Nguyệt Hạ Triền Miên
Chương 47
“Ngươi hiện tại là bảo vật trẫm trân quý nhất, trẫm sẽ không để người ta thương tổn ngươi, ngươi có thể có suy nghĩ đến việc này, trẫm phi thường cảm động.” Tư Không Viêm Lưu cười vô cùng hòa nhã: “Nhưng thái y đã nói qua, thân thể ngươi hiện tại là phi thường không thích hợp luyện võ, trẫm tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt thất vọng, mi mắt hạ xuống, lông mi thật dài bao trùm hai tròng mắt như nước, giống như con bướm hạ xuống, vô cùng xinh đẹp nhưng lại có vẻ dị thường yếu ớt.Vịnh Dạ như vậy làm cho hắn đau lòng, nhưng vì thân thể y, hắn vẫn kiên quyết.“Đừng thương tâm , trẫm hứa với ngươi, nếu về sau thân thể ngươi trở nên cường tráng một chút , trẫm tự mình dạy ngươi võ công, thế nào?” Tư Không Viêm Lưu buông tay che miệng y ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày đang nhăn lại của y: “Đừng trách trẫm, trẫm cũng là vì ngươi thôi, không muốn thấy ngươi bị thương tổn.”“Nhi thần không trách phụ hoàng.” Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, cho hắn một nụ cười sáng lạn, chính là nụ cười kìa làm cho người ta thoạt nhìn vô cùng chua xót.“Phụ hoàng phải đáp ứng nhi thần nga, chờ thân thể nhi thần tốt một chút, nhất định phải dạy nhi thần công phu nga.”“Ha hả, trẫm đáp ứng ngươi.” Tư Không Viêm Lưu hôn hôn cái trán y: “Quyết không đổi ý.”~~~~~~Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt buồn bực tiêu sái ra Ngự thư phòng.Ngoài cửa sổ ánh nắng thật ấm, lại chiếu không đến trái tim lạnh như băng của y.Cho tới nay, hắn đều là được Tư Không Viêm Lưu bảo hộ nghiêm chỉnh chu đáo, tuy rằng thực hạnh phúc, nhưng là lại làm cho y cảm thấy có chút khuất nhục.Đồng dạng đều là nam nhân, vì sao Tư Không Viêm Lưu có thể cường đại như thế? Mà mình lại phải cứ trốn dưới vây cánh của hắn, làm một kẻ yếu vĩnh viễn cần bảo hộ?Tất cả của bản thân đều là Tư Không Viêm Lưu cho, rời hắn đi, mình cái gì cũng không có.Tư Không Vịnh Dạ nằm mơ cũng muốn khôi phục sức mạnh như khi còn là lính đánh thuê, y không cần cũng không nguyện ý để Tư Không Viêm Lưu bảo hộ, y càng muốn cùng hắn kề vai chiến đấu, cùng nhau đối mặt hết thảy gian nan hiểm trở trong tương lai.“Hừ! Chờ ta mạnh lên rồi, nhất định cho ngươi hảo hảo mà nhìn.” Một cước đá văng ra một viên đá nhỏ bên chân, Tư Không Vịnh Dạ nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn trời, một bộ dáng hùng tâm bừng bừng: “Đến lúc đó, nhất định phải trực tiếp áp đảo ngươi!” (囧~~ đời này có nghĩ cũng đừng~~ ta đây sẽ không cho ngươi thực hiện được ~~ ha hả a. )Vì thế, Tư Không Vịnh Dạ, vừa nghĩ đại kế phản công tương lai, vừa hướng về Ngự hoa viên ~~~~~~~~~“A! Thật thoải mái!” Tư Không Vịnh Dạ nằm ngã vào một bụi cỏ mềm mại, duỗi lưng ra.Ở một bên tiểu lục xà nằm phơi nắng mặt trời chậm rãi bò lại, leo lên người y, lè lè lưỡi với y.Tư Không Vịnh Dạ chạm chạm đầu nó: “Cư nhiên đến nơi này loạn tới loạn lui, nếu ngày nào đó không cẩn thận bị người luộc mất, ngươi mới biết là sai rồi.”Trải qua bốn năm sớm chiều ở chung, Tư Không Vịnh Dạ đối với rắn thấy chán ghét đã hoàn toàn tiêu trừ, một người một rắn cảm tình tốt đến lạ, cơ hồ làm cho Tư Không Viêm Lưu cũng có chút ghen tị.Con rắn nhỏ nghiêng đầu, né tránh đầu ngón tay của y, tìm một vị trí thoải mái trên người y, miễn cưỡng nằm xuống, thích ý muốn ngủ trưa.Tuy rằng đã qua bốn năm, chính là con rắn nhỏ này cũng không lớn lên một chút, vẫn là lớn như lúc trước thấy nó vậy, chính là màu sắc trên người càng xanh biếc thêm một chút.Cho nên, Tư Không Vịnh Dạ vẫn cảm thấy được nó nhất định không phải thứ trong ao, nhất định là có lai lịch.Chính là, con rắn nhỏ này vẫn đều là một bộ dáng ngốc ngơ ngác, thường xuyên làm mấy hành động làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, nó hình tượng nguyên bản thần bí mà quỷ dị cũng bởi vậy giảm đi nhiều.Tư Không Vịnh Dạ gối cái ót lên hai tay, miễn cưỡng nhìn bầu trời đầy mây bay: “Thật hy vọng giống như ngươi, cuộc sống mỗi ngày tự do tự tại, không cần lo lắng loạn thất bát tao gì đó.”Con rắn nhỏ miễn cưỡng lè lưỡi, xem như trả lời với y.Tư Không Vịnh Dạ biết nó nghe không hiểu lời nói của mình, nhưng vẫn bắt nó xem như một đối tượng để nói hết phiền não, tuy rằng cuộc sống y có thể nói là vô cùng hạnh phúc, chính là nội tâm y lại càng ngày càng không vui, phiền não cũng càng ngày càng nhiều.Y không muốn đi phiền Tư Không Viêm Lưu đang quốc sự bận rộn, nhưng, trong cung lại không có người khác có thể nói hết chuyện. Cho nên, y liền đem tất cả phiền não nói cho con rắn nhỏ nghe, cũng không quản nó nghe hiểu hay không hiểu.Một trận gió nhẹ thổi qua, Tư Không Vịnh Dạ đắm chìm trong ánh nắng giữa trưa đầu mùa xuân, cơn buồn ngủ kéo đến, Tư Không Vịnh Dạ mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, chậm rãi buồn ngủ.“Ai! A!” Một tiếng kêu sợ hãi của nam nhân đột nhiên vang lên, đánh nát không khí vốn yên lặng thích ý giữa trưa.Tư Không Vịnh Dạ bừng tỉnh, nằm tại chỗ không hề động đậy, vểnh tai lắng nghe thanh âm chung quanh.“A! Lại là ngươi!” thanh âm nam nhân lần thứ hai vang lên, mang theo một tia kinh sợ: “Ngươi tới đây tìm ta làm gì?”Này thanh âm rất quen thuộc, Tư Không Vịnh Dạ rất nhanh chóng nhận ra, chủ nhân thanh âm âm vang mà hữu lực này chính là Mã Nhược Phàm, chỉ có hắn chính nhân bát kinh mới có thể nói rõ ràng như vậy.Chính là Mã Nhược Phàm tới nơi này làm chi? Tỏ vẻ là cùng một người đột nhiên xuất hiện nói chuyện với nhau.“Để thương yêu, ta muốn ngươi a.” Một giọng nam vang lên, tiếng nói tràn ngập từ tính, mang theo một tia lười biếng không chút để ý: “Thật vất vả mới có một lần gặp mặt, ngươi vì sao đối với ta lãnh đạm như thế?”Giống như một tiếng sấm ầm vang bên tai, Tư Không Vịnh Dạ giống như gặp đòn cảnh cáo, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên, y đến chết cũng không quên thanh âm ghê tởm này.Này chủ nhân thanh âm chính là nam nhân đem y bỏ vào căn phòng nhỏ mấy ngày trời, mặc y tự sinh tự diệt: tên thích khách thần bí mà quỷ dị kia.Hắn vì cái gì lại xuất hiện trong này ?Hắn đột nhiên lẻn vào hoàng cung có mục đích gì?Hắn cùng Mã Nhược Phàm lại có quan hệ gì?Tư Không Vịnh Dạ trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ cảm thấy thích khách này lại một lần nữa lẻn vào hoàng cung, mục đích khẳng định là không đơn giản.Hết chương thứ bốn mươi bảyCảnh báo: Rating: MA (18+), chú ý kỹ trước khi đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương