Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc
Chương 5
"Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Anh không sợ bị ông chủ sa thải sao?"Xe vừa đến tập đoàn Trung Nhật thì dừng lại, Phương Tử Ninh vẫn không hiểu tại sao anh ta lại muốn tới nơi này."Đi theo tôi" Lâm Hạo Vũ không quay đầu lại, tay nắm chặt cánh tay của Phương Tử Ninh đang muốn chạy, dẫn cô đi vào cửa chính."Ai!" Phương Tử Ninh tự nhận hôm nay mình gặp xui xẻo, thôi mặc kệ hắn dắt tay đi vào.Thật không rõ, tại sao hắn dễ dàng hiểu được tâm tư của cô như vậy! Có điều, trước tiên cô muốn nghiêm chỉnh thanh minh, do hắn cương quyết dẫn cô đi vào, nếu như có hậu quả gì, hắn cũng không được oán trách cô."Xin chào, Tổng giám đốc"Vừa tiến vào cửa chính, nhân viên quầy tiếp tân lập tức khom lưng hướng về phía Lâm Hạo Vũ chào hỏi, nhưng đôi mắt không kềm được mà liếc qua nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh Tổng Tài.Tổng giám đốc sao lại mang đến đây một nữ sinh?Tổng. . . . . . Tổng giám đốc? Cô có nghe lầm hay không a! Phương Tử Ninh len lén quan sát hắn một cái. Nhìn hắn bây giờ, rất khác lúc bình thường, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc rất nhiều, có điều là, phụ nữ nghiêm túc nhìn rất đẹp, sao đến đàn ông nghiêm túc nhìn cũng rất đẹp?"Tập đoàn Trung Nhật " là một công ty đa quốc gia khổng lồ làm cho người khác khó có thể tưởng tượng. Phương Tử Ninh cho rằng tổng giám đốc của "Tập đoàn Trung Nhật "sẽ là một ông già "Thông minh tuyệt đỉnh" , và "Rất giàu có" không nghĩ tới sẽ là trai đẹp trẻ tuổi trước mắt này.Thật không thể tưởng tượng!Dọc theo đường đi đều có người hướng tới Lâm Hạo Vũ chào hỏi, nhưng tầm mắt lại tập trung trên người của Phương Tử Ninh.Nhiều người trong lòng đều không rõ ràng, tại sao tổng giám đốc lại mang một cô gái nhỏ tới phòng làm việc, hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài, cô ta vẫn đang là học sinh."Khép cái miệng của cô lại, nếu không ruồi sẽ bay vào." Lâm Hạo Vũ đột nhiên nhắc nhở làm Phương Tử Ninh giật mình.Phương Tử Ninh theo bản năng khép miệng lại, khi lấy lại tinh thần, cô đã đứng trong phòng làm việc của hắn, phòng làm việc sang trọng, ngăn nắp như thế tại sao lại có ruồi? Lúc này Phương Tử Ninh mới phát hiện ra mình bị lừa."Ngồi xuống xem sách của cô đi." Lâm Hạo Vũ ngồi tại vị trí của mình , sau đó chỉ cái ghế phía trước bàn của anh cho phương Tử Ninh."Tôi có thể đi chung quanh xem một chút?" Phương Tử Ninh hỏi, giọng nói mang theo vẻ nịnh hót. Cao ốc này thật to, cô muốn nhìn xung quanh xem khác nhà mình cỡ nào!"Không thể." Lâm Hạo Vũ đơn giản cấp cho cô một câu trả lời khẳng địnhĐể cho cô đi khắp nơi, không biết cô sẽ làm ra cái họa gì ."Thật nhỏ mọn, nhìn một chút cũng không được sao?" Phương Tử Ninh nhỏ giọng kêu la.Nhưng oán hận thì oán hận , ở dưới nhà người ta, làm sao có thể không cúi đầu? cô vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống lấy sách ra ôn tập, nhưng trong hoàn cảnh này, cô có làm cách nào cũng không tập trung xem sách được.Len lén liếc Lâm Hạo Vũ một cái, phát giác hắn đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện, cô nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị chạy ra ngoài xem một chút."Cô đi đâu vậy?" Lâm Hạo Vũ, đầu cũng không ngẩng lên hỏi."Tôi. . . . . . Tôi khát nước, muốn đi ra ngoài uống nước." Lý do này đầy đủ chứ?"Ở bên kia." Lâm Hạo Vũ chỉ vào một phòng kế bên phòng làm việc của hắn, chính là phòng giải khát, nói với cô."Oh." Phương Tử Ninh không tình nguyện đi về hướng hắn chỉ.Người có tiền thật là xa xỉ, chỉ một người mà lại có cả một phòng giải khát, quả thực là lãng phí tài nguyên! Phương Tử Ninh vừa đi vừa oán trách.Lâm Hạo Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, cảm thấy rất buồn cười. Cô muốn làm gì sao hắn lại không biết, nhưng hắn không thể để cho cô chạy loạn khắp nơi.Phương Tử Ninh vừa bước vào phòng giải khát, không nhịn được kinh ngạc mà mở rộng đôi mắt. Một người không cần phải sử dụng phòng giải khát lớn như vậy chứ? Thật là lãng phí, ngay cả ly trà cũng đều rất tinh xảo đặc biệt.Lơ đãng lấy một ly nước, do không tập trung, cô đánh rơi ly nước xuống nền nhà phát ra một tiếng “keng”. Theo bản năng cô ngồi chồm hổm xuống đưa tay nhặt mảnh vỡ, bị mảnh vụn quẹt rách đầu ngón tay, cô ngơ ngác nhìn máu tươi chảy ra."Tại sao cô lại không cẩn thận như vậy!" Khi Phương Tử Ninh ý thức được mình đang bị chảy máu, Lâm Hạo Vũ đã đi tới trước mặt cô, nắm ngón tay chảy máu của cô rửa sạch, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc, ép lên vết thương của cô, động tác làm liền một mạch."Anh còn tốt hơn cả anh trai tôi!" Thấy Lâm Hạo Vũ đang chăm chú băng bó cho cô, Phương Tử Ninh thốt ra lời nói tự đáy lòng.Mỗi lần cô bị cắt vào tay hoặc bị bất cứ vết thương gì, Phương Lâm mặc dù sẽ giúp cô băng bó, nhưng anh ta một bên băng bó, một bên cười cợt cô ngốc như heo."Tôi không phải anh cô." Lâm Hạo Vũ cất cao âm lượng.Hôm nay đã hai lần cô đều nói hắn giống anh trai cô, thật phiền, hắn không muốn làm anh trai của cô.Sao thế? Cô biết hắn không phải là anh trai cô, chỉ là ví dụ thôi mà. Hơn nữa cô còn khen ngợi hắn nha, tại sao hắn lại rít lên? Phương Tử Ninh không hiểu, cúi đầu."Cô đi ra ngoài trước đi." Thấy cô dáng vẻ ủy khuất, Lâm Hạo Vũ không đành lòng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.Phương Tử Ninh ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lâm Hạo Vũ dọn dẹp nốt những mảnh vỡ còn lại.Không bao lâu, Lâm Hạo Vũ từ phòng giải khát đi ra, trên tay cầm một ly nước, không nói gì mà đặt ly nước trên bàn, trước mặt Phương Tử Ninh."Thật xin lỗi." Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói."Tại sao lại nói xin lỗi?" Trong trí nhớ của hắn, cô không có làm việc gì sai."Thật xin lỗi, làm bể của anh một cái ly đắt tiền như vậy; làm anh mất đi vật quý, lại còn giúp tôi băng bó; thật xin lỗi, anh lại còn phải dọn dẹp nữa" Phương Tử Ninh đứng lên nói.Bộ ấm trà trong phòng giải khát của hắn thật sự rất quý, không những vậy, đó còn là đồ cổ. Hơn nữa, hắn còn lãng phí thời gian quý giá, giúp cô băng bó vết thương; Còn nữa..., một người cao quý như hắn rất ít khi đụng tới cây chổi."Cô cho rằng tôi sẽ để ý?" Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ hỏi. Hắn chỉ để ý khi cô cứ mang hắn ra ví với anh trai cô thôi."Cám ơn anh giúp tôi lấy trà." Nói nhiều như vậy, có phải hắn hết giận rồi không?Phương Tử Ninh ngẩng đầu lên, nhìn xem mưa đã tạnh, trời đã trong hay chưa?Nhìn phương Tử Ninh vẻ mặt sợ sệt, Lâm Hạo Vũ không khỏi khẽ cười, tất cả buồn bực hóa thành một đường cong trên môi.Hắn đã nói phải đợi cô lớn lên, lúc này cần gì phải nóng lòng?"Những lúc anh cười, nhìn anh thật đẹp trai." Ý là hắn đừng có đưa ra bản mặt cau có, tức giận."Tôi không tức giận." Lâm Hạo Vũ làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cô."Tôi biết ngay anh là người tốt nhất." Phương Tử Ninh vui vẻ ôm cổ Lâm Hạo Vũ, nhón chân lên dùng trán chạm vào trán của hắn, đây là động tác cô thường làm với cha và anh trai của mình."Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Đột nhiên, ngoài cửa truyền vào hai tiếng ho khan.Phương Tử Ninh quay đầu lại nhìn, trước cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, trên tay cầm một mớ văn kiện.Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như đưa văn kiện, mà giống như đến xem trò vui. Chẳng lẽ nơi này có cái gì vui để xem sao?"Đường Duyệt, tốt nhất anh nên giải thích lý do chưa được mời mà tự bước vào?" Ánh mắt nguy hiểm của Lâm Hạo Vũ nheo lại, nhìn chòng chọc thanh niên ở cửa"Tôi tới đưa văn kiện, không nghĩ tới lại đến quấy rầy chuyện tốt của tổng giám đốc anh, xin cứ tiếp tục, tôi sẽ tự động biến mất." Trong lúc nói chuyện, Đường Duyệt không có lấy nửa phần áy náy, ngược lại, vẻ mặt biểu cảm giống như đang xem kịch vui.Nghe nói tổng giám đốc đi cùng một cô bé đến nơi làm việc, đây chính là một tin tức kinh thiên động địa! Tổng giám đốc chưa từng có quan hệ với bất kỳ phụ nữ nào, Hiện tại bây giờ lại đem một nữ sinh tới phòng làm việc? Hắn không đến nhìn một cái, rốt cuộc lại làm thất vọng chính mình sao?"Từ khi nào công việc đưa văn kiện lại làm phiền đến Đường quản lý? Thư ký của Đường quản lý thật là tắc trách, tôi đang suy nghĩ xem có nên đổi cho anh một thư ký có trách nhiệm hơn không?""Anh…, là cấp trên muốn xử lý cấp dưới thế nào cũng được sao!" Đường Duyệt ngoài cười trong không cười, một câu hai nghĩa nói."Tôi đồng ý với quan điểm của anh." Phương Tử Ninh mở miệng."Cám ơn cô trợ giúp. Có thể cho tôi biết em gái nhỏ tên gì không? Tại sao lại để cho tổng giám đốc của tôi lừa gạt đến đây?" Đường Duyệt nhìn cô gái trước mắt, Phương Tử Ninh, hứng thú hỏi."Thứ nhất, tôi không phải em gái nhỏ của anh, tên tôi là Phương Tử Ninh; thứ hai, không phải tôi bị Hạo Vũ lừa gạt tới, chúng tôi là bạn tốt." Phương Tử Ninh giải thích."Theo tôi nhận định, đáng lẽ giờ này, cô phải ở trong lớp học, nghe giáo viên giảng dạy mới đúng, sao bây giờ lại ở đây?" Không để ý tới ánh mắt Lâm Hạo Vũ, Đường Duyệt không sợ chết nói tiếp."Bởi vì tôi. . . . . ." Cô có thể nói bởi vì tới trễ, cho nên xin nghỉ bệnh trốn tránh thực tế sao? Phương Tử Ninh có vẻ lúng túng.Không cần để ý đến anh ta" Lâm Hạo Vũ cắt đứt lời nói của Phương Tử Ninh .Hắn buông cô ra, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống ."Đây là văn kiện mang cho anh xem" Đường Duyệt đem văn kiện để lên bàn Lâm Hạo Vũ, sau đó ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn chòng chọc Phương Tử Ninh.Chà chà! Ánh mắt nhìn người của tổng giám đốc khá tốt, cô bé này thật xinh đẹp, bộ dáng thuần khiết, nhất là đôi mắt to với ánh nhìn long lanh như có nước, hồn nhiên động lòng người.Thì ra, tổng giám đốc không phải là không thích phụ nữ, mà là thích phụ nữ có dáng vẻ thanh thuần giống như cô bé này.Nhìn vào đôi mắt trong veo của Phương Tử Ninh, Đường Duyệt có thể dự đoán con đường tình yêu của Lâm Hạo Vũ sẽ rất khó khăn."Tôi thấy Đường quản lý gần đây tương đối rảnh rỗi, phải chăng cần đi Hoa Kỳ giám sát công việc bên đó một chút?" Lâm Hạo Vũ thong dong mở miệng."Tổng giám đốc, anh lạm dụng chức quyền." Đường Duyệt giãy nảy, lên án Lâm Hạo Vũ, nét mặt biểu lộ như một đứa bé đang bị oan ức thật lớn. Nếu có một ngày Đường Duyệt thất nghiệp, theo nghiệp diễn viên chắc rất nhanh nổi tiếng."Anh không muốn ra nước ngoài?" Thấy Đường Duyệt vẻ mặt ủy khuất, Phương Tử Ninh tỏ ra đồng cảm."Ừ." Bộ dáng Đường Duyệt như một bé trai ra sức gật đầu."Vậy nói tổng giám đốc của anh cử người khác đi, đừng có buồn." Phương Tử Ninh vỗ vỗ lưng của hắn an ủi. Nhìn hắn muốn chảy nước mắt, có thể thấy được hắn đau lòng cỡ nào.Đường Duyệt vội vàng lấy tay che mặt, chỉ sợ Phương Tử Ninh đang có lòng từ tâm sẽ chứng kiến khuôn mặt tươi cười của hắn."Đường Duyệt.""Hạo Vũ."Giọng nói mang hàm ý cảnh cáo của Lâm Hạo Vũ và Phương Tử Ninh cùng lúc vang lên.Ý Lâm Hạo Vũ nhắc nhở Đường Duyệt nên có chừng có mực, chớ chọc hắn khó chịu. Ý Phương Tử Ninh lại là Lâm Hạo Vũ đừng quá đáng, Đường Duyệt đã đủ đáng thương rồi."Ngoan, đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, đừng khóc." Về cơ bản, Phương Tử Ninh dỗ dành Đường Duyệt như dỗ một bé trai ba tuổi.Cuối cùng Đường Duyệt cũng nhịn không được, cười phá lên."Anh. . . . . . Anh lừa gạt tôi!" Thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Duyệt, Phương Tử Ninh giận dữ lên án."Tôi có nói tôi đang khóc đâu" Đường Duyệt vô tội nói."Anh . . . . . Anh thật là quá đáng. Hạo Vũ, Anh nên phái hắn đi công tác ở Châu Phi mới đúng.""Chúng tôi không có công ty ở Châu Phi, nhưng tôi sẽ suy tính có nên cho Đường quản lý sang bên đó để mở rộng thị trường?" Lâm Hạo Vũ dựa vào thành ghế nói."Tôi rất bận, xin lỗi không tiếp chuyện được." Đường Duyệt vội vàng chuồn mất.Làm người phải biết dừng lại đúng lúc, bằng không, chỉ mang lại phiền toái cho chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương