Ngụy Kiều Hoàng
Chương 1: Mở đầu
Trời tháng bảy nóng bức như đổ lửa, một cái xe công đi Đài Bắc đang giống như một chiếc xe ngựa lắc qua lắc lại phi nước đại trên đường lớn .Trên xe, Ngôn Tuyên Nhi che miệng đánh ngáp hết cái này đến cái khác, cố gắng chống cự cơn buồn ngủ. Nhưng xe đi một chút lại ngừng một chút, rốt cục, con sâu ngủ cũng đột kích , nànggà gật ngồi dựa vào cử sổ,“Khấu” một tiếng, đầu thật mạnh đụng vào cửa kính xe lại văng trở về. Tiếp theo, đầu lại đổi thành tư thế cố nhướng lên , sau đó, xe dừng lại,“Khấu” Tiếng thứ hai, đầu lại tiếp tục đập vào cửa kính lần nữa , thật là đau khổ.Ngồi bên cạnh nàng là một tiểu cô nương chừng chín tuổi, gầy teo nho nhỏ, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra biểu tình hoảng sợ , !“Khấu” một tiếng, Ngôn Tuyên Nhi đầu lại đụng phải cửa kính xe một lần nữa, cố gắng tựa vào một góc ngủ.Tiểu cô nương sợ hãi nháy mắt mấy cái, bất lực ngẩng đầu nhìn mẹ đang đứng ở gần chỗ nàng ngồi ,vốn định hướng mẹ cầu cứu, đã thấy nàng cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.Đúng vậy, tối hôm qua vừa trăng tròn, muội muội ầm ỹ cả đêm, ……Tiểu cô nương vừa mới nghĩ, liền phát hiện xe công sắp dừng lại, lái xe đã đứng dậy , quay đầu hướng phía sau hô to“Xuống xe, Ngôn Tuyên Nhi!”Bỗng dưng, giống như tiếng vang , có vài danh hành khách cũng kêu theo,“Xuống xe, Ngôn Tuyên Nhi!”Sau đó, cô bé liền nhìn đến đại tỷ tỷ đang ngủ thẳng cẳng thiếu chút nữa chảy nước miếng bừng tỉnh.Ngôn Tuyên Nhi vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, lướt qua tiểu cô nương , cố gắng chen vào giữa đám hành khách đông nghịt như sắp xảy ra bạo loạn , một bên áy náy nói:“Ngại quá! Cám ơn.”“Vì sao mọi người lại biết đại tỷ tỷ muốn xuống xe?”Tiểu cô nương thật sự rất ngạc nhiên.“Mẹ cũng không biết.”Mẫu thân ngồi xuống cạnh nàng . Nếu không phải xe hơi bị hỏng , nàng làm sao phải ngồi xe công?“Bởi vì không gọi nàng, nàng sẽ ngủ đứng mất .”Lão bà bà ngồi ở phía trước quay đầu đáp,“Vị tỷ tỷ kia công tác buổi tối, cho nên lúc người khác vội vàng đi làm, đi học, nàng mới phải về nhà ngủ. Bởi vì luôn quên mất giờ màng mới nhờ tiên sinh lái xe nhắc nhở nàng, thỉnh thỏang một vài người quen cũng sẽ nhắc nhở nàng.”“Vậy ạ.”Tiểu cô nương hiểu được gật gật đầu, hai tròng mắt tò mò nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, vừa vặn nhìn thấy đại tỷ tỷ kia đang thất tha thất thểu từ sau cửa xe công đi ra.Ngôn Tuyên Nhi thở phào một hơi, lập tức đi đến trước cửa vẫy tay chào lái xe,“Cám ơn, bác lái xe .”Vài hành khách khác cũng cười cười cùng nàng vẫy tay, nàng xấu hổ xoay người chào, đang muốn chạy lại cơ hồ nhìn thấy tiểu cô nương đem mặt dán trên cửa kính xe , mở to hai mắt nhìn nàng .Ngôn Tuyên Nhi mỉm cười với cô bé, mãi cho đến xe công rời khỏi tầm mắt, nàng mới xoa xoa mí mắt nặng trĩu, đi đến phía đường tắt, nhưng mà — mày của nàng đột nhiên nhíu lại, tay nhu nhu bắt đầu cảm thấy đầu đau đớn . Ai, nàng khẳng định lại đụng phải cửa kính xe vừa nãy, đau a!Tính thời gian, cũng là lúc nghỉ hè bắt đầu, nàng coi như một con cú mèo,đêm đêm điên đảo, tuy rằng vất vả, nhưng ít ra kiếm được nhiều tiền hơn. Hơn nữa, một khi đến kỳ hạn giao hàng, con đường sau khi nàng tốt nghiệp đại học sẽ càng rộng lớnVất vả nhất định sẽ có kết quả! Cố lên! Ngôn Tuyên NhiTrong lòng thầm hô to khẩu hiệu ,khi nàng đi qua một công trường bị bỏ hoang, lại từ chỗ hổng của cái cửa sắt bị rỉ sét nhìn thấy hai đứa trẻ năm, sáu tuổi chơi đùa ở gần hố nước. Kỳ thật đây là một cái hố bị đào lên , bởi vì mấy ngày gần đây trời không ngừng mưa, mới hình thành một cái hố nước to.“Nhanh chút, táu thủy điều khiển của tớ sắp thắng cậu rồi.”Một cậu bé trai đắc ý cười.“Tớ sẽ lập tức đuổi theo đây!”Cậu bé còn lại không phục kêu to.“Hắc! Hai em đừng nghịch ở đó nữa ……”Ngôn Tuyên Nhi còn chưa kịp nói hết , cậu bé xoay mình cất tiếng thét chói tai ,“A –”Tiếp theo là một thanh âm luống cuống của cậu bé khác kinh hoàng hô to,“Cứu mạng a! Cứu mạng!”Nàng vội vàng vượt qua chướng ngại vật vắt ngang ở cửa cấm tiến vào ,khi đến chỉ thấy một cậu bé đang bị rơi xuống nước, lúc chìm lúc nổi ở trong nước bùn, nhưng tay chân lại giãy giụa muốn bắt này nọ, một đứa nhỏ khác đang nằm úp sấp ở gần miệng hố, cánh tay duỗi ra khóc kêu“Mau bắt lấy tay tớ , mau a!”Nàng lập tức bỏ lại túi da, cởi giày vải, nhảy vào vũng nước, cố cầm cánh tay của cậu bé đang liều mình quẫy đạp lung tung đến phát khóc,“Đừng sợ, chị bắt được em rồi!”Nàng thử ổn định cậu nhóc đang kinh hoàng luống cuống , nhưng hắn rất sợ hãi, cả người gắt gao bám chặt thân mình của nàng , khiến cho nàng phải dùng thêm nhiều khí lực để khởi động mình, mới không bị hắn kéo xuống .“Đừng sợ, đừng qườ loạn ……”Nàng cố gắng đưa hắn lên phía trên thành hố , dùng tất cả khí lực kéo hắn lên,“Mau, hiện tại lên đi a, mau……”Nàng thở hổn hển thúc giục, dùng hết một tia khí lực cuối cùng rốt cục cũng thành công giúp cậu bé đi lên , nhưng là nàng lại suy yếu vô lực chìm xuống đáy hồ ……“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ…… Có người hay không ? Cứu mạng a!”Tiếng kêu của hai cậu bé sợ hãi càng lúc càng xa cách nàng, càng lúc càng mơ hồ, nàng sắp không được sao?Không! Không thể, cuộc sống của nàng đã cố gắng như vậy…… Không thể…… Rất không công bằng! Lão thiên gia!Ngay lúc ý thức của nàng sắp tan rã , một đạo ánh sáng chói mắt đột nhiên bắn về phía nàng. Nàng giật mình hoàn hồn, tựa hồ nhìn đến một quang ảnh mơ hồ.Nhưng trong đầu càng lúc càng nặng , quang ảnh trên mặt nước cũng trở nên phá lệ chói mắt,hô hấp của nàng cũng càng lúc càng dồn dập, mơ mơ màng màng, nàng mơ hồ nghe được một nữ tử giận đang giận dữ,“Ngươi dám can đảm chắn đường đi của trẫm , ngươi dám chạm vào trẫm? Buông tay!”.Đừng ầm ỹ nữa, cứu ta — ta ở dưới mặt nước a! Ngôn Tuyên Nhi muốn hô to cứu mạng, nhưng cổ họng nghẹn lại, thanh âm gì cũng không phát ra được.“Chuồn êm ra ngoài hoàng cung nhưng nữ hoàng lại bị phát hiện vùi xác trong hồ, thực đáng thương a!”Thanh âm người cười gian xảo truyền xuống , trở nên mơ hồ, nàng càng muốn nghe rõ ràng nhưng càng nghe lại càng không rõ, nhưng trực giác đối với thanh âm này lại cảm thấy chán ghét!“Thân là hoàng thúc của trẫm , lại nhũng loạn trong triều, dám can đảm rắp tâm hại người, quả thực tội đáng chết vạn lần!”Là ai? Lại đang nói cái gì? Hình như rất có khí thế. Ngôn Tuyên Nhi cố gắng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy một mái tóc dài đen nhánh đang phiêu đãng trong nước.Tiếng nói oán hận nặng nề, mơ mơ màng màng càng ngày càng chìm xuống .“Chết ? Ca ca đáng thương của ta , mà ta, chỉ cần nhổ gốc rễ dư lưu còn lại là ngươi, đế vị sẽ nắm giữ dễ như trở bàn tay.”“Ngươi muốn làm gì? Không cần! Người tới! Có người hay không a?”“Không cần kêu, dù sao ngươi cũng vô tâm xử lý triều chính, hàng đêm chuồn ra hoàng cung chơi đùa. Ta giúp ngươi một tay sớm về thế giới cực lạc.”“Không cần…… Không cần……”Tiếng nói run run mỏng manh trầm xuống .Làm sao vậy? Làm sao vậy thanh âm này tuy rằng mơ hồ, nhưng lại vô cùng sợ hãi . Ngôn Tuyên Nhi cũng nóng nảy, hoảng, hận không thể đi lên xem đến tột cùng là phát sinh việc gì để còn hỗ trợ.“Bùm!” Đột nhiên một tiếng nổ, bóng dáng mặc quần áo kim quang chói mắt rơi vào trong hồ, bóng dáng mờ mịt không rõ. Cùng thời gian, bốn phía thân thể Ngôn Tuyên Nhi đột nhiên bị vây quanh kim quang hiện ra.Tiếp theo, một cỗ lực lượng vô hình giúp nàng từ dưới đáy nước không ngừng tiến về phía trước……
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương