Người Vô Tâm
Chương 6: Trí nhớ kinh thiên
Lý Ngọc Vân nghe nàng nói như thế liền sờ sờ mũi, trong lòng thầm cười trộm : " Nàng nói mình tốt ?! Lần đầu tiên mình mới nghe thấy ! " . Xe bus đi được gần hai mươi phút thì tới nhà sách Nhân Văn gần trường học, Lý Ngọc Vân bèn quay sang nói với Mỹ Hằng :- Chào cô nhé, tôi phải xuống rồi ! Hì, có dịp sẽ gặp lại.- Còn không cần dịp khác đâu, tôi cũng xuống đấy thôi !Mỹ Hằng nói xong bèn mỉm cười xinh xắn.- Cô/ Anh cũng xuống trạm nhà sách Nhân Văn sao ?Khi xuống xe, cả hai nhìn nhau đồng thời hỏi ! Sau đó cả hai lặng đi một chút rồi nhìn nhau mỉm cười rồi cả hai cùng nhau đi tới nhà sách. Lý Ngọc Vân nhìn thấy nhà sách, trong lòng bất giác có chút sững sờ . Đã chín năm hắn chưa bao giờ đi nhà sách cả, có thể nói chín năm này hắn chỉ lo đi chấp hành nhiệm vụ, còn thành tích học tập thì được Ông tạo một bộ hồ sơ giả tạo sẵn, kể cả việc sắp đặt học trường trung học này cũng thế.Nhưng không thể nói Lý Ngọc Vân là kẻ thiếu học, bởi lẽ hắn học những thứ liên quan tới công tác điều tra tội phạm, còn những kiến thức cơ bản của ngành giáo dục thì hắn không có để tâm cho lắm. Nhưng giờ đây thời thế đã đổi thay, Lý Ngọc Vân bị khai trừ khỏi Ám Kiếm. Hắn từ một người thần bí trở thành một người học sinh bình thường trong xã hội. Mà học sinh thì phải cắp sách đến trường, phải hoàn thành xong chương trình giáo dục bắt buộc mới có thể bước ra tìm kiếm việc làm, cái này đều do pháp luật quy định cả.Trong lòng Lý Ngọc Vân có chút mất mác vô cớ, nhưng hắn nhanh chóng bình ổn cảm xúc bước vào nhà sách. " Năm học mới gần đến, ta cũng phải trang bị sao cho giống một học sinh mới được ! Hà "- Chúng ta cùng vào chứ ?!Mỹ Hằng thấy Lý Ngọc Vân đứng ngơ ngác tại chỗ nên nàng bèn hỏi.- Hay là thôi đi, cô là con ngoan trò giỏi , tôi không muốn làm phiền cô lựa sách vở !Lý Ngọc Vân có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn không rõ ràng lắm kiến thức cấp 3 này, nên hắn phải tìm một chỗ để bổ túc lại tất cả, cho nên đành kiếm cớ làm phiền mà chuồn đi.- Anh biết tôi ? Mà làm sao lại biết tôi là học sinh giỏi chứ ? Không lẽ .... Anh học chung với tôi sao ?Mỹ Hằng vừa cười nói, vừa đi cùng Lý Ngọc Vân đi vào trong nhà sách.- Nếu cả tân thủ khoa lớp 10 Trương Thị Mỹ Hằng mà tôi còn không biết thì tôi là người không theo kịp thời đại rồi !- Á, hóa ra anh biết tôi nha ! Vậy mà nãy giờ anh không chào tôi ! HừMỹ Hằng dường như nghĩ tới điều gì đó oan ức lắm, nên tìm cơ hội đả kích Lý Ngọc Vân- Vậy anh học lớp mấy ? Cùng trường với tôi à ?- Đương nhiên, tôi lớp 10A1 .Tôi là Lý Ngọc Vân, rất hân hạnh làm quen cô , sau này chúng ta học chung rồi !Lý Ngọc Vân mỉm cười nói, cả hai bước vào nhà sách liền chia ra. Lý Ngọc Vân đi dọc theo giá sách giáo khoa lớp 10 . Hắn cầm lấy một quyển sách giáo khoa Đại Số đọc. Bây giờ hắn thiếu kiến thức căn bản trầm trọng, nên muốn đọc bổ túc lại cho kịp bạn bè.Lý Ngọc Vân nhìn qua một lần, đột nhiên phát hiện bản thân chỉ cần xem qua là nhớ, cơ bản có thể hiểu rõ toàn bộ vấn đề Đại Số này, từ hàm số, giải hệ phương trình cho tới giải bất phương trình đơn giản ..v..v." Tuy rằng mình biết bản thân mình có bộ óc biến thái, nhưng cũng chưa tới mức kinh dị như vậy chứ ? Nhìn qua một lần là nhớ , so với Phùng Hành còn giỏi hơn nữa a! " Lý Ngọc Vân lâm vào trạng thái tự sướng một hồi, cảm thấy trong lòng lâng lâng nhẹ nhõm. Nhưng hắn vẫn còn chưa dám khẳng định mà tiện tay rút cuốn Vật Lý ra. Mười phút sau Lý Ngọc Vân khép sách lại, đôi mắt nhắm hờ lại.- " Không lẽ trí nhớ của ta có liên quan tới Kim Cầu kia sao ? " Lý Ngọc Vân nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mỗi cái Kim Cầu kỳ bí nọ mới là nguyên nhân gây nên chuyện lạ lùng cho mình mà thôi.Hiện tại Lý Ngọc Vân càng nghĩ càng vui, có trí nhớ như thế vậy là đủ. Hắn chỉ cần có thời gian là có thể học xong chương trình giáo dục cơ sở , kể cả Anh Văn, Pháp Văn, Trung Văn đủ thứ linh tinh cũng không cây đinh gì cả ... Lý Ngọc Vân càng nghĩ càng sướng, bất giác nở nụ cười tà dị trên môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương