Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 6: Vĩnh Biệt Ngàn Năm Lạnh Giá (6)
: Vĩnh biệt ngàn năm lạnh giá (6)Editor: Mòi học traBeta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn꧁LẠC CẨU TEAM꧂______________________________ Lâm Dung Vi lạnh lùng dùng tiên lực nâng lão già nọ dậy, không muốn nhiều lời mà xoay người sang hướng khác. "Đa tạ Tiên Tôn, đa tạ... vị tiên hữu này." Lão già râu trắng cảm kích vạn phần, cũng hướng Lãnh Văn Uyên hành một bái. "Tiên Tôn nếu đã muốn Cực Tình Kiếm, lão sẽ dâng vật này lên cho Tiên Tôn, thỉnh Tiên Tôn bớt giận." Lão già lui xuống khỏi ghế lô, trên trán toàn là vết máu. Lão thầm thì với người chủ sự vài câu. Sau đó trên đài đấu giá, trước mắt bao nhiêu người mà chùi vết máu tươi trên trán đi. Lại cung kính đưa Cực Tình Kiếm tới, lần nữa bước vào ghế lô số bảy. "Pháp khí này Tụ Bảo Các nguyện dâng cho khách quý ở ghế lô số bảy, nếu Tụ Bảo Các có chậm trễ chỗ nào thỉnh khách quý vui lòng bỏ qua." Yên nhi hướng về phía ghế lô số bảy quy quy củ củ hành lễ khiến quần chúng kinh ngạc không thôi. "Tụ Bảo Các chính là tài sản ở Tiên Vực của Quân gia. Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến Tụ Bảo Các ngoan ngoãn hai tay dâng pháp khí đấu giá lên?" "Đúng vậy, Quân gia thực lực phi phàm, tài vật khuynh quốc. Quân gia còn có Quân Dật Nhiên được Vô Nhất Tiên Tôn yêu quý vô cùng, không chỉ cái hạ giới này mà kể cả Tiên Vực cũng chưa từng thấy Tụ Bảo Các đối xử với ai tôn kính quá mức như vậy. Ngươi nhìn xem, trên trán trưởng lão kia toàn là máu, chắc chắn là do dập đầu mà ra!" "Không biết vị tiên nhân nào tai to mặt lớn như vậy, đúng là không nghĩ ra." Nam tử của Luyện Khí Tông thấy thái độ Tụ Bảo Các kính trọng như vậy liền hiểu ngay Luyện Khí Tông không thể trêu chọc vào đại nhân vật này. Chỉ có thể chữa ngượng nói thầm vài tiếng, mất hết mặt mũi mà quay về ghế lô. Bên trong ghế lô số bảy, cục diện lại lâm vào bế tắc. Lão già tay nâng kiếm, gấp tới sắp khóc thành tiếng: "Tiên Tôn, Tụ Bảo Các trăm triệu lần không dám lấy Linh Châu Tử của ngài đâu. Xin Tiên Tôn ngài cứ nhận pháp khí đi!" Lâm Dung Vi mặt lạnh không lên tiếng, nam chính còn đang nhìn chằm chằm kia kìa! Y làm sao mà dám ăn giật của người ta! Nếu để lại cho nam chính ấn tượng không tốt thì làm sao bây giờ? Còn nữa, hệ thống nói nhiệm vụ phải tốn một ngàn vạn linh thạch thượng phẩm mà mình một mẩu cũng không móc ra làm sao mà được, vẫn còn nguyên đây này! Hai bên giằng co không ai nhường ai, Lãnh Văn Uyên nhìn lão già, lại trộm nhìn Lâm Dung Vi một chút, nghĩ mãi cũng không biết nên mở miệng như nào. Cửa ghế lô có tiếng gõ nhẹ, Lãnh Văn Uyên thấy Lâm Dung Vi liếc mắt một cái liền hiểu ý nhanh chóng ra mở cửa. "Tham kiến Tiên Tôn." Một chàng trai cung kính khấu đầu hành lễ, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái tiên gia, nho nhã phiêu dật. "Đứng dậy rồi nói." Lâm Dung Vi nhìn nam tử có vài phần quen mắt. "Tiểu bối tự Dật Tu, là họ hàng gần của Quân gia, chịu trách nhiệm quản lí chi nhánh Tụ Bảo Các này. Không biết Tiên Tôn giá lâm nên đã thất lễ, thỉnh Tiên Tôn trách phạt." Quân Dật Tu lại bái một lần nữa. Họ hàng gần của Quân gia, có khi chính là biểu đệ biểu ca* gì đó của Quân Dật Nhiên, đúng là so với Quân Dật Nhiên có vài phần giống nhau, thảo nào cảm thấy quen mắt. (*Biểu đệ biểu ca: em họ anh họ) Quân Dật Tu nhìn trưởng lão mặt đầy nước mắt dập đầu trên sàn ngọc cũng hiểu tình huống hiện tại vài phần, bèn chậm rãi mở miệng: "Kiếm này may mắn lọt vào mắt Tiên Tôn là vinh hạnh của Tụ Bảo Các. Nếu Tiên Tôn nhất định muốn chi Linh Châu Tử ra mua thì đúng là làm khó phận tiểu bối chúng ta. Việc này để gia chủ biết được chắc chắn sẽ tra hỏi trách tội xuống." Lâm Dung Vi hờ hững không nói gì, một ánh mắt cũng không buồn bố thí. Quân Dật Tu cẩn thận cúi đầu. "Nếu ý Tiên Tôn đã định, chỗ Tụ Bảo Các tiểu bối có vài tiên phẩm nho nhỏ, không bằng thỉnh Tiên Tôn xem qua. Ngài vừa mắt thứ nào, chúng ta sẽ lấy nó tặng cho ngài. Tiên Tôn thấy có được không?" Quân Dật Tu giơ tay lên, từ không trung hiện ra mấy món tiên phẩm. Tất cả đều là hàng cao cấp và sản vật của Tiên Vực. Lâm Dung Vi nhìn lướt qua, ngón tay nhẹ nâng lấy vài vật tới. [Chúc mừng kí chủ nhận được: Lưu Truy Sáo Y +1. Giới thiệu giản lược: Áo bào tiên phẩm bậc trung, trên thêu họa tiết mây, có thể đỡ được một chưởng của Huyền Tiên trung kì. Đông ấm hè mát, ai mặc người đó có lợi.] [Chúc mừng kí chủ nhận được: Ngọc Cơ Tẩy Cốt Lộ +1. Giới thiệu giản lược: Linh dược thượng phẩm, hương cam, bôi bên ngoài dùng giảm sưng giảm đau, uống vào thanh nhiệt hạ hỏa.] [Chúc mừng kí chủ nhận được: Trâm ngọc Hạc Vũ Phiên Vân +1 Giới thiệu giản lược: Tiên khí trung phẩm, có tác dụng tu tâm dưỡng tính, tăng khí chất, là vật phẩm cần thiết của tiên giả tu hành.] Quân Dật Tu cùng lão già thấy Lâm Dung Vi chọn lựa vài thứ tiên khí cũng biết y đang cho Quân gia một bậc thang đi xuống, đều thở phào, tảng đá trong lòng rơi xuống. Quân Dật Tu hai tay nhận lấy nhẫn ngọc, lấy đi số Linh Châu Tử cần thiết, giao Cực Tình Kiếm cho Lâm Dung Vi xong liền khom người rời khỏi ghế lô. Lâm Dung Vi bước lại gần Lãnh Văn Uyên, vốn muốn đem những tặng phẩm này cho hắn, không nghĩ tới nam chính này lại lùi liên tục mấy bước, không dám nhìn thẳng vào Lâm Dung Vi. "Ngươi không cần đối với ta như vậy." Giọng Lâm Dung Vi tuy vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lại lộ ra một chút dịu dàng. "Tại hạ- tại hạ chỉ là trong lúc hoảng hốt kéo Tiên Tôn một cái." Lãnh Văn Uyên ấp úng, khuôn mặt vốn đang tím bầm bây giờ vì ngại ngùng đều ửng đỏ. Làm gì có tiên nhân tu vi Tiên Tôn nào sẽ bị đuối nước chứ? Lúc ấy ta ngớ ngẩn, không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có người bị rơi xuống nước liền ngu ngốc tới kéo người ta lên. Một thiên tiên như vậy chẳng những không trách tội còn đối tốt như vậy, Lãnh Văn Uyên cảm thấy chuyện tốt đẹp như vậy chỉ có trong mơ mà thôi. "Bản tôn có duyên với ngươi." Lâm Dung Vi cố gắng tỏ ra ôn hòa, "Bản tôn bế quan hơn ngàn năm, vừa xuất quan đã gặp được ngươi. Bản tôn thấy ngươi có tấm lòng lương thiện, muốn thu ngươi làm đệ tử nội môn. Ngươi có bằng lòng hay không?" Lãnh Văn Uyên không dám tin mà ngẩng đầu lên, người trước mắt đã cứu hắn khỏi kẻ thù lại còn muốn thu nhận hắn làm đồ đệ! Hắn rốt cuộc có tài đức gì? Lãnh Văn Uyên trong lòng trở nên bất an, rất sợ trước mắt mình chỉ là một giấc mộng hoàng lương*. Lúc tỉnh mộng cũng là lúc người này cùng hơi ấm đã hóa hư không. (*hoàng lương có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi. Nguồn: hoavouu.com) Lâm Dung Vi thấy Lãnh Văn Uyên nửa ngày không lên tiếng, không kiềm được mà cảm thán không hổ là nam chính. Bánh nhân thịt từ trời rơi xuống trước mặt thế này vẫn có thể tỉnh táo mà phân tích lợi hại thiệt hơn. Quả là đáng noi gương! Hệ thống [...] <Dựa theo định luật sảng văn, nam chính là người duy nhất có đầu óc. Bây giờ chắc hẳn hắn ta đang nghĩ xem tôi có ý đồ gì.> Lâm Dung Vi hết sức bất an, [Rồi.] Hệ thống thẳng thắn thừa nhận. <... Cho tôi hỏi, vị tiền bối kia giờ có khỏe không?> Lâm Dung Vi càng trở nên bất an. [Thi thể giờ đã lạnh ngắt rồi.] Hệ thống thương xót thở dài. Lâm Dung Vi hơi trừng mắt, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, bản năng muốn sống khiến bộ não nhảy số liên tục. <Xem ra là thành ý của tôi còn chưa đủ thuyết phục nam chính!> Ánh mắt Lâm Dung Vi trở nên kiên quyết, y cầm bình ngọc ở trên có năm chữ "Ngọc Cơ Tẩy Cốt Lộ" lên. Lâm Dung Vi đứng trước Lãnh Văn Uyên, mắt hơi rủ xuống càng khiến hàng mi dài như che khuất đôi mắt trong như nước hồ băng kia. Y hơi nghiêng bình đổ chút thuốc ra đầu ngón tay, Lâm Dung Vi ngửa đầu, mang thuốc hơi ướt lạnh trong lòng bàn tay khẽ chạm vào gò má Lãnh Văn Uyên. Thuốc mát lạnh, nhè nhẹ tác dụng vào vết thương đem đến từng cơn vừa đau vừa lạnh. "Tiên... Tiên Tôn..." Lãnh Văn Uyên cảm giác như họng mình cứng lại cả rồi. Từng cơn đau tựa bị châm chích này như nhắc nhở hắn rằng mọi thứ trước mắt hắn, hết thảy đều là sự thật không có chút giả dối nào. Tiên giả thanh tao, nhã nhặn không gì sánh được trước mắt, mi mục* tựa băng tuyết trên đỉnh thanh phong, cao không với tới. (*mi mục: chỉ đôi mắt và lông mày) Giờ phút này vị tiên giả kia đang bôi thuốc cho hắn, đầu ngón tay âm ấm, chân thật như vậy, mềm mại như vậy. Như hoa tuyết lướt nhẹ qua gò má, tan thành dòng nước mát, như băng tuyết ngàn năm sương giá. Tiên Tôn không nhiễm bụi trần hóa ra lại có bàn tay ấm áp mềm mại như thế. Lâm Dung Vi đặt bình ngọc xuống, tay cầm Cực Tình Kiếm đi tới, ngước mắt nhìn thẳng vào Lãnh Văn Uyên. "Thanh kiếm này bản tôn tặng ngươi, ngươi có nguyện vào môn hạ của bản tôn hay không?" "Từ nay về sau, bản tôn bảo hộ ngươi một đời bình an may mắn." <Chỉ mong đại nhân ngài nhanh chóng thăng quan tiến chức, không cần lao tâm hành xác kẻ hèn đáng thương này.> "Cùng ngươi tôn sủng vạn thiên, tiên đồ vô lo." <Thuận tiện giúp kẻ hèn hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày đứng trên đỉnh cao nhân sinh.> "Ngươi có bằng lòng hay không?" <Mau nói "Ta nguyện ý!"> Ngón tay Lãnh Văn Uyên khẽ run, cắn chặt hàm răng, cố gắng không để rơi nước mắt. Hắn quỳ thẳng tắp trước Lâm Dung Vi, cúi người lạy phục. "Đệ tử nguyện ý!" Từ nay về sau, ta không còn là kẻ ăn mày lang thang dưới hạ giới, không còn là kẻ yếu mặc người giày xéo, cũng không còn là kẻ cô độc nữa! Người bảo hộ ta một đời bình an cát nhạc, ta nguyện người bách thế vô lo. Người muốn cùng ta tôn sủng vạn thiên, ta hồi người vinh quang vô thượng. Tiên đồ mênh mang, người là ngọn đuốc ta khổ thủ giữa đêm đen. Chẳng sợ một kiếp thiêu thân cũng nguyện nhất vãng vô tiền, lấy thân báo người!* (Bình an cát nhạc: bình an vui vẻ. Bách thế vô lo: thảnh thơi muôn ngàn. Tôn sủng vạn thiên: tôn trọng quý mến lẫn nhau hơn tất cả. Vinh quang vô thượng: vinh quang không gì vượt qua được. Tiên đồ: con đường tu tiên. Khổ thủ: cố gắng/vất vả canh giữ. Nhất vãng vô tiền: quyết chí tiến lên, thẳng tiến không lùi.) [Nhiệm vụ thứ hai hoàn thành. Tiến trình +3%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng!] Lâm Dung Vi kích động vô cùng, tự mình khom người đỡ Lãnh Văn Uyên lên. Lãnh Văn Uyên xoa tay lau đi những giọt nước mắt không tự chủ được mà chảy ra, khi nhìn lại Lâm Dung Vi thì trong ánh mắt hắn đã mang theo sự cứng cỏi. Đây là cảm kích tới rơi nước mắt sao? Trong lòng Lâm Dung Vi có cảm giác đạt thành tựu. Trong nguyên tác, nam chính chỉ khóc duy nhất một lần vì mĩ nhân suýt mất mạng, chỉ một lần đó thôi. Lâm Dung Vi cầm lấy Lưu Truy Sáo Y cùng trâm ngọc Hạc Vũ Phiên Vân đưa cho Lãnh Văn Uyên, ý tứ vô cùng rõ ràng. "Tạ ơn sư tôn." Lãnh Văn Uyên cảm thấy ấm áp, hạnh phúc lâng lâng. Sư tôn vì hắn mà chọn tiên phẩm, bề ngoài sư tôn có vẻ rất lạnh lùng nhưng trong lòng thật ra vô cùng dịu dàng. Lâm Dung Vi thuận tay làm cho Lãnh Văn Uyên một phép tịnh thân quyết, sau đó liền xoay người giả như đang xem cuộc đấu giá. Lãnh Văn Uyên vào phòng bên cạnh ghế lô, thay đổi y phục, chải lại đầu tóc. Tuy trên mặt vẫn hơi sưng nhưng hắn có dáng người cao, eo săn chắc, trời sinh đã có vẻ uy nghiêm cùng quý phái. Lâm Dung Vi hơi nghiêng đầu nhìn, trong mắt không khỏi mang theo mấy phần thưởng thức. Không hổ là nam chính, quả nhiên có khí chất của bậc bá vương! "Sư tôn." Lãnh Văn Uyên vừa thấy Lâm Dung Vi, khí thế anh dũng lập tức biến mất, ngược lại trở nên luống cuống cùng mong đợi. "Đẹp thật đấy." Lâm Dung Vi cười nhẹ một tiếng, đối với nam chính sao có thể không khen thêm mấy câu? Lãnh Văn Uyên không khỏi cong môi, lòng tràn đầy vui sướng. [Nhiệm vụ thứ ba: Dẫn nhân vật chính lên Tiên Vực, tiến vào Ngũ Tông Sơn.] Nhiệm vụ này cũng quá là đơn giản mà? Lâm Dung Vi vui vẻ, dựa vào bản lĩnh của mình mà nắm chặt tay một cái đã có thể giải quyết chuyện này rồi! Nhưng mà nhiệm vụ thứ nhất này còn tới sáu mươi mốt vạn linh thạch thượng phẩm, nếu về Tiên Vực lúc này sợ là có tiền cũng không xài được. Lâm Dung Vi đứng dậy, tỏ ý ở đây không còn việc gì nữa mà phất tay áo, "Theo bản tôn tới nơi này." Lãnh Văn Uyên cầm Cực Tình Kiếm, một bước không rời Lâm Dung Vi ra khỏi Tụ Bảo Các. Đến một nơi cực kì rộng lớn xa xỉ, trang trí nội thất giống hệt hoàng cung. Một gã sai vặt lập tức tiến lên đón tiếp, không chút dấu vết nhanh chóng đánh giá hai người trước mặt một lượt sau đó trưng ra một nụ cười tươi. "Hai vị cần gì ạ?" Gã sai vặt mặt đầy vẻ kích động. Lâm Dung Vi chỉ chỉ vào Lãnh Văn Uyên, "Ngươi xem y cần những gì?" Gã sai vặt quan sát Lãnh Văn Uyên từ trên xuống dưới, còn xoay quanh Lãnh Văn Uyên nhìn một vòng. Lãnh Văn Uyên lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi, ánh mắt mang theo mấy phần ngoan ngoãn tuân theo. "Áo bào của vị công tử này không tệ, trâm cài tóc cũng là hàng tiên phẩm. Chỉ là không có ngọc bội thành ra có chút đơn điệu." Gã sai vặt hướng về phía Lâm Dung Vi khẽ chắp tay một cái, "Không bằng hai vị tiên trưởng lên lầu hai Tử Hiên Lâu chúng ta xem một chút, mua một ít ngọc bội phối cùng y phục?" Lâm Dung Vi nhàn nhạt gật đầu, Tử Hiên Lâu này chính là store Hermès phiên bản tu chân giới. Chuyên bán đồ xa xỉ, rất hợp với tiên nhân muốn vung tiền nhưng không có chỗ vung như Lâm Dung Vi đây. "Mời tiên trưởng dời bước lên tầng hai." Gã sai vặt cười híp mắt dẫn đường phía trước. Lầu hai Tử Hiên Lâu so với lầu một lại càng xa hoa hơn, gã sai vặt ân cần giới thiệu. "Mời tiên trưởng xem, đây là Liên Hoa Bội chế từ bạch ngọc của Tiên Vực, bảy mươi ngàn linh thạch thượng phẩm là có thể mua được. Ngọc bội này toát ra ánh sáng nhẹ, nhìn dưới ánh trăng còn có thể..." "Mua." Lâm Dung Vi dửng dưng nhìn về phía Lãnh Văn Uyên một cái, Lãnh Văn Uyên bước nhanh về phía trước nhận lấy liên hoa bội đã được gói cẩn thận. Gã sai vặt ánh mắt sáng lên, "Tiên trường người xem, ở đây có một Viễn Sơn Tuệ, giá bốn chục ngàn linh thạch thượng phẩm, đeo vào có thể..." Đầu ngón tay Lâm Dung Vi khẽ chỉ vào, Lãnh Văn Uyên lập tức nhận lấy hộp đựng Viễn Sơn Tuệ kia. "Tiên trưởng, vị công tử vô cùng hợp với Tiên Mạch Bào này. Lấy màu mực làm nền, trên thêu lá trúc, dùng tơ vàng..." "Tiên trưởng, còn có Ngọc Câu thiếp vàng này, thợ điêu khắc tinh tế, chất ngọc ôn tĩnh..." Đồ vật trong tay Lãnh Văn Uyên chất đống càng lúc càng nhiều, từng món được gói kĩ càng, Lâm Dung Vi lúc sau xoay người nhìn lại chỉ thấy chồng hộp cao ngất che khuất cả Lãnh Văn Uyên. "Chỗ này có nhẫn trữ vật không?" Lâm Dung Vi lúc này mới nhớ ra Lãnh Văn Uyên ngay cả túi gấm trữ vật cũng không có. "Tiên trưởng hỏi vô cùng đúng lúc!" Gã sai vặt kích động vỗ tay một tiếng, "Trước đây không lâu Hiên chủ chúng mang ra từ bí cảnh một huyền không giới chỉ*, đến nay còn chưa nhận chủ!" (Huyền không giới chỉ: nhẫn trữ vật đen tuyền) ============================= Mòi: tui edit chương nì vào ngày 10/5/2021... trú ká mòi đáng thương tập tành edit được mấy hôm thì bão tới khóa cmn chuồng chó lạc đà... Nhưng với tinh thần edit cho anh em trong nhà đọc là chính nên tui vẫn tiếp tục lăn lê dưới sự hối chương của Blue-chan (●'ω`●)ゞ Blue: Yêu, 20/5 mình mới beta lận ???? Pỏn: beta ⅓ chương 6 ngày 10/5 và nằm phè ra đến 21/5 mới vào lại: (〃▽〃)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương