Nguyệt Hiên

Chương 15: Cắn Câu



Giữa hậu hoa viên rộng lớn, bên hồ nước cạnh hòn giả sơn, trên chiếc chế trầm vẫn là hai dáng người quen thuộc đang ngồi, hai người đó là Thái thượng hoàng và tân hoàng đế Đại Quyển quốc. Đức vua thì vẫn ngồi câu như mọi ngày và thái thượng hoàng thì nằm đọc sách.

Tuy nhiên có một điểm khác mọi ngày, khác ở chỗ cần câu của đức vua hôm nay không hề có lưỡi câu lẫn dây câu, chỉ có độc một cần câu uốn cong đẹp mắt. Mũi cần câu chạm vào mặt hồ, bàn tay đức vua nhịp thành nhịp điệu rất đều làm cho sóng nước cũng lan ra đều đặn, khiến những chiếc lá vàng rơi từ thân cây xuống đấy cứ dập dềnh.

Không biết qua bao lâu cả hai người cùng họ im lặng sau khi trò chuyện với nhau vấn đề nào đó. Thật lâu sau Thái thượng hoàng là người lên tiếng trước, phá tan sự im lặng:

- Còn về chuyện của hoàng huynh con…

- Mọi thứ đã đúng theo kế hoạch.

Đôi mắt đang nhíu lại nhìn vào trang sách trước mặt của thái thượng hoàng vụt sáng lên.

- Có nghĩa là…

Đức vua cười hòa ái:

- Hồi bẩm phụ hoàng, cá đã cắn câu.

Câu nói vừa dứt, mũi cần câu của đức vua điểm nhanh lên mặt nước những nơi có những chiếc lá rơi trôi nổi. Một cú điểm mũi câu xuyên qua một lá, đến khi mặt nước trên mặt hồ trước mặt đức vua không còn chiếc lá nào chàng mới thu cần câu lại. Chàng dùng tay tuốt những chiếc lá ra khỏi mũi cần câu. Thái thượng hoàng mỉm cười từ ái:

- Tốt rồi, nhưng nếu ta không chờ được ngày các con làm thịt con cá đó, mọi thứ trông cả vào con.

- Phụ hoàng yên tâm, con nhất định hoàn thành mong ước của người. Cá nhất định sẽ bị làm thịt…

- Ờ.

Những chiếc lá vàng, nửa vàng nửa xanh vừa bị đức vua dùng cần câu xuyên thủng hiện vẫn nằm trong tay đức vua. Nhưng sau tiếng “Ờ” nhẹ hững của Thái thượng hoàng chúng bị bóp lại, vo thành một khối, khi đức vua buông xuống chúng chỉ còn là một khối tròn chẳng ra hình thù gì, bởi vì chúng nát thành bột lại bị nước kết dính với nhau. “Cá cắn câu”, ba từ đó có ý nghĩa thế nào không ai biết nhưng nụ cười của thái thượng hoàng và đức vua rõ ràng rất hoan hỉ vui tươi.

_o0o_

Mười lăm ngày sau, đó là ngày mười lăm tháng tám, ngày mà người ta đặt cho một cái tên khác hơn những ngày thường: Tết Trung Thu. Đối với tất thảy trẻ con trên những đất nước nằm phía đông đại châu lục như Đại Quyển quốc, Bắc quốc, Mã quốc, ngày ấy là ngày vui nhất. Ngày Tết ấy dành cho lũ trẻ con chong những ngọn đèn lồng với nhiều hình thù đẹp mắt, chạy rong khắp nơi dưới ánh trăng vằng vặc để nô đùa. Ngày đó không có bất kỳ người nào quản chúng, chúng thật sự được tự do.

Nhưng người của Nguyệt Hiên trại không ai là trẻ con nên cũng chẳng cần thiết phải vui chơi. Toàn Phong vẫn như mọi ngày chàng ngồi nơi mái hiên và chìm đắm trong men rượu. Không ai biết chàng đang nghĩ gì, chỉ cho rằng mất mát vừa qua làm chàng thống khổ, tìm rượu quên sầu. Chính vì vậy không ai đến làm phiền chàng cả, mọi việc trong trại đã có lão nhị và lão tam cáng đáng cả rồi.

Ánh trăng ngày rằm tròn vằng vặc nhô lên khỏi ngọn cây phía trước soi thẳng vào mái hiên nơi Toàn Phong đang ngồi nhấm rượu. Tiếng bước chân rất nhẹ đến bên, váy áo là của một nữ nhân. Toàn Phong vịn tay vào cột nhà đứng dậy. Chàng ngước mắt nhìn nhận ra người đó là Kim Linh, Mã Kim Linh.

- Lão đại có quyết định về lời đề nghị của ta rồi chứ?

- Có.

- Huynh sẽ đồng ý phải không?

- Ừ. Bao giờ kế hoạch triển khai?

- Bất cứ khi nào, chúng tôi luôn sẵn sàng, chỉ chờ phía huynh thôi.

- Hôm nay ta say rồi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu.

- Được. Vậy, muội xin phép cáo lui.

Toàn Phong im lặng không đồng ý cũng không phản đối, Kim Linh mỉm cười cúi chào rồi quay đi, bước chân nàng như gió thoảng, nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của Toàn Phong. Kim Linh đi rồi, Toàn Phong lại dựa lưng vào cột nhà và ngồi xuống, chẳng hiểu sao lúc này chàng thấy đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ gì và cũng không muốn nghĩ gì. Trong lần loạn chiến đó, trước và trong lúc hôn mê chàng đã nghĩ nhiều rồi, nghĩ rằng mọi chuyện mình làm hôm nay có đáng hay không. Nhưng câu trả lời dường như không có…

Toàn Phong nhấp hớp rượu từ cái hũ lớn, rồi ngẩng mặt nhìn trăng, cũng thời khắc này hai tháng trước Tuyết Nguyệt đến tìm chàng cũng vào lúc chàng ngồi uống rượu. Nàng đã nói rất nhiều, nàng yêu và nàng hận. Yêu và hận chưa tròn nhưng người nay lại không còn nữa, đời người ngắn đến vậy sao, Toàn Phong vô tình tự hỏi. Khi dời ánh mắt khỏi vầng trăng tròn vằng vặc, Toàn Phong vớ tay lên cột nhà định đứng dậy đi vào bên trong. Hôm nay không hiểu sao chàng thấy mệt…

Chưa kịp đứng lên chàng thấy trước mắt có một bóng người, y phục màu trắng thanh khiết. Toàn Phong khẽ nhíu mày, là ai lại có thể đến gần chàng như vậy mà chàng không hay biết? Khi ngước lên nhìn, chàng hơi sững người vì nhận ra đó là Tuyết Nguyệt. Nàng đứng im và lặng lẽ nhìn chàng, hóa ra chính là nàng đang ở gần bên nên chàng cảm thấy lành lạnh vì vậy chàng định trở vào nhà. Thấy Toàn Phong nhìn thấy mình, Tuyết Nguyệt ngồi xuống cạnh chàng, Toàn Phong cũng dừng hẳn ý định đứng dậy trở vào nhà.

Giọng nàng phiêu phưởng như vọng về từ miền xa lắm:

- Tại sao từ ngày đó đến giờ ngươi mãi uống rượu như vậy?

Toàn Phong không trả lời mà hỏi lại:

- Chẳng phải cô hận ta sao, luôn muốn lấy mạng ta để trả thù sao?

- Ta không muốn làm như vậy nữa, bởi vì ta biết ngươi là ai, biết những việc ngươi muốn và sẽ làm… ta muốn giúp ngươi…

Toàn Phong nhíu mày:

- Hửm? Giúp ta…

- Đúng vậy.

- Vì sao?

- Vì một khi những gì ngươi mong muốn trở thành hiện thực, ngươi sẽ thống khổ hơn bao giờ hết.

- Cô cho rằng ta chắc chắn sẽ thống khổ sao?

- Đúng vậy.

Toàn Phong không nói gì mà chỉ mỉm cười.

- Ngươi cười gì, không tin ta sao?

Toàn Phong khẽ nhếch môi:

- Cô biết bao nhiêu điều về ta mà lại cho rằng ta nhất định sẽ đau khổ khi nguyện ước thành sự thật?

- Được uống máu của ngươi, ta theo dòng duy nghĩ của ngươi để đến những nơi ngươi đã từng qua, ta biết… ngươi là nhị hoàng tử Kim Long.

Đôi mày kiếm của Toàn Phong khẽ nhíu lại. Tuyết Nguyệt thản nhiên nói tiếp:

- Gần ba năm trước trong lần tranh đoạt hoàng vị ngươi đã chiến bại trước em trai nên em trai ngươi hiện là đương kim hoàng đế. Còn ngươi tạo phản không thành phải lưu lạc đến nơi đây. Nhưng ngươi không cam lòng, ngày đêm cùng lão tứ tên thật là Liễu Thừa Nguyên nghĩ trăm phương ngàn kế để nổi dậy khởi nghĩa. Ngươi dựng nên trại cướp này chẳng qua chỉ để tập hợp lực lượng mà thôi.

Toàn Phong nhìn chăm chăm vào Tuyết Nguyệt, nàng không như Lung Linh, không hiển hiện như người còn sống. Nàng như một ảo ảnh mờ nhạt dưới ánh trăng đêm, nàng không có bóng. Chỉ đôi mắt lấp lánh như có lửa.

- Cô cũng biết khá nhiều chuyện về ta.

- Ta còn biết vừa rồi ngươi nhận lời Kim Linh là để hợp tác với Mã quốc, họ tiếp cho ngươi lực lượng lật đổ em mình.

- Đúng vậy.

- Nhưng ngươi không biết đó chỉ là cái cớ. Người của Mã quốc lòng dạ tham lam, mượn cái cớ đó để đưa quân sang Đại Quyển quốc một cách an toàn, cái chúng muốn không phải là cái đầu của tể tướng hay bất cứ thứ gì khác mà là cả đất nước này. Chỉ cần ngươi chỉ cho chúng biết vào bằng lối nào là an toàn, đóng quân nơi nào là thích hợp cho khởi nghĩa… mà trước đó không ai nghi ngờ chúng. Sau đó chúng sẽ làm chủ thế trận, dù ngươi và chúng có lật úp được hoàng vị của em ngươi thì ngươi vẫn sẽ bị chúng phản bội. Hoặc là giết ngươi hoặc là để ngươi làm một vị vua bù nhìn dưới bàn tay của chúng.

- Đúng vậy.

- Ngươi…

Tuyết Nguyệt dường như tức giận, từ ngươi bật ra lúc lâu chất giọng lãng đãng kia mới tiếp tục:

- Ngươi biết vậy vì sao ngươi vẫn nhận lời?

- Bởi vì ta biết, họ không khống chế được ta.

- Ngươi chắc chắn sao?

- Không chắc.

Tuyết Nguyệt lạnh lùng:

- Ngươi đúng là một tên ngốc, ngươi có biết việc mà mình đang làm có hậu quả là gì không? Ngươi có biết vì sao Mã quốc có thể đem quân qua đây xâm lược Đại Quyển quốc ta bất cứ khi nào chúng muốn nhưng chúng không làm vậy lại chờ ngươi nhận lời hợp tác hay không?

- Theo cô, chúng làm vậy là vì cái gì?

- Chúng muốn ngươi làm tấm bình phong, dù cuộc xâm lược này chúng thành công hay thất bại ngươi cũng chỉ là tấm bình phong. Nếu thành công ngươi sẽ làm vua, chúng ở phía sau thao túng, ngươi nghịch lại chúng giết ngươi để nắm trọn quyền hành. Nếu thất bại, chúng không mang tiếng xâm lược, chỉ có ngươi mang tiếng cõng rắn cắn gà nhà, chúng hoàn toàn che đậy dã tâm của mình vào sau tiếng xấu của ngươi, chúng chỉ nhận được cái danh chung chung là tương trợ hoặc trả thù riêng. Sau tất cả những chuyện ngươi gây ra, bách tính sẽ lầm than, đó không phải là điều ngươi hằng mong muốn, ngươi sẽ không vui vẻ.

Toàn Phong hớp ngụm rượu, mỉm cười:

- Những gì cô nói không sai.

- Con đường như vậy mà ngươi vẫn muốn đi sao, kết cục chẳng ra gì ngươi vẫn muốn đi sao?

- Ừ.

- Bởi vậy ta mới nói khi ngươi đạt được mục đích ngươi sẽ cảm thấy hối hận. Ta giúp ngươi đạt mục đích để nhìn thấy ngươi bơi trong bể khổ của sự hối hận.

- Ta sẽ không hối hận.

- Ngươi thích người ta bia miệng hay sao?

Toàn Phong lắc đầu:

- Cô nói rằng cô hiểu về ta nhưng thật ra cô hoàn toàn chưa hiểu về ta, cũng như lão nhị và Kim Linh vậy.

- Ta không hiểu ngươi sao?

Toàn Phong chầm chậm gật đầu. Tuyết Nguyệt im lặng một lúc chợt mỉm cười:

- Có lẽ bây giờ ta đã hiểu ngươi.

Toàn Phong có vẻ hơi kinh ngạc:

- Hửm?

Tuyết Nguyệt dịu giọng:

- Từ khi uống máu của ngươi, ta biết ngươi đang nghĩ gì và trải qua những cảm xúc gì. Nếu là người bình thường ta có thể biết được những gì họ đang nghĩ và sẽ nghĩ, sẽ làm. Nhưng với ngươi, trong suy nghĩ của ngươi ngoài việc tạo phản và còn có một khoảng tối, nơi đó ta không đọc được những gì ngươi nghĩ.

- …

- Và khi ta đến hoàng cung, đến nơi em trai ngươi và cha ngươi nói chuyện, những gì họ nói ta không hiểu. Họ câu cá nhưng cái hồ cơ bản không có cá, và mấy hôm trước em trai ngươi bảo rằng đã câu được cá, đó cũng là ngày Kim Linh mang bức thư khuyến dụ ngươi hợp tác cùng với ả. Khi đó ta nhìn thấy trong tâm tư em trai ngươi cũng có một khoảng tối. Bây giờ thì ta hiểu, con cá mà cha và em ngươi muốn câu là gì rồi.

- Biết được rồi cô sẽ giúp ta không? Nên biết, giúp ta cô sẽ không trả được thù bởi vì ta sẽ không thống khổ hay hối hận.

- Ta… sẽ giúp. Vì… ta yêu ngươi.

Bàn tay Toàn Phong đang nâng hũ rượu lên nửa vời bất ngờ chững lại. Tuyết Nguyệt tiếp luôn:

- Ngươi không biết đâu, khi ngươi giúp ta rút cây thương ra khỏi người, ta lịm đi để bước vào thế giới của người chết. Linh hồn ta thoát ly khỏi xác, vì lúc đó chưa phải lúc ta được gọi về địa phủ nên linh hồn tứ tán khắp nơi. Phần hồn của nhung nhớ tìm về nhà cũ, ta tìm thấy linh hồn của cha ta ở đó, ông nói với ta cái chết của ông không phải do ngươi. Ông ấy nói sau khi ngươi lấy đi hết của cải của nhà ta và đả thương ông ấy. Đêm nào ngủ ông cũng thấy những oan hồn uổng tử dưới tay ông ấy khi xưa hiện về đòi mạng. Vì không chịu được, ông cùng mẹ ta tự vẫn bỏ lại ta bơ vơ giữa cuộc đời. Ta tìm thấy mẹ ta, mẹ nói với ta, ta không phải là con của cha ta, điều đó mẹ giấu cha đến khi chết đi cũng không nói. Lúc mẹ và cha nên đôi, biến cố gia đình làm họ trở nên nghèo túng. Vì thương cha ta vừa nghèo lại bệnh, mẹ đành bán thân mình xoay sở qua ngày, ta là con của một người đàn ông khác… ta vốn dĩ không nên hận ngươi, vì nếu phải hận họ cũng là người ta phải hận. Nhưng khi chết đi con người ta sẽ thông suốt được nhiều điều, oán hận không mang lại được niềm vui, vậy tại sao không sống vui mà quên đi thù hận.

Toàn Phong nghe nhưng không nói gì, chỉ chầm chậm nốc từng ngụm rượu vào lòng. Tuyết Nguyệt dịu dàng tiếp lời:

- Phần linh hồn của yêu thương trong ta sau khi lìa khỏi xác luôn theo bên ngươi, nhìn thấy ngươi hôn mê bất tỉnh ta đã khóc, ta thương ngươi, lo sợ ngươi chết đi, mặc dù biết ngươi chết, ta và ngươi sẽ được ở cùng một chỗ. Phần linh hồn mang sự thù hận lang thang khắp nơi và gặp được Lung Linh, ta hỏi nàng vì sao chết đi mà hồn phách không tứ tán, nàng nói nàng nhờ pháp thuật của lão nhị, ta nhờ nàng nói giúp với lão nhị thu gom hồn phách của ta để ta được bên ngươi như nàng ấy được ở bên lão nhị. Thực chất ta nói dối, ta muốn thu đủ hồn phách để có thể thi triển ma thuật trả thù ngươi. Lão nhị đồng ý giúp ta, lúc hồn phách ta tụ lại một nơi, sức mạnh của hồn mang niềm thù hận áp chế tình cảm yêu thương và nhung nhớ, ta làm phép hòng đoạt mạng ngươi nhưng ta không làm được. Ngươi có rồng vàng phụ thể, ngươi là đế vương chân chính nên ma thuật của ta không làm hại được ngươi.

- Bởi vì cô không làm hại được ta nên cô mới chọn giúp ta đi tìm sự hối hận như một sự trả thù, đúng vậy không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...