Người Bổ Khuyết

Chương 8: Thế Giới Học Đường (8)



Cứ tưởng trận đấu này sẽ không đặc sắc, ai dè lại hay không tưởng.

Những người có mặt ở đây đều khó tin nhìn cô gái nhỏ nhắn trên sân đấu. Ngay cả Nam Khánh làm trọng tài quan sát đứng xem cũng rất kinh ngạc. Cậu từng nghe An Khanh kể chuyện, bởi vì tính Cát Tường vốn nhút nhát nên cô ấy rất mong kéo được bạn thân vào câu lạc bộ Văn học của bọn họ, để Cát Tường sửa đổi bản tính trở nên cởi mở hơn. Tất nhiên Cát Tường cũng học văn không tệ nên Nam Khánh và các thành viên đều ngầm đồng ý, vậy nên mới có cuộc nói chuyện buổi trưa hôm nọ.

Lúc đầu ấn tượng của Nam Khánh với Cát Tường ở căng tin có chút khác so với An Khanh miêu tả. Cậu không nhìn thấy sự nhút nhát rụt rè của Cát Tường, thay vào đó là sự an tĩnh bình thản. Nhưng đến lúc này Nam Khánh mới cảm thấy Cát Tường không giống như tưởng tượng.

Một người không thân cận mấy như Nam Khánh còn nghĩ thế, càng đừng nói đến An Khanh và tập thể 11C4 đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Má ơi! Đây là Tường mà mình biết sao?" An Khanh thì thào lẩm bẩm, ngẩn ngơ mãi chưa hoàn hồn được.

Lớp 11C4 đặc biệt trầm mặc. Họ học cùng lớp với nhau đã hơn một năm, trong thời gian đó thừa sức hiểu tính cách một người. Sự thay đổi rõ rệt của Cát Tường khiến cho họ vừa bất ngờ, ngơ ngác, và có thêm sự khó tin.

Cách không xa là nhóm thanh niên hay chơi cùng Anh Tuấn, một bạn học nam trong đó không khỏi thốt lên: "Thì ra không phải lấy cớ tiếp cận mà là đấu thật sự sao?"

Số lượng bạn học nữ thích Anh Tuấn nhiều vô kể, kéo theo đủ mọi thể loại tiếp cận trực tiếp hay gián tiếp. Nhóm họ đã nhìn thấy nhiều, từ cảm thán cho đến hóng hớt những món quà do mấy bạn nữ tặng Anh Tuấn. Bởi có đôi khi quà tặng đến là bánh kem hoặc đồ ăn vặt, đều được Anh Tuấn phân chia cho mọi người.

Đây là lần đầu tiên có bạn nữ khác giới đến gần Anh Tuấn theo cách này.

Người bên ngoài đủ loại biểu cảm, hai nhân vật chính bên trong thì nghiêm túc so tài. Anh Tuấn tập trung theo dõi từng động tác của Cát Tường. Tuy cậu có thể ứng phó được mọi chuyển động của đối phương, nhưng bản thân vẫn chưa chiếm được tiện nghi nào.

Thời gian từng phút trôi qua, cho đến khi trọng tài hô đến thời gian nghỉ giữa các hiệp.

Quy định về hiệp đấu và thời gian thi đấu bóng rổ được bọn họ chỉnh sửa một chút. Vì chỉ là trận đấu một một, cho nên Anh Tuấn và Cát Tường đã thống nhất với trọng tài là tổng cộng ba hiệp. Thời gian một hiệp từ mười phút xuống còn năm phút, không có hiệp phụ. Thời gian nghỉ cũng từ hai phút xuống còn một phút.

Hiện tại đã hết hiệp thứ nhất, Cát Tường tạm thời dẫn đầu.

Hai người tạm dừng tư thế, lúc này Anh Tuấn mới bắt đầu nhìn thẳng vào Cát Tường. Cậu mỉm cười lên tiếng: "Em chơi khá đấy."

Đây không phải câu động viên, mà là khen ngợi thật sự. Trong quá trình so đấu, Anh Tuấn đã biết được Cát Tường lấy tự tin từ đâu mà muốn khiêu chiến cậu. Quả thực, đúng là cô có vốn liếng. Mặc dù cô là con gái, nhưng cậu cũng không dám lơ là.

Lần đầu tiên trong lòng cậu bỗng dâng lên sự nhiệt huyết sục sôi đã lâu không thấy.

Cát Tường thản nhiên đón nhận ánh mắt lóe sáng của đối phương. Cô đứng im một lúc để điều chỉnh trạng thái, sau đó nhận lấy chai nước từ An Khanh.

An Khanh tranh thủ chạy tới chỗ Cát Tường, vỗ vai cô rồi lườm nguýt: "Cậu được lắm nha, biết chơi bóng rổ mà giấu giếm, suýt thì tài năng này bị cậu chôn vùi rồi."

Cát Tường từ chối cho ý kiến. Nhìn mặt ngoài cô bình tĩnh thế thôi, nhưng hiện tại cô đang cố gắng hít thở đều đặn tránh kiệt sức ngã gục. Thân thể nguyên chủ vốn yếu, Cát Tường mới vận động một chút thôi đã cảm thấy chân tay bủn rủn, không giống với thân thể trước kia của cô.

Mặt mũi thì giống nhau, nhưng thể trạng thì một trời một vực.

Nhận rõ sự chênh lệch với đối phương, Cát Tường đành tự hạ mục tiêu xuống.

Hiệp hai và hiệp ba tiếp theo, quả nhiên Anh Tuấn đã thay đổi chiến lược. Cậu giống như không còn cố kỵ gì, buông thả chân tay đấu hết sức một trận với Cát Tường. Ngoại trừ những người quen thuộc với cậu biết điều đó, thì khó ai nhận ra sau cặp mắt bình tĩnh kia.

Hai người giằng co một hồi, kết thúc trận đấu cho ra kết quả khiến ai nấy đều kinh ngạc.

"Hòa nhau?" Nam Khánh vừa tuyên bố, một số người xung quanh đã ngạc nhiên bàn tán xôn xao.

Nhất là lớp 12A6, bọn họ cứ nhìn Anh Tuấn chằm chằm. Một người trong đó bất mãn nói: "Chắc không phải mềm lòng nên nhường con gái đấy chứ?"

Nhưng sau khi người nọ vừa dứt lời, lại bị người khác phản bác lại: "Trông bạn nữ kia chơi rất giỏi, hòa cũng dễ hiểu."

Người bên cạnh đăm chiêu: "Hiệp thứ ba mà cho thêm thời gian, Anh Tuấn kiểu gì chả thắng!"

"Xì, chắc chắn là sử dụng mánh khóe gì rồi." Một bạn nữ khác nhìn một nam một nữ trên sân đấu mà cay mắt.

Một người khác thì vạch trần suy nghĩ của người ta: "Cậu đang ghen tỵ đấy à?"

Trong lúc nhất thời, quần chúng vây xem chia thành hai phe. Một phe cho rằng kết quả công bằng, so tài mãn nhãn. Một phe thì cho rằng không lý nào một đứa con gái yếu đuối có thể đấu ngang tay, chắc chắn là được Anh Tuấn nhường. Đủ loại thanh âm nghi ngờ và xôn xao vang lên, số người nghiêng về vế sau ngày càng nhiều.

Anh Tuấn đi tới đối mặt với Cát Tường, nghe thấy lời nói không hay về cô thì nghiêng đầu. Có lẽ do ánh mắt cậu quá sắc bén và chăm chú, âm thanh dần dần an tĩnh lại. Một lát sau, Anh Tuấn mới tự mình mở miệng: "Bạn nữ này chơi rất chuyên nghiệp, kỹ thuật nhỉnh hơn tôi. Kết quả công bằng không có gì phải bàn cãi!"

Người bình thường ít nói, vậy mà có thể lên tiếng vì một cô gái. Nhóm thanh niên chơi chung với Anh Tuấn đều dùng ánh mắt mờ ám, tỏ vẻ thì ra là thế.

Hotboy đã mở miệng rồi, nên tất nhiên không ai nghị luận nữa.

Cát Tường ngước nhìn cậu. Anh Tuấn cảm nhận được có ánh mắt đang phóng về mình nên quay đầu, bỗng hiểu ra rồi nói: "Mặc dù kết quả hòa nhau nhưng trận cá cược coi như em thắng." Nói xong, cậu mỉm cười nói với cô: "Thời gian địa điểm nội dung?"

Câu hỏi chung chung nhưng Cát Tường nghe hiểu, cô thương lượng: "Tối các tuần được không, hai tiếng từ năm giờ đến bảy giờ? Địa điểm ở thư viện gần trường. Phụ đạo các môn tự nhiên."

"Thời gian thì không vấn đề, nhưng các môn tự nhiên như em nói là chỉ toàn bộ toán, lý, hóa?" Anh Tuấn phải hỏi lại kỹ hơn. Lúc đầu anh tưởng dạy gia sư một môn, ai dè cô nàng công phu sư tử ngoạm luôn các môn tự nhiên.

Cát Tường rất điềm nhiên gật đầu, sau đó bổ sung thêm: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh bị thiệt."

Trận cá cược này nói gì thì kết quả cũng là hòa, cô không thể mặt dày bắt người ta dạy kèm cô nhiều môn mà không được đền bù xứng đáng.

"Ừm được rồi, vậy thứ hai tuần sau hẹn nhau ở cổng trường." Anh Tuấn thống nhất xong. Việc mỗi ngày phải dành ra hai tiếng cho cô bé này cũng không quá sức với anh.

"Vậy cảm ơn anh." Cát Tường lễ phép lên tiếng.

Anh Tuấn thấy vậy bật cười, đùa cô: "Thì ra em gái cũng biết lễ phép đấy. Chính thức giới thiệu, anh tên là Anh Tuấn lớp 12A1, vẫn chưa được biết tên em."

Đến lúc này, Cát Tường mới sực tỉnh. Nhưng cô không xấu hổ, mà thuận theo đó tự giới thiệu mình: "Tôi là Cát Tường, lớp 11C4."

Thứ lỗi cho cô, tâm hồn hơn hai chục tuổi khiến cô khó lòng mở miệng xưng mình là em với một học sinh cấp ba.

Anh Tuấn không phải người thích soi xét, gật đầu tỏ ý đã nhớ rõ tên cô. Cậu đang định nói thêm thì bất chợt có một người mạnh mẽ rẽ ra từ đám đông, nhảy vọt lên sâu đấu, thái độ đầy kích động muốn bắt tay Cát Tường nhưng bị cô linh hoạt tránh đi. Chỉ thấy người nọ vui sướng lên tiếng mời mọc: "Ôi em gái, em có hứng thú vào câu lạc bộ bóng rổ của bọn anh không?"

"Hả?" Cát Tường chưa kịp phản ứng, sau đó thì hỏi lại: "Câu lạc bộ bóng rổ?"

Hiện tại người xung quanh đã giải tán dần, chỉ có một số người thân quen với họ thì đứng chờ. Lớp 11C4 chỉ còn lại An Khanh là đi tới đứng phía sau Cát Tường, nghe thấy đối phương nói thì há miệng mở to mắt.

"Đúng vậy đúng vậy! Nếu em gái tham gia, chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích cực tốt. Thậm chí sẽ có cơ hội được một suất tuyển thẳng vào trường đại học có tiếng." Đó là một bạn học nam nổi bật cao lớn, mặt mũi đẹp trai, chỉ là ánh mắt sáng như đuốc khiến người ta chưa kịp chiêm ngưỡng khuôn mặt đã thấy run sợ nổi da gà.

Anh Tuấn nhìn hai người trái phải, thấy không còn chuyện của mình thì lên tiếng nói với Cát Tường: "Anh về đây, thứ hai gặp lại." Dứt lời, cậu xoay người đi tới chỗ nhóm bạn của mình rồi rời khỏi.

Cát Tường gật đầu tạm biệt cậu. Còn An Khanh thì tràn đầy tò mò, cô chưa được biết rõ chuyện về hai người, thấy chưa gì Cát Tường đã hẹn được hotboy người ta, chẳng nhẽ là theo đuổi sắp thành công?
Chương trước Chương tiếp
Loading...