Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 78: Trở về giưã đêm khuya



"Này, Giang Ni sao? Tôi là Khả Khả, mấy ngày trước không phải cô muốn giúp tôi hẹn với Tổng giám đốc William sao? Hiện tại có thể hay không giúp tôi hẹn ông ta, tôi đã chuẩn bị tốt lắm . . . . ."

. . . . . ."Không có việc gì..., chúng tôi đã chia tay rồi, không cần bận tâm tới anh ta nữa."

"Ừ, tốt, tôi chờ điện thoại của cô, lúc nào cũng OK!"

An Khả cúp điện thoại, thuốc lá đúng vào lúc này cháy hết, hóa thành một đám khói xanh, lả lướt biến mất ở trong phòng, cô im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hát.

"Chỉ là một cô gái, yêu là linh hồn của cô, cô nguyện ý bỏ ra cả đời. . . . . ."

Từ trong micro, Lương Tĩnh Như vừa đúng lúc hát đến một câu cuối cùng, giọng hát nhẹ nhàng, thương cảm.

************************

Lúc Thân Tống Hạo trở lại nhà trọ, nhìn đồng hồ một chút, 2 h đêm, sau khi anh mở cửa, theo bản năng anh nhẹ bước chân, trực tiếp đi tới căn phòng mà bọn họ từng ở lại một đêm kia, xoáy mở chốt cửa, ánh trăng từ phía ngoài qua cửa sổ tràn vào phòng, rơi vào khuôn mặt trầm tĩnh đang say ngủ của cô.

Không khỏi cảm thấy thoả mãn, khoé môi anh nhếch lên, nhẹ nhàng đi tới bên cô, anh cúi thấp người, nghe hơi thở nhàn nhạt của cô, không nhịn được vươn tay, tay còn chưa chạm đến mặt cô. . . . . Đôi mắt đen nhánh lập tức mở to ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn anh, hồn nhiên vô cùng.

"Thế nào đã tỉnh rồi hả ?" Anh không phát hiện ra thanh âm của mình lúc này có bao nhiêu dịu dàng, cô túm chăn ngồi dậy, dụi mắt, ánh mắt rơi vào chiếc đồng hồ treo tường: "Làm sao bây giờ anh mới trở về đã hai giờ rồi. . . . . ."

"Bạn bè tụ họp, uống rượu nên mới muộn như vậy." Anh nhẹ nhàng giải thích với cô như thể đó là việc tất nhiên vậy.

Cách một tấm chăn ôm lấy cô, cô mỏng manh vô cùng, cô tựa hồ là bởi vì ngủ không được ngon giấc, đột nhiên bị người khác cắt đứt mộng đẹp, giờ phút này phản ứng vẫn rất chậm chạp, cho nên ngoan ngoãn để anh ôm không có giãy giụa.

"Trên người anh có rất nhiều mùi rượu." Cô nhăn lỗ mũi, từ dưới chăn lộ ra một ngón tay đâm đâm anh: "Đi tắm."

"Được." Anh cười nhẹ, sự dịu dàng lúc ban đầu đã hóa thành sự cưng chiều.

Cúi đầu, anh hôn lên môi cô, "Chờ anh."

Cô không gì, trực tiếp ôm chăn nằm xuống, anh chỉ là cười nhạt, tiện tay đem áo khoác cởi xuống, đi tới phòng tắm.

Chờ đến lúc anh đi ra, đã thấy cô đang bất nhã nằm ở một góc giường, yên tĩnh mà ngủ say.

Anh không khỏi bật cười, cũng rón rén lên giường, chui vào trong chăn, lại đem thân thể nho nhỏ của cô ôm vào lòng, cô như ở trong mộng cái gì cũng đều không hiểu được, chỉ rất là tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, trầm trầm tiếp tục ngủ say.

Anh cũng cảm thấy mệt mỏi, hương hoa nhài trên người cô sau khi tắm rửa, quả nhiên là dễ ngửi.

Đến khi mặt trời sáng rõ, hai người gần như là đồng thời bị tiếng chuông điện thoại inh tai đánh thức, Hứa Hoan Nhan lầu bầu mấy tiếng, lật người, ôm lấy gối đầu tiếp tục ngủ, ngón tay Thân Tống Hạo lục lọi hồi lâu, mới từ dưới gối đầu kéo ra chiếc điện thoại di động, mở mắt ra vừa nhìn, cơn buồn ngủ liền biến mất!

Trên đời này sao lại có loại nữ nhân mặt dầy đến thế? Thì ra Lâm Thiến gọi điện thoại tới . . . . . Anh do dự ấn xuống, tắt, nhưng chỉ là không đến ba giây, tiếng chuông lại chói tai vang lên.

Hứa Hoan Nhan giống như là xào bánh lung tung lật người, trong miệng bất mãn lầu bầu: "Thật ồn ào. . . . . . Anh nên nhận đi chứ!"

"Là Lâm Thiến đại tiểu thư!" Cơn buồn ngủ của anh biến mất, dứt khoát ngồi dậy, vỗ vỗ vào ót của Hứa Hoan Nhan.

"A. . . . . ." Hứa Hoan Nhan cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, lập tức nhảy dựng lên, đoạt lấy điện thoại di động, quả nhiên là tên của Lâm Thiến.

"A, anh còn lưu số của cô ta!” Hứa Hoan Nhan giận dữ ném điện thoại di động cho anh: "Em không cần biết, chắc đến tám phần là cô ta muốn anh mang đi mua quần áo, anh đi đi, em muốn tiếp tục ngủ."

"Có muốn đi xem kịch vui không?" Ánh mắt Thân Tống Hạo chợt chợt lóe, khóe môi liền nâng lên một nụ cười xấu xa.

Hứa Hoan Nhan nghiêng mặt sang bên nhìn lại anh, hồ nghi mở miệng: "Anh muốn làm gì?"

Thế nhưng anh đã ấn xuống nút nghe: "Chào, Lâm tiểu thư! Có chuyện gì sao?"

"uh . . . . . Vậy cũng tốt, cô bắt xe tới đây, ở khu chung cư XX."

Anh cúp điện thoại, xoay người đem cô từ trên giường kéo lên, "Mau chút mặc quần áo, bây giờ chúng ta đi ra ngoài."

"Em không muốn đi!" Hứa Hoan Nhan có chút không vui, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng vo thành một nắm.

"Tốt lắm, em đã nói không đi thì hôm nay chúng ta ở nhà vận động." Anh không thèm để ý chút nào, cợt nhả ngươi mở miệng, đắm đuối quan sát cô.

Nửa giờ sau, hai người chuẩn bị xong xuôi đi xuống lầu , đã nhìn thấy một cô gái trẻ đứng trước cửa chung cư.

Áo dây đỏ rực cùng chiếc quần sóc, phía trên thấp không đến có thể nữa thấp, phía dưới ngắn không đến mức không thể ngắn hơn nữa. Từ xa nhìn tới, chỉ thấy hoa hoa một mảnh.

Hứa Hoan Nhan không khỏi cười nhẹ, lại nhìn lại trang phục của bản thân mình, không khỏi có chút hâm mộ, nếu quả thật cô có vóc người tốt như vậy, tất nhiên cô cũng sẽ vui lòng ăn mặc giống như Lâm Thiến!

"Thân Thiếu . . . . ." Từ xa liền nghe thấy tiếng Lâm Thiến nũng nịu vang lên, người chung quanh bắt đầu len lén quan sát cô ta, thậm chí ngay cả anh chàng bảo vệ cũng phải ló đầu ra, từ trên xuống dưới một lượt xem cô gái trước mặt.

"Lâm tiểu thư hôm nay ăn mặc thật là xinh đẹp!"

Bản tính sắc lang của Thân Tống Hạo tuôn ra, trên dưới đem Lâm Thiến quan sát một lần, đẹp mắt, khóe môi cao à giương lên lên.

Lâm Thiến liếc đến trang phục của Hứa Hoan Nhan bên cạnh, không khỏi thở dài một hơi, rồi lại giả bộ mấy phần xấu hổ tiến lên: "Thân thiếu, lời anh khen làm tôi ngại quá. . . . . ."

Vươn tay muốn chạm vào cánh tay Thân Tống Hạo, lại bị anh không biến sắc né tránh, vẫn là thân sĩ bình thường tao nhã lễ độ: "Tôi đi lấy xe."

Anh trực tiếp đi về phía ga ra dưới tầng ngầm, chỉ còn lại Hứa Hoan Nhan và Lâm Thiến.

"Tôi còn tưởng rằng cô nói giỡn thôi, cô còn tưởng thật mà tới ah?" Hứa Hoan Nhan cười nhạt, không nóng không lạnh mở miệng nói, chỉ một câu nói, nhưng giống như lập tức đem khoảng cách của mình và Lâm Thiến kéo xa ra. . . . . ."Tại sao không thể tới đây? Thân thiếu cũng không phải là đã cưới cô, dán mác là của cô!"

Thân Tống Hạo vừa đi, vui vẻ ở trên mặt Lâm Thiến lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cay nghiệt và ghen ghét.

"Có lúc, tôi thật sự rất bội phục cô." Hứa Hoan Nhan tự đáy lòng gật đầu, Lâm Thiến người này từ trước đến giờ đã hiểu rõ mình muốn cái gì, hơn nữa không từ thủ đoạn nào đều phải lấy được, mà cô, lại không thể có một phần của sự kiên quyết này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...