Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 47: Lần Đầu Tiên Đã Cho Anh



Vẻ không hiểu của cô bị Mục Đình Sâm xem là khao khát. Giận giữ nơi đáy mắt anh càng đậm, hai tay nắm chặt thành quyền, lại im lặng buông

ra, cuối cùng đạp cửa mà đi.

Sau đó anh lái xe rời khỏi Mục trạch. Ôn Ngôn dựa người vào thành giường mà ngồi xuống nền đất lạnh, úp mặt vào gối, sự cô đơn như

vậy có lẽ sẽ không nồng đậm như vậy.

Má Lưu trở về sau ba ngày: “Ngôn Ngôn, thiếu gia sao tết nhất lại đi công tác? Con cũng không nói nói nó… Chuyện công việc có thể

dời lại, để con một mình, cô đơn thế nào chứ.”

Ôn Ngôn dựa vào sô pha, không đáp lời. Điện thoại đột nhiên vang lên, là Lâm Phong gửi tin nhắn chúc tết, cộng thêm một bao lì xì cho

nhân viên.

Cô không nhận tiền, trả lời lại một mặt cười, gửi cả thư từ chức, sau đó đặt điện thoại xuống, ánh mắt lại nhìn tạp chí trong tay. Ngày mai Hải Thành có một buổi triển lãm tranh, cô muốn đi, cũng quyết định sẽ đi. Cả đời này,

cũng phải có một chuyến du lịch nói đi là đi.

Lúc rời đi, Ôn Ngôn chỉ nói với má Lưu là phải đi ra ngoài một chuyến, không biết mấy ngày mời về. Má Lưu bảo cô cần thận một chút,

cũng không nói gì khác.

Quần áo của cô không nhiều, chỉ có hai bộ, một cái vali đủ để dùng. Chuyến đi này gần như là

đem toàn bộ gia sản của cô theo.

Lúc cô lên xe thì đã tắt điện thoại, đây là lần đầu một mình tự ý ra ngoài, chỉ muốn hưởng

thụ một chút cảm giác tự do tìm thứ mình thích,

không muốn bị người khác làm phiền, huống hồ

Mục Đình Sâm cũng sẽ không tìm cô.

Đến được Hải Thành đã hơn tám giờ tối, Ôn Ngôn đặt phòng khách sạn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là ba giờ sáng. Lấy cuốn tạp chí có liên quan tới triển lãm tranh tìm hiểu sơ trước, lần triển lãm tranh này có tác phẩn của tác giả mà cô thích nhất. Cô từ chức là quyết định đột nhiên, cũng là muốn bắt đầu là chuyện mình thích. Cuộc đời ngắn ngủi, đừng đến cuối cùng

cái gì cũng không kịp nữa.

Sau khi trời sáng, cô trực tiếp tới buỏi triển lãm xem cả một ngày. Lòng nhiệt tình đối với vẽ vời lại được khơi dậy một lần nữa, giống như ngọn

lửa mạnh mà cháy hừng hực.

Hải Thành không giống Đề Đô, không có tuyết rơi, nhiệt độ cũng hơi cao một chút, buổi tối đi

dạo cũng rất náo nhiệt. Đi dạo xong trở lại

khách sạn đã gần mười một giờ rồi.

Đối diện với căn phòng khép kín của khách

sạn, mệt mỏi giống như lập tức ập đến.

Theo thói quen nhiều năm, cô vẫn lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa. Vừa nằm xuống thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cũng không quá giống tiếng khó cửa, mà giếng có người đâm vào

cửa.

Ôn Ngôn có chút sợ hãi, đi tới trước cửa, khẽ

hỏi: “Ai?”

Ngoài cửa không có động tĩnh, cô lấy điện thoại ra mở nguồn, muốn chuẩn bị tốt có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Dồn dập hiển thị trên màn hình lại là vô số cuộc gọi của Mục Đình

Sâm.

Cô căn bản không ngờ anh sẽ tìm mình, vô

Cô hoảng loạn, cắn răng cố gắng đỡ anh tới giường, mỗi bước đều lắc lư không vững. Lúc sắp tới gần giường, cô cuối cùng không vững

người, cùng anh ngã xuống giường.

Không đợi cô hoàn hồn lại, Mục Đình Sâm đã đè người lên, chặn lại môi cô, giọng nói hơi khàn đặc phát ra tiếng giữa hai đôi môi: “Tôi không cho phép, em không được đi! Không cho

phép rời khỏi tầm mắt của tôi!”

Ôn Ngôn muốn giải thích chỉ là ra ngoài xem triển lãm tranh giải tỏa thôi, nhưng anh không cho cô cơ hội, đầu lưỡi đã cuốn hết thanh âm

của cô.

Mục Đình Sâm bệnh rồi, cô có thể cảm thấy

được, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng.

Ý thức của anh có chút mơ hồ, cơ thể lại rất “tỉnh táo”. Đè cô dưới thân, cô không có sức chống cự, mãi đến khi cô sắp nghẹt thở anh

mới dời nụ hôn xuống cổ cô…

Cô thở hỗn hền: “Mục Đình Sâm… anh bị bệnh

rồi, chúng ta đi bệnh viện… đừng như vậy.”

Anh không quan tâm, giống như không nghe thấy lời của cô, bàn tay lớn lột khăn tắm của cô xuống, ngón tay gấp gáp mà cởi bỏ quần áo

của mình, trực tiếp đi vào chủ đề.

Khoảnh khắc đó, cô đau đến mức sắc mặt tái nhợt, trong đầu là một đám sương mù. Anh cuối cùng vẫn “đụng” vào cô… Đợi lúc anh tỉnh

táo lại, có chê cô bẩn không?

Đợi sóng gió qua đi, cơ thể giống như rã rời

vậy, đặc biệt là thân dưới, cảm giác không phải

là của mình.

Đợi lúc sức lực quay lại một chút, cô cần thận đẩy anh ra, giúp anh điều chỉnh lại tư thế ngủ

thoải mái hơn.

Mục Đình Sâm sốt cao không hạ, cô lấy thuốc cảm cúm ở trong vali vẫn chưa uống ra, nhìn anh một cái, trên mặt có chút sốt, đem thuốc bỏ vào miệng anh, lại dùng cách như vậy mà đút

nước cho anh.

Sau khi xác nhận anh có động tác nuốt xuống cô mới lê tắm thân vô cùng không thoải mái mà thu dọn phòng. Lúc nhìn thấy vết đỏ hồng trên ga giường đó, trong đầu cô ong lên một tiếng. Đúng vậy, cái đêm vào ba năm trước cùng với Thẩm Giới đó, cô tỉnh dậy mà không thấy cảm giác gì cả, so với hôm nay thì khác biệt rõ ràng như vậy, vì vậy mà nói… Cô và Thẩm Giới

chưa có xảy ra chuyện gì? Chỉ là năm đó trẻ tuổi, không hiểu biết gì, cái gì cũng không hiểu.

Nói không ra cảm giác ở trong lòng. Lần đầu

tiên của cô vẫn là cho Mục Đình Sâm.

Biết anh bị bệnh ưa sạch sẽ, cô xử lý sạch vết máu ở trên giường, đợi hong khô rồi mới nằm

xuống nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai tỉnh lại, cô vừa mở mắt thì nhìn thấy Mục Đình Sâm đang ngồi hút thuốc ở trên ghế không xa, trong phòng đã có một tầng khói

mỏng, gạt tàn cũng đã đây.

Cô nói theo bản năng: “Anh bị cảm rồi, tối qua bị sốt, họng cũng có chút khàn, phải kiêng

thuốc lá.”

Giống như anh mỗi khi tới mùa đông, bọn họ đều đồng loạt bị cảm, cô không bất ngờ gì cả.

Chỉ là lần này anh bị cảm nghiêm trọng hơn lúc

trước, có lẽ là quá mệt mỏi rồi.

Mục Đình Sâm không để ý, ánh sáng rọi lên người, từ góc nghiêng thì không nhìn ra vẻ mặt

gì, khóe miệng lộ tia lạnh lẽo.

Cô cúi mắt xuống không nói gì nữa, động đậy người, một cảm giác ê ẩm ấp đến. Nghĩ tới tối qua, mặt cô bất giác mà lại bắt đầu nóng bừng.

Đó là lần đầu tiên đối xử chân thật với nhau.

Lúc hút hết một điều thuốc, Mục Đình Sâm mới

mở miệng, là giọng điệu ra lệnh: “Trở về.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...