Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 22



Cảnh đế thấy nàng ngủ say như vậy, có chút đắc ý hơi cong khóe miệng, vươn tay nhéo nhéo gương mặt nuôi tròn gần đây của Thẩm Ngọc Quân, quả nhiên nhéo rất tốt, xúc cảnh cũng vô cùng tốt.

"Ừm, Hoàng thượng đừng... đừng mà..." Thẩm Ngọc Quân rụt đầu muốn thoát khỏi ma trảo của hắn.

"Nàng thật tinh quái! nuôi béo cũng tốt, ôm thoải mái hơn." Cảnh đế thu tay về, nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ.

Sáng sớm Cảnh đế rời đi, Trúc Vân và Thu Cúc lập tức vào trong.

"Tiểu chủ, Hoàng thượng không trách tội người chứ?" Trúc Vân hơi lo lắng hỏi.

"Không có," Thẩm Ngọc Quân ôm chăn ngồi trên giường: "Tình hình sau đó thế nào?"

"Hừ, còn có thể thế nào ạ," Trúc Vân tức giận không nhịn được nói: "Hoàng thượng cũng đã nói như vậy, Hứa Đức nghi còn dày mặt dây dưa, đây không phải là rõ ràng muốn tranh đoạt sủng ái với tiểu chủ sao?"

"Đúng ạ, tính nết Hứa Đức nghi không thể chấp nhận được, cũng may Hoàng thượng không để nàng ta vào mắt, sau này ít nhiều gì nàng ta sẽ có mắt nhìn hơn chút." Thu Cúc cũng bất lực, chủ tử nhà mình tuy được cưng chiều hơn Hứa Đức nghi một chút, nhưng không sinh dưỡng ra được vị kia, trước mắt vẫn là Hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng. Tuy nói không nuôi dưới gối, nhưng hiện nay Đại Hoàng tử cũng chưa hề ghi dưới danh nghĩa của vị phi tần nào.

"Được rồi, các ngươi cũng không cần lo lắng," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Sau này dù có nghĩ nàng ta cũng sẽ không dám đâu."

Hôm nay Thẩm Ngọc Quân vẫn đến cung Cảnh Nhân thật sớm, trong cung Cảnh Nhân cũng đã có mấy vị tiểu chủ, Thẩm Ngọc Quân chào hỏi vấn an từng người một.

Tiếng gió trong cung truyền đi rất nhanh, tối qua Hứa Đức nghi làm ra chuyện thất lễ, sáng nay tất cả mọi người đều biết.

Thẩm Ngọc Quân cũng đoán được, sáng nay lúc Đông Mai trang điểm cho nàng, nàng đã dặn dò Đông Mai trang điểm đậm một chút. Thẩm Ngọc Quân luôn không thích tô son trát phấn, nhưng sáng nay lại trang điểm đậm như vậy nùng trang diễm mạt nùng nùng, ý tứ trong đó cũng đã rõ ràng.

Hôm nay cung Cảnh Nhân thật đúng là náo nhiệt. Người bình thường không thấy đâu, nay lại cùng nhau nói đã khỏe lại, đều vội vàng tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Người có phân vị không đủ cũng tới, thật đúng là cần cù.

Quả nhiên nữ nhân trong cung luôn thiếu trò vui, có thể xem kịch vui đương nhiên là sẽ không bỏ lỡ. Lúc này không phải có người bước tới quan tâm Thẩm Ngọc Quân sao.

Mộc Vận Chỉ Mộc Uyển nghi mỉm cười nói: "Khí sắc của Thẩm Đức dung cũng không tệ lắm."

"Cám ơn Mộc Uyển nghi quan tâm, ta mọi thứ đều ổn." Thẩm Ngọc Quân đương nhiên sẽ không giơ tay đánh vào mặt người tươi cười.

"Vậy là tốt rồi," Mộc Uyển nghi nói rất dịu dàng: "Thẩm Đức dung quả nhiên rộng lượng."

"Thẩm muội muội rộng lượng hiền lương, cho nên mới có người dám khinh thường mà tới cửa đoạt sủng," người nói chuyện là Diệp Đức dung, cũng chỉ có nàng dám nói chuyện thẳng thừng như vậy trong cung của Hoàng hậu.

"Chào Diệp Đức dung," Thẩm Ngọc Quân phúc lễ nói.

"Chào Thẩm muội muội," Diệp Đức dung cười cười nói: "Hôm nay muội muội thay đổi cách trang điểm, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy!"

"Diệp Đức dung nói đùa rồi, ta chỉ là liễu yếu đào tơ mà thôi, sao được như Diệp Đức dung thổi phồng lên chứ?" Thẩm Ngọc Quân nói một cân trả trở về.

"Thẩm Đức dung thật là khiêm tốn," Chu Ngưng Ngữ cũng nói chen vào: "Ta nhớ tối hôm qua Hoàng thượng nghỉ lại chỗ của tỷ, như vậy mà Thẩm Đức dung còn tự nhận là liễu yếu đào tơ, vậy trong mắt tỷ chúng ta có nhan sắc thế nào đây?" Chu Ngưng Ngữ cũng khá lâu không gặp Hoàng thượng, trong lòng thật sự đố kị với Thẩm Ngọc Quân được Hoàng thượng đặt vào mắt, thế nên nếu có thể đạp được một chân thì tất nhiên sẽ đạp rồi.

"Chu Tần nói không đúng rồi, nhan sắc trong mắt ta sao lại làm chuẩn được, quan trọng là ở trong mắt Hoàng thượng và Hoàng hậu thế nào, đó mới là chuẩn, muội nói xem đúng không? Chu Tần muội muội," Thẩm Ngọc Quân cười trả lời.

Tuy Chu Ngưng Ngữ tức giận Thẩm Ngọc Quân làm mất mặt mình, nhưng cũng không dám làm bậy, miễn cưỡng kéo khóe miệng mỉm cười đáp: "Tỷ tỷ nói phải."

"Hai vị tỷ tỷ đừng chỉ lo mãi nói chuyện với nhau, cũng cho chúng ta tham gia nữa chứ," Tiêu Lương đệ mở miệng làm dịu cục diện không ổn trước mắt.

Thẩm Ngọc Quân không trả lời, chỉ là khẽ mỉm cười. Nếu như Tiêu Nhụy Ni giảng hòa sớm một chút, có lẽ Thẩm Ngọc Quân sẽ nói với nàng ta đôi câu, nhưng thật xin lỗi, Thẩm Ngọc Quân thật đúng là không có tâm tình phản ứng với nàng ta.

Chu Ngưng Ngữ cũng không đáp lời Tiêu Nhụy Ni.

Giữa lúc Tiêu Nhụy Ni cảm thấy lúng túng, Đức Phi và Thục Phi cũng lục tục tới. Trong lúc nhất thời các nàng không có cơ hội trò chuyện nữa, Thẩm Ngọc Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giờ thìn, Hoàng hậu đến.

Các tần phi đều nhao nhao thỉnh an Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương cát tường!"

"Tất cả đứng lên rồi ngồi xuống nói chuyện," Hoàng hậu ngồi vào ghế chủ vị.

Sau khi các cung phi ngồi vào vị trí của mình xong, Hoàng hậu lại lên tiếng hỏi: "Sao Hứa Đức nghi không đến?"

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hứa Đức nghi báo ốm," người trả lời là Thục phi nương nương.

"Ồ, sao lại bị bệnh rồi, tối hôm qua không phải nàng ta còn rất tốt sao?" Giọng Hoàng hậu hơi lạnh, tối hôm qua Hứa Đức nghi thất lễ, đụng phải Hoàng thượng. Mặc dù Hoàng thượng không nói rõ, nhưng cũng rất không hài lòng, còn chỉ ra Hứa Đức nghi không có quy củ.

Hoàng hậu có quyền quản lý lục cung, chuyện Hứa Đức nghi làm tối qua đồng nghĩa với Hoàng hậu tắc trách, không quản lý tốt tần phi. Việc này đối với Hoàng hậu là việc lớn, tuyệt đối không cho phép xảy ra sai lầm nào.

"Có lẽ bệnh đến như núi đổ, cũng không thể đoán được chuyện này," Đức phi nương nương nói.

"Ngươi nói có lý," Hoàng hậu dặn dò Dung ma ma ở bên cạnh: "Sau khi kết thúc ngươi dẫn Nghiêm ma ma và Tề ma ma đến chỗ của Hứa Đức nghi. Chắc cũng do Hứa Đức nghi tiến cung quá lâu nên đã quên hết quy tắc trong cung. Truyền lời của bổn cung, để cho Hứa Đức nghi theo hai vị ma ma học một ít quy cũ, cũng để cho nàng ta biết sau này cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

"Vâng, nô tỳ tuân chỉ," Dung ma ma cũng hận Hứa Đức nghi đến ngứa răng, nàng ta vốn chỉ là người không được sủng ái, phân vị lại không cao, nhưng vận khí tốt, sinh một Hoàng tử, chỉ cẩn Hoàng tử đó không ghi dưới danh nghĩa của Thục phi, vậy thì không ngại gì cung Cảnh Nhân. Nhưng người như vậy tối hôm qua lại làm ra chuyện không có mặt mũi, khiến Hoàng thượng không hài lòng, đã làm Hoàng hậu nương nương mất hết mặt mũi trước mặt Hoàng thượng.

Tối hôm qua Dung ma ma lập tức chọn hai vị ma ma nghiêm khắc nhất để chuẩn bị cho Hứa Đức nghi, bảo đảm Hứa Đức nghi không chết thì cũng mất mấy lớp da.

Hoàng hậu hận cũng là chuyện hợp lý, dù sao Hoàng hậu vẫn luôn không được hoàng sủng, mỗi tháng Hoàng thượng chỉ đến cố định hai ngày là mùng một và mười lăm, có lúc còn không ngủ lại. Mà chuyện của Hứa Đức nghi càng làm cho Hoàng thượng càng thêm bất mãn với Hoàng hậu, sao Hoàng hậu có thể không hận cho được?

Hoàng hậu dặn dò Dung ma ma xong, lại dịu dàng nói với Thẩm Ngọc Quân: "Hoàng thượng nói, chuyện tốt hôm qua, uất ức cho ngươi."

Thẩm Ngọc Quân vội vàng đứng dậy phúc lễ trả lời: "Thưa Hoàng hậu nương nương, có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương làm chủ cho tần thiếp, tần thiếp sẽ không bị uất ức."

"Biết là ngươi khéo léo. sau này càng phải hầu hạ Hoàng thượng thật tốt," tuy Hoàng hậu cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt không hề có biểu hiện gì.

"Vâng, tần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ dạy," Thẩm Ngọc Quân cúi đầu phúc thân tạ ơn, không biểu hiện mừng rỡ hoặc là tự đắc.

"Mọi người ngồi về chỗ đi," Hoàng hậu gật đầu, lại quan tâm đến Thiến Quý cơ: "Thân thể ngươi đã nghỉ ngơi được một thời gian, từ sáng mai thẻ bài của ngươi sẽ được trình lên, ngươi phải chuẩn bị cho tốt."

Thiến Quý cơ không ngờ lần này Hoàng hậu lại giữ nặng thả nhẹ, vội vã đứng dậy phúc lễ: "Vâng, đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ dạy." Thiến Quý cơ nghĩ đến Thẩm Ngọc Quân, trong lòng cũng hiểu rõ vài phần, Hoàng hậu là muốn nàng và Thẩm Ngọc Quân kiềm chế lẫn nhau.

Thiến Quý cơ mỉa mai trong lòng, Thẩm Ngọc Quân cũng xứng đứng đồng với nàng sao. Nhưng dù thế nào cũng được, hiện tại nàng đã được khôi phục lại thẻ bài, quay về chuẩn bị tốt một chút, tranh thủ một lần đoạt được sủng ái của Hoàng thượng.

Thẩm Ngọc Quân cũng không phải là người đơn thuần, đương nhiên biết dụng ý của Hoàng hậu, mặc dù có hơi khinh thường cách làm của Hoàng hậu, nhưng không thể không thừa nhận, Hoàng hậu vẫn còn có chút thủ đoạn.

Rất nhanh thỉnh an liền kết thúc, Thẩm Ngọc Quân cũng về thẳng Thiêm Hi lâu.

"Hứa Đức nghi bị nghiêm phạt, các ngươi cũng vui vẻ đến tận giờ, cũng nên ngừng lại đi," Thẩm Ngọc Quân nhìn ra bên ngoài nói: "Trời hôm nay nhìn u u ám ám. các ngươi đóng hết cửa sổ trong phòng lại, đừng để hơi ẩm vào. Lạnh thành cái dạng này, cảm giác như tuyết sắp rơi."

"Nô tỳ đã kiểm tra trước rồi ạ, đã đóng kỹ rồi." Trúc Vân cười đáp.

"Biết ngươi cẩn thận thỉ mỉ mà," Thẩm Ngọc Quân trêu ghẹo nói: "Đợi ngươi và Thu Cúc cầm bạc đến Ngự Thiện phòng thăm hỏi xong, buổi tối chúng ta thêm đồ ăn, ăn một bữa thật ngon. Bản tiểu chủ cho phép các ngươi chọn món ăn mình thích."

"Tiểu chủ chỉ biết trêu ghẹo nô tỳ," Trúc Vân đỏ mặt nói: "Vậy nô tỳ chọn ngỗng hấp chảy nước miếng ạ."

Trúc Vân nói xong, mọi người đều nở nụ cười.

Thanh Trúc hiên, Mộc Vận Chỉ đứng bên cửa sổ nhìn cây trúc đã sẫm màu bên ngoài, lẩm bẩm nói: "Vị ở Thiêm Hi lâu kia, Hoàng thượng cứ như vậy mà đối xử tốt với nàng. Tối hôm qua, người sáng suốt vừa nhìn đã biết Thẩm Đức dung lợi dụng Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng vẫn nghỉ lại chỗ của nàng. Rốt cuộc là Hoàng thượng yêu thích nàng ra sao?"

"Tiểu chủ, người đừng suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi," Thái Thi khuyên nhủ: "Hoàng thượng sẽ biết người tốt như thế nào, trong các tiểu chủ mới tiến cung, trừ Diệp Đức dung thì ai có thể qua được người chứ."

"Đúng nhỉ, trong nhóm người mới trừ Diệp Đức dung thì còn có ai có gia thế hơn được ta?" Mộc Vận Chỉ tự giễu nói: "Nhưng phải làm thế nào đây? Hoàng thượng không sủng ái, cho dù gia thế tốt thì cũng chỉ làm trò cười thôi." Nàng còn chưa nói, Thẩm gia của Thẩm Ngọc Quân, hơn hai mươi năm trước không hề yếu hơn Trấn Quốc Công phủ của ngươi. Nhìn phân vị Hoàng thượng phong cho Thẩm thị lúc mới tiến cung thì biết, Hoàng thượng vẫn còn chưa quên Thẩm gia.

Mà lúc này Tiêu Lương đệ cũng đang ngẩng đầu nhìn Tịnh Ninh cư mình đang ở: "Trước đây ta chỉ thấy Tịnh Ninh cư thật tao nhã lịch sự biết bao, hiện giờ xem ra chỉ là một tòa thiên điện mà thôi."

"Tiểu chủ, cẩn thận tai vách mạch rừng," Linh Lung nhắc nhở.

"Không phải là chỗ của mình nên chính là như vậy, ngay cả nói lén một câu cũng phải thật cẩn thận." Tiêu Lương đệ khó chịu nói: "Không phải nói Thiêm Hi lâu có điềm xấu à? Sao ta thấy nơi đó là một chỗ ngồi tốt vậy. Hoàng thượng cách vài bữa lại đến một lần, chủ tử ở đó thật đúng là nhận được hoàng ân."
Chương trước Chương tiếp
Loading...