Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo

Chương 4:



"Cái này đẹp chứ? Hơn nữa còn đi kèm bảy tám bộ váy nhỏ. Mấy cô gái rất thích chơi cái này" - Người bán nói lời này có hơi trái lương tâm, thật ra không có nhiều nữ sinh mua búp bê Barbie như vậy, phần lớn là phụ huynh mua cho con gái. Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc túi căng tròn đính một cái nơ bướm thật to được Cố Vân Thâm đeo trên vai, trong đầu bỗng nghĩ bạn gái người ta sẽ thích mấy thứ này.

Cố Vân Thâm nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở một chiếc hộp trong số đó. Anh vươn tay, cách một lớp nhựa dẻo, anh áng chừng kích cỡ của búp bê Barbie bên trong. Khóe miệng anh xuất hiện một nụ cười: "Lấy cái này, không cần túi đựng."

Cố Vân Thâm vừa cầm búp bê Barbie ra đến cửa, đèn flash lóe lên một cái, hai nữ sinh trốn trong góc lén chụp một tấm hình. Cố Vân Thâm quay đầu nhìn hai cô gái một cái, nhưng rất nhanh đã thu tầm mắt về, đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì gia đình, nên anh đã sớm quen với việc bị chụp lén.

Hai nữ sinh chụp lén thở phào nhẹ nhõm.

"Mình đã nói rồi, đàn anh đã quá quen với chuyện này rồi, sẽ không để ý đâu."

"Đúng đấy, cũng chưa từng thấy đàn anh tức giận bao giờ. Woa, chụp hay lắm! Sườn mặt này chụp còn đẹp hơn so với mấy phóng viên kia nữa! Đúng rồi, chẳng phải cậu biết Photoshop sao? Giúp mình với, ghép mình và anh ấy chung với nhau đi, nhớ thêm hình nền với hiệu ứng sao rơi nữa nhé..."

Vưu Tiểu Mễ bị nhét trong chiếc túi hết sức tò mò, Cố Vân Thâm mua búp bê Barbie làm gì? Mặc dù cô hơi ngây ngô, nhưng giác quan thứ sáu rất là chính xác. Chẳng hạn như, giác quan thứ sáu nói với cô rằng dường như Cố Vân Thâm mua búp bê Barbie có liên quan đến cô.

*****

Đến nhà Cố Vân Thâm, rốt cuộc Vưu Tiểu Mễ cũng biết nguyên nhân Cố Vân Thâm mua búp bê Barbie. Anh mở hộp ra, tiện tay để búp bê mắt vàng tóc xanh lên bàn, sau đó đặt mấy chiếc váy nhỏ trước mặt Vưu Tiểu Mễ: "Mặc thử xem."

Nói xong, anh xoay người đi ra phòng ngủ, đóng cửa phòng lại. Vưu Tiểu Mễ ngồi trên bàn, ngây ngẩn nhìn mấy chiếc váy nhỏ. Thật lâu sau đó, cô mới phản ứng lại được.

Cố Vân Thâm mua quần áo tặng cho cô! Đỏ cam vàng lục lam chàm tím! Tổng cộng có bảy chiếc váy!

Trời ạ, nhanh như vậy mà cảnh tượng cô từng mơ vào một buổi tối đã trở thành hiện thực rồi sao? Mặc dù... Có một vài chi tiết không được khớp lắm.

Ừm, một ngày mặc một cái. Hôm nay mặc màu đỏ trước!

Cô đứng lên, tháo khăn giấy quấn quanh người xuống, vui vẻ khom lưng mặc chiếc váy nhỏ. Váy nhỏ mặc được một nửa, vẻ mặt Vưu Tiểu Mễ cứng đờ.

Cố Vân Thâm đi tắm, thay một bộ đồ ngủ màu trắng. Cho dù là bộ đồ ngủ rộng thùng thình nhưng mặc ở trên người anh cũng vô cùng chỉnh tề. Vì là màu trắng, nên càng tôn lên gương mặt trắng nõn của anh. Anh trở lại phòng ngủ, ánh sáng trong phòng ngủ hơi tối, anh mở đèn, bên trong bỗng sáng ngời, càng khiến sắc mặt anh trở nên nhu hòa.

Trên người Vưu Tiểu Mễ vẫn quấn khăn giấy, cô ôm đầu gối cúi đầu ngồi trong đống váy màu mè, dáng vẻ buồn rầu không vui.

"Không hợp à?" - Cố Vân Thâm nhìn lướt qua những chiếc váy kia, hiển nhiên đã bị Vưu Tiểu Mễ bỏ qua một bên, "Tôi có nhìn qua, chất liệu khá thô, có phải mặc không thoải mái không?"

Anh ngồi xuống ghế, tùy ý gác một tay lên bàn.

Vưu Tiểu Mễ lắc đầu một cái, có hơi chua xót: "Không phải là không hợp, là mặc không vừa..."

Cố Vân Thâm cau mày, rõ ràng anh đã áng chừng rồi, búp bê kia cao bằng Vưu Tiểu Mễ. Anh nhìn Vưu Tiểu Mễ một cái, rồi ngờ vực cầm lấy búp bê Barbie mà mình đã tùy tiện vứt sang một bên.

Vưu Tiểu Mễ thở dài, không biết làm sao mà đứng lên, đi tới cạnh búp bê. Búp bê tóc vàng mắt xanh vui vẻ nhoẻn miệng cười, còn Vưu Tiểu Mễ quấn trong miếng khăn giấy thì lại ủ rũ cúi đầu. Ừ, thì cao giống nhau. Nhưng mà Vưu Tiểu Mễ mập hơn búp bê một chút.

"Khụ khụ" - Cố Vân Thâm ho nhẹ một tiếng, tiện tay ném búp bê và bảy chiếc váy nhỏ vào thùng rác dưới bàn, "Tỷ lệ của búp bê không đúng."

Vưu Tiểu Mễ cúi đầu không lên tiếng.

Ngón tay Cố Vân Thâm đặt lên mép bản, lặng lẽ gõ hai nhịp, rồi nói thêm một câu: "Tỷ lệ của con búp bê Barbie này trông thật khó coi"

Vưu Tiểu Mễ giương mắt trộm nhìn anh một cái, từ từ cong môi.

"Đàn anh, có thể giúp em một chút được không? Em muốn gọi điện thoại cho Trần An An..." - Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn chiếc túi nhỏ màu hồng kia.

Khi Cố Vân Thâm trở lại đã thuận tay bỏ điện thoại của cô vào chiếc túi. Bây giờ Vưu Tiểu Mễ không có cách nào lấy một "quái vật khổng lồ" như chiếc điện thoại ra từ túi xách.

Cố Vân Thâm đi lấy điện thoại cho cô, thuận tiện hỏi: "Cần mở khóa giúp em không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...