang đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt của ông Vũ nhìn chằm chằm vào mông con bé, ông Vũ và Trang vừa đạt được thỏa thuận có lợi cho cả hai, ông Vũ cau mày suy nghĩ, nếu như chỉ đơn giản là vậy thì con bé này cũng bình thường thôi, chẳng khác gì mấy con đĩ tiếp xúc và xu nịnh ông hàng ngày, nhưng con bé Trang nó đã chọn lựa một con đường nhanh nhất mà không ai dám làm, nó đã đạt được mục đích của mình. Ông Vũ suy nghĩ và hơi nhoẻn miệng cười, nếu đã như vậy ông Vũ sẽ cho nó biết thế nào là trèo cao ngã đau…

Chiều ông Vũ quay trở lại chung cư của Minh và Thảo, ông Vũ vào nhà thì thấy hai đứa đang ngồi ở ghế xem tivi.

– Bố!

– Con chào bố! Bố vào ăn dưa ạ. – Thảo mỉm cười mời ông Vũ ngồi.

– Sao rồi, hôm nay các con sang nhà chưa? – Ông Vũ ngồi xuống cầm miếng dưa cho vào mồm, vẻ mặt già nua đen nhẻm, mấy chiếc răng ố vàng ố đen của ông nhai ngấu nghiến miếng dưa, cái bụng béo phệ ra làm chiếc áo sơ mi bục một chiếc cúc ở giữa.

– Sáng bọn con có qua, thấy mẹ đang ngồi buôn chuyện với mấy bác hàng xóm, nhìn mẹ không buồn gì đâu bố ạ. – Minh nhìn ông Vũ nói, ông Vũ vẫn ăn dưa không nói gì.

– Nhưng… – Thảo ấp úng và nhìn Minh.

– Sao vậy con?

– Không sao bố ạ, chẳng qua là mẹ… vẫn chưa bỏ qua cho bố đâu, mẹ còn lấy quần áo bố đưa cho bọn con… – Minh nói và liếc mắt vào phòng ông Vũ.

– Vậy à? – Ông Vũ đứng dậy đi vào phòng nhìn thấy vài đôi giày công sở, và giày thể dục đã được xếp gọn gàng trong phòng, và phòng ông còn có thêm một chiếc tủ quần áo, ông Vũ biết quần áo mình đã được bọn nó treo gọn gàng ở trong.

– Bố đứng buồn bố nha, con nghĩ một thời gian nữa, mẹ sẽ nguôi ngoai thôi. – Thảo đứng đằng sau ông Vũ nói, hai lông mày xinh xắn nhíu lại đồng cảm.

– Vậy, bố sẽ thuê nhà ở, mẹ các con đã quyết rồi thì bố sẽ chiều theo bà ấy. – Ông Vũ giọng dứt khoát đi lướt qua Thảo, nhìn ông còn thấp hơn Thảo một chút, mùi hương của Thảo thoang thoảng vờn quanh chiếc mũi thính của ông Vũ, ông có vẻ nói vậy nhưng ông biết chúng nó sẽ giữ mình ở lại đây, và đây mới thực sự đúng ý của ông, ông cũng chán ở với bà vợ già suốt ngày cằn nhằn của mình rồi, ở với các con lúc nào cũng có cảm giác tươi mới và vui vẻ hơn.

– Ơ kìa, bọn con còn mua cả tủ quần áo cho bố rồi đấy, bố cứ ở đây, khi nào mẹ hết giận thì về, sao bố cứ khách sáo với bọn con vậy. – Minh đứng lên nói. Ông Vũ không nói gì mà chỉ ngồi xuống sofa và nhìn ra ngoài ban công tỏ vẻ buồn bã.

– Bố! Con năn nỉ bố đấy, bố mà ra ngoài thì mẹ lại giận lây bọn con đó. – Thảo ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông Vũ nói.

– Ừ, được rồi, vậy làm phiền các con một thời gian. – Ông Vũ quay lại nói với vẻ mặt buồn bã nhưng thực ra rất đúng ý ông.

– Còn một chuyện nữa ạ… – Thảo nhìn Minh, ánh mắt của Thảo như muốn đùn đẩy câu chuyện này cho Minh. Thấy vậy Minh đi thẳng vào phòng, lông mày cau lại, có vẻ như Minh khá khó chịu với câu chuyện tiếp theo.

– Sao vậy con? – Ông Vũ quay lại nhìn Thảo, thấy thằng Minh vậy ông Vũ cũng đoán được 9, 10 phần là chuyện con cái, vì đây là vấn đề thằng Minh không bao giờ muốn nhắc đến, ông Vũ cũng để ý rất nhiều lần rồi, mỗi lần nhắc đến thằng Minh đều lảng tránh với nhiều lý do công việc.

– Con cứ nói đi, hôm nay mẹ lại nói chuyện gì nữa đúng không? – Ông Vũ biết nên mớm lời cho Thảo.

– Vâng… Mẹ trách bọn con, sao mãi chưa đẻ cho mẹ một đứa cháu… – Thảo mím môi nói.

– Cái bà này… – Ông Vũ cau mày chẹp miệng, ông liếc sang Thảo, bây giờ mới để ý lúc này nó đang mặc một chiếc quần đùi ở nhà, và một chiếc áo phông, đùi nó trắng tinh thon dài, không một vết muỗi đốt, cảm giác rất mịn màng nếu được sờ tay lên đó, lúc này nó chưa đứng dậy nên ông không biết Thảo có mặc áo lót hay không, vì mặc hay không mặc nó đều to như vậy và đặc biệt không hề thấy đầu ti đâu nên ông không thể phán đoán lúc này.

– Bố với Thảo ngồi chơi nhé, con đi thể dục đây! – Minh ra ngoài chào bố và đi ra cửa, ông Vũ biết thừa nó đang trốn tránh chuyện con cái.

– anh về sớm đó, tối em nấu hải sản đó. – Thảo nói với ra và quay lại xem tivi.

– Ô sờ kê! – Nói xong Minh đóng cửa và đi thẳng, bây giờ trong nhà chỉ còn ông Vũ và Thảo.

– Thảo, con rót bố cốc nước lạnh… – Thấy thằng Minh ra khỏi nhà làm ông Vũ cảm thấy thoải mái hơn đến lạ kỳ.

– Dạ vâng! – Thảo không suy nghĩ gì đứng dậy đi ra tủ lạnh rót nước, lúc nàng quay lại bàn ông Vũ rất nhanh đã tia vào ngực con bé, thấy ngực nó rung lên như chiếc bánh pudding bên trong áo, vậy chắc chắn nó đang thả rông rồi, ông Vũ nghĩ có lẽ khi ở nhà nó chẳng bao giờ mặc đồ lót.

– Thảo này, bố coi con cũng như con gái bố, nên con cho phép bố hỏi điều này nhé! – Ông Vũ quay sang cười thân thiện và hỏi.

Dạ Vâng, bố cứ hỏi đi ạ. – Thảo liếc sang nhìn ông Vũ rồi quay lại xem tivi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...