Người Xa Lạ

Chương 04



Tôi làm việc chăm chỉ suốt cả tuần lễ. Raymond đến nói cho tôi biết là y đã gởi thư rồi.

Tôi đã hai lần đi xi nê với Emmanuel, y thường không hiểu chuyện chi xảy ra trên màn ảnh. Thế là phải cắt nghĩa cho y. Hôm qua là thứ bảy và Marie đến đúng như chúng tôi đã hẹn nhau. Tôi rất thèm muốn nàng vì nàng mặc một cái áo dài đẹp có sọc đỏ trắng, đi dép da. Người ta đoán đôi vú nàng chắc nịch và màu nâu mặt trời làm mặt nàng tươi như hoa. Chúng tôi lên xe buýt, đi cách xa Alger mấy cây số, tới một bãi biển chật hẹp giữa các tảng đávà có những viền cây lau ở phía đất liền. Mặt trời hồi bốn giờ chiều không nóng lắm, nhưng nước âm ấm với những đợt sóng nhỏ, dài và uể oải. Marie dạy cho tôi một trò chơi. Trong khi bơi phải uống nước trên đỉnh ngọn sóng, ngậm hết bọt ở trong mồm rồi bơi ngửa để phun bọt lên trời. Thế là tạo thành một hàng đăng-ten sủi bọt, tan biến trong không khí hay rơi xuống như mưa ấm áp trên mặt tôi.

Nhưng một lát sau, mồm tôi rát bỏng lên vì muối chát đắng. Marie theo kịp tôi và đeo dính vào người tôi ở dưới nước. Nàng áp mồm nàng vào mồm tôi. Lưỡi nàng làm tươi mát môi tôi và chúng tôi quấn lấy nhau một lúc trong các đợt sóng! Khi chúng tôi mặc quần áo trên bờ biển, Marie nhìn tôi với đôi mắt lóng lánh. Tôi hôn nàng. Kể từ lúc ấy, chúng tôi không nói chi nữa. Tôi dìu nàng đi sát vào người tôi và chúng tôi vội vàng lên xe buýt trở về nhà tôi và chúng tôi cùng gieo mình xuống giường. Tôi để ngỏ cửa sổ và rất dễ chịu khi thấy đêm mùa hè chảy lượt trên thân thể màu nâu của chúng tôi.

Sáng nay Marie ở lại và tôi bảo nàng là chúng tôi sẽ cùng ăn trưa. Tôi xuống mua thịt.

Khi trở lên, tôi nghe thấy tiếng đàn bà ở trong buồng Raymond. Một lát say, lão Salamano mắng con chó. Chúng tôi nghe thấy tiếng đế giày, tiếng móng vuốt trên bậc cầu thang gỗ và tiếng: “Đồ tồi! Xác thối!”, người và chó đi ra phố. Tôi kể cho Marie nghe chuyện lão già và nàng cười.

Nàng mặc bộ đồ ngủ của tôi và vén tay áo lên. Khi nàng cười, tôi còn thèm muốn nàng nữa. Một lát sau, nàng hỏi tôi có yêu nàng không? Tôi trả lời là điều đó không có nghĩa lý chi cả, nhưng hình như tôi không yêu nàng. Nàng có vẻ buồn. Nhưng trong khi sửa soạn bữa ăn và nhân những câu chuyện không đâu, nàng còn cười nữa đến nỗi tôi lại hôn nàng. Ngay lúc đó, những tiếng cãi nhau nổ bùng ra ở nhà Raymond.

Nàng mặc bộ đồ ngủ của tôi và vén tay áo lên. Khi nàng cười, tôi còn thèm muốn nàng nữa. Một lát sau, nàng hỏi tôi có yêu nàng không? Tôi trả lời là điều đó không có nghĩa lý chi cả, nhưng hình như tôi không yêu nàng. Nàng có vẻ buồn. Nhưng trong khi sửa soạn bữa ăn và nhân những câu chuyện không đâu, nàng còn cười nữa đến nỗi tôi lại hôn nàng. Ngay lúc đó, những tiếng cãi nhau nổ bùng ra ở nhà Raymond.

Trước tiên người ta nghe thấy tiếng đàn bà lanh lảnh rồi đến Raymond nói: “Mày đã lừa gạt tao! Mày đã lừa gạt tao! Tao sẽ dạy mày cách lừa gạt tao!”. Một vài tiếng động đùng đục và người đàn bà tru tréo lên, nhưng nàng la hét kinh khủng đến nỗi bỗng chốc cầu thang chật ních những người. Marie và tôi cũng chạy ra. Người đàn bà vẫn kêu và Raymond vẫn đánh. Marie bảo tôi là khiếp quá và tôi không trả lời. Nàng bảo tôi đi tìm cảnh binh nhưng tôi trả lời là không thích cảnh binh. Tuy nhiên, một người cảnh binh cũng đến với người thuê ở lầu hai là thợ làm đồ chì. Cảnh binh gõ cửa và người ta không nghe thấy chi nữa. Y gõ cửa mạnh hơn và một lát sau, người đàn bà khóc và Raymond ra mở cửa. Mồm ngậm thuốc lá, Raymond có vẻ ngọt ngào, thớ lợ. Thiếu nữ lao mình ra ngoài cửa và khai với cảnh binh là Raymond đánh nàng… Cảnh binh nói: “Tên anh là gì?”. Raymond trả lời. Cảnh binh bảo: “Khi anh nói với tôi thời vất thuốc lá đi”.

Raymond ngập ngừng nhìn tôi cứ hút thuốc. Ngay lúc đó cảnh binh tát mạnh vào giữa má y một cái nên thân. Điếu thuốc bắn đi xa vài thước. Raymond đã thay đổi bộ mặt nhưng lúc đó y không nói gì, rồi y hỏi một giọng khiêm nhường là có thể nhặt mẩu thuốc lên không. Cảnh binh trả lời có thể nhặt được và nói thêm: “Nhưng lần sau anh sẽ biết rằng cảnh binh không phải là một hình nhân múa rối!”. Trong lúc đó thiếu nữ khóc và nhắc lại: “Nó đánh tôi. Đồ ma-cô!”. Raymond hỏi: “Thưa ông cảnh binh, có phải luật pháp cho gọi một người đàn ông là ma-cô không?”.

Nhưng người cảnh binh ra lệnh cho y phải câm miệng. Thế là Raymond lại quay về phía thiếu nữ và bảo: “Rồi xem, chúng ta sẽ gặp nhau”. Cảnh binh lại bảo y câm đi, bảo thiếu nữ đi nơi khác và y thì phải ở nguyên trong buồng để chờ cảnh sát gọi. Cảnh binh lại nói thêm đáng lẽ Raymond phải xấu hổ vì đã say sưa đến nỗi run rẩy như thế! Lúc đó Raymond cắt nghĩa: “Thưa ông cảnh binh tôi không say. Tuy nhiên khi đứng trước mặt ông, tôi thấy run run, không sao đừng run được”. Y đóng cửa lại và mọi người rút đi. Marie và tôi đã sửa soạn xong bữa trưa nhưng nàng không thấy đóivà tôi ăn gần hết. Nàng đi ra hồi một giờ trưa và tôi ngủ một chút.

Khoảng ba giờ chiều có tiếng gõ cửa buồng tôi và Raymond đi vào. Tôi vẫn nằm nguyên.

Y ngồi trên mép giường. Y ngồi một lát không nói và tôi hỏi là công việc của y ra sao? Y kể lại rằng y đã làm theo như ý muốn nhưng nàng đã tát y một chiếc nên y đánh nàng. Còn chuyện về sau, tôi đã trông thấy. Tôi bảo y là bây giờ nàng đã bị trừng phạt rồi và y đáng nên hài lòng. Đó cũng là ý kiến của y và nhận xét rằng dù viên cảnh binh có làm thế nào chăng nữa không thay đổi được những trận đòn nàng đã chịu. Y lại nói thêm là y biết rõ bọn cảnh binh và biết cách đối phó với chúng ra sao. Rồi y hỏi tôi lúc ấy y có chờ đợi y trả lại cái tát của viên cảnh binh không?

Y ngồi trên mép giường. Y ngồi một lát không nói và tôi hỏi là công việc của y ra sao? Y kể lại rằng y đã làm theo như ý muốn nhưng nàng đã tát y một chiếc nên y đánh nàng. Còn chuyện về sau, tôi đã trông thấy. Tôi bảo y là bây giờ nàng đã bị trừng phạt rồi và y đáng nên hài lòng. Đó cũng là ý kiến của y và nhận xét rằng dù viên cảnh binh có làm thế nào chăng nữa không thay đổi được những trận đòn nàng đã chịu. Y lại nói thêm là y biết rõ bọn cảnh binh và biết cách đối phó với chúng ra sao. Rồi y hỏi tôi lúc ấy y có chờ đợi y trả lại cái tát của viên cảnh binh không?

Tôi trả lời là không chờ đợi chi cả, vả lại tôi không thích cảnh binh. Raymond tỏ vẻ rất hài lòng.

Y hỏi tôi có muốn đi chơi với y không. Tôi dậy và bắt đầu chải tóc. Y bảo tôi là tôi cần phải làm chứng cho y. Với tôi điều ấy không can hệ chi nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Theo Raymond thì chỉ cần khai là thiếu nữ kia phản bội y. Tôi nhận lời làm chứng cho y.

Chúng tôi cùng đi ra và Raymond tặng tôi một chầu ăn nhậu đã đời. Rồi y muốn đánh bi da và suýt nữa thì tôi được. Sau y lạ muốn đi xổ xui với gái điếm nhưng tôi từ chối vì tôi không thích thế. Vậy là chúng tôi lẩn thẩn về nhà và y bảo tôi là y hài lòng xiết bao vì đã trừng phạt được cô tình nhân. Tôi thấy y rất dễ thương đối với tôi và nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt.

Từ xa, tôi đã trông thấy lão Salamano đứng trên ngưỡng cửa có vẻ bối rối lắm. Khi chúng tôi lại gần thời không thấy con chó của lão. Lão nhìn tứ phía, xoay tròn người, muốn chọc thủng màn đêmở hành lang, nói lẩm bẩm những tiếng nhát gứng và lại bắt đầu lục lọi phố xá với đôi mắt bé đỏ ngầu. Khi Raymond hỏi có chuyện chi đấy thời lão không trả lời ngay. Tôi mơ hồ nghe thấy lão thì thầm: “Đồ tồi! Xác thối!” và lão tiếp tục lăng xăng, cuống quýt. Tôi hỏi lão con chó đâu. Lão đột ngột trả lời là nó đi rồi và thình lình, lão nói rất lưu loát: “Tôi dẫn nó đến bãi tập như thường lệ. Có nhiều người ở chung quanh các lều chợ phiên. Tôi ngừng lại để xem “Vua vượt ngục”. Và khi tôi muốn về thời không thấy nó ở đấy nữa. Đã lâu nay, tôi muốn mua cho nó một chiếc cổ dề bé hơn, nhưng tôi không hề ngờ rằng cái xác thối ấy lại có thể ra đi như vậy!”.

Raymond cắt nghĩa cho lão hiểu là chó có thể bị lạc và nó sẽ trở về. Y kể ra nhiều ví dụ về những con chó đi hàng chục cây số để tìm chủ. Mặc dù thế, lão già lại có vẻ bối rối hơn!...

Raymond cắt nghĩa cho lão hiểu là chó có thể bị lạc và nó sẽ trở về. Y kể ra nhiều ví dụ về những con chó đi hàng chục cây số để tìm chủ. Mặc dù thế, lão già lại có vẻ bối rối hơn!...

“Chắc ông hiểu là họ sẽ bắt nó mất. Nếu may lại còn ai bắt nó! Nhưng không thể thế được, ai cũng ghê tởm các mảng vảy của nó. Chắc là cảnh sá bắt nó, chắc thế! “Tôi bảo lão nên đến nhà phú de, nơi giam cầm những súc vật, mà nạp một số tiền thời người ta sẽ trả lại chó. Lão hỏi tôi số tiền ấy có nhiều không? Tôi không biết. Thế là lão nổi giận: “Bỏ tiền ra vì cái xác thối ấy ư?

Ồ! Cho nó chết!”. Và lão chửi rủa nó. Raymond cười và đi vào nhà. Tôi theo y và chúng tôi chia tay ở cầu thang. Một lát sau tôi nghe thấy bước chân lão già và lão gõ cửa phòng tôi. Khi tôi mở cửa, lão đứng một lát trên ngưỡng cửa và bảo tôi: “Xin lỗi ông, xin lỗi ông”. Tôi mời lão vào nhưng lão không muốn. Lão nhìn xuồng mũi giày và hai bàn tay đóng vảy của lão run run. Lão hỏi mà không nhìn tôi: “Thưa ông Meursault, họ không bắt mất chó của tôi chứ? Họ sẽ trả lại nó cho tôi. Hay rồi tôi sẽ ra sao?”. Tôi bảo lão là nhà phú de giữ các chó lạc trong ba ngày để chủ đến nhận và sau đó, mới giải quyết tùy theo sở thích của họ. Lão yên lặng nhìn tôi, rồi lão nói:

“Chào ông”. Lão đóng cửa và tôi nghe thấy tiếng lão đi đi lại lại. Chiếc giường của lão kêu răng rắc. Và do cái tiếng nho nhỏ, kỳ dị lọt qua vách ngăn, tôi hiểu là lão đang khóc. Tôi không biết tại sao tôi lại nghĩ đến má tôi. Nhưng sáng mai tôi phải dậy sớm. Tôi không đói và tôi đi ngủ không ăn tối.

?
Chương trước Chương tiếp
Loading...