Nguyên Tố Đại Lục

Chương 115: Mạnh Mẽ



Mặc kệ những gì đối phương gầm gừ bên tai, Linh Lung quang chi lực sáng chói tập trung truyền vào hai người đứng trước mặt nàng.

''Hừ... tên chết tiệt... tên khốn kiếp. Chờ đó cho bản cô nương.'' Linh Lung nghiến răng nghiến lợi thầm nói.

''...'' Dạ Trần và Ngũ Kiếm biểu cảm quái dị.

Nghe Linh Lung mắng người ta mà cứ như nghe chửi hai bọn họ vậy.

''Ngũ Kiếm huynh không sao chứ?'' Dạ Trần lo lắng nhìn sang Ngũ Kiếm có chút không thoải mái dù cho đang được Linh Lung chữa thương.

''Yên tâm đi. Ta vẫn còn chiến được.'' Ngũ Kiếm tràn đầy chiến ý nhìn vào đối phương cười tươi nói.

''...'' Dạ Trần không biết phải nói ra làm sao.

Hắn sao lại không biết, lúc này Ngũ Kiếm đang gắng gượng để không phải mất mặt trước bằng hữu cơ chứ.

Lúc nãy đấu với Linh Lung, hắn bị thương cũng không nhẹ. Đã vậy còn tiêu hao rất nhiều ma lực cho trạng thái bừng bừng ban nãy. Giờ lại phải lãnh một chiêu hư kích từ xa của tên mặt băng trước mắt, thương tổn như vậy cũng quá lớn đi.

Là người thường đã sớm gục ngã.

''Hừ... lời ta nói các ngươi không nghe sao?'' Tuyên Úc lạnh lùng nhìn hai người bên cạnh Dạ Trần thét.

''Ầm..'' Ma lực hắn một lần nữa bạo phát nhắm thẳng vào hai người.

''Đừng có khinh người quá đáng.'' Dạ Trần nhìn Tuyên Úc, khuôn mặt tràn đầy tức giận.

Hắn nhanh chóng bật người lao lên phía trước, hư ảnh phi long bao trùm lấy thân thể Dạ Trần.

''Ta khinh người đó thì sao.'' Tuyên Úc nhếch miệng cười lạnh nói.

''Hắc Bạch Chi Nộ.'' Đáp lại hắn, một luồng hào quang tinh mỹ vô tình bắn thẳng về phía hắn.

Đám người hóng chuyện xung quang cũng đã chạy đi thật xa, để lại một khoảng trống lớn cho hai bên.

''Tiểu hoa chiêu cũng dám sử dụng trước mắt ta.'' Hắn khinh thường nhìn vào chiêu thức Dạ Trần vừa sử dụng.

''Để ta cho người biết thế nào mới là ma pháp chân chính.''

Tuyên Úc cười lạnh, hất mạnh tay lên.

''Viêm Ngục Trận.''

''Ầm... Roẹt...''

Một vòng trận pháp xuất hiện dưới chân phi long.

Dạ Trần trong hư ảnh thấy vậy không khỏi hoảng hốt.

''Rác rưởi.''

''Bốp...'' Tuyên Úc một tay đánh bật Hắc Bạch Chi Nộ của Dạ Trần bay vút lên trời cao.

May mắn Diễn Võ Trường ở giữa không xây dựng mái nhà, không thì nhiều người nằm im cũng trúng đạn.

Dạ Trần không khỏi kinh ngạc nhìn Tuyên Úc. ''Quá mạnh.''

''Đừng nhìn ta, ở dưới chân ngươi kia.'' Tuyên Úc cao ngạo hất cằm nói. — QUẢNG CÁO —

Viêm Ngục Trận do Tuyên Úc tạo lên lấp lánh ánh hồng quang. Mặt đất như bị nứt vỡ, nhanh chóng tách rời truyền khắp xung quanh. Nó chẳng khác gì một cái lò thiêu nhiệt độ, không khí xung quanh như đang bị lén lại.

''Dạ Trần... CẨN THẬN.'' Linh Lung đằng sau thấy vậy vội hét lên lớn nhất có thể. Nhưng đã muộn...

BÙM..!!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Khói lửa nóng bức xuất hiện quấn bay mọi thứ xung quanh.

''A a a...'' Đám người quan chiến gần đó bị dư lực thổi bay đi thật xa.

''Khốn kiếp...'' Linh Lung và Ngũ Kiếm vội lấy tay che mắt, nhằm tránh đi đám khói bụi như bão táp đang ập đến.

''Tuyên Úc ngươi quá phận.''

''Ngươi lên nhớ, đây là nơi do Diệt Ma Hội quản ý.''

Tuệ Hàn Uyên nhìn cảnh tượng huy hoàng trong chớp mắt trở lên hoang tàn, nàng tức giận chỉ tay vào Tuyên Úc nói.

''Tuệ Hàn Uyên ngươi cũng lên nhớ. Tuyên gia ta cũng có phần trong Diệt Ma Hội.''

''NGƯƠI... không cần quản.''

Tuyên Úc có chút xem thường liếc Tuệ Hàn Uyên. Ngoại trừ có Diệt Ma Hội chống lưng, nàng ta chả là cái đinh gì trong mắt hắn cả.

''Chờ ngươi thất thế, đến lúc đó... Hừ...'' Tuyên Úc liếc nhìn thân thể Tuệ Hàn Uyên cả nghĩ.

Trên lầu hai.

''Thiếu gia chúng ta có nên...''

''Không cần. Xem tình hình trước... rồi ra tay cũng chưa muộn.''

Thanh niên khẽ phe phẩy quạt trong tay cười híp mắt nói với tên thuộc hạ biểu tình hung ác đằng sau.

Hầu hết những người ở tầng hai, ai cũng mang tâm ý như bọn họ. Họ là người của gia tộc lớn, tự nhiên hiểu rõ đạo lí ''Nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.'' Cứ cho họ đánh đã trước, mình ra dọn tàn cuộc sau cũng chưa muộn...

''Xoeng...'' Một tiếng bén nhọn vang lên hấp dẫn ánh mắt mọi người.

''Oh...'' Nhiều người không khỏi kinh ngạc bật thốt.

Một thanh phi kiếm chớp loé tinh quang từ trong khói bụi lao thẳng ra, nhắm chuẩn vào ngực Tuyên Úc.

''Ha ha ha... thứ này cũng đòi giết ta.'' Tuyên Úc thấy vậy cuồng ngạo cười to.

Hắn khẽ đưa tay ra.

''Ta nữa thì sao.'' Một thân ảnh chớp nhoáng xuất hiện bên cạnh hắn.

''Hửm...'' Tuyên Úc có chút ngạc nhiên.

Một thanh đại kiếp áp trời ngập tràn hoả diễm bổ xuống đầu hắn.

''Vù...''

Cùng theo đó là ở đối diện, một thân ảnh linh hoạt như bóng ma vô thanh vô tức hiện thân, thân ảnh chưởng pháp tràn đầy hắc khí nhắm vào eo Tuyên Úc mà đánh. — QUẢNG CÁO —

''Một lũ TẶC TỬ.'' Tuyên Úc thấy vậy không khỏi giận giữ gầm thét.

Ma lực trong người hắn như cuồng phong loạn vũ bạo phát đi ra ngoài.

Hắn một tay đỡ lấy đại kiếm, tay còn lại đối chưởng với thân ảnh vừa mới xuất hiện.

''Ầm...'' Dư uy chiêu thức văng ra bừa bãi làm Tuệ Hàn Uyên ở gần nhất vội lui ra xa.

''Chết đi tên khốn.''

Linh Lung đôi mắt lấp lánh ánh sáng bạc, nàng chớp mắt cầm lấy chuôi kiếm đang phi thẳng đến chỗ Tuyên Úc thuận thế mà đâm xuống.

''Vù...''

Một thân ảnh rách rưới toàn thân lỗ chỗ vết bỏng, một tay bốc lên hắc khí thao thiên, một tay tràn ngập ánh sáng trắng tinh lọc thế gian lao ra khỏi màn khói lửa do Tuyên Úc tạo lên.

''Lĩnh đòn này cho ta!''

Dạ Trần tung người bay lên, hai tay hợp lại làm một. Một quả cầu xen lẫn hai màu trắng đen mau chóng xuất hiện, và nhanh chóng lớn lên.

Cùng theo đó là ba đạo hào quang bắn xuyên qua màn khói lửa nhắm thẳng vào thân thể Tuyên Úc.

''Cút ngay...'' Tuyên Úc gào to.

Hai tay hắn ma lực cuồng loạn nổi lên. Hắn mạnh mẽ như thần ma, hất bay hai người Lân Diễm và Tứ Du đi ra xa.

''Phong Quyển.''

Hắn một chưởng đánh mạnh về phía trước. Một cột gió lốc chớp mắt hiện lên đối chọi với đầu mũi kiếm sắc bén trong tay Linh Lung.

''Ngươi... cũng đi theo bọn chúng đi.''

Tuyên Úc đẩy mạnh tay về phía trước, gió lốc cũng theo đó tiến lên.

''Hự...'' Linh Lung không chịu nổi sự mạnh mẽ của đối phương bị đánh bay ra đằng sau.

''Hừ...'' Một luồng ánh sáng tiến tới làm Tuyên Úc không khỏi nheo mắt lại.

''Ăn cho ta, Bạch Ảnh Cầu.'' Dạ Trần thét to.

Quả cầu trắng đen to như một căn nhà nhỏ, trước những ánh mắt sợ hãi nó đập mạnh xuống đầu Tuyên Úc.

''Chỉ được cái mã.'' Tuyên Úc khinh thường.

Hắn một chưởng đánh ra, một hư ảnh bàn tay rực lửa to không kém cạnh Quang Ảnh Cầu của Dạ Trần rít gào bay lên ngạnh kháng.

ẦM!

Ngay khi chúng va chạm vào nhau liền nổ tung, kèm theo đó là một thân ảnh te tua không khác gì một tên ăn mày bị vụ nổ hất văng ra sau thật là xa.

''Hừ...''

Không thèm nhìn ba đạo hào quang xen lẫn kiếm khí bắn tới, Tuyên Úc hừ lạnh một tiếng, phất nhẹ tay áo đánh chúng bay đi tứ tung.

''Phập...'' Một đạo hào quang bắn ngang qua mặt ''một thân ảnh đang chăm chú nhìn xem'' xuyên thủng cột gỗ đằng sau, làm hắn trợn tròn mắt ngã lăn quay ra mặt đất. — QUẢNG CÁO —

''Bịch bịch bịch...''

Những thanh âm như đập đệm vang lên.

''Khục... Phụt...''

Dạ Trần thân thể đập mạnh xuống đất, hắn thở ra một ngụm trọc khí xen lẫn một ngụm máu tươi.

Linh Lung cũng không kém hắn là bao, bị đánh văng ra xa nằm dài trên mặt đất. Khoé miệng nàng máu tươi chảy ra không ngừng.

Thảm nhất chắc là Ngũ Kiếm.

Mặc dù hắn không lao lên nhưng cũng hao tổn lớn vì ba đạo hào quang cộng thêm thương thế trước kia, làm hắn nằm gục dưới đất, không thấy động tĩnh gì.

''Mọi người... không sao chứ?''

Hai người Lân Diễm và Tứ Du chỉ bị hất văng ra xa, thương tổn không lớn, họ mau chóng đến đỡ ba người kia dậy.

''Cho các ngươi một cơ hội nữa.''

''Ngoan ngoãn để tên Dạ Ma lại và... biến khỏi tầm mắt của bản toạ.''
Chương trước Chương tiếp
Loading...