Nhã Ái Thành Tính

Chương 37: Anh muốn mạng của anh ấy, tôi liền muốn mạng của anh



Mặc dù thời tiết đang từ từ nóng dần, nhưng ban đêm nước biển thấm ướt quần áo vẫn lạnh đến thấu xương.

Chiêm Đông Kình đưa mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Lương Mạt bơi về phía trước, hắn búng tay một cái, thùng gỗ xiêu vẹo chậm rãi kéo lên khỏi mặt nước, cuối cùng chỉ treo lơ lửng giữa trời cách chừng 20 phân, Vệ Tắc nằm bên trong bất động, ước chừng nửa phút sau, mới thình lình nghe thấy tiếng ho khan.

Tô Lương Mạt bơi tới trước thùng gỗ, cô với tay vào giữa khe hở trên tấm ván, Vệ Tắc cuộn tròn thân thể, bả vai lạnh lẽo run lên bần bật, anh không nói được tiếng nào, chỉ cố gắng hít thở, Tô Lương Mạt duỗi tay vào, "Vệ Tắc, anh còn chịu nổi không?"

Vệ Tắc nắm chặt tay cô, hung hăng dùng sức, ý nói anh không có việc gì.

Tô Lương Mạt kéo kéo tấm ván gỗ mấy cái, nhưng chỗ ghép tấm ván đều là dùng đinh thép 10 phấn cố định, không trách được Vệ Tắc mở không ra, anh dựa vào trong góc nặng nề thở ra, "Lương Mạt, em mau lên bờ đi."

"Đừng nói nữa, dù sao cũng chạy không thoát, còn không bằng ở cùng một chỗ với anh."

"Lương Mạt, thực ra chúng ta có được xem là thanh mai trúc mã không?"

Tô Lương Mạt cười chua xót, "Cùng lắm chính là quen biết một thời gian dài, làm sao tính là thanh mai trúc mã?"

"Vậy kiếp sau, em vừa ra đời anh liền tới tìm em."

"Vệ Tắc, anh là cảnh sát còn tin mấy thứ này sao?"

"Anh tin!"

Chiêm Đông Kình dựa lên lan can, lạnh mắt xem hai người nói chuyện, mặc dù không nghe được rõ ràng, nhưng ý tứ đại khái vẫn bị hắn nắm được, hắn rút điếu thuốc châm lửa, gió lạnh cuồn cuộn thổi tung vạt áo sơ mi bên thắt lưng, lộ ra một mảng sưng đỏ bên trong.

Tiếng ròng rọc ma sát truyền vào tai Tô Lương Mạt, cô ngẩng đầu lại thấy thùng gỗ đang hạ xuống, cô nắm chặt tay đập lên vách gỗ.

"Lương Mạt, bỏ đi vô dụng thôi," Vệ Tắc nâng cánh tay máu thịt mơ hồ, "anh còn không được, huống chi là em?"

"Chiêm Đông Kình!" Tô Lương Mạt hướng về phía người trên bờ hét lên một tiếng, cánh tay hắn duỗi ra khỏi lan can gảy gảy tàn thuốc.

Trong mắt hắn, chỉ có hai loại nghe lời với không nghe lời, đáng chết hoặc không đáng chết.

Tô Lương Mạt thấy sắc mặt Chiêm Đông Kình lãnh khốc, cô cũng không cầu xin hắn, buông tay ra sau đó lặn người xuống, cái thùng lại lần nữa hạ xuống dưới, Tô Lương Mạt dùng bả vai khiêng mép thùng lên, bịch một tiếng, cái thùng cuối cùng đè lên Tô Lương Mạt nhận cả người cô xuống nước.

Cảm giác nước ngập quá đầu hít thở không thông, cô thậm chí bị sặc mấy ngụm nước, Vệ Tắc muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, bả vai Tô Lương Mạt đau đớn cảm giác như bị xé rách.

"Em điên rồi!" Vệ Tắc đưa tay muốn kéo cô, nhưng khe hở quá nhỏ, chỉ đủ để anh thò một bàn tay ra, "Lương Mạt, em đừng ngốc, mau lên đây!"

Cô khó khăn lắm mới ngước đầu nổi lên khỏi mặt nước, hai mắt bị nước biển mặn chát táp vào, chỉ có thể khẽ hé mở.

Một màn cảm động biết bao.

Chiêm Đông Kình kéo miệng trào phúng, hai tay chống lên lan can, cổ tay Vệ Tắc bị mài ra vết máu, anh giữ chặt một cánh tay Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, em đừng như vậy, mau đi lên."

Thể lực Tô Lương Mạt chống đỡ không nổi, cả người dần rơi xuống.

Cái thùng tiếp tục hạ xuống sâu, liếc mắt thấy cả người cô đều bị ấn xuống đáy, không khí trong lồng ngực Tô Lương Mạt toàn bộ bị đè ép, nửa người Vệ Tắc đã chìm trong nước biển, thanh âm người đàn ông xé rách bầu trời đêm, chỉ có thể gọi tên Tô Lương Mạt.

Chiêm Đông Kình đưa tay bóp tắt khói thuốc trên lan can, đôi mắt hung ác âm ngoan nhìn chằm chằm từng vòng khí tràn ra trên mặt biển, "Tôi nói rồi, cô dám nhảy xuống tôi liền cho hắn sống không bằng chết!"

Vệ Tắc thật sự hận bản thân không thể lao ra ngoài, "Chiêm Đông Kình, anh để tôi chết cho thống khoái, anh kéo cô ấy vào làm cái gì?"

Hắn gảy gảy nửa điếu thuốc còn lại.

Cái thùng lại lần nữa bị kéo ngược lên trên, có thể nhìn thấy hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt thùng gỗ, hai cánh tay kéo thẳng đứng, một màn này nhìn trong mắt làm người ta thấy mà giật mình, Chiêm Đông Kình sít sao mím chặt tôi, trên mặt có u ám không diễn tả được.

Bên cạnh có người nhảy xuống nước, kéo cô lên bờ.

Tô Lương Mạt lạnh như băng nằm trên ván gỗ, Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn xuống cô, thiếu không khí làm lồng ngực đau như muốn nổ tung, cô mở to mắt nhìn Vệ Tắc còn chìm nửa người trong nước.

Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, bóng đen chưa qua khỏi mặt Tô Lương Mạt.

Cô xoay đầu qua cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Cô cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi liền thả hắn."

Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm đôi môi Chiêm Đông Kình khẽ mở, hắn vừa dứt lời, cô gần như ngay lập tức đón lời, "Cầu xin anh."

"Cầu xin người khác cần có thái độ của kẻ cầu xin."

"Thế nào mới được coi là có thái độ?" Cô hữu khí vô lực, tầm mắt mờ ảo vô định, trong miệng đều là hương vị khổ sở.

"Giống như cô dùng chiếc đũa đâm tôi, làm trái ý tôi nhảy xuống đó, chính là thái độ không tốt." Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống trước người Tô Lương Mạt, cô lạnh đến nỗi đôi môi đóng băng, chứ nói gì đến bây giờ còn muốn nhảy xuống nước với Vệ Tắc.

"Tôi sau này biết rồi."

Chiêm Đông Kình theo tầm mắt Tô Lương Mạt nhìn lại, "Muốn tôi kéo hắn lên không?"

Tầm mắt hắn thấy cô gật gật đầu, "Quỳ xuống cầu xin tôi."

Tô Lương Mạt không suy nghĩ thêm, chống hai tay muốn ngồi dậy, Chiêm Đông Kình không chờ cô làm xong động tác, hắn nói một câu "đem đi", sau đó rời thẳng đi.

Thùng gỗ được kéo lên trên, sau đó từ từ chuyển động về phía bờ.

Tô Lương Mạt bò dậy đi tới, đưa tay muốn đón lấy, người đàn ông lúc nãy nhảy xuống biển đi tới bên cạnh cô, "Kình thiếu bảo cô đi theo."

Tô Lương Mạt nghe vậy, nói với Vệ Tắc ở trong thùng, "Anh đừng lo cho em."

"Lương Mạt..."

Cô xoay người đi theo người kia, đột nhiên có cảm giác bị người khác siết chặt cổ, chặt một chút hay lỏng một chút, đều ở trong tay người ta.

Đi tới cạnh chỗ Chiêm Đông Kình, cửa xe đều đóng kín, Tô Lương Mạt không nhìn thấy người ngồi bên trong, cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đến khi nghe thấy tiếng còi xe, lúc này mới xác định là bảo cô lên xe, cô tự mình mở cửa chỗ ngồi phía sau, một cái khăn lông ném vào đầu.

Tô Lương Mạt đứng phía ngoài lau khô nước đọng trên người, lúc này mới ngồi vào trong.

Chiêm Đông Kình nói một câu "lái xe"."

Không gian kín mít có hệ thống sưởi, thật ra những ngày thế này hoàn toàn không cần mở, Tô Lương Mạt dùng khăn lông bao lấy bả vai, xung quanh ấm áp, cũng làm thần kinh căng thẳng của cô được thả lỏng.

Xe hơi phát động động cơ, thanh âm Tô Lương Mạt có phần khô khốc, "Vệ Tắc đâu? Anh đồng ý với tôi thả anh ấy ra."

Chiêm Đông Kình nhắm mắt lại, tựa đầu lên thành ghế rõ ràng không muốn nói câu nào với cô.

Tô Lương Mạt xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Vệ Tắc bị kéo ra khỏi thùng gỗ, sau đó kéo lên một cái xe khác. Cô cuộn tròn cả người lại, Tống Tử Căng thấy cô không về nhà nhất định sẽ đi tìm, khả năng sẽ báo cảnh sát, như vậy Vệ Tắc mới có cơ hội thoát ra ngoài.

Xe rất nhanh đi vào Thanh Hồ Đường, dừng ở biệt thự của Chiêm Đông Kình Tô Lương Mạt ra vào trước đây không lâu.

Người ở trên một chiếc xe phía trước đi xuống, hai người đàn ông đỡ Vệ Tắc đi tới căn phòng bên cạnh, Tô Lương Mạt đều nhìn thấy được, cô nhìn chằm chằm hướng Vệ Tắc biến mất đến xuất thần, đến khi lời nói của Chiêm Đông Kình lọt vào tai mới có phản ứng.

Hắn hỏi, "Cô vì sao muốn giết tôi?"

Tô Lương Mạt hỏi ngược lại, "Anh vì sao muốn giết Vệ Tắc?"

"Hắn đụng đến chỗ làm ăn của tôi, tôi đương nhiên phải tìm hắn tính sổ."

Lời nói Tô Lương Mạt rõ ràng, lại không chút do dự, "Anh muốn giết Vệ Tắc, vậy tôi tất nhiên cũng muốn giết anh."
Chương trước Chương tiếp
Loading...