Nha Hoàn Thị Tẩm

Chương 2



Thị trấn náo nhiệt, trong khách điếm tràn ngập tiếng huyên náo, kẻ cười người nói, tiểu nhị vừa lau mồ hôi vừa bưng thức ăn cho khách.

Nhưng không khí náo nhiệt tối nay không phải vì quán có món ăn mới hay chiêu đãi khách nhân mà là vì tối hôm nay có việc hay mọi người có thể cùng xem nên mọi người đều chạy đến khách điếm Trường Xuân này để hóng hớt.

Trong ngoài khách điếm có kẻ ngồi người đứng chen chúc thì ra là vì có một nha hoàn mỹ mạo xinh đẹp được rao bán, mọi người chen nhau lên phía trước để có thể nhìn.

Quân Hi Nhân mắt hạnh trừng lớn, không cam lòng bị người người xem như vật phẩm, hai tay của nàng bị cột chặt vào chân ghế, không thể nào nhúc nhích.

Quân phủ bốn bề bị tịch thu, nàng thân là nô tì lại rất điêu ngoa, khó có thể tuần phục nên chủ nô muốn đem nàng bán càng nhanh càng tốt.

Hi Nhân hình dáng xinh đẹp động lòng người, da trắng như tuyết, hai hàng lông mày còn sắc đen hơn cả nam nhân, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi lá liễu uốn uốn cong cong, cả người tràn ngập vẻ đẹp mang tính dã.

“Nhìn cái gì mà nhìn ? Đợi lát nữa ta sẽ khoét mắt của các ngươi…” Hi Nhân bị bọn nam nhân kia nhìn chằm chằm đến phát hỏa.

“Haiz, đẹp thì đẹp nhưng tính tình nóng nảy, điêu ngoa, nếu mua về chỉ sợ rất khó dạy bảo, nếu cứ hai ba ngày lại chạy trốn một lần sẽ rất phiền toái.” Có người lắt đầu nói.

Chủ nô sợ chuyện buôn bán không thành, hung hăng thấp giọng mắng nàng :

“Xú nha đầu, ngươi mà còn nhiều lời ta sẽ nhét giẻ vào miệng ngươi.”

“Hừ ! ” Quân Hi Nhân quật cường trừng mắt, không để ý tới lời hắn.

Tên chủ nô bị chọc tức điên, lúc trước ham nàng xinh đẹp nên mới tiêu tiền đi mua nàng không ngờ rằng nha đầu kia khó bảo như vậy, hắn sợ lỗ vốn nên đành phải đem nàng ra rao bán.

Nhưng mà xem ra nhiều người tụ tập ở đây nhưng không có một ai ra giá cả, tất cả mọi người đều bị sự chua ngoa của nàng dọa cho sợ.

“Tránh ra, tránh ra.” Lúc này có hai người khách đồng thời tiến vào nhìn Hi Nhân.

Người mặc hồng y chính là bảo nương của Túy Hoa Lâu, bên người còn mang theo một nha hoàn.

Một nhóm người khác là những đại hán mặt đầy vết sẹo, vừa nhìn Hi Nhân vừa chụm đầu lại bàn tán.

“Thủ lĩnh, cô này cũng không tệ, nhìn rất ngon mắt, mua về làm tiểu thiếp đi.”

“ Ta nghĩ nên mua về đưa cho lão Tam, hắn vừa lập được công lớn, cho hắn một phần thưởng.” Đại đương gia cầm đầu nói.

Bảo nương nghe xong lo lắng gấp rút cướp người.

“Khoan đã, cô nương này ta nhìn trúng trước.”

“Chuyện cười, ngươi ra bao nhiêu bạc hả ?”

“Hai trăm hai, ta ra hai trăm hai mươi lượng.” Bảo nương tay cầm một cái cân hồng so đo tính toán.

“Ba trăm hai mươi.” Đối thủ mày cũng không nhíu lập tức ra giá.

Bảo nương không cam lòng chịu yếu thế thêm năm lượng.” Ba trăm hai lăm.”

“Bốn trăm hai mươi.”

“Bốn trăm hai mươi lăm.”

Quân Hi Nhân quả thực săp bị hôn mê rồi, hai người kia vừa nhìn là biết đều không phải người tốt, thậm chí so với chủ nô của nàng càng kém, vô luận ai mua được nàng nhất định nàng sẽ rất thảm.

Nàng nhanh chóng xuất ra tuyệt chiêu, không để ý hình tượng làm bộ nói :

“Các ngươi đừng mua ta, ta có bệnh à ! ” Nàng khụ khụ thêm vài cái phụ họa.

Bảo nương hoảng sợ, cẩn thận xem xét lại nàng.

Hán tử thô lỗ kia cũng lơ đểnh.

“Là thật, ta bị lao phổi với hoa liễu còn có chút điên điên……” Nàng vội vàng giả bộ miệng sùi bọt mép.

Chủ của nàng sắp bị tức chết, vội vàng trừng mắt :

“Nha đầu kia nói dối, nàng thật sự rất khỏe mạnh.”

Hán tử thô lỗ tin tưởng gật đầu, từ đai lưng lấy ra một khối bạc lớn.

“Đây là năm trăm hai.”

“Cám ơn, người ngươi có thể mang đi.” Vì phòng ngừa tiếp tục sinh chuyện tốt nhất vẫn nên bán nha đầu kia đi.

Bảo nương sợ nàng thực sự có bệnh nên tự động rút lui, ngoe ngẩy rời đi.

Quân Hi Nhân thấy khó có thể ngăn cơn sóng dữ, nhất định phải đi cùng với mấy người thô lỗ này đi, thật sự khóc không ra nước mắt.

Sau này nên nghĩ kế gì đây ?

Đường núi ngập ngềnh khó đi, đoàn người vẫn tiếp tục hướng vào sâu trong núi.

Quân Hi Nhân cảm thấy có chút không đúng, vén rèm kiệu lên, lấy hơi hô :

“Uy, các ngươi định đem ta đi đâu ? “

“Bớt nói nhiều, sắp đến rồi.” Một người mặt mày bặm trợn trong đó quay đầu mắng nàng.

Những người này sắc mặt đều rất hung tợn, rất khó coi. Hi Nhân sợ bọn hắn thật sự muốn mua nàng làm thiếp, hoặc càng khủng bố hơn chính là — nàng phải làm vợ tất cả bọn họ.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn nôn, rốt cuộc bọn hắn có lai lịch gì ? Làm gì có ai sống ở trong núi chứ ? Trừ khi là thổ phỉ…… Từ từ. “Thổ phỉ ? ” Thiên a ! Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu khiến nàng toàn thân nổi da gà, sợ tới mức phát run.

Theo hình dáng, tính tình của bọn chúng đều này hoàn toàn có khả năng.

Không chạy trốn thì làm sao sống đây ? Đợi đến khi bị áp trở về sống cùng bọn thổ phỉ thì số phận sẽ như ngọn đèn trước gió.

Hi Nhân linh quang chợt lóe, lại vén màn kiệu lên, dịu dàng nói:

“Đại gia, người ta muốn đi tiểu.”

“Nhịn chút đi sắp đến nơi rồi.” Những người này không một ai biết thương hương tiếc ngọc, đối với yêu cầu của nàng đều không để trong mắt.

“Người ta…… Nhịn không được nữa…” Nàng giả bộ ủy khuất, ôm bụng, mặt nhăn nhó ngay cả thanh âm cũng bi thảm.

“Bọn đàn bà thật phiền toái. ” Đầu lĩnh nhíu mày ra lệnh :” Đi, đi, lấy dây thừng trói hai tay lại”

“Dạ.” Cấp dưới lĩnh lệnh đi làm.

Quân Hi Nhân trong lòng hoan hỉ, tuy nhiên tay bị trói, nàng vẫn không thể đào thoát.

Nàng không cố ý đi xa, chỉ núp phía sau bụi cỏ, bắt đầu dùng miệng cắn dây thừng.

“Xong chưa ? ” Người đi theo không biết nàng đang cắn dây thừng chỉ nhìn thấy cái đầu đang lắc lư của nàng.

“Còn chưa xong.” Nàng hơi cao giọng trả lời để tránh bọn chúng nghi ngờ.

“Nhanh lên.”

“Úc.” Động tác vội vã, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, lại đem dây thừng cột vào một viên đá, lấy áo khoát chèn vào rồi nhẹ nhàn bỏ đi.

Hình dạng cũng giống hơn nữa bụi cỏ cao hơn người sẽ che dấu tốt cho nàng.

Nàng cố gắng nắm chắc thời gian, kéo chiếc quần xanh, dùng hết sức lực mà chạy.

Người trông coi nàng cảm thấy không đúng, ngóng cổ lên cũng không thấy bóng dáng của nàng, ngạc nhiên kêu to: “Đại đương gia, người không thấy đâu hết !”

“Đồ ngu có một người cũng không trông coi được, mau đuổi theo.” Đầu lĩnh nổi giận quát, năm, sáu người lập tức nhảy vào bụi cỏ tìm kiếm.

Hi Nhân hoảng sợ càng chạy nhanh đến nỗi thở không ra hơi, cố gắng hớp không khí mà chạy.

Nàng nhất định phải thành công, nếu bị bắt trở về thì sẽ xong đời.

Nàng liều mạng chạy, lại cảm thấy những người đó ở phía sau đầu đang đuổi theo nàng.

Đột nhiên, nàng đụng một chướng ngại vật, giương mắt lên là một nam nhân. Nàng đang nằm trong ngực hắn, dáng người thon dài cao ngất, ngọc thụ lâm phong, một đôi mắt sâu sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn nàng.

Tình huống nguy cấp, nàng giống như gặp được cứu tinh, bất chấp lễ tiết của nữ tử, bắt lấy cổ tay của hắn, gấp giọng nói:

“Cứu…cứu ta, công tử, có người xấu muốn bắt ta.”

Lãnh Trọng Hiên mày rậm giương lên, không hiểu tình huống như thế nào thì Đại đương gia cũng với các huynh đệ trong sơn trại đã đuổi tới nơi.

“Hắc! Xem ngươi còn chạy được đi đâu ? ” Bọn họ ai ai cũng cầm trong tay một thanh đao lắc lắc.

Quân Hi Nhân sợ hãi trốn phía sau lưng nam nhân kia, tìm sự bảo hộ, người này thoạt nhìn cao lớn uy vũ, võ công hẳn là rất cao cường, có lẽ có thể cứu nàng thoát khỏi miệng cọp.

Nam tử đại khái hiểu tình cảnh của nàng nhưng hắn không thể ra tay cứu nàng.

:Đại ca, chuyện này là như thế nào ? ” Hắn nghênh đón bọn người kia hỏi.

“Lão Tam, nàng là nha hoàn bồi tẩm đại ca cho mua cho ngươi, nửa đường muốn chạy trốn.” Đại đương gia của sơn trại nói.

Cái gì ? Thì ra bọn hắn cùng một hội ? Hi Nhân muốn ngất, nàng không phải đương tự mình chui vào miệng cọp ? Nàng liều mạng chạy xa như vậy thành ra công cốc, vẫn bị bắt trở về.

Lãnh Trọng Hiên kinh ngạc nhìn nàng, hiểu được nàng tuyệt không cam tâm tình nguyện, lập tức cự tuyệt ý tốt của Đại đương.

‘Đại ca, tiểu đệ không cần bồi nha hoàn bồi tẩm.”

“Không cần ? Ngươi chê nàng không đủ xinh đẹp phải không ? Vậy thì đưa cho lão Nhị đi .” Đại đương gia Long Thiên Bá nói.

“ Không phải, đại ca……” Lãnh Trọng Hiên ý niệm trong đầu vừa chuyển, nếu hắn không cần sẽ làm cho này cô nương này rơi vào trong tay của mầu quỷ trác vậy hậu quả càng thảm, không bằng tạm thời hắn cứ thu lưu.” Tốt lắm ! Đa tạ đại ca.”

“Cáp…… Chuyện nhỏ thôi.” Long Thiên Bá ngửa đầu cười to. “Ngươi cùng đại ca sau này sẽ có không ít mĩ nữ cùng với châu báu.”

Lãnh Trọng Hiên cười như không cười, tâm cơ thâm trầm.

“Người đâu ! Đem nha đầu kia mang đi.” Long Thiên Bá ra lệnh một tiếng, Quân Hi Nhân biết chính mình chạy không thoát nhưng vẫn hơi hơi giãy dụa một chút, mặc bọn hắn mang đi.

Nàng giận dữ oán hận trừng mắt vớ Lãnh Trọng Hiên, đều là do người nầy hại nàng, không thể tưởng được hắn tướng mạo đường hoàng, một biểu nhân tài lại là đạo tặc, nàng thật sự là mắt bị mù, không nhìn rõ hắn.

Càng đáng giận là nàng sẽ làm nha hoàn bồi tẩm của hắn, hừ ! Nàng không cần bồi loại người này ngủ, chết cũng mặc kệ.

Lãnh Trọng Hiên mắt lạnh thờ ơ nhìn, hắn mới nhìn cũng không thích tiểu nha hoàn này, gương mặt cực diễm lệ kia không biết bị bao nhiêu nam nhân ngủ cùng nữa.

Hai người lần đầu gặp mặt, đều nhìn đối phương không thuận mắt.

Trăng sáng sao thưa, trong thâm sơn quỷ ảnh ẩn hiện, đại thụ nghiêng theo gió.

Quân Hi Nhân rốt cục xác định bản thân đã rơi vào trong tay bọn tặc, người mua nàng là lão Đại cũng là Đại đương gia của sơn trại sau đó nàng lại được đem tặng cho lão Tam Lãnh Trọng Hiên.

Nàng ngồi trong phòng buồn bực, trong lòng khổ sở, nén giận vì sao vận khí của mình lại kém như vậy, tốt xấu gì nàng cũng là nha hoàn của phủ thượng thư, nhị tiểu thư Quân Thanh Dư vẫn luôn xem nàng như tỷ muội, cũng dạy nàng đọc sách, hiện giờ quân phủ gặp tai kiếp, nàng lại bị bán cho bọn thổ phỉ, sống cùng với một đám sài lang hổ báo.

Trời ạ ! Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.

Chờ chút nữa tên Tam đương gia nếu đi vào cho dù có dùng tính mạng nàng cũng phải bảo trụ trong sạch của mình.

Quân Hi Nhân căng thẳng ngồi đợi, không dám chớp mắt.

Két… Lãnh Trọng Hiên nhẹ nhàng đi vào, toàn thân ngập mùi rượu, Quân Hi Nhân khẽ nhíu mày, ổn định hơi thở.

Trên mặt của Lãnh Trọng Hiên gợi lên một mạt cười, tới gần nàng, vừa rồi hai vị đương gia muốn chuốc say hắn, hắn giả không thắng nổi tửu lực của bọn họ, lấy cớ say để chuồn đi, sự thật là hắn không có uống rượu, thân mang nhiệm vụ nên lý trí vẫn bảo trì thanh tỉnh.

“Ngươi…… Ngươi không được lại đây……” Quân Hi Nhân thân mình khẽ run, trong mắt nhiễm một tầng hoảng sợ.

Lãnh Trọng Hiên nghĩ thầm muốn trêu nàng một chút nên giả vờ say, bước đi sêu vẹo, mất cân bằng, đem nàng đặt trên giường.

“Á ! Ngươi muốn làm cái gì ? ” Sức nặng của hắn làm cho nàng hô hấp không thông, không ngừng đẩy để thoát ra khỏi ngực hắn.

“ Đại đương gia đã đem ngươi tặng cho ta, về sau ngươi chính là người của ta.” Đôi lông mày hắc sắc của hắn phảng phất tản ra hào quang cuồng bá, chiếc mũi cương nghị như được tạc bằng đao, bạc thần khiêu gợi, ngũ quan tuấn lãng mà khắc sâu.

Nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy Hi Nhân phát hiện hắn rất dễ nhìn, cuồng mãnh thân thể áp sát trên người nàng, thân nhiệt xuyên thấu qua y phục truyền đến khiến hai má nàng nóng bừng nhiễm thành một rặng mấy đỏ.

“Ta không cần ! ” Mặc dù hắn hấp nàng nhưng nàng vẫn giống như một con mèo nhỏ khó thuần phục giơ nanh múa vuốt.

“Chỉ sợ không theo ý muốn của ngươi ” Hắn lộ ra nụ cười gian tà, đem thân mình trong lòng ngực gắt gao giam lại, đôi chân dài khéo léo chế trụ nàng.

“Không cần, buông ra ta, cứu mạng ! ” Nàng lên tiếng quát to, tay đấm chân đá nhưng vẫn đánh không lại hắn.

Sự thật hắn cũng không có làm cái gì cả chỉ cố ý cho các huynh đệ ở bên ngoài nghe thấy, tránh để người khác nghi ngờ, đợi nàng kêu đủ, diễn cũng diễn xong, hắn buông nàng ra, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, chậm rãi nói.

“Được rồi, ngủ đi ! ” Hắn tự mình nằm trên giường, khép tay lại ngủ.

Hi Nhân thoát ly kiềm chế của hắn kinh hoàng không thôi nhanh chóng lùi đến góc phòng, gắt gao nắm chặt cổ áo, sợ hắn lại đến xâm phạm nàng.

Tuy nhiên nàng cũng cảm thấy kỳ quái vì sao hắn không thật sự cường chiếm thân mình của nàng, nhưng việc này đã khiến nàng kinh hách quá độ, cho tới bây giờ nàng chưa từng cùng nam nhân nào da thịt gần sát như thế, còn thiếu chút nữa thất thân.

Vì tâm lo sợ nên nàng không dám ngủ cho đến khi nghe thấy hơi thở đều đều của hắn, xác định đêm nay hắn không hề xâm phạm nàng, nàng mới chậm rãi tiếp cái bàn, nhịn không được ngủ gật.

Trên bàn chúc quang lay động, cô nam quả nữ sống chung một phòng, nàng vẫn không dám ngủ say, luôn ở trạng thái cảnh giới.

Nửa đêm, Lãnh Trọng Hiên cảm thấy ngực không khoẻ, xem ra rượu uống lúc tối có ảnh hưởng tới hắn, miễn cưỡng đứng dậy, tìm chỗ nôn.

Hi Nhân bừng tỉnh, một cỗ toan vị xâm vào mũi khiến nàng cố nén cảm giác muốn nôn, vì phòng ngừa “họa dây vào thân”, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ cái đồng bồn ở giá sách giúp hắn tận tình phun ra.

Nàng biểu tình hiềm ác trừng mắt, từ trước đến giờ hầu hạ Quân nhị tiểu thư chưa từng có việc bực mình này, mà nàng đời này cũng ghét nhất gặp người say rượu.

Lãnh Trọng Hiên nôn xong, thoải mái hô hấp, ngồi phịch ở trên giường.

Hi Nhân nhanh chóng đem bồn đồng mang đi, không cho hương vị dơ bẩn tràn ngập cả phòng.

Hi Nhân đi vào phòng thấy Lãnh Trọng Hiên nhìn chằm chằm nàng, giống như đã tỉnh rượu, nàng không khỏi tâm hoảng ý loạn, sợ hắn lại hành động, nhất thời toàn thân phát run, sợ hãi, nuốt nuốt nước miếng hỏi han :

“Ngươi…… Ngươi không ngủ à ? “

Trên mặt hắn ngập ý cười, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột : “Sao lại sợ ta như vậy ? Giả bộ không giống gì hết, chẳng lẽ ngươi vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ ?”

“Vì sao ta lại không phải ? ” Sự trào phúng của hắn khiến nàng tức giận, nàng tức giận đến mức phải dậm chân.”Ngươi vì cớ gì lại nhận định ta không phải ?”

“Vì bộ dạng xinh đẹp mỹ miều của ngươi ta liền cảm thấy ngươi không giống.” Hắn tới gần sát bên nàng, bạc thần cơ hồ sắp đụng vào trán nàng.

Nàng đỏ mặt, tên gia hỏa đáng giận này dám nghĩ nàng là loại nữ tử tùy tiện, mở miệng mắng to :

“Ngươi không phải là mắt chó ?”

“Sinh khí rồi sao ? Ngươi giận cũng rất xinh đẹp.” Hắn càng tiến sát, khinh khinh nói.

“Vô sỉ ! ” Nàng bỗng nhiên mặt lại đỏ lên, giơ tay lên định tát hắn một cái.

Hắn nhanh chóng bắt lấy tay của nàng giơ lên cao.” Ai, cơn tức đừng lớn như vậy, dễ dàng giận sẽ sớm lão hóa, đến lúc đó khuôn mặt này của ngươi sẽ già sẽ không có cách nào đi câu dẫn nam nhân khác.”

“Ngươi…” Nàng quả thực sắp giận đến phát điên, gặp loại nam nhân này thật sự là nói không ra lời.

Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại giữa không gian tràn ngập tiếng chim hót, hắn đã không còn ở trên giường, chắc là đã đi ra ngoài.

“Cô nương, ngươi tỉnh.” Một nha hoàn bưng đồ ăn sáng tiến vào, giọng tràn đầy giấm chua hỏi: “Mệt mỏi cả đêm rồi ngủ có ngon không ? ” Lời nói mang vị dấm chua nhiều hơn ý quan tâm.

“Ân.” Nàng hàm hồ đáp lại, không dám đem chuyện đêm qua nói ra.

Nha hoàn đó có chút ghen tị nói: “Tam đương gia người rất tuấn tú, võ công lại cao cường, các cô nương trong trại đều thích hắn, Đại đương gia đem ngươi về tặng cho Tam đương gia, ngươi có biết rất nhiều cô nương ghen tị với mình.”

“Thật sao ? ” Quân Hi Nhân kinh ngạc hỏi: “ Trong trại có bao nhiêu cô nương vậy ? Các ngươi đều thích hắn hết sao ?”

“Long sơn trại của chúng ta có tổng cộng hơn mười cô gái, một nửa là thưởng đến, một nửa giống với bị mua về, vốn tất cả mọi người đều có ý niệm chạy trốn trong đầu nhưng từ Tam đương gia đến đây tất cả mọi người không muốn đi nữa.” Tiểu thúy thản nhiên cười.

“Hắn có mị lực lớn như vậy sao ? ” Quân Hi Nhân bán tín bán nghi.

“Đương nhiên, Tam đương gia là rồng trong loài người.” ( nguyên văn : nhân trung chi long ) Tiểu thúy tâng bốc Lãnh Trọng Hiên đến tận trời xanh mất nửa ngày, trong mắt toát ra một loại tình cảm ngưởng mộ.

Hi Nhân lại cho rằng nhất định là hắn đã vương tình khắp nơi nên mới có thể làm cho các nàng giống như trúng bùa mê hết vậy.

Nàng ghét nhất bị lừa tình với nam nhân tự nhận mình phong lưu, thấy mình có chút anh tuấn thì liền nghĩ nữ nhân nào cũng sẽ thích mình.

Vì mới tới sơn trại nên việc sinh hoạt nàng vẫn chưa quen vì thế muốn tìm hiểu mọi việc trong sơn trại.

“Ta tên là Hi Nhân, ngươi thì sao ?”

“Ta tên là Tiểu Thúy, đến sơn trại được một năm rồi.” Tiểu Thúy bắt đầu dọn đồ ăn sáng ra.

Hi Nhân liền bắt đầu tìm hiểu:

“Sơn trại này rốt cục rộng lớn bao nhiêu ? “

“Long sơn trại tổ chức rất lớn, diện tích ngàn khuynh, tổng cộng có hơn ba ngàn huynh đệ, bởi vì địa hình hiểm yếu cho nên cơ quan rất mạnh, triều đình liên tiếp phái binh tiến đánh nhưng đều vô ích, thúc thủ vô sách ( bó tay không biện pháp ) . “Tiểu Thúy thao thao bất tuyệt : “Long sơn trại chủ yếu cướp quan ngân, quan lương, mỗi lần xuống tay đều thành công, triều đình rất tức giận nhưng vẫn không làm gì được.”

“Triều đình không có ai có thể bắt họ sao ? ” Hi Nhân cảm thấy có chút thất vọng.

“Ai biết ? Kiền Long hoàng đế đại khái là đang nuôi dưỡng một đám toi cơm, chỉ biết ăn không biết làm gì.” Tiểu thúy vô tâm nói.

Lãnh Trọng Hiên đến trước cửa phòng, nghe thấy các nàng đang nói chuyện, sắc mặt trầm xuống, hắc mâu che đi sắc lãnh, đáy lòng dâng lên chút không hài lòng.

“Tam đương gia.” Tiểu thúy nhìn thấy hắn cung kính thi lễ.

“Đã xong phận sự của ngươi rồi, lui xuống đi.” Hắn lãnh liệt nói.

Tiểu Thúy rất muốn tìm cơ hội tiếp cận hắn nên có chút không cam lòng lui ra, trước khi vẫn liếc mắt nhìn Hi Nhân một cái.

Đợi Tiểu Thúy đi rồi, Lãnh Trọng Hiên trách nàng. “Sau này đừng nói chuyện tào lao với nha hoàn.”

Hi Nhân khinh thường nói: “Chẳng lẽ chúng ta nói gì sai ? Triều đình nếu có người có thể bắt bọn người trong Long sơ trại về xử lý thì tốt rồi. Ta Thấy Kiền Long căn bản là một hôn quân, chỉ biết nghe lời gian thần tự nhiên lại bắt nhốt đại nhân nhà chúng ta vào thiên lao.”

” Ngươi……” Lãnh Trọng Hiên tức giận không nói nên lời nhưng không thể vì một việc nhỏ mà làm hỏng đại sự. Hắn thoáng bình ổn tức giận, ngữ khí dịu đi : “Đại nhân nhà các ngươi là ai ? “

Hi Nhân ngẩng đầu kính phục nói: “Hình bộ thượng thư Quân Sĩ Hoàn – Quân đại nhân.”

“Thì ra là hắn.” Lãnh Trọng Hiên đột nhiên hung hăng. “Nghe nói tứ đại thiên kim của Quân đại nhân đều là quốc sắc thiên hương,tài sắc vẹn toàn, không ngờ ngay cả nha hoàn trong phủ cũng kiều tiếu động lòng người.”

Nghe hắn tán dương một hồi, Hi Nhân càng thêm đắc ý.

“Biết thì tốt, ta là thiếp thân nha hoàn của Quân nhị tiểu thư – Quân Hi Nhân.”

“Đáng tiếc Quân Sĩ Hoàn tham ô công quỹ chỉ sợ khó có thể bảo toàn mạng.” Lãnh Trọng Hiên thản nhiên nói.

“Đại nhân nhà của ta bị oan.” Hi Nhân cảm xúc trào dâng, nắm chặt hai tay.” Đại nhân cả đời thanh liêm công chính sao có thể làm chuyện này ? Rõ ràng là có người cố ý hãm hại.”

“Phải không ? Ngươi có chứng cớ ? ” Hắn chọn mi.

“Ta……” Hi nhân không khỏi nhụt chí.” Đương nhiên không có, bằng không ta đã sớm đi cứu đại nhân nhà ta.”

“Chẳng phải chỉ là lời nói phiến diện của ngươi thôi sao.” Hắn khinh thường nói.

“Không, ta tin tưởng một ngày nào đó, ông trời sẽ cho đại nhân nhà ta một cái công đạo rửa sạch tội danh.” Hi Nhân nói chắc như trảm đinh chặt sắt.

“Chỉ sợ là rất khó. Nghe đồn bốn vị tiểu thư của Quân phủ đều bị phân đi các nước Tây Hạ, Hồi Hột, Mông Cổ, Nhật Bản, thay thế cách cách đi hòa thân, không ai có thể thay Quân đại nhân giải oan.”

“Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy ? ” Hi nhân trừng lớn mắt, chỉ là một tên thổ phỉ nhỏ bé trong sơn trại lại hiểu rõ mọi việc trong triều ?

Lãnh Trọng Hiên ý thức được chính mình đã nhiều lời, vội vàng sửa miệng.

“Ngươi không xuất môn sao biết được chuyện thiên hạ……”

Hi Nhân liền giễu cợt. “Phi…… Ngươi làm sao lại là thi nhân ? Căn bản chỉ là một tên thổ phỉ, nào có ai tự mình phóng đại như vậy ?”

Hắn tức giận nghiêm mặt, lúc này giống như là một con hổ bị một con nai chê là chó. “Hừ ! ” Hùng tâm tráng chí chỉ có thể đổ biển.
Chương trước Chương tiếp
Loading...