Nguyệt Quang

Chương 10



Anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như vậy.

Khi anh, Cảnh Dã và Hải Dương xông vào căn phòng được bảo vệ nghiêm mật này thì cô đã ngã dưới đất.

Thấy cô không nhúc nhích nằm trên mặt đất, anh chỉ cảm thấy tất cả không khí trong ngực nháy bắt bị rút hết.

Tiếng súng không ngừng vang lên, anh nghe thấy giọng nói tức giận khàn đục của Mark, nghe được tiếng rống giận của Cảnh Dã và Hải Dương, nhưng tất cả giống như là ảo ảnh, giống như anh không hề tồn tại ở nơi này.

Nhìn cô ngã xuống, anh chỉ cảm thấy tất cả thế giới đều là hư vô, toàn bộ đang lay động, vỡ nát tan tành.

Sau đó có bóng người đi tới trước mặt anh, ngăn trước mặt cô.

Ngăn cô.

Anh đưa tay, xử lí hắn, sau đó từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi đều giết toàn bộ người ngăn cản anh đến với cô.

Cuối cùng, anh cũng đến được bên cạnh cô.

Anh quỳ xuống, nhìn cô giống như đang ngủ thiếp đi mà thôi, anh vươn tay, khẽ vuốt mặt cô.

Da thịt cô vẫn mềm mại như vậy, nhưng không có nhiệt độ, lãnh lẽo khác thường.

Anh gạt mái tóc trên trán cô, giống như sáng sớm anh đánh thức cô cúi người khẽ gọi tên cô.

“Như Nguyệt....”

Nhưng cô không giống như lúc trước tiến sát vào ngực anh.

Cô không có phản ứng. Không tỉnh lại. Cũng không mở mắt.

Không có.

Mạc Sâm đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, lại nghe thấy tiếng người nào đó phát ra âm thanh khàn đục giống như dã thú đang gào thét.

Đó là anh? Không phải anh?

Anh không biết, cũng không cách nào nhận biết, anh chỉ có thể cảm nhận được người con gái anh yêu nhất đời này đang nẳm trong ngực mình.

“Tôi muốn sống, anh cũng vậy! Tôi muốn sống, anh cũng vậy! Tôi muốn sống, anh cũng vậy!”

“Chúng ta cùng nhau đi, cùng nhau sống.... cùng nhau.... cùng nhau... cùng nhau.....”

Cô tức giận mắng, cô đau lòng rơi lệ, cô mỉm cười má lúm đồng tiền như hoa nở.

Anh có thể nhìn thấy cô và anh đang ngồi trên xích đu phơi nắng, lúc cô kéo anh đi mua quần áo, từng hình ảnh từng hình ảnh hiện ra trong đầu anh.

Mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một đêm, mỗi một ngày.

Từng giây từng phút cả ngày lẫn đêm.

Đều tan vỡ.

Mạc Sâm?

Mạc Sâm?

Này?

Nghe em nói, cô ấy còn sống, cô ấy chị bị tiêm thuốc mê.

Thuốc?

Đúng, đây là loại thuốc gây mê, em trước kia cũng bị tiêm loại này, cô ấy không sao.

Tiêu cự từ từ rõ ràng, người quỳ trước mặt hắn là cô gái rất quen thuộc, Ô Hiểu Dạ.

“Không có việc gì, cô ấy chỉ ngủ thiếp đi.” Hiểu Dạ nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng.

Ngủ?

Cô thử thăm dò chạm nhẹ vào tay anh, thấy anh không phản kháng, mới cầm tay anh, đặt lên trước ngực Như Nguyệt.

“Anh xem, có nhịp tim, đúng không?”

Nhịp tim?

Trong nháy mắt anh không cảm thấy cái gì, sau một giây, có một nhịp đập nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh.

Một lần, rồi lại một lần.

Anh thật sự sợ mình đang mơ.

Anh không dám tin ngẩng đầu nhìn Hiểu Dạ, Hiểu Dạ mỉm cười gật đầu, bảo đảm với anh: “Chỉ là ngủ thiếp đi.”

Ngủ thiếp đi?

Cổ họng anh nghẹn lại, con ngươi co rút, anh không dám dời tay đi, sợ đấy chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng nhịp đập vẫn rõ ràng.

Ngủ thiếp đi.

Anh ôm cô, chậm rãi cúi người, dán sát mặt ở trước ngực cô, nghiêng tai lắng nghe.

Tim cô vẫn đập, chậm rãi, có quy luật, nhẹ nhàng.

Đang đập.

Anh nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, không có cách nào dừng lại.

Nhìn anh ôm chặt Như Nguyệt không tiếng động rơi lệ, Hiểu Dạ cũng rơi nước mắt, cô đứng dậy, không quấy rầy anh nữa.

Căn phòng màu trắng qua một hồi hỗn chiến đã bị tàn phá, thủ lĩnh con chuột dẫn người xông vào chiếm giữ, sau khi đánh xong một trận, chỉ huy mọi người, hơn nữa còn không ngừng quấy rầy Cảnh Dã và Hải Dương.

Lúc Mạc Sâm cúp điện thoại chưa đầy mười phút sau, tự mình lên máy bay trực thăng đưa tài liệu đến, lúc này họ mới hiểu lão gia hỏa này luôn ở gần, đã sớm theo dõi Mark, một mặt muốn bắt con cá lớn, một mặt muốn bán nợ ân tình cho Mạc Sâm, cố gắng thuyết phục Mạc Sâm phục chức, cho nên khi biết tin tức không thông báo cho bọn họ, ai ngờ sự trì hoãn của anh ta lại khiến vấn đề xảy ra.

Lúc đấy còn tưởng Mạc Sâm sẽ bóp chết anh ta tại chỗ, động thủ trước cũng là Hải Dương, bọ họ đánh nhau một trận cùng với đám người của con chuột.

Một hồi hỗn loạn, là Đào Hoa lấy vòi phun nước phun vào bọn họ, mấy người đàn ông mới dừng lại. Đào Hoa tức giận mắng to, muốn bọn họ đi cứu người rồi đánh nhau thoải mái.

Mấy phút sau, mấy người đàn ông rốt cuộc có chúng nhận thức, quyết định cứu người trước, mọi chuyện để sau.

Sau đó, bọn họ tới chỗ này.

Nhưng đáng tiếc là vị tiên sinh CIA kia có chuẩn bị nhưng bởi vì vội vã cứu người, hành động quá mức vội vàng, cuối cùng vẫn để Mark trốn thoát.

Hiểu Dạ đi đến bên cạnh tấm thủy tinh chống đạn, nhìn động lớn dưới sàn nhà, không khỏi mím chặt môi hai tay siết thành quyền.

Tên khốn kiếp kia quả nhiên có sự chuẩn bị, cô không ngờ hắn lại dấu tàu ngầm dưới thuyền.

“Ít nhất hắn lại tổn thất một số tiền lớn.”

Đằng sau truyền đến giọng nói của Cảnh Dã, cô quay đầu nhìn anh.

“Một khoản rất lớn.” Anh nhe răng cười, hai tay ôm ngực, nghiêng người vụng trộm hỏi cô: “Em có muốn ngắm pháo hoa?”

“Pháo hoa?” Cô nhíu mày.

“Đúng, pháo hoa.” Anh cười trộm.

Hai giờ sau, khi bọn họ lên bờ, tắm xong, ăn cơm thì bỗng nhiên trên mặt biển ở phía xa, đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Co đứng ở trong phòng ăn của “Ánh trăng màu lam.” Nhìn thấy phía xa liên tiếp truyền đến âm thanh nổ lớn và màu đỏ rực sáng, cứ ba phút lại có một tiếng nổ, sau đó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, ngọn lửa bùng lên, bay vọt lên bầu trời, rầm rầm rầm rầm tuôn ra ánh lửa bập bùng.

Phát hiện ra anh đặt bom trên thuyền, cô không nhịn được cười vang.

Một lần lại một lần khói lửa xông lên bầu trời đêm, lại tạo ra một đóa hoa màu đỏ, làm rực sáng bầu trời đêm.

“Cảnh Dã, cậu đúng là khốn kiếp!” Thủ lĩnh con chuột ở phòng ăn cằm gần như rớt xuống, tức giận kêu lớn: “Tôi còn phải mang chiếc thuyền kia về báo cáo——"

“Hắc, chuyện này liên quan gì tới tôi? Tôi vẫn luôn muốn đi cùng với lão bà.” Cảnh Dã mặt không đỏ, hơi thở không gấp ôm Hiểu Dạ đang cười không ngừng nhíu mày nói: “Anh có thời gian rảnh rỗi ở đây khiển trách, còn không mau đi xem có người bị thương không, liệu có phải tên Mark khốn kiếp kia quay trở lại đánh lén.”

Trên thế giới trừ tên điên Cảnh Dã này, con mẹ nó, còn ai có thể làm một trận nổ như vậy?!

“Cậu, cậu, cậu!” Anh ta tức giận đến cả người run rẩy, mặc dù biết rõ là tên khốn kiếp này làm chuyện tốt, nhưng không có chứng cớ, chỉ có thể tức giận đùng đùng cầm điện thoại di động, chạy đi kiểm tra đội viên còn ở trên thuyền.

Nhìn phía xa vẫn còn phát ra tiếng nổ, Đào Hoa không nhịnđược lo lắng hỏi: “Những người trên thuyền không bị sao chứ?”

“Yên tâm, anh chế tạo tiếng nổ giả, vẫn dự trù phòng ngừa, để cho bọn họ 10 phút có cơ hội nhảy vào biển tắm rửa.” Cảnh Dã nhếch miệng cười một tiếng, “Nếu động tác của bọn họ nhanh một chút, không chừng còn có thời gian xuống thuyền cấp cứu.”

Đào Hoa có chút ngạc nhiên, Hiểu Dạ cười đến nỗi không trả lời được, Hải Dương mặc dù đã sớm quên với hành động điên cuồng của bạn tốt, nhưng vẫn không nhịn được cất tiếng cười.

Khói lửa vẫn rực rỡ như cũ lóe lên trong trời đêm, khoảng hơn mười phút sau mới từ từ dừng lại.

Đêm, thật sâu.

Mùi thơm của hoa nhài tràn ngập trong không khí.

Cô mở mắt, nhìn thấy Mạc Sâm.

Anh nhìn cô, bàn tay đặt lên eo cô, giống như sáng sớm mỗi ngày.

Nhưng... điều này là không thể, cô rõ ràng... cô đã chết rồi mới đúng.

“Cho nên....” Cô chần chừ hỏi ảo giác trước mắt, “Nơi đây là thiên đường sao?”

Anh nằm bên cạnh cô, khẽ cười, vuốt ve gương mặt cô, mở miệng nói: “Không phải.”

“Mạc Sâm?” Cô nhìn gương mặt quen thuộc, hoang mang khẽ gọi.

“Ừ.” Anh gật đầu.

“Không phải thiên sứ?” Cô ôm hi vọng, nhẹ giọng hỏi.

“Chỉ sợ không phải.” Môi mỏng khẽ giương nhẹ, anh tự giễu nói: “Anh còn kém xa.”

Cô trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cô vươn tay, ôm chặt lấy anh lẩm bẩm nói: “Em gặp một cơn ác mộng, thật đáng sợ, em còn tưởng rằng vĩnh viễn không được gặp lại anh....”

Ác mộng, cô nghĩ là mộng.

Cổ họng Mạc Sâm co rút lại, nháy mắt, muốn thực sự che dấu làm như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện vừa rồi đã cho anh kinh nghiệm, chỉ có thẳng thắn mới không tạo ra hiểu lầm.

Anh mấp máy miệng vài lần mới phát ra được âm thanh.

“Đó... không phải là mơ....”

“Không phải?” Toàn thân cô cứng đờ.

Anh nắm chặt quả đấm, cắn răng mở miệng, “Không phải”

“Vậy... là thật?” Đôi môi Như Nguyệt khẽ run, trái tim rét lạnh, trong đầu hỗn loạn.

“Thật.”

Cô hít sâu một hơi, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, cô khổ sở, hơi thở cũng gấp.

“Cho nên... Mark thật sự tồn tại?”

“Đúng.”

“A Chấn thực sự là hắn.... hay sao?”

“Đúng.”

Từ đầu tới cuối, cô vẫn không ngẩng đầu lên, giống như không dám đối diện với sự thật tàn khốc này.

Mỗi câu trả lời khẳng định của anh, khiến âm thanh của cô càng thêm yếu ớt, anh rõ ràng cảm nhận được cô run rẩy và sợ hãi.

“Vậy... A Chấn đâu? Cậu bé....” Cổ họng nghẹn lại, cố ổn định nhịp thở, run giọng hỏi: “Cậu bé có khỏe không? Cậu bé.... có hay không.....”

“Không, lão tam không làm sao.” Mạc Sâm rất nhanh trả lời, nhỏ giọng trấn an: “Cậu nhóc không sao, bọn anh đã tới kịp thời.”

“Thật?”

“Thật, trừ vẻ bề ngoài trông giống Hải Dương ra, một chút thương tích cũng không có, Hải Dương và Đào Hoa đang dẫn cậu nhóc về.”

Nghe được tin tức cậu nhóc không sao, nước mắt trào lên, Như Nguyệt thở dốc, rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo.

Mạc Sâm thấy thế càng khẩn trương.

Quả nhiên, một lát sau người trong ngực bỗng trở nên cứng ngắc.

Cô trầm mặc cực kì lâu, lâu đến nỗi anh bắt đầu cảm thấy tất cả trở nên vô vọng.

Mặc dù cô vẫn còn ở trong ngực anh, nhưng mỗi một giây trôi qua, anh cảm thấy cô lại cách anh thật xa.

“Cho nên.... anh thật sự nằm vùng cho CIA?”

“Đã từng.” Anh căng thẳng mở miệng.

“Em..... năm năm trước đã cứu anh?”

“Đúng.” Cổ họng anh khô khốc, nỗi khổ mất đi cô đang xé rách anh, khiến anh không thể nào hô hấp.

“Anh là....” Cô dừng một chút, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, cố hết sức trấn tĩnh hỏi: “Anh vì báo ơn nên mới lấy em sao?”

“Không phải.”

Mặc dù anh phủ địn nhưng cô không vui mừng nổi, sắc mặt của anh vô cùng tái nhợt, lúc nói hai chữ kia giống như ép buộc bản thân thốt ra.

Đau lòng không ngớt, cô nhắm mắt lại, ép mình lùi ra khỏi ngực anh, không thể tiếp nhận được mình là nguyên nhân anh phải nói dối.

Cô lùi lại khiến trái tim anh co rút lại, phản xạ muốn kéo cô lại, nhưng cô lại lùi xa hơn.

“Anh không cần phải....” Cô vuốt ngực, mở mắt ra, ngồi trên giường nhìn anh, cười áy náy: “Không cần phải ép mình.... nói dối...”

Mặc dù cô cố ép mình mỉm cười, nhưn đáy mắt toát lên vẻ khổ sở.

“Anh không có.” Mạc Sâm thận trọng ngồi dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng đè nén khát vọng muốn kéo cô vào trong ngực, anh biết nếu mình nói ra tất cả, sẽ khiến cô rời xa anh, nhưng chỉ có thể đánh cuộc một lần, nói rõ cho cô biết tất cả, mới có cơ hội.

Như Nguyệt khổ sở nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.

Cô rất muốn tin anh, nhưng lại không có cách nào thuyết phục bản thân mình.

“Vậy... là vì cái gì?”

“Bởi vì anh yêu em.”

“Đừng.... gạt em....” Cô thở khẽ, hai tay đè chặt trái tim, muốn ngăn cản nó không bị vỡ ra vì khổ sơ và hi vọng.

“Không gạt em.” Đôi mắt anh buồn bã, nhìn cô, lấy tất cả dũng khí mở miệng.

Năm năm trước, đúng là em cứu anh, nếu không phải em, anh đã sớm chết trong vụ nổ kia, nói không cảm kích em là giả, nhưng tuyệt đối không phải nguyên nhân anh cưới em.”

Như Nguyệt nghe vậy co rúm người lại, tiếp tục nghe anh nói: “Năm năm trước, anh rất cảm kích em đã cứu mạng anh, cho nên anh đi hỏi thăm nơi ở của em, mới lúc cứu anh em bị thương ở chân, hại em gần như không thể đi bộ bình thường, thân phận của anh lúc đó không cho phép anh được xuất hiện, anh còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, cho nên anh mời bác sĩ tới giúp em làm phẫu thuật, lúc đầu chỉ cần xác định em tốt lên là được, không cho người đi theo em nữa. Nhưng, trong vòng mấy tháng em dùng vật lí trị liệu, dũng khí và sự kiên trì của em, sự ham muốn vào cuộc sống, khiến anh không dời tầm mắt, anh biết rõ mình nên dừng lại, nhưng nhìn ảnh em cười, nụ cười rạng rỡ... giống như bất công trong cuộc sống đối với em chỉ như là cục đá nhỏ ven đường.... Nó sẽ làm em bị té ngã bị trật chân, khiến em khóc thút thít, nhưng lại không thể ngăn em tiếp tục đi về phía trước....”

“Anh không có cách nào, anh biết rõ không nên làm như vậy, nhưng anh muốn biết tại sao em cười? Tại sao em khóc? Cho nên anh mới để bọn họ theo sát em, cách một khoảng thời gian sẽ gửi báo cáo cho anh, như vậy, anh mới có thể tiếp tục nhìn em, sau đó tự nói với mình, tất cả những gì anh làm, đều đáng giá, bởi vì em vẫn còn sống.”

Cô há hốc mồm muốn mở miệng, nhưng anh lại đưa tay che miệng cô.

“Năm năm qua, em chính là lí do để anh tồn tại, là động lực để anh tiếp tục kiên trì.” Anh hít một hơi thật sâu, nói hết toàn bộ sự thật với cô.

“Từ trước tới nay, anh ép buộc bản thân mình làm người đứng xem, nói cho cùng anh vẫn có thể làm người ngoài đứng xem cuộc sống của em. Nhưng ngoài ý muốn lại được gặp em, cho đến lúc em mở miệng yêu cầu anh cưới em, anh mới phát hiện trong những năm qua anh đã sơm, yêu em!”

“Mạc Sâm....” Cô há mồm muốn nói, anh lại lần nữa ngăn cô lại.

“Làm ơn, để anh nói xong.” Anh nhìn cô, yết hầu bởi vì khẩn trương mà co rút, giọng nói khàn khàn: “Đào Hoa mắng anh ích kỉ, cô ấy mắng không sai. Thế giới của anh đối với em thật sự tàn khốc, nhưng anh không có cách nào ngừng khát vọng về em, cho nên anh che giấu sự thật, bởi vì như vậy anh mới có dược em.”

“Năm năm qua, anh không ngừng nhìn em, so với em anh còn hiểu nhiều hơn, anh biết rõ em cần cái gì, anh tạo ra một người đàn ông trong giấc mơ của em, diễn vai diễn bạch mã hoàng tử, bởi anh khát vọng được là một phần trong cuộc sống của em, giống như quá khứ của em năm năm qua đã trở thành cuộc sống của anh.”

Anh thở dốc, nhìn cô khàn khàn nói: “Nếu anh nói anh cưới em vì báo ân đó mới chính là lời nói dối.”

Sau đó, bàn tay đang che miệng cô buông xuống, chờ cô nói chuyện.

Cô chấn kinh hãi nhìn anh, thật lâu không nói.

Căn phòng im lặng.

Cảm giác yên lặng đáng sợ, muốn bức anh phát điên, chỉ vài giây ngắn ngủi, anh lại cảm giác như vĩnh viễn không ngừng.

Khí lạnh theo sự trầm mặc của cô lan tràn tới toàn thân anh, sau đó cô rốt cuộc mở miệng.

“Anh nói xong rồi.”

“Nói xong rồi.” Anh khẩn trương nhìn cô, chờ cô tuyên bố.

Đôi mắt cô đẫm lệ nhìn anh khẽ hỏi: “Anh tại sao muốn nói những điều này cho em nghe?”

“Bởi vì giống như Đào Hoa nói, anh phải...” Anh hít sâu một hơi, nắm chặt tay, che giấu sự run rẩy, nhắm mắt cắn răng nói: “Cho em có cơ hội lựa chọn. Anh biết rõ anh thật hèn hạ, nhưng em... em có thể hay không.... thử....”

Sau đó anh mở mắt, khàn giọng hỏi khẽ: “Yêu anh?”

Giọng nói run run của anh lan tràn trong không khí, Như Nguyệt cảm động, nước mắt rơi xuống, cô chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông có thể nhún nhường đến như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ anh có yêu cầu như vậy.

Nước mắt của cô như ngàn cây kim đâm vào tim anh, sắc mặt anh trắng xanh, toàn thân chấn động, nghĩ mình đã đẩy cô đi thật xa.

“Anh biết ý nghĩa của hoa nhài không?”

Giọng nói của cô nghẹn ngào vang lên, anh cúi mặt không có cách nào nhìn cô rơi lệ, chỉ khó khăn lắc đầu một cái, cảm thấy mỗi lần hít thở, đều rút đi toàn bộ khí lực.

Anh biết mình phải để cô đi, nhưng anh làm sao có thể buông tay?

“Anh thuộc về em.” Cô mở miệng tuyên bố, dịu dàng lại rõ ràng.

Anh mười phần kinh ngạc, không thể tin được nhìn cô.

“Ý nghĩ của hoa nhài, chính là anh thuộc về em.” Môi khẽ giương lên, giơ tay vuốt gương mặt anh, nước mắt ướt đẫm, cô dịu dàng nói: “Em hi vọng anh là của em, từ khi biết anh đến bây giờ, em không ngừng cầu nguyện, chỉ mong anh có thẻ yêu em.”

Anh nhìn cô chằm chằm hỏi cô: “Em....không trách anh gạt em?”

“Gạt em?” Cô nhìn anh, mỉm cười hỏi ngược lại: “Anh nói lúc anh diễn vai bạch mã hoàng tử trong mộng của em, khi cùng em đi dạo phố anh cảm thấy khổ sở sao?”

Anh lắc đầu.

“Lúc nấu cơm cho em ăn anh cảm thấy miễn cưỡng sao?”

Anh lại lắc đầu.

“Khi anh cùng em ngắm trăng trên biển, đếm sao thì anh cảm thấy chán ghét sao?”

Anh tiếp tục lắc đầu.

“Vậy mấy ngày này, anh rất uất ức sao? Sau khi chung sống, anh cảm thấy em không tốt như tưởng tượng của anh sao?”

Anh nhìn cô khàn giọng nói: “Sau khi kết hôn cùng em, ngày đêm chung sống, chỉ càng khiến anh yêu em hơn”

“Cho nên anh thích làm mấy chuyện này, anh không cảm thấy ghét, có đúng không?”

Anh gật đầu, không tự chủ nín thở.

“Nếu như anh cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện đó, làm sao có thể nói anh gạt em?” Như Nguyệt mỉm cười, ngồi lên người anh, hai tay nâng mặt anh, nói chắc chắn: “Người kia tất nhiên là anh, anh ta chính là anh... anh hiểu không?”

“Em.... chắc chắn chứ?” Tròng mắt anh co rút lại, giọng nói khàn khàn.

“Xác định 100%” Cô cười thản nhiên, lúm đồng tiền như hoa, nghiêm túc nói: “Giống như em muốn cùng anh sống tới đầu bạc, cùng nhau nuôi con, cùng nhau sống, mỗi một ngày mỗi một đêm, giống như em xác định, em yêu anh.”

Mạc Sâm nhìn cô chằm chằm, không thể tin mình lại may mắn như vậy.

Một giây sau, anh dùng sức giam cầm cô gái ngọt ngào này vào trong ngực.

“Ông trời....” Anh vùi mặt vào cổ cô, nước mắt không tiếng động rơi xuống, “Anh yêu em....’

Cô có chút nghẹn ngào, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ, cô nhìn anh mở miệng yêu cầu nói: “Nếu như anh không để ý, em nghĩ em muốn anh gọi tên em.”

Anh cười khàn khàn, mở miệng lần thứ hai, “Ba Như Nguyệt, anh yêu em!”

“Cám ơn!”

“Không cần khách khí.”

Thời gian trôi qua thật nhanh, xuân đi thu tới.

Lá cây bàng vừa chuyển sang màu đỏ, lại chuyển sang xanh.

Cảnh Dã và Hiểu Dạ thành lập một công ty chế tạo khói lửa, Hải Dương và Hoa Đào có một bé gái rất xinh, lúc Sơ Tĩnh bế đã mở miệng nói câu đầu tiên.

Cô gái hoạt bát tiểu Lam mệnh danh là vô địch không thủ đạo, lão đại của Đồ gia là học sinh ưu tú, lão nhị trầm mặc ở trường có một người bạn thật tốt, thân thể lão tam vẫn gầy yếu như cũ nhưng rất thíc tới “Bí mật” làm ổ đọc sách.

Còn Mạc Sâm, anh đã hoàn thành phần một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

Ba tháng trước đã gửi đến nhà xuất bản bên Mĩ, dù chưa có hồi âm, nhưng cô cảm thấy rất hay, cho nên bắt anh viết phần tiếp theo cho mình đọc.

Anh đáp ứng yêu cầu của độc giả là cô, ngoan ngoãn viết bản thảo.

Cô đoán rằng anh thật sự muốn gọi điện hỏi nhà xuất bản nhưng chỉ vì cá tính không thích phiền toái áp lực nên không làm vậy.

Cho nên cô vụng trộm gọi điện thoại tới nhà xuất bản.

Sau khi cô nói rõ thân phân, cô gái đó lập tức chuyển máy cho chủ biên, đối phương rất vui mừng vì nhận được điện thoại của cô, bởi vì bài viết của bọn họ quá nhiều, hai hôm nay mới đọc xong bản thảo của anh, vị chủ biên kia không chỉ cực kì tán thưởng tác phẩm đầu tay của anh, còn hi vọng anh cho bọn họ làm thành sách, hơn nữa đã chuyển phát hợp đồng đi rồi.

Cô vừa cúp máy, vội nhìn chuyển phát quốc tế vừa gửi đến hôm qua.

Bởi vì sớm biết rõ nội dung nên đổi mặt thông báo của tấm bảng gỗ, đổi thành “Đóng cửa.”

Anh đang chăm chú viết bản thảo không để ý tới cô.

Như Nguyệt lén cầm phong bì chuyển phát đi lên lầu, nhỏ vài giọt tinh dầu hoa nhài, kéo rèm cửa, đốt nến, thay áo ngủ hấp dẫn, mở nhạc, sau đó gọi điện kêu anh lên.

Anh đi tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy quần áo của cô, hơi sửng sốt, lại không hề kháng nghị diễm phúc tự nhiên bay tới này, chỉ mỉm cười nghênh đón, vòng tay ngang hông cô hỏi.

“Hôm nay ăn mừng cái gì vậy?”

“Anh đoán.” Cô đưa chuyển phát nhanh dấu ở phía sau, cắn môi mỉm cười.

“Em có chuyện vui?” Anh nhíu mày.

“Không phải.”

“Anh có chuyện vui?”

Cô mỉm cười lắc đầu.

“Ừm, anh nghĩ một chút, kỉ niệm một năm kết hôn đã qua, sinh nhật em còn chưa tới, sinh nhật anh vừa qua....” Anh ôm cô di chuyển theo điệu nhạc, một ý tưởng lóe lên trong đầu, anh chợt cứng đờ, nâng mặt cô lên hỏi: “Em mang thai?”

“Không....” Cô cười muốn nói không phải, lại đột nhiên nhớ tới kinh nguyệt một tháng chưa có, trên thức tế, một tháng trước cô không có kinh nguyệt, hơn nữa gần đây cứ muốn nôn.

“Em còn chưa kiểm tra sao?”

“Ôi, trời ạ.” Âm thanh từ phía sau truyền đến khiến cô sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện anh đi theo sau, cô đỏ mặt đẩy anh ra cửa, “Anh đi vào làm gì? ĐI ra ngoài một chút.”

“Có quan hệ gì, anh cũng không phải là chưa từng nhìn thấy em không mặc quần áo.”

Nhưng thử thai phải dùng nước tiểu, cô không cần anh nhìn cô đi vệ sinh!

Như Nguyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó không chút khách sáo đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Mạc Sâm thấy thể chỉ đành cười khổ đứng bên ngoài chờ, ai ngờ cô đóng cửa một lúc lâu cũng không có động tĩnh, anh đang muốn gõ cửa thì cánh cửa rốt cuộc mở ra.

Cô giống như bươm bướm bay vào lòng anh.

Sợ mình hiểu nhầm, anh ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Em mang thai sao? Thật sự mang thai?”

“Ừ, ừ,” Cô dùng sức gật đầu, vui mừng không nói lên lời.

Anh ôm chặt cô, xúc động, cô mang thai, mang thai đứa nhỏ của anh.

“Em có khó chịu ở đâu không?”

“Rất tốt.”

“Trời ạ, anh yêu em”

“Em cũng yêu anh.” Cô mỉm cười vui vẻ.

Anh cũng mỉm cười sau đó nghĩ tới một chuyên, mới buồn bực cúi đầu hỏi: “Nếu như em không biết mình mang thai, vậy muốn ăn mừng cái gì?”

“À, quên mất.” Cô hốt hoảng, vội chạy vào phòng tắm, lấy phong bì đưa cho anh, cười nói: “À, ăn mừng cái này.”

Anh vừa cầm lấy, nhìn thấy là do nhà xuất bản gửi tới, không khỏi hít một hơi.

“Mở ra xem một chút.” Cô mỉm cười giục anh.

Thấy cô hào hứng, sợ lúc đó cô còn thất vọng hơn mình, anh cảnh cáo: “Không nhất định là tin tốt.”

“Không sao, dù nhà xuất bản này không thích tác phẩm của anh, nhưng đó vẫn là cuốn tiểu thuyết Khoa học viễn tưởng hay nhất mà em được đọc.”

“Em chỉ mới đọc qua một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng này.” Anh cảm động, mỉm cười nhắc nhở cô.

“Nhưng đây là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hay đến nỗi kẻ ngu ngốc như em nhìn còn hiểu, còn thích, vậy thì rất hay à.” Cô nhón chân, hôn lên môi anh cười nói”, mở ra đi, tin tưởng em.

Dưới sự thúc giục của cô, Mạc Sâm không có cách nào hơn là mở phong bì, bên trong là một bức thư, còn có một bản hợp đồng.

Nhìn cô cười vui vẻ đến vậy, anh chợt hiểu cô đã sớm biết được đáp án.

“Em làm sao biết?”

“Em không chờ được,gọi điện thoải hỏi.” Cô đỏ mặt le lưỡi nói.

Anh kinh ngạc bật cười, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.

“Anh đã nói rằng mình yêu em chưa?”

“Có, rất nhiều lần.” Cô cười ha hả, “Chẳng qua em không ngại anh nói thêm mấy lần.”

Anh bật cười, hôn trộm cô, mới nói: “Anh yêu em.”

“Yêu bao nhiêu?”

“Rất nhiều rất nhiều....”

Cô cảm động nước mắt vòng quanh, cười nói: “Anh biết không? Cầu hôn anh, chính là quyết định chính xác nhất đời của em.”

“Anh rất vinh hạnh.”

Câu trả lời của anh khiến cô hai lòng cười ra tiếng.

Cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong ngực, cô biết mình sẽ yêu anh đến già, cho dù đầu tóc anh bạc trắng, răng lung lay, cô cũng vẫn yêu anh giống như hôm nay.
Chương trước
Loading...