Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch)

Chương 49: Kẻ Đắc Đạo Giúp Đỡ Được Nhiều



Ngụy Quân thực thất vọng.

Kẻ lừa gạt, đều là kẻ lừa gạt.

Người nữ này biểu hiện chênh lệch quá lớn với lời đồn đãi.

Ngụy Quân cảm giác mình bị diễn rồi.

Hắn muốn đánh người.

Nhưng nhìn đến ánh mắt áy náy của Mạnh Giai nhìn về phía mình, Ngụy Quân thật sự sợ mình lại đánh tiếp, sẽ làm cho Mạnh Giai thức tỉnh ham muốn kỳ quái gì đó.

Đại Càn có một Thượng Quan Tinh Phong đã đủ rồi.

Cũng không nên dưỡng ra một đẩu M nữa.

So sánh với Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm cảm xúc tương đối bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhân cách hắc ám xuất hiện, ý nghĩa Bạch Khuynh Tâm đã hoàn toàn thất vọng đối với thế giới, cũng đã muốn quyết định phân cắt cùng với thế giới.

Cho nên hành vi của người ngoài đối với nàng mà nói, thật ra ý nghĩa không lớn.

Bạch Khuynh Tâm hiện tại chỉ để ý Ngụy Quân, về phần Mạnh Giai? Nàng xem đối phương là không khí.

Đối với xin lỗi của Mạnh Giai, Bạch Khuynh Tâm gật gật đầu, thản nhiên nói: "Ngươi cũng là một người đáng thương, ban sai trung thành và tận tâm, kết quả còn không phải cửa nát nhà tan."

Mạnh Giai hốc mắt lại đỏ lên.

"Bạch tỷ tỷ, ta thực xin lỗi ngươi."

"Không sao cả."

Bạch Khuynh Tâm cũng không nói tha thứ gì.

Thương tổn đã tạo thành, vì sao phải tha thứ đối phương?

Nhưng nàng quả thật không sao cả.

Không hề để đối phương ở trong lòng, đối phương cũng sẽ không thương hại tới nàng.

"Tàng thư lâu cháy, người thủ kinh bị giết, đây là đại án chấn động triều dã, ngươi hãy đi điều tra đi." Bạch Khuynh Tâm liếc mắt nhìn Mạnh Giai một cái, bồi thêm một câu: "Đương nhiên, án này nhất định sẽ trở thành một huyền án (án không thể giải quyết)."

Trừ khi để nàng đến tra.

Mạnh Giai cắn chặt môi của mình, sắc mặt mười phần khó coi.

Nàng biết Bạch Khuynh Tâm nói là sự thật.

Mạnh lão - ông nội của nàng là cao thủ thứ hai Quốc Tử Giám, bằng không cũng sẽ không đảm nhiệm người thủ kinh Tàng thư lâu.

Kinh thành dĩ nhiên ngọa hổ tàng long, nhưng cao thủ hàng đầu ở ngoài sáng có thực lực giết chết Mạnh lão, còn có thể không kinh động người khác, sẽ không vượt qua hai bàn tay.

Mà mỗi một siêu cấp cao thủ có hiềm nghi, cũng không phải Lục Phiến môn có tư cách điều tra, càng đừng nói là nàng.

Nói lại trắng ra một chút, chuyện này, ai tra người đó chết.

Nghĩ đến đây, Ngụy Quân thật ra rất có hứng thú.

"Bạch đại nhân, Mạnh lão tử có liên quan với chúng ta, ta cảm thấy chúng ta cũng cần phải bắt được hung phạm này."

Lấy năng lực của Bạch Khuynh Tâm, tìm ra hung phạm hẳn không khó, dù sao người có thực lực giết chết Mạnh lão sẽ không nhiều lắm, từng bước từng bước tra tới là được.

Nói không chừng sẽ có một đại lão nhịn không được ở trong quá trình bị điều tra vỗ chết mình.

Ngụy Quân đang suy nghĩ rất đẹp.

Đáng tiếc, Bạch Khuynh Tâm còn chưa có cự tuyệt, Chu Phân Phương đã trấn áp hắn trước.

Chu Bán Thánh từ từ đi đến.

Câu nói đầu tiên sau khi trình diện, chính là nói với Ngụy Quân: "Ngươi cũng đừng muốn chết, tra án không phải chuyện của ngươi, hơn nữa chuyện này cũng không phải ngươi có thể nhúng tay."

Ngụy Quân trong lòng thở dài một tiếng.

Chu Phân Phương nói rất đúng, chuyện này không ở trong phạm vi quyền hạn của hắn.

Hắn nếu mạnh mẽ tham dự, chính là cố ý muốn chết, lại còn vượt quyền, trên logic là nói không thông, có chết khả năng thật sự sẽ chết không không.

Ngụy Quân chỉ có thể bỏ qua ý tưởng này, sau đó hành lễ nói với Chu Phân Phương: "Lão sư, ngài sao lại đến muộn như vậy?"

Chu Phân Phương sắc mặt có chút khó coi: "Ta vừa rồi ở phòng sách tam dư làm thơ, không nghĩ tới đi ra đã đụng phải chuyện như vậy, lại có thể có người dám ở dưới mí mắt của ta giết Mạnh lão."

Phòng sách tam dư là lĩnh vực không gian của Chu Phân Phương sau khi bỏ y theo văn lấy Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ thành, ở tu luyện trong phòng sách tam dư làm ít công to hơn xa bên ngoài.

Nhưng Chu Phân Phương lại có thể làm thơ ở trong đó.

Ngụy Quân có chút tò mò: "Lão sư lại có tác phẩm mới ra lò?"

Ngụy Quân vốn cũng là một tài tử hàng thật giá thật, nhưng Chu Phân Phương là yêu nghiệt chân chính.

Nàng viết văn chương cùng thi từ, cho dù là Ngụy Quân ở hiện tại xem, đều mười phần kinh diễm.

Chu Phân Phương nếu có tác phẩm mới ra lò, rất nhiều người đều sẽ mười phần chờ mong.

Đối mặt ánh mắt chờ mong của mọi người, Chu Phân Phương thở dài: "Thật ra không phải tác phẩm mới ra lò, chỉ là ta trước đó viết một khúc thơ, kết quả sau khi viết xong đã tùy tay ném đi, hiện tại nghĩ không ra được."

Ngụy Quân ngạc nhiên nói: "Lão sư, ngài là Bán Thánh, còn có thể quên thơ mà mình viết?"

Chu Phân Phương liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái, sắc bén nói: "Ai quy định Bán Thánh không thể quên? Ta đời này viết thơ hay không có một ngàn cũng có tám trăm, dù sao ta vĩnh viễn có thể viết ra được, nên cần gì phải nhớ kỹ mỗi một khúc?"

Ngụy Quân: ". . ."

Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên cho ngươi cơ hội làm màu.

"Nói lên chuyện này còn có quan hệ với ngươi." Chu Phân Phương nói với Ngụy Quân.

Người da đen Ngụy Quân hỏi chấm: "Hả?"

Chu Phân Phương giải thích: "Dẫn đao thành nhất khoái, bất phụ thiểu niên đầu. Nếu không phải ngươi nói, ta cũng quên mình đã viết qua đoạn thơ này. Ngụy Quân, ngươi không tệ, nhớ rất rõ ràng thơ mà vi sư đã viết qua."

Ngụy Quân: "? ? ?"

Thời điểm ta đánh ra dấu chấm hỏi, không phải ta có vấn đề, mà là ngươi có vấn đề.

Nói trở lại, hình như quả thật là mình đã nói đoạn thơ này là Chu Phân Phương viết. . .

"Ngươi sau khi nói ra hai câu thơ này, rất nhiều bạn cũ đều hỏi ta bản đầy đủ, ta phải đi phòng sách tam dư suy nghĩ một chút." Chu Phân Phương nói: "Đáng tiếc, ta viết thơ hay thật sự là quá nhiều, hoàn toàn không có ấn tượng. Ngụy Quân, bài thơ này đầy đủ là gì? Ngươi nói cho ta nghe một chút."

Ngụy Quân: ". . . Lão sư, ngài lúc trước cũng chỉ nói với ta hai câu này."

Chu Phân Phương có chút tiếc nuối thở dài một hơi: "Mà thôi, ta viết bài khác là được. Được rồi, chuyện Quốc Tử Giám ta sẽ xử lý, hồ sơ vệ quốc đã bị thiêu hết rồi, các ngươi trở về đi."

Chu Phân Phương hạ lệnh trục khách.

Đám người Ngụy Quân đi Tàng thư lâu nhìn nhìn, hồ sơ tương quan chiến tranh vệ quốc quả thật đã bị thiêu hết cả rồi.

Lại tiếp tục ở Quốc Tử Giám, quả thật ý nghĩa không lớn.

Ngụy Quân chỉ có thể cáo từ.

Sau khi đi ra Quốc Tử Giám, Bạch Khuynh Tâm bỗng nhiên bước chân khựng một chút, đột ngột mở miệng: "Có chút không thích hợp."

Ngụy Quân nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm: "Cái gì không thích hợp?"

Bạch Khuynh Tâm do dự một chút, rồi vẫn nói với Ngụy Quân: "Vừa rồi Chu Tế tửu đang nói dối."
Chương trước Chương tiếp
Loading...