Nhà A Nhà B

Chương 15



Ông bà nội của Hà Đông từ quê ra định ở lại ăn tết xong mới về. Ngôi nhà vốn bốn người ở còn rộng rãi đó lập tức trở nên chật chội. Ba phòng ngủ một phòng khách, bố mẹ một phòng, Hà Đông và em trai mỗi người một phòng, cơ bản không còn thừa phòng nào. Bố Hà Đông là trưởng phòng, chỉ thông báo một tiếng với vợ rồi lên đường đi công tác để mẹ cô ở nhà vô cùng sốt ruột. Con trai đã học lớp 12, phòng ngủ kiêm phòng học không thể động đến. Phòng con gái cũng không thể động đến, con của vợ trước vốn đã là chuyện nhạy cảm, con gái hai mươi mấy tuổi đầu không có lí gì lại ở cùng phòng với bố mẹ. Đương nhiên, hai ông bà ở phòng khách cũng không được, vậy thì không khác gì đuổi khách, người già thường hay nghĩ nhiều. Cơm nước xong bà kéo Hà Đông ra hỏi xem phải làm thế nào?

"Con đến chỗ Mạch Mạch ở". Ngoài miệng nói sảng khoái nhưng trong lòng Hà Đông vẫn không thoải mái, ngày này cuối cùng cũng đến, gái lớn không giữ trong nhà, bởi vì trong nhà không có chỗ chứa nữa. Cô gọi điện thoại cho Mạch Tiểu Hân nói một lúc rồi không nhịn được bật khóc, nếu như mẹ đẻ mình vẫn còn thì làm sao phải chịu tủi thân như vậy, bây giờ mình thật sự trở thành người ngoài rồi, ông nội bà nội vốn đã trọng nam khinh nữ, cực kì quý cháu trai, ngày nào cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm nhưng lại chưa từng gọi cô tới nghe điện thoại. "Mạch Mạch, trước kia tớ vẫn nghĩ hai tư tuổi vẫn còn trẻ chán, trong nhà ít nhất cũng còn chịu được một vài năm nữa, bây giờ xem ra chỉ có thể mau mau đi tìm một người cưới quách cho xong rồi".

Mạch Tiểu Hân chưa từng thấy Hà Đông đau lòng như vậy liền an ủi cô một hồi lâu. Hà Đông khịt khịt mũi nói: "Tớ cũng biết bà ấy không có biện pháp nào khác, nếu là mẹ đẻ tớ bảo tớ ra ngoài ở tạm nhường phòng thì đừng nói là thương lượng với tớ mà kể cả vác cán chổi đuổi đi tớ cũng không nói gì. Hơn nữa còn thằm em tớ, mặc dù là con bà ấy nhưng chung quy vẫn cùng một bố, mười tám năm gọi tớ là chị gái rồi, chẳng lẽ tớ còn nhẫn tâm làm ảnh hưởng đến việc ôn thi đại học của nó? Nhưng tớ vẫn không thể không khó chịu được. Hay là tớ nên tìm một người thật nhỉ?"

"Đi tìm người nào? Tớ cảm thấy tìm người còn khó hơn tìm phòng ở nhiều", Mạch Tiểu Hân nói. Sau khi chia tay Ngô Cạnh, có không ít người trong số những người xung quanh theo đuổi cô, người muốn xe tơ dẫn mối cho cô còn nhiều hơn nữa, còn có khối người trong số các sinh viên cũ của bố cô hiện đang làm việc ở thành phố này, nhưng cô luôn không tìm được một người thích hợp. Có lẽ đúng như Hà Đông nói, cô vẫn không quên được Ngô Cạnh.

Câu này của Mạch Tiểu Hân lại nhắc nhở Hà Đông, hiện nay tập đoàn Văn Cẩm đang bán ra một khu nhà mới, mẫu nhà thu nhập thấp có hơn bảy mươi mét vuông, là nhân viên công ty còn có thể được giảm giá, phải biết giảm giá khi mua nhà chính là phúc lợi lớn nhất trong công ty, nếu bỏ lỡ thì sẽ rất đáng tiếc. Cô liền thương lượng với Mạch Tiểu Hân, "Tớ cũng đi đăng kí mua một căn hộ, bố mẹ bạn nói đúng, con gái phải độc lập, tớ không thể bán cuộc đời mình chỉ vì chuyện nhà ở được. Để tớ hỏi thăm một chút xem chính xác là phải trả trước bao nhiêu tiền, mỗi tháng còn phải trả góp bao nhiêu nữa. Nếu như tớ muốn mua nhà thì cũng không cần đóng tiền sinh hoạt cho gia đình nữa, bố tớ kiểu gì cũng phải hỗ trợ một chút, mẹ tớ mất sớm không để lại bao nhiêu tiền nhưng cũng có thể có ít nhiều, ngoài ra bạn cũng cho tớ vay một ít nữa".

Hai năm nay Mạch Tiểu Hân làm việc ở ngân hàng và công ty xuất bản thu nhập đều không tồi, ngân hàng thương mại trả phần trăm cao, lúc cô mới vào ngân hàng làm bố cô sợ cô tủi thân nên đã nhờ mấy sinh viên cũ tới giúp cô kéo được không ít tiền gửi. Nhưng dù sao cũng mới đi làm được hơn hai năm, mỗi tháng còn phải trả tiền vay nên cũng tích cóp được không nhiều. Cô học ngành tài chính kế toán nên đương nhiên cũng không thể gửi tiền vào ngân hàng để kiếm chút tiền lãi đáng thương đó, cô mua một ít cổ phiếu, có điều thị trường chứng khoán mấy năm nay không tốt nên bị lỗ một ít, cho dù giờ có bán ra sợ rằng cũng không giúp được Hà Đông bao nhiêu.

TV trong nhà ăn đang phát bản tin kinh tế tài chính, Mạch Tiểu Hân vừa xem trong lòng vừa tính toán số cổ phiếu đó. Hai mã cổ phiếu đó nửa năm nay chẳng có động tĩnh gì, từ lâu cô đã chẳng buồn để ý rồi, có nên bán đi cho nhẹ nợ hay không?

"Hôm nay sao không thấy Hà Đông?" Ngải Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô chắm chú nhìn màn hình TV liền cầm thìa gõ gõ lên cái đĩa trước mặt.

"Đã hẹn cùng xuống ăn cơm rồi, chắc nó lại bị gọi lại có việc chị ạ". Mạch Tiểu Hân nói, "Chị Ngải Lâm, theo chị thì bây giờ có phải lúc thích hợp để mua nhà ở không?"

"Sao thế? Muốn mua nhà à?" Ngải Lâm cười tủm tỉm nói, "Chuyện nhà ở nên để con trai suy nghĩ".

Trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện cổ phiếu, Mạch Tiểu Hân thuận miệng nói: "Đi làm chưa được mấy năm, bình thường đều không mua được nhà".

Ngải Lâm nghĩ, vậy phải xem người đó là ai đã, như Tư Viễn thì có loại nhà nào mà không mua nổi chứ, hiện nay trong tay anh ta cũng đã có đến mấy cái, liền nói: "Vậy thì tìm người nào có khả năng mua được ấy! Giá nhà thành phố B cao quá, dựa vào chính mình thì đúng là thật sự khó khăn".

Mạch Tiểu Hân cười cười từ chối cho ý kiến rồi chuyển đề tài hỏi: "Chị Ngải Lâm, chị có chơi cổ phiếu không? Mọi người đều nói sang năm thị trường chứng khoán không ăn thua, bây giờ rút ra có được không?"

"Đối với cổ phiếu thì chị dốt đặc cán mai, Tiểu Hân, có phải em muốn mua nhà nhưng thiếu tiền nên định cắt thịt rút tiền ra khỏi thị trường chứng khoán không?" Ngải Lâm lập tức phải đánh giá lại Mạch Tiểu Hân, "Bé con này cũng biết chơi cổ phiếu à?"

"Em cũng không biết lắm, chỉ là chơi đùa với số tiền nhỏ thôi. Em học tài chính kế toán mà, trước kia trong lớp em có rất nhiều bạn học đều buôn chứng khoán. Tiền vốn của em là do bố em cho, ông bảo cứ chơi lướt sóng tự nhiên sẽ phải quan tâm đến kinh tế, quan tâm đến xã hội, quan tâm đến thế giới", Mạch Tiểu Hân nói đến đây liền bật cười, đây là giọng điệu giáo sư của ông bố giáo sư.

"Bố em ủng hộ em chơi chứng khoán?" Ngải Lâm kinh ngạc hỏi, bố mẹ cô đều nghiên cứu ngôn ngữ, trong nhà không thiếu sách cổ, còn cổ phiếu thì không.

"Bố em dạy kinh tế mà, lúc em học cấp 3 bố em đã lập tài khoản cho em rồi, có điều em cứ mua bán bừa thôi, không kiếm được bao nhiêu tiền, mà có kiếm được thì em cũng tiêu hết rồi". Mạch Tiểu Hân cười nói, "Nhưng mà buộc chính mình ngày nào cũng phải tìm hiểu tình hình trong nước và quốc tế, rất có ích đối với việc thi đại học".

Ngải Lâm nhìn vẻ mặt rực rỡ của Mạch Tiểu Hân, một em bé có bố thương yêu và chỉ bảo là một chuyện hạnh phúc biết bao, nghĩ đến Mục Tư Viễn, trải qua một chuyện đau buồn như vậy giờ anh ta sẽ tìm một cô bé kiểu gì? Vào nhà họ Lục có lẽ thật sự không phải một chuyện tốt.

Ngải Lâm vừa định tìm hiểu tỉ mỉ tình hình gia đình Mạch Tiểu Hân thì Lục Tử Hãn và Hà Đông cùng nhau đi tới, Hà Đông nhìn Mạch Tiểu Hân cười khổ với vẻ mặt ngập tràn xin lỗi, lúc này Mạch Tiểu Hân đã hiểu thì ra là Lục Tử Hãn lại dùng tiểu xảo với Hà Đông rồi.

"Tiểu Hân, lâu rồi không gặp em". Lục Tử Hãn ngồi xuống bên cạnh cô, "Bận lắm à? Lúc ăn cơm cũng không nhìn thấy em".

"Cũng bình thường". Mạch Tiểu Hân nhỏ giọng đáp, nghĩ đến bó hoa hồng đó lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.

"Buổi tối có rảnh không? Chúng ta đến Hải Thượng Nhân Gia ăn hải sản. Chị Ngải Lâm cùng đi được không?" Lục Tử Hãn biết Mạch Tiểu Hân đang tránh mình nên hôm nay dù thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.

"Được, Lục đại thiếu gia mời khách đương nhiên phải đi, để chị hỏi Tư Viễn một chút xem buổi tối có rảnh không, có gì gọi điện thoại cho chị nhé". Ngải Lâm thấy Mục Tư Viễn đi vào nhà ăn liền vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Lục Tử Hãn nhìn cô với vẻ mặt buồn nản, rầu rĩ gọi một tiếng: "Chị Ngải Lâm". Khó khăn lắm hắn mới gặp được Mạch Tiểu Hân, định mời cô đi ăn mà Ngải Lâm lại không hề hiểu ý chút nào, nhất định đòi đi theo ăn uống miễn phí. A, quên mất, bà chị Ngải Lâm này ở nhà ăn cơm không ngon nên suốt ngày thích đi theo người khác ăn ké, có điều cũng không thể làm như thế chứ.

"Sao thế? Mời khách còn sợ mời thêm một người hay sao? Tư Viễn cũng thích ăn hải sản, cứ thế đi, không được nuốt lời. Hà Đông, tối nay cùng đi, sếp mình mời khách mình nhất định phải đi theo cổ vũ chứ!"

Hà Đông chột dạ liếc Lục Tử Hãn không dám trả lời.

Mạch Tiểu Hân vốn không muốn đi, đang nghĩ xem làm thế nào từ chối mà không làm mất thể diện của Lục Tử Hãn thì đã thấy Ngải Lâm đứng ra quyết định với tư thái của bà chủ nên không nhịn được khẽ cười vui.

Lục Tử Hãn bật cười bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, mọi người cùng đi. Tiểu Hân, hết giờ làm chờ điện thoại của anh, anh tới đón em".

"Tốt nhất là cậu bảo tài xế lái chiếc xe nào to to một chút đến đón tát cả chúng ta một thể, như vậy mọi người còn có thể uống rượu được mà không lo lái xe". Ngải Lâm tung ra quả bom tấn tiếp theo rồi lập tức chạy trốn rất nhanh trước khi Lục Tử Hãn kịp nổi điên.

"Tư Viễn, buổi tối Tử Hãn mời khách ở Hải Thượng Nhân Gia, chúng ta cùng đi nhé". Ngải Lâm ngồi xuống vị trí đối diện anh, đặt đĩa xuống bàn tiếp tục ăn cơm.

Mục Tư Viễn đã nhìn thấy cô từ bàn nào tới đây rồi, trong lòng biết rõ ràng là ai mời ai nên vừa uống canh vừa nói: "Tôi còn có việc".

Ngải Lâm chán nản nghĩ thầm, Mục Tư Viễn, ngươi cứ lạnh lùng đi, đến lúc người bị cướp đi rồi cũng đừng hối hận, lại nhắc nhở: "Tối nay dường như không có lịch hẹn gì, lần trước không phải anh nói cần mời máy người Tiểu Hân đi ăn sao? Chúng ta cũng ăn cơm cà ri của người ta rồi mà".

"Vậy buổi tối hôm nay cô trả tiền, tôi sẽ thanh toán". Mục Tư Viễn cúi đầu ăn cơm, nhớ tới bữa cơm cà ri trong lòng lại hơi giận.

Ngải Lâm thở dài, được rồi, hoàng đế không vội thái giám vội, xem thái độ sòng phẳng rõ ràng như vậy thì nói không chừng Mạch Tiểu Hân cũng không phải món ăn hắn thích.

"Tư Viễn, thị trường chứng khoán sang năm sẽ thế nào? Cổ phiếu bây giờ bán ra có lợi không?" Cô biết Mục Tư Viễn học tài chính ở nước ngoài, bình thường có thời gian là lại nghiên cứu thị trường cổ phiếu, mình thì dốt đặc cán mai nên muốn giúp Mạch Tiểu Hân thì phải hỏi chuyên gia, sau này có thể cung cấp thông tin cho cô ấy tham khảo.

"Cô đi buôn chứng từ bao giờ thế?" Mục Tư Viễn hơi ngẩng đầu liếc cô, "Bây giờ chơi cổ phiếu khó lắm, đừng có phá hết gia sản của đại sư huynh đấy. Không có việc gì thì đi dạo phố mua quần áo là được, nếu thật sự muốn mua thì cứ mua cổ phiếu của Viễn Dương, bảo đảm sẽ kiếm được tiền".

"Thiệu Chí Vĩ còn không nhiều tiền bằng tôi ấy chứ, anh ấy làm gì có gia sản để cho tôi phá!" Ngải Lâm không phục nói, "Tôi chỉ hỏi giúp bạn một chút, đại khái là cô ấy đang cần tiền gấp nên đang muốn nhịn đau cắt thịt trên thị trường chứng khoán".

Mục Tư Viễn ngừng lại chốc lát rồi đáp, "Thị trường chứng khoán vừa có dấu hiệu ấm lên, bây giờ bán ra thì hơi đáng tiếc, có điều cũng phải xem là cổ phiếu nào. Nói với tôi xem cổ phiếu mã nào, tôi sẽ xem xem giúp cô".

"Vậy tôi phải đi hỏi Tiểu Hân một chút..." Ngải Lâm đột nhiên dừng lại, hắng giọng nói, "Cẩn thận một chút luôn luôn không sai, thị trường chứng khoán vốn đã mạo hiểm mà! Thế còn thị trường bất động sản thế nào? Bây giờ mua nhà ở có hợp không? Nghe nói hai khu nhà của tập đoàn tiêu thụ không tốt lắm, giá nhà đã giảm không ít".

"Bây giờ mua nhà thì lại đúng lúc, tôi cho rằng nửa năm cuối giá nhà sẽ còn tăng. Hai khu nhà của tập đoàn đó, với chất lượng như thế thì giá cả đúng là mềm thật, nếu không phải chủ tịch Lục nóng lòng thu hồi tài chính để mua đất chỗ khác thì sẽ không hạ giá thấp như vậy". Anh ngẩng đầu nhìn Lục Tử Hãn đang cười đùa bên chiếc bàn phía trước, trên mặt hiện lên nụ cười thâm ý sâu sắc, "Đương nhiên, tìm quản lí cao cấp trong tập đoàn xin một chữ kí thì còn có thể thấp hơn chút nữa". Đối với thái tử gia của Văn Cẩm thì có tặng mấy căn hộ cũng không thành vấn đề, chỉ cần theo hắn thì còn cần gì tự mình mua nhà? Nhưng anh nhớ lần trước đưa cô về nhà sau buổi party, đó là một tiểu khu rất không tồi, chẳng lẽ là thuê? Căn hộ như vậy nhất định tiền thuê sẽ không thấp, chắc nghĩ đến tiền thuê nhà cũng xót? Vậy thì có ý định mua nhà cũng là bình thường. Có điều thu nhập ở nhà xuất bản có tốt đến mấy thì cô ấy cũng chỉ là một viên chức nhỏ, muốn mua nhà ở thành phố B thì áp lực trả nợ sẽ rất lớn.

"Tử Hãn rất để ý đến Mạch Tiểu Hân, tôi thấy anh ta nói chuyện cẩn thận lắm. Cứ như vậy có khi sẽ thành công thật, phụ nữ khó đỡ được thế công dịu dàng của đàn ông lắm". Ngải Lâm nhìn theo ánh mắt của Mục Tư Viễn, thấy Mạch Tiểu Hân vừa nói một câu gì đó, Lục Tử Hãn cười với vẻ mặt dịu dàng liền lắc đầu thở dài nói, "Cũng không biết ai là Tôn Ngộ Không, ai là Phật Như Lai, ai không thoát khỏi lòng bàn tay ai".

Vừa về đến văn phòng Mục Tư Viễn liền đi xem xét thị trường chứng khoán hôm nay, Viễn Dương tăng một chút còn các mỹ khác đều đang giảm, kỳ thực lúc này có thể mua vào một ít. Anh dùng ngón trỏ day day trán, không biết là hai mã cổ phiếu nào, nếu bây giờ cắt thịt thì kiểu gì cũng lỗ, đúng là không có lợi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...