[Nguyệt Chi Bộ Khúc Thứ Hai] - Hỏa Nguyệt

Chương 1: Bảo bối xinh xắn



Ý thức trong bóng đêm mơ mơ hồ hồ, từng đợt đau đớn truyền đến, bên tai còn tràn đầy các âm thanh ồn ào.

Dần dần, nàng bị những kia thanh âm kia hấp dẫn, cố gắng muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.

"Thả ta ra!"

"Lớn lên nhìn cũng không tệ, để cho gia nếm thử xem thế nào."

"Cút ngay!"

Vừa dứt lời sau đó là tiếng một cái tát giáng xuống, chung quanh tiếng ồn ào tiếng cười, cùng tiếng huýt sáo càng lớn.

Không được, đầu càng ngày càng đau, mắt nàng từ trong bóng tối hơi hé ra.

Khi nhìn khá rõ, toàn là kiến trúc cổ xưa, nơi này là? Sau một khắc, nàng nhìn rõ ràng âm thanh phát ra là từ những người kia.

Ba người đàn ông áp chế một cậu bé, nhưng dù cậu bé có liều mạng giãy dụa như thế nào cũng không ngăn được ba người đàn ông kia đang lột bỏ quần áo cậu.

Nhìn đến đây, nàng hoàn toàn hiểu rõ, những kẻ phát điên kia là cầm thú!

Tâm tư ba người đàn ông kia đều đặt trên người cậu bé nên không phát hiện ra nàng đã tỉnh lại.

Nàng giống như quỷ lén đến phía sau bọn họ, trong chớp mắt liền giải quyết ba người đàn ông kia, những người kia mở to hai mắt kinh ngạc nhìn nàng không hiểu, sau đó tắt thở ngã trên mặt đất

Cậu bé kia sắc mặt trắng bệch nhìn về phía nàng, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng lẫn kinh ngạc.

Nàng không biết làm sao mình lại sống lại. Vụ nổ mạnh sớm thiêu rụi xác nàng, kết quả tỉnh dậy lại thấy mình ở nơi này, tất cả mọi người gặp nàng đều như thấy quỷ.

Không xong, cái trán càng ngày càng đau, máu thậm chí chảy xuống dưới mắt, thế giới trước mắt nàng thoáng cái đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Đột nhiên, có một bàn tay chụp lên trán của nàng, cố gắng cầm máu giúp nàng.

Nàng quệt máu trong mắt đi, mở mắt ra đã nhìn thấy, cậu bé kia vẻ mặt khẩn trương lấy tay bịt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của nàng.

Nàng muốn tìm hiểu đây là nơi nào, tình huống bây giờ là như thế nào, nhưng thời gian vốn không cho phép. Tiếng đánh nhau bên tai mỗi lúc một gần.

"Mặc quần áo tử tế vào."Nàng đột nhiên lấy lại tỉnh táo nói với cậu bé kia.

Sau đó nàng túm lấy người cậu bé kia, trèo qua cửa sổ trốn ra ngoài.

Ra đến bên ngoài nàng lập tức cảm thấy chấn kinh. Đây là địa ngục sao? Khắp nơi đều là máu và thi thể, tầng tầng lớp lớp phủ kín cả đình viện.

Xa xa dường như vẫn còn có người đang đánh nhau, không quan tâm được nhiều như vậy, nàng kéo lấy tay cậu bé, hướng phía sau sân nhỏ chạy lên núi.

Cậu bé cắn chặt răng, không nói được lời nào, còn nàng vẫn cứ nắm lấy tay hắn chạy loạn.

Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy trường hợp như vậy chỉ sợ là bị trả thù gì đó.

Đến lúc đó phát hiện không thấy bọn họ, tất nhiên là muốn tìm để diệt khẩu.

Bây giờ nàng chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, khoảnh khắc vừa rồi là do ba người đàn ông kia đang tập chung sự chú ý vào cậu bé kia nên nàng mới có thể một chiêu đắc thủ như vậy. Cho nên bây giờ ngoài trừ trốn đi thì không còn cách nào khác.

Có thể nàng nằm mơ đều không nghĩ đến, ông trời còn có thể đùa bỡn nàng như thế, trước mặt nàng là vách núi cao không thấy đáy.

"Oh, shit!"Nàng cũng không để ý cậu bé còn đang đứng bên cạnh, tay chỉ lên trời bắt đầu nói tục: "Con mẹ nó, lão già ông chơi ta, ông để cho ta sống lại chính là để cho ta chết lần nữa sao?!"

Nhưng, dù sao cũng đã được mưa bom bão đạn tôi luyện, lẽ nào lại dễ dàng chắp tay chịu trói như vậy. Sau khi mắng xong, nàng bắt đầu men theo vách núi tìm khiếm khắp nơi. Đột nhiên nàng cười rộ lên.

Có câu nói, trời không tuyệt đường ai bao giờ. Quả nhiên là có đạo lý.

Bây giờ nàng và cậu bé kia đang ở trên vách núi, ai biết trong này cư nhiên lại có một tảng đá lớn, hai người con trai chen chúc trên đó còn dư dả. Hơn nữa bây giờ sắc trời đã muộn, lại dùng thêm cành cây cỏ dại che lấp nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy.

Nàng để cậu bé kia nắm lấy dây đứng cho vững sau đó mới tùy tiện giật chút cành lá cùng cỏ dại lại ôm một tảng đá ném cho hắn, trong mắt hắn hiện lên tia nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp được.

Nàng không khỏi có chút hảo cảm đối với cậu bé này, thật không tệ rất nghe lời, nếu là những đứa trẻ khác có lẽ đã khóc lớn lên rồi.

Đợi nàng leo lên trên tảng đá thì xa xa đã có người chạy tới, nghe tiếng bước chân, số người không ít.

Nàng quay đầu ra đặt tay lên miệng ra dấu im lặng với cậu bé, chú ý âm thanh bên kia. Sau đó đem tảng đá kia vứt xuống núi, nàng còn rất hợp tình hợp lý hét lên một tiếng ngắn ngủi "A….."

Rồi nàng mới lấy những cành lá vừa hái xuống che kín hai người, ôm lấy cậu bé kia dựa vào vách núi.

Làm xong tất cả thì cảm nhận được ánh mắt của cậu bé kia liếc đến, nàng ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại ánh mắt của hắn. Trong mắt cậu bé chẳng những không có kinh hoảng, sợ hãi mà lại mang theo ý cười. "Dám cười nàng! Xem nàng làm cho hắn đẹp mắt!"

Một đám người nghe được tiếng la của nàng, đều nhanh chóng chạy vội tới bên vách núi nhìn quanh.

Bóng đêm quá sâu, từ vách núi nhìn xuống tối om một mảng, cái gì cũng không thấy rõ.

Vừa vặn tảng đá kia đã rơi xuống đáy vực, một chút âm thanh truyền lên. Rồi mới chợt nghe thấy mấy người đàn ông ở phía trên bàn luận.

"Chỉ sợ đã ngã xuống."

"Ta không yên tâm, phải xuống dưới tìm thi thể."

"Chờ huynh đi xuống, sớm bị dã thú ăn sạch."

"Nhưng mà......"

"Cũng chỉ là hai đứa con trai mà thôi, đi thôi."

"Cái này...... Được rồi."

Cuối cùng truyền đến tiếng đám người rời đi, có điều nàng không dám khinh thường, đợi một hồi lâu mới buông tay đang ôm cậu bé ra, trong lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi. Lại nhìn cậu bé, cũng một bộ dáng khẩn trương.

Lúc này hai người mới ngồi xuống tảng đá, tảng đá này từ trên nhìn xuống, có vẻ vừa đủ để hai người đứng, nhìn lại mới phát hiện ra thật ra vẫn rất rộng.

Lại không thể lập tức đi ra ngoài, hai người chỉ có thể chấp nhận ở lại đây một đêm. Đến bây giờ, nàng mới nhìn rõ hai chân cậu bé toàn là vết thương, hắn lại không mặc quần!!!

Nhớ lại mới rồi bị mình túm đi, cũng không nghe thấy hắn hừ một tiếng. Thật sự là nam tử hán, đánh giá của nàng về hắn không khỏi cao thêm vài phần. Nhưng quá nàng cũng không phải lòng dạ độc ác, đặc biệt là đối với người cùng chung hoạn nạn, nàng cởi áo khoác ngoài của mình bao bọc chân hắn lại.

Cậu bé bị bất ngờ bởi động tác của nàng, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng rồi chậm rãi cười nhẹ.

Nụ cười này, lại làm cho nàng có cảm thấy như bị điện giật. Trời ạ! Sao nàng lại có cảm giác với một cậu bé, đùa à. Chẳng lẽ nàng lại là loại yêu thích trai trẻ trong truyền thuyết? Không cần…

Chỉ là, chết tiệt! Vừa rồi không thấy rõ ràng, bây giờ mới phát hiện đứa bé này thật xinh đẹp, đôi đồng tử sáng ngời, lông mi như hai cánh quạt, đôi môi hấp dẫn thật đúng là một bảo bối xinh đẹp.

Khó trách vừa rồi ba người kia nổi lên tà niệm với hắn, ngay cả nàng cũng có chút biến thái mà.

Nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn, không tỉnh táo lại được. Cậu bé bị nàng nhìn như vậy có chút luống cuống khuôn mặt cũng không khỏi đỏ bừng, lại càng thêm hấp dẫn, quả thực siêu cấp kawai (dễ thương – tiếng nhật)

Ánh mắt của nàng từ trên khuôn mặt mê người của hắn chậm rãi trượt xuống, thấy trên cổ hắn dường như mang theo cái gì đó. Nàng không tự chủ được vươn tay lấy ra xem, là một khối ngọc trên mặt khắc hai chữ "Hỏa Tiêu".

Hỏa Tiêu? Tên của hắn sao? Nàng lại rút tay về sờ cổ của mình, lại cũng có khối ngọc, nàng nhìn nhìn, trên mặt khắc ‘ Hỏa Nguyệt’. Đây là tên của thân thể này?

"Ta là đệ......"Nàng có chút không chắc chắn nói.

"Tỷ tỷ."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Tiêu hơi ửng đỏ như cũ, nhưng vẫn mang theo cười yếu ớt gọi nàng một tiếng.

A! Không phải chứ! Nàng không nhịn được kêu lên một tiếng, đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, lại là đệ đệ của nàng, chỉ có thể nhìn không thế ăn…

Có điều tính đi tính lại, còn nhiều thời gian, lại có thêm một đệ đệ xinh đẹp như thế cũng không tệ.
Chương tiếp
Loading...