Người Chồng Tốt

Chương 49



Khi Đồng Húc Lãng đi vào khuôn viên phòng của Nhà hàng, nhóm bạn nối khố đã từng nhóm từng nhóm một đang say sưa trò chuyện với nhau. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, tất cả đều cười nhẹ nhìn về phía anh, khi thấy cánh cửa sau lưng anh được nhân viên phục vụ đóng lại thì cảm thấy kinh ngạc.

"Sao ông tới một mình, bà xã đâu?"

"Ông không đi đón cô ấy sao?"

"Không phải là chê chúng ta quá ồn ào, không chịu nể mặt chứ?"

Nhóm người ồn ào lộn xộn vây quanh, Đường Diêu ân cần nghiêng mắt nhìn, phát hiện sắc mặt của anh không tốt lắm.

Đồng Húc Lãng yên lặng, chọn chỗ trống ngồi xuống, bưng ly rượu trên bàn lên tự rót uống: "Tôi tới trễ, tự phạt ba ly."

Đường Diêu thấy thế vội khuyên: "Bụng đói đừng vội uống rượu."

Đồng Húc Lãng giống như không nghe thấy, đã uống xong 3 ly, rượu vào trầm buồn. Có người không thức thời hỏi tới: "Ông còn chưa có khai báo vợ đi đâu đấy? Quá không có suy nghĩ, ông Nghiêm thật khó khăn mới trở lại một chuyến, cũng không cho gặp mặt nữa."

Đồng Húc Lãng vẫn như cũ không đáp lời, cầm bình rượu trắng Mao Đài uống. Mọi người nhận ra thần sắc không đúng, không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Đường Diêu nhìn không thuận mắt, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh cướp chai rượu đi: "Chuyện gì xảy ra với anh vậy, sao rót hoài thế, muốn thủng bao tử à?"

Đồng Húc Lãng thấy thế cười: "Không phải anh thanh toán, uống còn chưa đủ!"

Đường Diêu nhìn anh: "Anh thiếu chút tiền này sao, không đủ tiền thuốc lúc bệnh đâu."

"Ơ, hay là Diêu Diêu của chúng ta quan tâm anh Lãng em đi, tối nay chị dâu em không có ở đây, em chăm sóc thay một chút đi." Nhóm người cười ầm lên, sớm đem cô gái trầm tĩnh chỉ gặp qua một lần đó quên mất không còn một chút liên quan nào.

Đồng Húc Lãng phản bác: "Đi đi đi, quan tâm chính các người đi, tôi lớn như vậy phải cần người chăm sóc sao?"

Có người xem thường: "Cũng sắp làm chú rể rồi, nói chuyện sao vẫn trả treo như trước vậy? Người đàn ông này hay là muốn có một người phụ nữ ở nhà săn sóc đây!"

Tối nay đối tượng đón gió tẩy trần là lão Nghiêm, cũng hùa theo: "Đúng vậy, con người chung quy phải có một gia đình mới được. Hôm nào không thể không gặp cô dâu của cậu một chút, ngược lại, tôi lại muốn xem cô gái kia sao lại có khả năng đánh gục được Đồng đại soái chúng ta như vậy."

Đồng Húc Lãng cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ảm đạm, lại tự uống rượu vào. Tất cả đều không thể tránh được tầm mắt chú ý của Đường Diêu. Từ lúc anh vào cửa, cô đã thấy anh có cái gì đó không ổn. Hai mắt anh từ trước đến giờ lấp lánh bức người, thế nhưng lúc này lại tràn ngập thất vọng. Chẳng lẽ có vấn đề về chuyện tình cảm sao? Lòng của Đường Diêu chợt căng thẳng. Mặc dù sự quan tâm đối với anh đã sớm không còn hi vọng, nhưng hơn mười năm mến mộ không phải nói buông xuống là có thể buông xuống được ngay. Tinh thần của thần tượng sa sút, tự nhiên cô cũng cảm động lây. Cô không ngừng cướp đi ly rượu của anh, gắp thức ăn thêm cơm cho anh, thế nhưng anh lại không cảm kích chút nào: "Em làm gì, quản được anh sao?"

Đổi lại là bình thường, Đường Diêu đã sớm buông tay mặc kệ rồi. Nhưng tối nay không như vậy, hành động tự làm khổ của anh động đến hốt hoảng trong lòng cô, thờ ơ lạnh nhạt sẽ chỉ làm trong lòng mình càng khó chịu. Nhưng dù sao năng lực cô có hạn, khi đám mày râu điên lên, hoàn toàn không có chỗ mà nhúng tay vào. Mắt nhìn thấy Đồng Húc Lãng không ngừng cụng ly với mọi người, về sau còn dứt khoát dùng chai rượu trực tiếp rót vào miệng, cô chợt có loại kích động muốn khóc lớn. Tức giận trong lòng kêu gào, ngươi được đấy Lâm Sâm Sâm, tôi cam tâm tình nguyện buông tha thần tượng trong lòng nhiều năm, van xin cô có khả năng có thể cho anh ấy hạnh phúc, chính cô lại trà đạp anh ấy như vậy sao?

Từ trước đến giờ Đồng Húc Lãng tửu lượng lớn, rượu bình thường không vào mắt của anh, bình thường uống rượu trắng mạnh hoặc rượu tây, đợi đến khi toàn bộ đàn ông trong bàn gục ngã, anh vẫn còn mắt sáng thông thái tiếp tục la hét. Nhóm người đi toilet tập thể xong, ói ói, nôn nôn, trở lại đều úp mặt lên mặt bàn giả vờ ngủ say.

Đồng Húc Lãng khinh thường cười trách: "Một đám phế vật, các ngươi là đàn ông sao?" Dứt khoát tự mình uống chơi.

Đối với nhậu nhẹt của mấy người này phái nữ chẳng quan tâm, họ ngồi vào một bên trên bàn mạt chược mở ra sát phạt. Chỉ có Đường Diêu vẫn ngồi ở bên cạnh Đồng Húc Lãng, mặt lộ vẻ buồn rầu nhìn anh. "Đừng uống nữa được không? Ăn thêm chút đồ ăn nữa đi, nếu không em gọi cho anh sủi cảo nhé?"

Đồng Húc Lãng lắc đầu một cái: "Em đi chơi đi, đừng để ý tới anh." Uống vài hớp, không nhịn được cảm thán: "Rượu đúng là người bạn tốt, uống xong tâm tình cũng có thể thay đổi."

Trong lòng Đường Diêu kìm nén một cục tức, nhìn chòng chọc gò má anh tuấn của anh, tim đập liên hồi, như có một luồng cảm xúc sinh sôi. Nhịn thêm nữa, rốt cuộc không nhịn được, cô lấy hết dũng khí đứng lên níu lấy tay của anh: "Ra ngoài, em có lời nói với anh."

Đồng Húc Lãng cau mày, muốn kéo tay của cô ra: "Làm gì vậy?"

Đường Diêu lại kiên cường không buông, hai cái tay cùng ôm lấy cánh tay của anh: "Anh đi ra cho em."

Ngay trước nhiều người như vậy lôi lôi kéo kéo thật sự kỳ cục, Đồng Húc Lãng chỉ đành phải đáp ứng: "Em buông tay ra trước đã."

Hai người đi tới chỗ khuất bên ngoài hành lang, Đường Diêu cảm thấy dáng người của anh không còn cao lớn như trước đây nữa, hay là nhậu nhiều. Khi thần trí anh không đủ tỉnh táo, nói chuyện này có thể không ổn hay không? Đường Diêu có chút do dự. Đồng Húc Lãng lại bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục: "Em muốn nói gì?"

Đường Diêu không suy nghĩ nhiều liền hỏi: "Có phải anh và Lâm Sâm Sâm cãi nhau không?"

Đầu Đồng Húc Lãng vang lên một tiếng, mới vừa rồi nhờ rượu làm tê dại, thiếu chút nữa quên mất, đột nhiên có người nhắc tới, tim của anh lại không đề phòng co thắt từng cơn đau đớn. Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Chuyện này em nên quan tâm sao? Đừng đoán mò, bọn anh rất tốt."

"Anh gạt được người khác không lừa được em đâu, coi như không phải anh thừa nhận mượn rượu giải sầu, sắc mặt của anh cũng không lừa được người. Đi soi gương xem dáng vẻ của anh bây giờ một chút đi, nhìn thế nào đều thấy một người thất tình."

Có rõ ràng như vậy sao? Anh mệt mỏi xoa xoa cái trán: "Anh nói không có là không có, em bớt can thiệp vào."

Đường Diêu tức giận, một bụng tâm sự bị ép ra ngoài: "Anh cho rằng em muốn can thiệp sao? Em nhìn bộ dạng anh nửa sống nửa chết không vừa mắt! Con người Đồng Húc Lãng tự do phóng khoáng đi đâu mất rồi, anh làm cho mình vô cùng thê thảm thì sao chứ, cô ấy sẽ thương hại anh sao? Trên thế giới này, cô gái tốt còn nhiều, cô ấy không cần anh, em cần! Không cho anh lãng phí mình nữa."

Đồng Húc Lãng đau đầu, giận dữ mắng: "Nói hươu nói vượn, phiền chết anh, đừng đến trêu chọc anh." Anh định bỏ cô qua một bên, đi mất, nhưng lại bị cô giang hai cánh tay ngăn lại.

"Rốt cuộc em muốn làm sao?" Anh tức giận.

Đường Diêu liếc thấy mặt anh có vẻ đỏ, nghĩ là do rượu, lại càng cảm thấy khó chịu và không kiên nhẫn. Có nên nói hay không? Nhưng chờ tới lúc đầu óc anh tỉnh táo, ánh mắt sắc bén, thì những lời này càng không nói được ra khỏi miệng. Cô ôm chặt tay quyết tâm tiến lên một bước ôm lấy mặt của anh, hai mắt nóng bỏng nhìn chăm chú anh: "Đồng Húc Lãng, anh nghe rõ cho em, em thích anh, từ lúc em còn rất nhỏ đã bắt đầu thích rồi. Anh là anh hùng duy nhất trong lòng em, trừ anh ra em không thấy bất kỳ người đàn ông nào hơn. Anh cùng với cô ấy đã không vui, vậy hãy cùng em cùng nhau đi, em nhất định sẽ làm cho anh vui vẻ."

Đầu óc Đồng Húc Lãng lâm vào trạng thái hỗn độn, thật lâu mới phản ứng được nha đầu này là thổ lộ với anh, anh không dám tin trợn to cặp mắt, miệng khép mở mấy lần, nhưng cũng không tìm thấy âm thanh của mình. Đường Diêu thấy vẻ mặt anh có chút đờ đẫn, trong lòng khẽ động, vì vậy đánh bạo nhón chân lên hôn lên mặt của anh. Vừa chạm vào, giống như điện giật làm thức tỉnh anh.

"Không được." Anh nhanh chóng đẩy ra cô, quay về đường cũ vội vàng thoát đi.

Đường Diêu bị anh đẩy lảo đảo một cái, đợi đến khi đứng vững, đã không thấy bóng dáng anh đâu. Cô mất hồn nhìn về phía anh biến mất, trong lòng mới vừa dấy lên ngọn lửa hi vọng lại lần nữa bị dập tắt.

Mấy ngày sau, Đồng Húc Lãng nhận được điện thoại của Lục Tuấn Huy.

"Tôi muốn gặp anh một lần." Giọng nói đối phương luôn luôn khiêm tốn, hiếm khi mang theo tức giận như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...