Người Lữ Hành
Chương 2: Chương 2.1
Tôi là Lily Evans.Từ nhỏ tôi đã biết chính mình so với người khác không giống nhau. Bởi vì tôi nhớ rõ mình có kiếp trước, khi đó tôi là người Trung Quốc, tôi còn nhớ rõ mặt ba ba, mẹ và em trai. Nhưng trừ đó ra, tôi cũng không nhớ rõ cái gì nữa. Ngay cả bản thân là chết như thế nào, hay vì sao lại đầu thai chuyển thế, tôi cũng không nhớ kỹ. Tôi cảm thấy chuyện này cũng thực bình thường, người bình thường làm sao nhớ rõ được kiếp trước? Tôi có thể nhớ rõ hình dáng của ba mẹ bọn họ đã rất đặc biệt rồi. Đây là bí mật lớn nhất của tôi, ngay cả cha mẹ kiếp này tôi cũng không có nói cho bọn họ biết.Điều đặc biệt thứ hai của tôi chính là, tôi có một bản kí sự và mười ô vuông có thể cất chứa đồ vật mà người khác đều nhìn không thấy. Trên mặt bản kí sự có chữ Lily Evans, chức nghiệp là phù thủy nhỏ, còn có ghi giá trị thể, giá trị ma lực của tôi, ngày tôi sinh ra linh tinh gì đó. Thần kỳ nhất chính là, còn có một trang danh sách bạn bè, những ai từng giới thiệu qua bản thân với tôi, đều sẽ có tên và một dòng ghi chú giới thiệu đơn giản. Hiện tại đã có thật dài một danh sách, danh sách dựa theo độ thân mật của người kia và tôi mà xếp thứ tự, đứng đầu trang là mẹ, ba ba và Petunia. Tôi cảm thấy điều này quá tuyệt vời, bởi vì trí nhớ không tốt, tôi sẽ quên rất nhiều chuyện, nhờ có danh sách ghi chép lại những thân hữu này, tôi không còn quên mất bọn họ.Điều đặc biệt thứ ba chính là tôi có siêu năng lực. Có lẽ đây là nguyên nhân trên sách ghi chú tôi là phù thủy nhỏ. Khi tôi bất cẩn té ngã cũng sẽ không đau, hoặc là có thể biến một bông hoa héo rũ một lần nữa tươi đẹp trở lại. Tôi còn nghĩ rằng người khác cũng giống mình, nhưng mà ba mẹ và Petunia không hề có những năng lực này. Ba ba rất thích năng lực này của tôi, có điều ông bảo tôi không được lộ ra điều này với người ngoài, ông nói năng lực đặc thù này sẽ làm người ta sợ hãi. Chuyện quan trọng như vậy tôi đã ghi lại trên quyển nhật kí bản rồi, mỗi ngày rời giường tôi đều phải mở ra đọc lại để nhắc nhở bản thân nhớ kỹ.Điều đặc biệt thứ tư chính là tôi có chứng chướng ngại trí nhớ nghiêm trọng. So với ba điều trước, điều này lại một chuyện rất không tốt. Thời điểm sáu tuổi tôi tới trường tiểu học đọc sách một tháng, trường học liền trả tôi về nhà, còn khuyên ba mẹ chở tôi đi gặp bác sĩ. Bác sĩ chuẩn đoán tôi bị bệnh chướng ngại trí nhớ, còn không thể chữa trị được, không thích hợp tới trường, vẫn là ở nhà tự học tập thì tốt hơn, có thể học bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương